Phượng Vu Cửu Thiên

Quyển 4 - Chương 7




CHƯƠNG 7

Người dịch: Đài Lạc

Tái biên: Rei Hanazawa

Sắc máu, ánh kiếm, tiếng gào thét như dã thú của kẻ hấp hối, từ bốn phương tám hướng công kích.

Bầu không khí trĩu trịt nhe nanh giương vuốt, chung quanh một mảng tối đen như mực, áp sát tới gần.

Nụ cười nhàn nhạt cuối cùng của Dung Điềm.

Nụ cười nhàn nhạt khiến lòng người tan nát, chớp mắt đã hóa thành một mảng tươi đỏ huyết thắm.

Tàn chi, bị quẳng vào giữa trời không hỗn độn…

“Không…” Phượng Minh khốn đốn rên rỉ giữa giấc mộng, thình lình bật dậy, mồ hôi lạnh đầm đìa nơi trán.

Trừng trừng, xung quanh đen kịt một màu, sự tĩnh mịch tuyệt nhiên không giống với cõi mộng.

Cậu thở khò khè, cảnh giác dỏng tai lên nghe ngóng. Tiếng nước rẽ se sẽ.

“Minh Vương.” Giọng nói nghèn nghẹt khẽ khàng.

“Dung Hổ?” Phượng Minh cũng bất giác hạ giọng: “Đây là đâu? Còn Dung Điềm?”

“Chúng ta đang ở trên một con thuyền chở gia quyến phú hào của Ly quốc. Hiện tại chỗ nào cũng đông nghẹt Ly binh đang truy lùng chúng ta.”

“Dung Điềm thì sao? Hắn đâu?” Phượng Minh hỏi: “Còn cả bọn Liệt Nhi, bọn họ đang ở chỗ nào?”

Dung Hổ im lìm giữa bóng đêm đặc quánh.

Phượng Minh nín thở, lẳng lặng chờ đợi.

Một hồi rất lâu sau, Dung Hổ nhẹ nhàng nói: “Tiểu nhân không biết.”

Tim đập thình thịch trong ***g ngực, tựa như bị ai đó nhè nhẹ nắm trong tay. Nắm chặt, xiết lấy, lại bóp nghẹt.

“Bọn họ đều chết rồi hay sao?” Sự bình tĩnh đến bất thường, từng tiếng bật khỏi đôi môi run rẩy.

Dung Hổ lần mò dựa sát vào đáy khoang chật chội. Giọng điệu nặng nề nhắc lại: “Tiểu nhân không biết. Minh Vương, tình thế nguy ngập, thỉnh Minh Vương nhất định phải bảo trọng.”

Vặn xoắn, thít chặt, máu chảy ri rỉ qua những kẽ hở của con tim.

Phượng Minh nhắm nghiền mắt, chậm rãi tựa vào thành khoang ẩm thấp sền sệt.

“Bọn họ còn khả năng sống sót không?”

Đến cả hơi thở cũng biến thành một thứ tra tấn giày vò đau đớn quặn thắt, mỗi một chút một chút, đều thấu triệt tận tâm can.

Dung Hổ cắn răng: “Có lẽ.”

Tĩnh lặng, nuốt trọn hắc ám.

“Dung Hổ,” Phượng Minh thì thào hỏi: “Ta có thể khóc một trận không?”

“Người trên thuyền, sẽ nghe thấy mất.” Thanh âm của Dung Hổ, có chút nghèn nghẹn.

Tất cả đau đớn ào ạt, đều bị cậu liều mạng đè nén lại. Phượng Minh lặng lẽ tựa người vào đáy khoang thuyền. Cắn chặt môi, mùi máu tanh nồng tràn ngập khoang miệng.

Thoáng định thần, giọng nói của Phượng Minh cũng trở nên khào khào trầm đục.

“Hiện tại là lúc nào?”

“Nửa đêm. Minh Vương đã mê man suốt hai ngày trời.” Y vì sợ Phượng Minh không chịu rời bỏ Dung Điềm, nên mới phải dùng mê dược với cậu.

“Chúng ta đang trên đường về Tây Lôi?”

“Nhược Ngôn ắt hẳn đã phong tỏa mọi con đường dẫn về Tây Lôi. Chúng ta trước hết phải tới Bác Gian, đi đường vòng quay lại Tây Lôi. Con thuyền này cũng vừa vặn xuôi đến Bác Gian.”

“Ngươi lo liệu tốt lắm.” Phượng Minh mở mắt, đôi con ngươi lấp lánh cháy thứ ánh sáng mơ hồ giữa bóng đêm mịt mùng: “Nếu Dung Điềm quả thực có xảy ra chuyện gì, chỉ còn duy nhất một mình Thái hậu chủ trì đại cục. Ta phải lập tức quay về trợ giúp người.”

Dung Hổ vốn e sợ Phượng Minh sẽ ầm ĩ đòi quay lại cứu Dung Điềm, đến lúc này mới nhẹ nhàng thở hắt ra: “Minh Vương hiểu rõ đại cục, tiểu nhân đã an lòng rồi.”

“Không cần lo lắng cho ta.”

Giọng nói của Phượng Minh, lại tăng thêm vài phần kiên nghị vững vàng đến nặng nề.

Nguyên lai bi thương, cũng có thể cải biến bản tính con người.

Dung Điềm, ngươi cười dịu dàng với ta đến vậy, có phải đã biết ta nhất định sẽ tha thứ cho những mưu đồ của ngươi không?

Dẫu ta có hận đến xương tủy sự hy sinh cam nguyện của ngươi đi nữa, thì ta cũng sẽ vì nụ cười nhàn nhạt ấy mà tự bảo hộ bản thân.

Nếu sinh mệnh của ta đã chẳng thể gửi gắm cho ngươi, vậy thì, sinh mệnh của ta sẽ thuộc về Tây Lôi ―― mảnh đất ngươi nặng tình thương yêu nắm giữ.

Chuyến hành trình thầm lặng trong tuyệt vọng, từ tận sâu thẳm còn một tia hy vọng le lói chống đỡ. Phượng Minh nằm sải trong khoang thuyền mấy ngày trời, không nói không thưa, tựa như đã thất lạc nửa mảng hồn phách. Tiếng nước vỗ mạn thuyền, ì oạp liên miên, lại có đôi khi, khiến Phượng Minh cảm thấy ấy như những giọt máu của Dung Điềm đang ri rỉ từng giọt không ngừng.

Khoang thuyền tối tăm ẩm thấp, mịt mùng ngột ngạt, khiến người ta căn bản không còn cảm nhận được dòng thời gian trôi chảy, hơn nữa cũng chưa từng có bóng người bước lại gần. Phượng Minh không biết Dung Hổ làm sao lại có thể tha lôi được tấm thân hôn mê của mình tìm đến được chỗ này. Mà y mỗi ngày đều ra ngoài một lần, lén trộm thức ăn và nước, còn tin tức bên ngoài, lại không một mẩu.

“Minh Vương, thêm một ngày nữa, thuyền này sẽ vượt qua biên cảnh Ly Quốc và Bác Gian.” Dung Hổ nói: “Chỉ cần rời khỏi Ly Quốc, chúng ta sẽ lập tức lên bờ.”

Phượng Minh ngay cả một chút vị giác cũng không còn, chỉ miễn cưỡng nuốt xuống một chút thức ăn, rồi lại tựa vào vách tường.

Nụ cười thoang thoáng của Dung Điềm, cứ mãi chớp tắt trước mắt. Cậu vì thứ dư ảnh ấy, mà không ngừng giành giật giữa tuyệt vọng cùng sinh tồn.

Dung Điềm, rốt cuộc ngươi đang ở đâu?

Phượng Minh từ khi đến thời không này, số lần phải bỏ chạy không ít, nhưng chưa lúc nào lại chán chường mệt mỏi đến nhường này, cũng chưa một lần nào kiên cường đến thế.

Trầm mặc gom nhặt chút sức lực, lại mờ mịt sống sót thêm một ngày nữa.

Con thuyền thình lình dừng lại, có những tiếng khua khoắng va đập truyền lại.

Dung Hổ nghiêng đầu nghe ngóng: “Đã tới biên cảnh, nhất định là trạm gác của Ly Quốc đang tra soát con thuyền.”

“Vậy khoang thuyền…”

“Minh Vương hãy yên tâm, chủ nhân con thuyền này rất có thế lực ở Ly Quốc, không ai dám làm khó gia quyến của hắn.” Dung Hổ bình tĩnh nói: “Lũ thủ binh cũng sẽ tra xét qua loa một chút liền thả đi thôi.”

Lặng im đợi một hồi, con thuyền thậm chí còn không tiếp tục nhúc nhích. Mà ngược lại, còn có những tiếng cãi cọ ồn ào vọng xuống.

Dung Hổ cau mày: “Sao lại thế này? Chẳng lẽ Ly Vương nghiêm lệnh đến thế, ngay đến loại thuyền này cũng phải lục soát triệt để?”

Phượng Minh gượng đứng dậy, lần mò trong chốc lát, nắm chặt thanh bảo kiếm trong tay.

“Theo ta phỏng đoán, chỉ e Nhược Ngôn cũng đoán ra chúng ta sẽ không trực tiếp quay lại tây Lôi.” Phượng Minh nhợt nhạt nói: “Đường về Tây Lôi nguy khốn trùng trùng, ta đã sớm đoán được.”

Dung Hổ lại nghiêng tai nghe ngóng thêm, thình lình biến sắc: “Không ổn, chúng thật sự định leo lên thuyền lục soát triệt để. Ngay đến lũ hộ vệ của con thuyền này cũng không ngăn cản nổi.” Y thình lình đứng phắt dậy, dằn giọng với Phượng Minh: “Minh Vương, chỗ này không thể lưu lại. Ta sẽ lên trước, một khi Minh Vương thấy tiếng náo động hãy lập tức xông lên. Con sông này xuôi đông tây, nhảy xuống nước rồi hãy cố gắng hết sức bơi về hướng đông, thấy trạm kiểm soát phải lập tức lên bờ lánh vào đường nhỏ, vì trong nước nhất định sẽ có bộ phận ngăn trở.” Y vừa nói vừa rảo bước đến chiếc cầu thang cũ kỹ xiêu vẹo.

Chuyện tới nước này, ngay đến người cuối cùng bên thân, cũng phải hi sinh.

Phượng Minh xiết chặt thanh kiếm, những ngón tay thon dài, tựa như muốn khảm nhập vào chuôi kiếm.

Tiếng động càng lúc càng xôn xao, quả nhiên chỉ trong tích tắc đã truyền lại. Những tiếng rống giận dữ, xen lẫn những tiếng binh khí va đập hỗn loạn. Phượng Minh cắn răng, xông lên mũi thuyền. Ánh dương chói lòa thình lình xuất hiện, chọc thẳng vào đôi con mắt nheo nheo vì đã lâu không thấy ánh sáng.

Mũi thuyền hỗn loạn, hơn mười tên thủ binh quây Dung Hổ vào giữa. Y nhảy lên mép thuyền, chiếm được lợi thế, uy phong lẫm liệt lấy một địch số đông, thậm chí còn bất phân thắng bại. Bảo kiếm vừa vung lên, lại đả thương một tên thủ binh, làm bùng lên một tràng phẫn nộ rủa xả.

Dung Hổ thấy Phượng Minh lao ra, thét lên: “Tây Lôi Minh vương ở đây, các ngươi dám cả gan cản đường.”

Mọi người vừa nghe y chính là Tây Lôi Minh vương mà Ly vương muốn bắt, càng thêm xiết chặt không buông tha, không ai để ý đến một tiểu tử vô danh đang lủi đi đằng sau. Phượng Minh nhìn xoáy vào Dung Hổ trong chốc lát, nắm chặt bảo kiếm, chém một nhát xuống tên thủ vệ đang định giáp lại gần, xoay người gập lại, thình lình một hơi lấy đà.

Tõm một tiếng, rơi vào dòng nước xoáy cuồn cuồn bên dưới.

“Bắt lấy Minh Vương, trọng thưởng!” Thời cổ địa không có máy ảnh, nên đối với những phạm nhân bị truy lùng, đương nhiên sẽ không có nhận định chuẩn xác. Dung Hổ tự nhận là Minh Vương, càng dẫn dụ thêm nhiều công kích.

Y theo Dung Điềm đã nhiều năm, cùng với đệ đệ không sợ trời cũng chẳng sợ đất, thống hận đâm ngang chém dọc, sang sảng cười váng lên: “Không chơi cùng các ngươi nữa, Minh Vương ta đi đây.” Chớp lấy thời cơ, xoay người nhảy vào giữa dòng.

Thình lình vừa rơi xuống sông, lại kinh hãi phát hiện có điều không tương hợp.

“Không ổn!” Dung Hổ dễ dàng đem bảo kiếm xả một nhát, nhưng đã muộn. Quanh người dòng nước cuộn sóng nhẩp nhô, toàn thân không thuận theo, lập tức bị một chiếc lưới thừng chắc chắn tóm lại kéo lên mặt nước.

Ly binh, không biết từ khi nào đã bố trí một chiếc lưới to đến thế, chìm dưới nước chầu chực con mồi trong vô thanh vô tức.

Vừa rời khỏi mặt nước, tức thì đã nghe thấy tiếng cười sằng sặc: “Nếu không phải phụng nghiêm lệnh muốn bắt sống, sao có thể để ngươi nhảy xuống nước? Chẳng lẽ Trác Nhiên ta lại vô dụng đến thế?”

Dung Hổ cau mày: thì ra kẻ phụ trách lùng bắt chính là đại tướng của Ly Quốc Trác Nhiên, bản lĩnh của hắn so với Lộc Vệ cũng một chín một mười, may mắn lại chưa từng thấy qua Phượng Minh, nên mới dồn toàn lực chú ý lên người y.

Khoảnh khắc Dung Hổ bị quơ lên bờ, Trác Nhiên không dám sơ sót phạm nhân trọng yếu, vội vã lệnh người trói chặt lại.

“Chậm đã, dường như không ổn.” Trác Nhiên cẩn thận nhìn Dung Hổ, sắc mặt trầm xuống: “Ngươi rốt cuộc là ai?”

Dung Hổ ngang nhiên nói: “Thị vệ Tây Lôi vương Dung Hổ.”

“Dung Hổ?” Trác Nhiên vô cùng khôn ngoan, tức thị ngộ ra: “Vậy kẻ ban nãy nhảy xuống nước, mới chính là Minh Vương?”

Phượng Minh nhiều ngày trời trốn trong khoang thuyền, xiêm y trên người chưa hề thay xuống, ngập ngụa những máu và cát, đến dung mạo cũng bị che đi phần lớn, khó trách Trác Nhiên không nhận ra. Nếu không, với dáng dấp của Phượng Minh, ắt hẳn hắn cũng sẽ nhận ra sự không thỏa.

Dung Hổ cả cười: “Giờ mới biết, đã quá muộn. Giờ báo cho Nhược Ngôn biết Minh vương đã đào tẩu ngay trước mõm ngươi, chẳng biết hắn sẽ nổi cơn thịnh nộ như nào.”

“Không muộn.” Trác Nhiên thong dong nói: “Trong nước không chỉ có lưới, còn cả mê dược. Hắn nhảy xuống giữa sống, có thể thoát được sao?”

“Mê dược?”

“Ngươi không thấy đầu đau khó chịu, toàn thân vô lực ư?”

Trác Nhiên vừa nói, Dung Hổ quả nhiên cảm thấy toàn thân vô lực. Y vẫn đứng, nhưng hoàn toàn là dựa vào sức chống đỡ của Ly binh.

Hỏng bét, Phượng Minh bị mê trong nước.

“Mau, mau cứu Minh Vương!” Đầu óc nặng trĩu trịt, trước khi hôn mê Dung Hổ vẫn không quên gào lên.

“Không vội, trúng mê dược bí truyền của ta, tự nhiên sẽ phải trồi lên mặt nước.” Trác Nhiên cười khẽ: “Ven bờ quanh chỗ này năm dặm, đều có ly binh trấn thủ. Chỉ cần có kẻ nổi lên, sẽ lập tức bẩm báo.”

Đúng ngay lúc đó, có người chạy tới bẩm báo: “Tướng quân, không xa chỗ này có người nổi lên, có vẻ như muốn lặn sâu xuống bơi về phía đông.”

“Mang lại đây.”