Phượng Vu Cửu Thiên

Quyển 7 - Chương 11




CHƯƠNG 11

Phượng Minh si ngốc nhìn hắn, yếu ớt hỏi: “Ta sắp chết sao?”

“Nói bậy!” Dung Điềm tức giận quát khẽ, lại phóng nhuyễn thanh âm, chán nản thở dài: “Không cần nghĩ bậy. Ngươi chỉ là quá tưởng niệm ta, hôn mê vài ngày, hiện tại tỉnh lại, không có chuyện gì nữa đâu.”

Phượng Minh mắt trợn tròn, không thể tin được, nhìn chằm chằm Dung Điềm.

“Cho ta sờ cái, nhìn xem có phải thật hay không.” Phượng Minh đưa tay, ôm lấy khuôn mặt Dung Điềm, cẩn thận vuốt ve, một lúc lâu sau mới nói: “Đúng là thật rồi.” Rơi nước mắt nhẹ nhàng cười, bỗng nhiên thần trí hoàn toàn tỉnh táo lại, rõ ràng là chấn động, cả kinh nói: “Ngươi vào Đông Phàm vương cung? Trời ạ, ngươi điên rồi sao?” Từ trên giường đột ngột ngồi lên.

Dung Điềm ôm cậu, song chưởng khí lực đủ lớn không để cho cậu nhúc nhích nửa phần, vô cùng thân thiết dùng trán cạ vào gáy cậu, an ủi: “Đừng lo lắng, không có chuyện gì đâu.”

Trở lại vòng tay Dung Điềm, Phượng Minh bất giác an tâm, hạ giọng hỏi: “Hoàng cung thủ vệ nghiêm nghị, người giám sát ta không một tá thì cũng mười người , ngươi làm sao dám đột nhập vào đây? Mau buông tay, đây là đâu chứ, ngươi còn to gan như vậy, nếu có người tiến vào nhìn thấy thì phải làm sao?”

Dung Điềm vất vả lắm mới có thể gặp lại Phượng Minh, ôm cậu vào lòng không chịu buông tay, quay đầu thổi tắt ánh nến trong phòng, hai người đang tiến lại giường lớn.

Dung Điềm hỏi: “Lộc Đan ngược đãi ngươi sao? Sao lại đến nỗi bệnh thế này, ta nhất định phải báo thù.” Ngón tay linh hoạt tiến vào nội y của Phượng Minh, tinh tế sờ soạng một hồi, cau mày nói: “Sao lại gầy thế này? Xương cốt lộ ra hết rồi.”

Phượng Minh vừa kích động vừa tức giận, nhưng lại không ngăn trở, để hắn chu du trên cơ thể mình, nhẹ giọng hỏi: “Ngươi làm sao vào được Đông Phàm vương cung? Thái hậu  ám chỉ ngươi có kế hoạch đối phó Đông Phàm, lại không chịu nói cho ta biết, nội tình thực ra có cái gì không thể cho ta biết? Mấy ngày nay ngươi ở đâu?”

Dung Điềm đổi tư thế, để cậu nằm thoái mái, khẽ hít hà mùi hương trên cơ thể cậu, nói: “Chỉ có cơ thể ngươi mới có mùi hương này.” Rồi từ từ trả lời: “Ta đuổi theo từ biên giới Vĩnh Ân, biết được Đồng Nhi có lòng tham đối với vương vị, lãnh binh cùng Đồng Nhi chinh chiến một hồi, cố ý thua trận, giả bộ chiến bại, chắp tay dâng Tây Lôi.”

Phượng Minh kinh hãi kêu một tiếng, vội vàng che miệng mình, một lúc sau mới thở phì phò, khẽ hỏi: “Ngươi điên rồi sao?”

Dung Điềm không cho là đúng, thản nhiên nói: “Ngươi sinh tử không rõ, ta không thể ở Tây Lôi hao phí thời gian, hơn nữa, chỉ cần tin ta chết rơi vào tay Đông Phàm, Lộc Đan sẽ không nghi ngờ, nhất định sẽ lợi dụng ngươi, không giết ngươi. Như vậy, ta sẽ có thời gian cứu ngươi.”

“Ta còn tưởng rằng mất đi Tây Lôi là kế nghi binh.” Phượng Minh há to mồm: “Nào có Đại vương như ngươi, nhẹ nhàng chắp tay dâng vương vị.”

“Chính là tạm thời dâng ra.” Dung Điềm thấy Phượng Minh nhíu mày, ôn nhu hôn lên mi tâm của cậu, cười nói: “Chiến dịch sau này, ta thừa dịp Đồng Nhi chưa quay về đô thành, lập tức chạy về âm thầm đón Thái hậu , cũng thống khoái mà phóng hỏa một phen, khiến mọi người nghĩ Thái hậu  tự thiêu. Sau đó dẫn theo năm nghìn tử sĩ, ngày đêm không ngừng đi Đông Phàm.”

Phượng Minh rên rỉ nói: “Trời ạ, ngươi vứt bỏ toàn bộ Tây Lôi, còn phóng hỏa chính hoàng cung của mình, mang theo năm nghìn nhân mã xông vào Đông Phàm . Ngươi có biết hiện tại có bao nhiêu nhân mã? Mỗi người nhất khẩu nước miếng là có thể dìm chết ngươi.” Thực chất trong lòng rất cảm động, nếu không phải vì cậu, Dung Điềm tuyệt sẽ không rơi vào hoàn cảnh bị động như thế này, Phượng Minh hít một hơi lãnh khí vào yết hầu, thật sự không biết nên nói gì cho phải, bỗng nhiên thần sắc vừa động, quát khẽ: “Cẩn thận, có người.”

Hai đạo nhân ảnh vô thanh vô tức quỳ trước giường, buông rèm xuống, thấp giọng hỏi: “Người nơi này đều đã xử trí sạch sẽ .”

“Những kẻ giám sát bên ngoài cũng đã xử lí xong, tổng cộng có bảy tên, cũng không biết là người Lộc Đan phái tới hay người Quân Thanh phái tới.”

Cư nhiên là Dung Hổ và Liệt Nhi.

Phượng Minh vừa mừng vừa sợ, vén rèm lên thấp giọng hô: “Trời ạ, đúng là các ngươi rồi.”

Liệt Nhi cười lớn: “Minh vương, chúng ta rốt cục cũng tìm được ngươi .”

Dung Hổ vui sướng cười rộ lên, hàm răng trắng noãn hiện ra trong bóng đêm.

Phượng Minh đang hưng phấn, bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện, trái tim đập mạnh: “Các ngươi nói người nơi này đều đã xử trí sạch sẽ ? Có phải là…”

“Chúng ta đã hạ thuốc mê trong trà, bọn thị nữ đều mê man hết rồi, những thị vệ ngày thường vốn tỉnh táo, bị ta dẫn tới mấy cao thủ, chỉ vung một đao, không làm kinh động bất cứ kẻ nào.”

“Hai ngày nay người trong Đông Phàm vương cung đều cảm thấy bất an, thủ vệ khinh suất rất nhiều, bằng không cũng sẽ không dễ dàng hạ thủ như vậy.”

Phượng Minh lo lắng cho mấy tùy nhân kia … thân thị nữ thật đáng thương, nghe Dung Hổ trả lời xong, cũng an tâm một chút. Quay đầu hỏi Dung Điềm: “Như vậy chúng ta làm thế nào mà đào tẩu một cách ma không biết quỷ không hay đây?”

Dung Điềm hướng Phượng Minh cười cười.

Liệt Nhi cùng Dung Hổ nhìn nhau, đồng thời cúi đầu.

Trong phòng nhất thời hoàn toàn yên tĩnh.

Phượng Minh phát hiện điểm khác thường, ngạc nhiên nói: “Chẳng lẽ các ngươi xông tới, giết tất cả thủ vệ cùng giám thị, mà lại không nghĩ tới phương pháp đào tẩu sao?”

Liệt Nhi nói: “Kế hoạch vốn là năm ngày sau mới lẻn vào hoàng cung, khi đó toàn bộ đô thành Đông Phàm đã sắp sụp đổ , hoàng cung đã muốn loạn, thì việc giải cứu Minh vương không còn nan giải nữa. Nhưng đột nhiên tình báo truyền đến tin tức Minh vương bệnh nặng hôn mê…”

Dung Hổ âm thầm nhéo Liệt Nhi một cái ý bảo hắn câm miệng lại, rồi trả lời: “Đông Phàm thủ vệ từ trước đến nay đều dễ vào khó ra, chúng ta tuy rằng vào được, nhưng chưa chắc dễ dàng đi ra ngoài. Trễ nhất sáng sớm ngày mai, bọn họ sẽ phát hiện nơi này xảy ra sự cố.”

Ánh mắt trách cứ của Phượng Minh nhìn về phía Dung Điềm.

Dung Điềm thong dong nói: “Tuy rằng mạo hiểm, nhưng ít ra ta đánh thức được ngươi rồi.” Hắn vuốt ve khuôn mặt trơn mềm của Phượng Minh, cõi lòng tràn ngập thâm tình, nói: “Từ khi biết tin ngươi hôn mê, ta đã thề, bảy ngày, ta nhẫn nại bảy ngày. Nếu bảy ngày ngươi vẫn không thể tỉnh lại, ta nhất định phải tự mình tới bắt ngươi tỉnh lại, mặc kệ đó là núi đao biển lửa. Ngươi chắc nghĩ rằng ta rất ngốc, không xứng làm vua, có thể cứ việc quở trách ta.”(ẻm thương còn không kịp ở đó trách mắng, hắc hắc)

Phượng Minh hai tay run rẩy dữ dội, nắm chặt vạt áo Dung Điềm, thật lâu sau mới nức nở nói: “Ngươi làm sao xứng làm Đại vương, vứt bỏ Tây Lôi, đốt hoàng cung, còn ẩn vào hoàng cung địch quốc đi tìm cái chết…”

Liệt Nhi vội khuyên nhủ: “Minh vương không nên khổ sở. Tây Lôi tuy rằng tạm thời bị Đồng gia thao túng , nhưng Đại vương đối với nội chính đã sớm có chuẩn bị, âm thầm mai phục không ít thân tín. Hiện tại trừ bỏ tướng lãnh lệ thuộc vào Đồng gia, tâm của các tướng lãnh và đại thần khác vẫn hướng về Đại vương, chính là e ngại cùng bất đắc dĩ, bị ép theo kẻ gian. Chỉ cần cao thủ mai phục âm thầm xử lý mấy người thủ lĩnh của Đồng gia, Đại vương trở lại Tây Lôi, lập tức có thể đoạt lại ngai vàng.”

Dung Hổ ho khan hai tiếng: “Trước không nói những chuyện này, trời sắp sáng rồi, thỉnh Đại vương hạ lệnh.”

Dung Điềm vẫn ôm Phượng Minh ngồi ở trên giường, giờ phút này rốt cục cũng buông Phượng Minh ra, sang sảng cười nói: “Hăng hái chiến đấu, là quang vinh của đấng nam nhi, chúng ta xông ra mới phải đạo?”

Phượng Minh nhìn Dung Điềm khó hiểu.

Vừa lúc tầm mắt Dung Điềm hướng đến, cười dịu dàng với cậu, ôn nhu nói: “Để ta đích thân hầu hạ Minh vương mặc xiêm y, bên ngoài rất lạnh, Minh Vương phải cẩn thận đó.”

Ngày phủ đầy u ám.

Cung điện im lắng, giống như không có dấu người. Thi thể giấu kín ở nơi không ai biết, mùi máu tươi phiêu ở giữa không trung, bị gió lạnh thổi tán.

Hơn mười đạo nhân ảnh không tiếng động lên ngựa, tất cả đều dùng mạng che mặt che khuất dung mạo.

Dung Điềm nói: “Liệt Nhi, hãy ngồi vào lòng ta.”

Liệt Nhi nhảy lên ngựa của Dung Điềm, nhu thuận ngoan ngoãn tựa vào ngực Dung Điềm.

“Chúng ta đi.” Dung Điềm trầm giọng phát lệnh, liền phi nước đại.

Phượng Minh khẽ động dây cương, lại bị Dung Hổ theo bên cạnh giữ lại.

“Chúng ta đi bên này.”

Phượng Minh thấy mình và Dung Điềm đi hai hướng ngược nhau, sửng sốt một lát, hoảng sợ nói: “Không! Không được!”

Dung Hổ trầm giọng quát: “Đây là vương lệnh, ai dám không tuân?” Không để cho cậu phản kháng, quất một roi vào ngựa  Phượng Minh đang cưỡi, “Theo ta đi!”

Thúc vào bụng mã, tuấn mã hí một tiếng, nghiến vó xuống mặt đất.

“Không! Ta không thể làm như vậy!” Phượng Minh cuồng kêu một tiếng, liền muốn ghìm cương xoay ngựa lại.

Dung Hổ ở sau vượt qua, giục ngựa đi tới, cách cậu một khoảng, hung hăng tát Phượng Minh một bạt tai.

Dung Hổ vẻ mặt âm trầm, trong thanh âm bị đè thấp cất giấu sự uy nghiêm: “Ta phụng lệnh của Đại vương, mặc kệ dùng phương pháp gì, mang ngươi ra cung, không được quay đầu lại.”

Phượng Minh chỉ cảm thấy giống như sét đánh trúng đầu, hồn lìa khỏi xác dường như nói không nên lời, ngũ tạng lục phủ giống như đã bị chuyện Dung Điềm đột nhiên rời đi xé nát  . Một đạo thanh âm ở trong đầu lặp lại: Dung Điềm phải hy sinh chính mình, Dung Điềm phải hy sinh chính mình!

“Không… Ta không thích nghe lời hắn!” Phượng Minh thì thào lắc đầu.

“Đại vương không cần phân tâm chiếu cố Minh vương, có lẽ còn có một đường sống. Minh vương nếu đi theo, chẳng phải làm cho Đại vương phân tâm?” Dung Hổ mở to con ngươi tối như mực, ở thời điểm mấu chốt này, nếu không là bộ dạng cẩn thận như lúc xưa, ưỡn ngực dùng lời lẽ chính nghĩa, nháy mắt khí thế cường đại ép người khác không thể phản kháng: “Chúng ta đi.” Quật vào mông ngựa.

Kình phong tái khởi.(Gió lớn lại nổi lên)

Phượng Minh nắm chặt dây cương, nhìn đoàn ngựa phía trước, lại thấy bóng Dung Điềm ngày càng xa.

Thủ vệ hoàng cung cớ sao lại cẩu thả như vậy , hoàn toàn không giống trước đó vài ngày. Phượng Minh đang mê man phóng được nửa dặm, chợt nghe tiếng kêu phía sau vang lên, biết Dung Điềm đã sắp sửa giao chiến với thủ vệ hoàng cung, trong lòng chợt như có một luồng gió lạnh, nhịn không được quay đầu nhìn lại.

Một cột khói đen dày đặc phóng thẳng lên cao.