Phượng Vu Cửu Thiên

Quyển 4 - Chương 6




CHƯƠNG 6

Người dịch: Đài Lạc

Tái biên: Rei Hanazawa

“Phượng Minh, chúng ta không bỏ chạy.” Dung Điềm ôm Phượng Minh: “Chúng ta không thể bỏ chạy.” Một lời đã quyết, không một ai lên tiếng phản đối.

Dung Điềm là vương, là vương Tây Lôi.

Dung Điềm đoán không sai. Khói độc không bỏ sót một ngóc ngách nào, tụ mà không tán, chậm rãi thâm nhập qua chiếc lỗ nhỏ Dung Hổ khoét ra khi trước.

Phượng Minh đã sớm hạ lệnh cho Liệt Nhi: “Tìm vải thô, nhấp ướt nước, bên trong bọc đất ẩm, che lại trước miệng và mũi.”

Đến lúc này, thứ mặt nạ phòng độc dẫu không biết có hữu hiệu hay không cũng đều được mọi người vội vã mang trên mặt.

Đưa mắt nhìn nhau, đều là một bộ dạng quái dị khác thường, vậy mà lúc này, lại chẳng một ai còn hứng thú để cười giỡn.

Khí độc chỉ là bước công kích đầu tiên.

Quả nhiên, sau khi khói độc qua đi, có những tiếng đập chát chúa đập dội lại. Cách đó không xa chỗ khói độc ồng ộc tuôn vào, đã bị quân Ly khoét thành một cái hố lớn. Những khối đất đá bự chảng, từ trên vách động rơi rào rào xuống địa cung.

“Đường sống duy nhất của chúng ta, chính là nhân lúc Nhược Ngôn nghĩ tất cả đã bị khí độc khống chế, liều chết xông ra.” Dung Điềm yên lặng nhìn quanh chúng nhân một lượt.

Thân tín của hắn đều ở đây, Dung Hổ, Liệt Nhi, những dũng sĩ của Tây Lôi, còn cả lực lượng cuối cùng còn sót lại của Thổ Nguyệt tộc, tính cả các thị nữ bọn Thu Nguyệt, Thu Tinh, cũng chỉ vỏn vẹn bảy trăm nhân mạng.

Bảo kiếm nắm chặt trong tay, Phượng Minh, lẳng lặng vai kề vai sát cánh bên hắn.

Dung Hổ trầm mặc, rồi lại như không nhịn nổi mà vuột miệng: “Thỉnh Đại vương hãy lưu lại trong địa cung, đợi chúng thuộc hạ lĩnh quân luân phiên liều chết xông ra, Đại vương hãy nhân cơ hội ấy mưu tính.” Lấy bảy trăm người đối với mấy vạn đại quân, dù là tập kích bất ngờ cũng không thể có đường thắng.

Dung Điềm chậm rãi thở dài ra, sao hắn lại không hay trận chiến này là vô vọng, nhưng, hắn vẫn lắc đầu: “Không nhân cơ hội này xông ra, cơ hội sống còn duy nhất cũng sẽ bị chặt đứt. Trốn trong địa cung cũng chỉ kéo dài thêm được chút hơi thở, cuối cùng vẫn không thể tránh bị Nhược Ngôn bắt giữ.”

“Ngóc ngách trong địa cung ngàn vạn nhánh, chưa hẳn đã bị Nhược Ngôn tìm được.” Liệt Nhi lên tiếng: “Nếu Đại vương không chịu tránh Ly Vương, thỉnh người hãy để Liệt Nhi bảo hộ Minh Vương, tạm thời náu mình sâu trong địa cung.”

Lòng Phượng Minh vặn thắt lại, đôi mắt đen lay láy nhìn chăm chăm vào Dung Điềm.

Dung Điềm ngoảnh đầu lại, mỉm cười với cậu, bình thản nói: “Phượng Minh sẽ không rời ta nửa bước.”

Phượng Minh cảm động, không kiềm được bước về phía trước, đến khi hai người vai khít vai, mới quay sang ngước nhìn Dung Điềm.

Những làn khói vàng vọt nhẹ nhàng trôi dạt lại gần, ngưng đọng giữa không trung, quỷ dị đáng sợ. Dung Hổ đeo chiếc “Mặt nạ” thô sơ Phượng Minh hạ lệnh gấp rút tạo ra, hít một hơi thật sâu giữa làn khói vàng vây bọc.

Mọi người nín thở chờ đợi.

Trong tích tắc, Dung Hổ ngoảnh lại, giơ tay ra hiệu.

Quả nhiên thứ này có thể loại trừ khí độc, Phượng Minh tức thì thở phào. Độc dược thời cổ dẫu có lợi hại, cũng còn xa mới bén gót vũ khí hóa học thời hiện đại. Mà cũng chẳng hay liệu có phải chất đất trong cái địa cung này hơn người chỗ nào không mà lại lọc được những hạt li ti trong không khí như thế.

Bất luận có nói thế nào đi nữa, cũng là do ông trời phù hộ độ trì.

Một hồi chuông lanh lảnh, từ đằng xa truyền lại, khiến tâm trí người ta hỗn loạn khiếp nhược.

“Nhược Ngôn đang dùng tiếng chuông để dẫn dụ những kẻ trúng độc.” Ánh thần quang trong mắt Dung Điềm loang loáng, hào khí tự sinh, gằn giọng: “Mọi người hãy giả bộ bị khí độc thao túng, chầm chập đi đến chỗ tiếng chuông. Theo hiệu lệnh của ta, chỉ cần Nhược Ngôn xuất đầu lộ diện, lập tức xả thân nhắm hắn đại khai sát giới. Chỉ cần giết được Ly Vương, quân Ly sẽ đại loạn, khi ấy chúng ta mới có thể trốn thoát.”

Mọi người, ai nấy đều gật đầu mà lòng nặng trĩu. Trong mắt, ẩn hiện thứ kiên nghị không nói nên lời.

Làn khói vàng tựa như một thực thể sống, không phát tán, mà chỉ chậm rãi trườn đến. Mọi người dựa vào chiếc mặt nạ để đi qua làn khói nồng nặc ấy. Qua một đoạn địa đạo dài dặc, ánh sáng đã lâm râm chiếu tới.

“Thật kỳ quái, chỗ có tiếng chuông lại không có khí độc. Trời đã bảo hộ Tây Lôi ta.” Dung Điềm tiên phong gỡ mặt nạ bảo hộ xuống, hít một hơi thật sâu, cau mày trong giây lát: “Bỏ mặt nạ xuống đi, chỗ này không có khí độc.”

Muốn giả bộ trúng độc để tập kích Nhược Ngôn, đương nhiên không thể đeo những thứ mặt nạ quái dị này trên mặt.

Những tiếng bước chân nhộn nhạo, vang dội trong địa đạo.

Nhược Ngôn cười nhạt đứng trước cửa địa cung mới bị đào xới, nhìn đám người ánh mắt thất thần dẫm đạp trên những bậc thang mới kiến tạo ra ngoài.

Cửa ra vẫn ở ngay trong gian phòng Phượng Minh ở trước đây, nhưng đến lúc này, cả bốn vách tường bao bọc đều đã bị bóc tách sạch sẽ. Hàng ngàn tinh binh, đao kiếm sáng loáng sắc nhọn, đoàn đoàn lớp lớp vây bọc.

Binh lính Tây Lôi cùng Thổ Nguyệt tộc, dắt díu đoàn lũ lộ diện, những con mắt mông lung mờ mịt mở tròn, xếp thành một đoàn dài.

Đi sau chót, là Dung Điềm và Phượng Minh.

Một khí vũ hiên ngang, một lại tuấn mỹ điềm tĩnh, khắng khít bên nhau. Nhược Ngôn nhất thời tựa hồ như vẫn chưa thể tiếp nhận được hoàn toàn, hai con người này lại có thể ngoan ngoãn thế này đứng trước mặt y.

“Khà khà, thật là si tình, trúng độc mà cũng bám dính lấy nhau thế này.” Nhược Ngôn soi mói hai người, đem chiếc ma linh trong tay giao lại cho Diệu Quang đứng bên cạnh, nâng cằm Phượng Minh lên, cợt nhả: “Minh Vương vẫn khỏe chứ?” Chạm vào làn da mịn màng động lòng người ấy khiến người ta phải kinh hãi thán phục ma lực của tạo hóa.

Đôi mắt đờ đẫn vẫn mang vẻ mỹ lệ như trước, chớp nhoáng định thần, tựa như một dải lưu tinh vụt nhoáng qua.

Nhược Ngôn giật mình, rụt lui lại.

“Có trá!” Y kêu dù nhanh, nhưng vẫn không kịp. Thanh bảo kiếm dắt sau lưng Dung Điềm đã chĩa thẳng vào y. Phóng khoáng một đao, mặc cho Nhược Ngôn lùi lại quá nhanh, huyết hoa vẫn văng bắn tung tóe.

Dung Hổ thét lớn: “Động thủ!”

Mọi người đồng loạt di chuyển, sát khí bùng lên trong đáy mắt, ở đâu còn nửa điểm thất thần?

“Tóm lấy Ly Vương!”

Chém giết tàn khốc, máu tươi văng bắn, những tiếng gào rít, không ngừng chọc thủng quanh thân.

Đám thị vệ tùy thân của Nhược Ngôn không kịp trở tay, không ngớt kêu gào thảm thiết. Trong tích tắc, Nhược Ngôn và chúng đã bị đám người Tây Lôi quây lại giữa vòng.

Mà ngoài cùng, đương nhiên là mấy ngàn tinh binh của Ly quốc.

“Vương huynh!” Diệu Quang quýnh quáng.

Thật là loạn cục.

Dung Điềm rống lên: “Nhược Ngôn xem kiếm.”

Đoạn bứt lên, bảo kiếm chọc thẳng vào khôi giáp, tia lửa xẹt qua. Một cơn đau thống óc khiến Nhược Ngôn nhăn mặt lại. Y cũng không phải hạng tầm thường, xoay người rút bảo kiếm ra đỡ trong chớp mắt, trúng một kiếm của Dung Điềm.

Loạng choạng thối lui, lại ngăn một kiếm. Đám thị vệ bên cạnh liều mạng chống lại những kẻ khác đang tập kích thình lình bên sườn, Nhược Ngôn ngay chính diện phải chống đỡ Dung Điềm.

Quân chủ hai người, giữa cuộc loạn chiến đối mặt nhau.

Oanh liệt, đám Ly quân vòng ngoài lòng hộ vương nôn nóng, vây sát mấy trăm kẻ bên trong.

Sức nóng hầm hập tàn dư, máu đào tung tóe đầy trời.

Thời cơ trong chốc lát đã vụt tắt, Dung Điềm liên tiếp chém xuống ba nhát. Hắn tuy thân mang thương thế, nhưng vẫn biết đại thế đã mất không còn cách cứu vãn. Bên cạnh chỉ còn lác đác vài người, không tàn không phế còn vương hơi thở, chưa đến hai trăm.

Bên ta tử thương nghiêm trọng, đã có những ly binh anh dũng, đột kích được vào vòng vây, dần dà áp sát lại bên Nhược Ngôn đang trong chốn hiểm cảnh.

Dung Điềm không chút chần chừ, vặn thân giữ chặt Phượng Minh.

“Phá vây!”

Phá vây, phá vây từ chỗ nào đây? Phượng Minh nhìn trái nhìn phải, còn chỗ nào không xuất hiện đao thương khí giới của Ly Quân chứ? Những tiếng hét thảm thiết liên miên, đám Dung Hổ toàn thân tắm máu bảo trụ bên cạnh.

Huyết quang một mảnh, đã đến hồi nhập nhằng trời đất, sinh tử.

Thần trí mơ hồ, bảo kiếm đẫm máu trong tay không ngừng khua lên, mỗi lần hạ xuống đều kéo theo một dải máu tươi văng bắn. Nhược Ngôn, y đã ngay sát.

Ngàn vạn những cái đầu nhung nhúc chuyển động, bắt đầu rục rịch di động giữa vòng tròn đẫm máu.

Muốn ra thoát ra ngoài vòng vây của Ly quân, chỉ là ước vọng vời vợi. Nhưng bọn hắn, không ngờ lại bị đẩy đến chỗ kỵ binh Ly quân. Dung Điềm huơ kiếm, đoạt mạng, cướp ngựa.

Xoay người, chớp mắt ôm Phượng Minh ném lên lưng ngựa: “Chạy!”

Tự mình cũng cướp được một con.

Ngàn cân treo sợi tóc, Dung Điềm vung roi quất mông ngựa. Dung Hổ lanh lẹ, đã cướp ngựa nghiêng người nhảy lên.

Thuộc hạ, hầu như đã tử thương gần hết. Liệt Nhi giữa một mảng huyết sắc ngã xuống, châu hoa trên đầu Thu Nguyệt, bị đạp nát thành từng mảnh vụn.

Dung Điềm dẫn theo mấy người xung phong liều chết, tiếng gầm rú của Nhược Ngôn đuổi với theo: “Bắt hắn, bắt hắn cho ta!”

Uy vũ hừng hực, thiên hạ không người bì kịp.

Dung Điềm vào giờ khắc ấy, làm sao có thể không khiến người ta không tâm mê thần túy.

Khi kiếm huơ lên, ấy là lúc mạng vong.

Phượng Minh ngoảnh lại, trên lưng Dung Điềm đã có thêm một người. Một thân tơ lụa, thân hình nhỏ nhắn vùng vẫy giãy giụa trong tay Dung Điềm. Chính là Diệu Quang.

“Nhược Ngôn, ngươi không cần tính mạng muội muội mình ư?” Dung Điềm rống lên.

Ly Quân chấn động.

Từ lúc nào, Diệu Quang đã bị Tây Lôi vương nắm trong tay.

Phì phò trong tích tắc, Dung Điềm dẫn người lao khỏi vòng vây. Dấu máu rãi đầy một đường.

Dung Điềm ghìm cương xoay người lại, mỉm cười với Phượng Minh. Thiên quân vạn mã, nguy ngập thế này, hắn lại có thể cười ôn nhu đến thế, Phượng Minh ngơ ngẩn.

“Phượng Minh, ta thực không muốn bỏ.”

Điềm xấu chực trào lên.

“Không,” Phượng Minh như bừng tỉnh, gào lên thảm thiết: “Không!”

Cậu bổ nhào về phía trước, phía sau gáy bị một cú đánh mạnh. Trước mắt đen kịt lại, quỵ xuống. Chưa chạm đất, một đôi tay đã đỡ được cậu.

Dung Hổ.

Trong mắt Dung Điềm hấp háy ánh tán tưởng, khe khẽ phun hai tiếng: “Chạy trước.”

Nhược Ngôn cũng không phải kẻ tầm thường, một cái Diệu Quang nho nhỏ trong tay, không chiếm được của y bao nhiêu thời gian.

Dung Điềm là vương, chỉ có Tây Lôi vương mới có thể dẫn Ly Quân đổi hướng.

Dung Hổ không nói được câu nào, ôm lấy Phượng Minh phi nước đại.

Cuồng phong, tật mã.

Ráng ngũ sắc lây rây đầy trời, tang thương ngập mắt.

Dung Điềm khẽ cười, ngạo nghễ đối diện với Nhược Ngôn từ nơi xa.

“Không ngờ ngươi lại yêu thương ái muội của mình đến thế.”

Nhược Ngôn cũng nhếch mép: “Ngươi nói xem chúng có thể chạy khỏi Ly Quốc?”

Dung Điềm không đáp, nhấc tay đánh ngất Diệu Quang đang không ngừng vùng vẫy trong tay. Khẽ kéo cương, tuấn mã dưới thân tức thì hí dài, tựa hồ như đến nó cũng biết, người trên mình, là vị anh hùng vô song giữa thời loạn thế.

“Nhược Ngôn, đối thủ như ta, ngươi nhất định không nghĩ đến chuyện tùy tiện giết chết.” Dung Điềm khoan thai nói: “Không bằng lại tiếp một cuộc tranh giành nữa thôi.”

Vết thương bên sườn, máu tuôn đầm đìa.

“Ta thả Diệu Quang, trước khi ngươi giải quyết ta, không được thả truy binh bắt Phượng Minh.”

Nhược Ngôn cười lạnh, đáy mắt u tối âm trầm ấy, lại nhoáng lên tia hân thưởng.

Tay vừa buông lỏng, Diệu Quang đang hôn mê, rớt bịch xuống đất.

Nhược Ngôn nhấc tay: “Truyền lệnh, Lộc Vệ dẫn binh bao vây mười dặn quanh đây. Thấy người của Tây Lôi vương, không được giết, chỉ được đuổi.” Đoạn nhận lấy túi cung tiễn trong tay thị vệ, Nhược Ngôn cười khẽ đến tàn nhẫn: “Ta hôm nay, muốn tự tay săn giết Tây Lôi Dung Điềm danh chấn thiên hạ.”

Thanh bảo kiếm, thứ cuối cùng có thể hộ thân, cũng bị Dung Điềm không chút sợ sệt ném lại trên mặt đất.

Hắn  dằn giọng nhắc nhở: “Trước khi giải quyết ta, không được ngăn Phượng Minh.”

“Vương giả trọng tín.” Nhược Ngôn nói: “Ngươi yên tâm.’

Bên môi Dung Điềm, phảng phất ánh cười nhàn nhạt. Hắn dù đã đầy người máu tươi, tay không vũ khí, nhưng vẫn một mực cao quý không gì sánh được.

Vương giả.

Hắn tin Nhược Ngôn.

“Dung Điềm, ngươi có thề trì hoãn thời gian cho Phượng Minh được bao lâu?”

“Có thể kéo dài được bao lâu, ấy là bấy lâu.”

Dung Điềm cười sang sảng, ghìm cương xoay đầu ngựa.

Vung roi, khắc vó ngựa tung lên, Nhược Ngôn đã kéo cung. Hoàng thổ bụi mù trong tích tắc, tiễn như sao băng bắn tới. Cắm thật sâu vào vai phải Dung Điềm.

Máu đào phiên phi.

Con tuấn mã hí dài, ***g lên.

Nhược Ngôn lạnh lẽo nhìn hắn chạy xa, mới vung roi đuổi theo.

“Dung Điềm, ta muốn ngươi từng tiễn từng tiễn một, từ từ đoạt lấy mạng ngươi.”

Sắc trời rọi tỏ, người giữa vòng vây mấy ngàn tinh binh, tay không tấc sắt, làm sao tránh khỏi vận mệnh bị bắn lỗ chỗ như bàn chông?