Suốt dọc đường, Lộc Đan luôn che giấu hành tung của Phượng Minh, để tránh truy binh Tây Lôi ập tới. Vào đến Bình Tích, mã xa lặng lẽ tiếp cận thiên môn vương cung. Hai hàng nam nhân vận đồ thị vệ đứng đợi sẵn hai bên đường, vừa thấy mã xa lọc cọc tiến lại, liền vội vàng chạy lên trước, thấp giọng thì thầm nơi màn xe: “Thuộc hạ thỉnh an quốc sư. Tất cả những việc quốc sư căn dặn đã được chuẩn bị xong, nhưng chuyện an bài Minh vương ở lại trong Thiên địa cung, thì có…” Như có điều khó nói, gã do dự một lúc, nhưng vẫn kiên trì nói: “Nhưng tổng trưởng tế sư nói làm thế sẽ khiến thần linh tức giận. Bây giờ ngài ấy đang dẫn theo các vị tế sư khác đứng đợi sẵn trước cửa vào của Thiên địa cung, nói là muốn nói lý cùng quốc sư.”
Lộc Đan vừa nghe thấy bốn chữ tổng trưởng tế sư, đôi mắt đẹp liền lạnh xuống: “Bà ta muốn tranh cãi, thì cứ để bà ta tranh cãi. Chúng ta đến Thiên địa cung.” Đoạn xoay người mỉm cười với Phượng Minh, ôn nhu nói: “Không phải Minh vương rất muốn được nhìn thấy viên Thiên địa hoàn của Đông Phàm hay sao? Lộc Đan đã đặc ý sắp xếp nơi ở cho Minh vương tại hành cung chí cao vô thượng, Thiên địa cung đó. Đến vương cung rồi, thỉnh Minh vương xuống xe, đổi sang tiểu kiệu.”
Phượng Minh xuống xe ngựa, trước đó cả ngày cứ phải ngồi lỳ trong mã xa, bây giờ vừa được ánh mặt trời dìu dịu vây quanh, tinh thần đã nhất thời phấn chấn lên rất nhiều. Cậu vội vàng đảo mắt nhìn ra xung quanh, phong cách kiến trúc ở đây khác Tây Lôi một trời một vực. Những tiếng ca thanh êm dịu vọng lại từ phía xa xa, khiến lòng người nghe như muốn lặng xuống, không biết có phải là khúc kính thần nổi tiếng của Đông phàm không.
“Minh vương, thỉnh.”
Phượng Minh mấp máy môi, đoạn cùng Lộc Đan bước lên tiểu kiệu chuyên dụng trong vương cung.
Ngoại trừ việc không được tự do hành động, thì đãi ngộ Phượng Minh nhận được xác thực đã đạt đến ngưỡng thượng khách. Cỗ tiểu kiệu trong lời Lộc Đan, trên thực tế là một cỗ kiệu trúc lớn được mười sáu người nâng, ở giữa đặt lũ lượt những thảm gối mềm mại, phối hợp với vách kiệu cao cao, ngồi nằm đều rất thoải mái. Hơn nữa cỗ kiệu này lại rất rộng rãi, đủ cho cả bốn người ngồi vừa. Trên đỉnh rủ xuống cơ man những bức màn tơ trong, làm nổi bật những tua rua vàng kim. Những thanh trúc được hoạ đủ các loại điểu thú thiên tiến muôn hình vạn trạng, vô cùng tinh xảo. Hướng của tiểu kiệu, tựa hồ đang dẫn bọn cậu lọt sâu vào vương cung.
“Minh vương nhìn xem,” Lộc Đan chỉ vào một nơi cao vượt hơn hẳn những nóc mái cung điện khác ở phía xa xa, nói: “Đây chính là Thiên địa cung. Hành cung này thế tựa lưng núi, địa thế hùng vĩ hiếm thấy, cung điện tuy lớn nhưng lại chỉ có một, là một chốn dễ vào khó ra.”
Phượng Minh hiểu rõ y đang cảnh cáo mình không được chạy trốn, chỉ cười cười, thuận miệng hỏi: “Mang tên Thiên địa cung, hẳn phải có chút quan hệ với Thiên địa hoàn.”
Lộc Đan không chút giấu giếm, nói thẳng: “Nơi này không chỉ là chỗ cung phụng Thiên địa hoàn, mà còn là nơi chiêu đãi khách nhân có thân phận đặc thù. Hơn hai trăm năm qua, nó chỉ mới đón tiếp ba vị khách nhân, ngay đến quốc quân tới thăm viếng cũng không được ngụ lại bên trong.”
Phượng Minh cười khổ: “Ta thật vinh dự a.”
Lộc Đan tựa hồ không nghe ra sự châm biếm trong lời nói, chỉ dịu dàng mà tiếp: “Minh vương là thượng khách quan trọng nhất của Đông Phàm ta, xin đừng từ chối.” Vừa dứt lời, đột nhiên lấy ra một thứ, thành thục đeo lên mặt, chỉ để lộ ra đôi mắt xinh đẹp. Thấy Phượng Minh nhìn mình bằng ánh mắt kỳ quặc, y mới từ từ giải thích: “Ta không thích bị người ngoài tuỳ tiện nhìn mặt.”
Phượng Minh “À” một tiếng, nghĩ thầm: thế sao ở Tây Lôi chưa thấy ngươi kiêng kị như thế bao giờ?
Chỉ một lát sau, cỗ tiểu kiệu đã rẽ vào một góc ngoặt, cánh cửa trang nghiêm của Thiên địa cung đã hiện ra trước mặt. Trước cửa có đặt hai pho hung thần khổng lồ, tay cầm kiếm sắc, mắt trợn trừng trừng, chạm trổ tinh xảo, vô cùng sống động.
Phượng Minh xuống khỏi tiểu kiệu, than lên: “Thiên địa hoàn còn chưa thấy, tạm miễn bình luận. Nhưng tay nghề công tượng Đông Phàm, thực sự có thể coi là quốc bảo chân chính đó a!”
Lộc Đan nghe xong câu ấy, không biết vì sao chợt khựng lại, nhìn cậu đầy phức tạp.
Lại nghe Phượng Minh nói: “Hê, ngoài cửa có nhiều người như vậy, là đang muốn hoan nghênh chúng ta sao?”
Ánh mắt y liền đụng ngay phải một đám nữ nhân đang đứng chắn ngang cửa vào.
Đám nữ nhân kia thu hút sự chú ý của Phượng Minh cũng không lạ. Các nàng không những chỉ đứng ở trung tâm cửa cung, mà thậm chí còn rất bắt mắt, nào là vô số vòng vèo cổ quái đeo mắc trên người, nào là những mũ bạc được kết thành đủ loại hình kỳ cục chênh vênh trên đầu, lại còn cả bộ xiêm y bảy màu nữa. Chồng chồng lớp lớp những lớp áo diêm dúa lên thân người như thế, khiến người ta không khỏi lo lắng các nàng sẽ có lúc vô ý đạp phải một tà y sặc sỡ dài quá khổ nào đó, mà bất thình lình ngã lăn khỏi những bậc thang cao ngất ngưởng kia. Phục sức như vậy, nếu là những nam thanh nữ tú trẻ tuổi thì còn đỡ, đằng này tốp nữ nhân kia thoạt nhìn, đều là những bà cô già đủ tuổi làm mẹ người ta.
Lộc Đan đưa mắt nhìn theo chỗ Phượng Minh chỉ, tuy vẫn mang ý cười, nhưng đáy mắt lại toát ra cỗ hàn khí chết người, y cười khẩy: “Không nghĩ chúng tế sư ngày ngày chỉ biết ru rú trong hành cung lại đồng loạt xuất hiện. Xem ra uy danh Minh vương đã lan đến cả những chốn ẩn cư của đám người phi thường này rồi. Mời Minh vương. Lộc Đan sẽ giới thiệu cho người.”
Dẫn Phượng Minh đến trước mặt đám tế sư kia rồi, y liền hướng một bà cô thoạt nhìn như siêu cấp bà nội lụ khụ nhất, đội một chiếc mũ bạc lênh khênh nhất, nói: “Lộc Đan tham kiến tổng trưởng tế sư. Đây chính là vị khách Lộc Đan đã phải ngàn dặm xa xôi mời tới, Minh vương điện hạ.”
Phượng Minh vừa ngầm đánh giá những nếp nhăn chỉ cần giật một cái cũng đủ kẹp chết hoàn toàn tám con nhặng lớn, thầm đoán tuổi bà ta có dễ đến hơn bốn trăm, vừa chắp tay cười giả lả: “Bái kiến tổng trưởng tế sư, ta tới vội vàng quá, không kịp chuẩn bị lễ vật tặng ngài.”
Dù không hiểu hết nội chính Đông Phàm, nhưng nếu tổng trưởng tế sư này đã dám ngáng đường Lộc Đan, thì xem ra uy lực cũng không phải nhỏ. Chính sách đối địch trước mắt của Phượng Minh chính là quấy được thì cứ quấy, mà giờ lại đang sắm vai khách quý được Lộc Đan “mời” tới, sao có thể mắt nhắm mắt mở bỏ qua cơ hội châm ngòi xích mích ngàn năm có một này được. Phượng Minh đổi giọng, cười hì hì bỏ nhỏ thêm một câu: “Lần đầu tiên được diện kiến tổng trưởng tế sư đại danh đỉnh đỉnh, thực là tuyệt đại mỹ nhân chốn nhân gian. Khi ở Tây Lôi, Dung Điềm thường hay nhắc với ta, hắn vô cùng ngưỡng mộ ngài. Kính đã lâu, kính đã lâu.”
Thường ngày, ngay đến Đông Phàm vương cũng phải nhượng bộ vài phần trước tổng trưởng tế sư, làm gì có chuyện phải chịu trò chế nhạo đến vậy. Mọi người không ai nghĩ Minh vương Tây Lôi lại to gan lớn mật đến thế, nên ngay như Lộc Đan bên trong, hay như xa phu nâng kiệu cùng thị vệ thị nữ bên ngoài, đều không hẹn mà cùng ngớ người sững sờ.
Thình lình nghe phì lấy một tiếng, vang dội trước cửa hành cung lặng phăng phắc, hình như đã có người nhịn không nổi mà bật cười.
Tổng trưởng tế sư có thể coi như một khối xác ướp Ai Cập mặt mày không chút biểu tình, từ lần đầu tiên Phượng Minh thấy mắt bà ta nhìn lên, thì đến giờ vẫn đang bảo trì tư thế hơi cúi nhìn khối ngọc thạch bự chảng ở giữa hai tay, không thèm đảo qua Phượng Minh hay Lộc Đan thêm một lần nào nữa. Nghe thấy tiếng cười, cặp môi khô đét rốt cuộc cũng giật giật, lạnh lùng phun một câu: “Bất kính với tế sư, xiết cổ.”
Lập tức có vài thị vệ lẳng lặng bước ra sau, kéo xềnh xệch người thị nữ vừa phì cười ban nãy ra, vứt sang một bên. Người thị nữ kia chỉ mới mười ba mười bốn tuổi, đã sớm bị doạ run như cầy sấy, không dám nói một lời.
Phượng Minh thấy gã thị vệ rút ra một dải lụa trắng trong người, thuần thục cuốn một vòng quanh cái cổ mảnh khảnh của nàng thị nữ, nhất thời biến sắc mặt, vội cao giọng quát lớn: “Gượm đã! Tổng trưởng tế sư, là Phượng Minh ăn nói lỗ mãng, để ta nhận lỗi với…” Lời còn chưa dứt, bên tai đã xuyên thấu một tiếng gãy giòn, Phượng Minh hoảng hốt quay đầu, người thị nữ kia đã mềm oặt rồi rũ xuống, trên cổ hãy còn quấn một vòng lụa trắng, nhưng đầu nàng lại cổ quái gục xuống, hiển nhiên đã bị bẻ gẫy xương cổ. Một sinh mệnh hẵng còn sờ sờ ban nãy đã vô thanh vô tức vụt tắt.
Phượng Minh nhìn, nhìn đến mức muốn nổ mắt, lại hối hận khôn cùng, quay đầu nhìn trừng trừng vào vẻ mặt không chút biểu cảm của vị tổng trưởng tế sư kia, cơn giận trào lên, bổ xô tới gào xa xả: “Cái lũ bà già các ngươi, ngay đến cả dân chúng…” Bả vai thình lình bị Lộc Đan ghì chặt lại.
Lộc Đan vội vã nói: “Tế sư ở Đông Phàm có thân phận rất đặc biệt, ngay đến những người tôn quý tột cùng cũng không được tuỳ tiện vô lễ. Thỉnh Minh vương tự trọng.”
Đám thị vệ nhanh chóng kéo lê thi thể nàng thị nữ kia đi xuống, các tế sư đứng cạnh vẫn như cũ, một mực rũ mi im lìm, như thể hết thảy chưa có gì từng xảy ra.
Phượng Minh sao có thể bị Lộc Đan khuyên ngăn chỉ bằng một câu? Dù bả vai đã bị chế trụ không thể động, nhưng ánh mắt vẫn như cũ hung tợn nhìn thẳng vào vị tổng trưởng tế sư, nghiến răng rít lên: “Tuỳ tiện giết người sẽ gặp báo ứng, ta nhất định phải thay đám thần thánh vô dụng của các ngươi để quản giáo các ngươi!”
Cậu bất kính với thần linh như vậy, chính là điều kiêng kị lớn nhất của các tế sư, một loạt những tế sư vốn giống những pho tượng đá phủ bụi đồng loạt ngẩng phắt lên, hơn chục ánh mắt sắc bén như dao hằn học nhìn Phượng Minh. Áp lực âm u buốt lạnh đến nghẹt thở che phủ cả một vùng thiên địa cung, ngay đến những thị vệ vương cung đứng từ xa canh giữ cũng không khỏi rùng mình ớn lạnh.
Duy chỉ có một mình tổng trưởng tế sư vẫn không chút suy suyển, một mực cúi đầu, lạnh lùng phun ra vài chữ: “Bất kính với thần linh, thắt cổ.”
Lập tức, mấy tên thị vệ của tế sư viện nhất loạt xông tới.
“Tây Lôi Minh vương?” Tổng trưởng tế sư cuối cùng cũng nhướn mắt, thần quang loé lên khác lạ, như thể độc xà nhắm thấy mồi béo trước mặt, khiến mọi người có mặt run lập cập chỉ bằng một cú liếc, cục cằn nói: “Tây Lôi đổi quốc chủ, Tây Lôi Minh vương còn ích lợi gì?”
Một tiếng sấm xé toang trời quang, giáng thẳng xuống Phượng Minh cùng Lộc Đan, khiến cả hai choáng váng.
“Hả?”
“Cái gì?”
Sắc mặt Phượng Minh đột biến, trong chớp mắt trấn tĩnh lại, bật cười yếu ớt: “Nói láo.”
Xung quanh yên lặng khác thường, chỉ còn tiếng cười gượng gạo của Phượng Minh làm chấn động cả bầu không khí lãnh liệt. Phượng Minh cười khan mấy tiếng, bất an quay đầu, nói với Lộc Đan: “Chẳng lẽ quốc sư không thấy buồn cười? Chúng ta vừa từ Tây Lôi tới, Dung Điềm được bách tính vô vàn thương yêu như thế, không kể binh cường mã tráng, thế quốc như mặt trời chính ngọ, sao có thể xuất hiện lời đồn đại hoang đường thế này?”
Một tên tế sư phỏng chừng có thân phận khá cao đứng cạnh tổng trưởng tế sư chợt ngẩng lên, giọng nói lạnh như băng: “Tế sư không bao giờ nói láo.”
Chỉ vài lời, thanh âm sàn sạn không chút âm điệu lại không khác gì tên đạn, nhắm thẳng vào Phượng Minh. Cậu ngơ ngác nhìn Lộc Đan, Lộc Đan chỉ lặng lẽ gật đầu, sắc mặt cũng tái nhợt.
Thời điểm thập nhị quốc tranh hùng xưng bá, quân tình là trọng yếu, ai dám đem chuyện này ra làm trò đùa? Nếu không được xác nhận từ trước, tế sư tuyệt đối sẽ không tuỳ tiện mở miệng.
Sắc mặt Phượng Minh càng lúc càng trắng nhợt, cậu loạng choạng ngã về sau, cố gắng hít đầy phổi bầu không khí lạnh như băng mỏng, thần sắc có chút bình tĩnh lại, lắc đầu không ngừng phủ nhận: “Tuyệt đối không thể.”
Dung Điềm… đã xảy ra chuyện gì?
Cả người cậu đau đến co rút, từng đoạn dây thần kinh như bị nanh vuốt sắc nhọn bứt đứt thành bốn năm đoạn, mà mỗi đoạn lại không ngừng khắc khoải rỉ máu. Trái tim Phượng Minh như thể bị đổ chì, đen kịt một mảng, tai Phượng Minh ù đi, hoàn toàn không nghe được lời đối thoại của đám người bên cạnh.
Tình hình của Lộc Đan so với Phượng Minh vẫn còn tốt hơn chút đỉnh, y đưa tay đỡ thân hình không ngừng chao đảo của Phượng Minh, cố dập tắt vẻ kinh ngạc trên mặt, cẩn thận xác nhận lại: ” Tin tức đến từ lúc nào?”
“Truyền đến từ hai canh giờ trước. Tây Lôi Dung Điềm vì cố công tìm kiếm Minh vương, khinh suất dẫn binh lục soát. Nửa chừng bị kẻ kế thừa vương vị cấu kết với chưởng quản binh lực hoàng cung Đồng Kiếm Mẫn dùng kế vây hãm tại Vĩnh Ân. Trong trận hỗn chiến, Dung Điềm tử nạn tại A Mạn giang. Tin tức này sẽ bị phong toả, đến tận ngày tân vương đăng cơ, mới được chiếu cáo thiên hạ.” Người trả lời lại là một kẻ đứng cạnh tổng trưởng tế sư, bên dưới tổng trưởng tế sư vẫn còn các tế sư khác, thanh âm tuy vẫn cùng một dạng cộc cằn khàn đặc khó nghe, nhưng không giấu nổi sự sung sướng cuồng loạn khi thấy kẻ khác gặp nạn.
Mà giờ phút này, phần sung sướng âm ỉ khi thấy kẻ gặp nạn kia không phải nhằm vào Dung Điềm, mà vào là chính vị quốc sư Lộc Đan vừa phải vượt thiên tân vạn khổ mới dẫn được Phượng Minh về kia.
Nhưng Phượng Minh làm sao còn tâm trí để ý đến màn đối chọi âm thầm đến toé lửa của bọn họ. Từng lời nói, từng tiếng cười của Dung Điềm như thể mất khống chế, lũ lượt trào lên trong đầu cậu, hoá thành một chuỗi ảo ảnh chấp chới đầy trời, không ngừng lùng bùng bít chặt tai. Sắc mặt cậu càng lúc càng tái hơn cả người chết, một lúc lâu sau, gẵng gượng thẳng lưng cố trụ vững, hai đầu gối lại thình lình nhũn ra, cơ hồ muốn ngã vật xuống đất.
Tổng trưởng tế sư không thèm nhìn đến Phượng Minh, chỉ lạnh lùng nói tiếp: “Dung Điềm đã chết, cường quốc uy hiếp sự an bình của Đông Phàm ta đã không còn tồn tại. Minh vương không còn là khách quý của Đại vương. Kẻ này khinh nhờn thần linh, thắt cổ.”
Gió lạnh thổi thốc vào người, mấy tên thị vệ bất tri bất giác đã quây lấy Phượng Minh.
Phượng Minh ngơ ngẩn, bị chúng xiết chặt cánh tay cũng không hay không biết, chỉ không ngừng lắc đầu quầy quậy: “Không thể nào… Chuyện này không thể nào…” Con người đã mất tiêu cự.
“Dừng lại!” Lộc Đan quát lớn ngăn lũ thị vệ, nghiến răng kèn kẹt: “Dung Điềm dù có chết, cũng không được giết Minh vương. Trong đầu hắn còn cất giấu những binh pháp cổ kim hiếm thấy, đó chính là cơ hội để Đông Phàm ta chấn hưng. Tổng trưởng tế sư giết hắn, chính là diệt cơ hội phú cường của Đông Phàm ta. Ta là quốc sư, là chưởng quản mọi chính vụ quan trọng của cả quốc gia này, ai dám giết kẻ ta bảo hộ?”
Tướng mạo y tuy mỹ miều, nhưng khi khí thế tức giận tuyệt đối không thua bất kỳ ai, bị quốc sư âm lãnh ngăn lại, ánh mắt sắc bén phóng tới, khiến đám thị vệ không kẻ nào dám nhúc nhích.
Thế cục thình lình lâm vào tình trạng giằng co căng thẳng.
Lộc Đan dù sao cũng là quốc sư Đông Phàm, nhưng tế sư đứng kia thân phận lại vô cùng đặc biệt, không thể cứng rắn quá mức. Trong lúc do dự, ánh mắt mọi người không hẹn mà đồng thời đổ dồn vào vị tổng trưởng tế sư.
Tổng trưởng tế sư dường như cũng có vài phần kiêng dè Lộc Đan, bà ta chậm rãi nhướn mí mắp bụp đánh giá Lộc Đan trong giây lát, đoạn từ từ nhắm lại, trầm ngâm hồi lâu, mới dùng một loại ngữ khí lạnh lẽo đến mức nước cũng có thể đông cứng mà nói: “Trước cửa Thiên địa cung sàm ngôn khinh nhờn thần linh, tội danh không phải nhỏ. Giết hay không, đành phải đợi thỉnh Đại vương quyết định.”
Lộc Đan lao tâm khổ tứ bao lâu bắt được Phượng Minh, hết lần này đến lần khác châm ngòi xích mích giữa Tây Lôi và các nước láng giềng, ngăn cản thế lực Tây Lôi lan tràn, để bảo hộ hoàn toàn cho Đông Phàm, lại lừa được Phượng Minh tiết lộ được cuốn binh pháp mà bất cứ một quốc quân trong thiên hạ này cũng thèm muốn. Y nghĩ đông nghĩ tây tìm đủ mọi cách để khống chế đám tế sư huyênh hoang này, lại rốt cuộc không ngờ nổi mũi tên đâm lén sau lưng khốn nạn này.
Thiên tính vạn toán, cũng làm sao liệu được Dung Điềm lại bị đám tiểu nhân gài bẫy đoạt vương vị? Nhưng tế sư xử sự rất ổn trọng, còn thêm giới luật cung nghiêm ngặt, tuyệt đối sẽ không có chuyện bịa đặt, nên Lộc Đan tuyệt đối không hề nghi ngờ tính chân thực của tin này.
Chuyện đã tới nước này, chỉ có thể tạm thời nhẫn xuống, Lộc Đan gật đầu hoà hoãn: “Được, vậy Minh vương sẽ theo ta về trước. Đợi chúng ta gặp được Đại vương rồi, sẽ để Đại vương tự mình quyết định.” Tình huống đại biến, y đương nhiên không còn vọng tưởng lão bà nắm quyền cao chức trọng này sẽ chịu để Phượng Minh bước một chân vào đến cấm địa thần thánh tột bực của họ.
“Đợi đã.” Tổng trưởng tế sư nói: “Minh vương khinh nhờn thần linh, trước khi Đại vương chưa hạ chỉ, phải giao lại cho tế sư viện chúng ta giam giữ. Ta sẽ nhốt hắn vào địa lao Thiên địa cung, để hắn sám hối lại.”
“Không được. Minh vương và bản quốc sư đã có thoả thuận, hắn nói ra binh pháp, bản quốc sư bảo hộ an toàn cho hắn. Tổng trưởng tế sư giam hắn, làm sao hắn chịu nói ra binh pháp?”
Tổng trưởng tế sư nhếch mép, âm trầm cười: “Đã có muôn hình vạn trạng khổ hình trong viện ta, há lại sợ hắn không phun ra binh pháp?” Tiếp đến không thèm để ý tới Lộc Đan, quay đầu dẫn mọi người tiến vào cổng chính thiên địa cung.
Lộc Đan thấy bà ta không coi ai ra gì, tức giận thiếu điều cắn gẫy lưỡi. Nhưng lá gan y dẫu lớn đến mấy, cũng không thể giằng co trái phải với tổng trưởng tế sư ngay trước cổng Thiên địa cung. Căn cứ theo pháp luật Đông Phàm, chỉ cần bước vào cấm địa thần linh, tổng trưởng tế sư có quyền treo cổ bất cứ một kẻ nào, ngay cả Đại vương cũng không được quyền đặc xá. Nếu y tuỳ tiện hành động, tổng trưởng tế sư lại chẳng hoá quá mừng rỡ vì chặt đứt được một mối hoạ lớn là gì.
Trơ mắt nhìn đám lão bà đáng hận kéo xệch Phượng Minh đang lảo đảo cố trụ vững vào thiên địa cung, y hạ giọng, đôi môi xinh đẹp dữ tợn phun ra bốn chữ: “Lão.bà.đáng.chết.”
Phía sau chợt vang lên tiếng bẩm báo nơm nớp của người hầu: “Quốc sư, Đại vương tuyên triệu…”
—