Phượng Vu Cửu Thiên

Quyển 3 - Chương 10




CHƯƠNG 10

Người dịch: Đài Lạc

Tái biên: Rei Hanazawa, Pin

Rốt cuộc thì bỏ trốn kiểu gì đây?

Phượng Minh nhớ lại tất cả những bộ phim hành động mình từng xem qua, đặc biệt là 007. Nhưng 007 mỗi lần đào thoát đều có bao nhiêu thứ công cụ tiên tiến hỗ trợ, tỷ như, cây bút chỉ cần ấn vào ba lần sẽ tự động nổ, còn cả loại xe thể thao vừa thông minh vừa phong cách.

Mà ở cái thế giới lạc hậu này, chỉ có thể cân nhắc mấy trò moi móc đào bới địa đạo mà thôi.

Rất nhanh, Phượng Minh hiểu ra công dụng của đám gạch lát sàn. Loại đá này so ra còn cứng hơn cả hoa cương, dẫu có dốc hết sức bình sinh ra mà đào mà nạy, cũng vô phương khoét được một cái lỗ tin hin ――― chứ đừng nói đến một cái địa đạo.

Thật là toạ khốn sầu thành *mà.

Bác Lăng và Tam công chúa vẫn thường xuyên ghé thăm. Trong viện ngoài viện thủ vệ tầng tầng lớp lớp, cơm ăn áo mặc thị hầu đều được chu toàn đủ đầy. Phượng Minh không nghĩ ra một kế sách nào, chỉ có thể nhìn mặt đoán ý đám người Tam công chúa để dò hỏi tình hình bên ngoài.

Đại chiến thế nào?

Dung Điềm ra sao?

Cứ nghĩ đến những chuyện ấy, lòng Phượng Minh cồn cào như lửa đốt.

“Minh Vương vẫn âu sầu như thế, chẳng lẽ thị hầu hầu hạ không chu đáo?” Tam công chúa thấy Phượng Minh trầm mặc không nói năng gì, mới khẽ hé làn môi thắm hỏi han.

Phượng Minh giận nàng lấy oán báo ân, cười lạnh một tiếng.

Hôm ấy Bác Lăng có chuyện, chỉ có một mình Tam công chúa dẫn Lâm Đàn đến thăm. Tam công chúa biết Phượng Minh đầy một bụng phẫn uất, nói cho cùng Phượng Minh luôn luôn đối xử với nàng rất tốt, đến giờ lại rơi vào tình cảnh này, nàng cũng có chút hổ thẹn áy náy. Thở dài đặt bát trà xuống bàn, nàng nói: “Trong lòng Minh Vương không thoải mái, bổn cung biết rõ. Nhưng mỗi người đều có nỗi niềm khó nói, đâu còn biện pháp nào?”

Thấy Phượng Minh không lên tiếng, Tam công chúa lại tiếp tục: “Minh Vương có biết, bổn cung và Bác Lăng quen biết từ thuở niên thiếu, nhưng lại phải u uẩn xuất giá lấy một người khác.”

Tư tình giữa Tam công chúa và Bác Lăng, Phượng Minh đã sớm nhìn ra. Rốt cuộc giờ cũng hiểu vì sao ngày ấy cái chết của An Tuần cũng chẳng mảy may khiến Tam công chúa âu sầu.

Phượng Minh còn nhớ trước khi chết An Tuần vẫn tâm niệm cùng Lâu Lan vương hậu đầu ấp tay gối, thầm nghĩ phu thê bọn họ tình đoạn duyên đứt, mỗi kẻ đều tơ tưởng đến một tình nhân bí mật riêng, mở miệng nói: “Ngư dữ hùng chưởng bất khả kiêm đắc*, công chúa dù có yêu Bác Lăng, nhưng lại không nguyện gả cho con riêng, cuối cùng chọn vương tử Tây Lôi An Tuần. Đó là lựa chọn của công chúa, hà tất đến giờ lại than vắn thở dài?”

Tam công chúa bị Phượng Minh một câu bóc trần, mặt nóng ran lên, ngượng nghịu nói: “Ngư dữ hùng chưởng bất khả kiêm đắc? Minh Vương quả nhiên kiến thức hơn người, hóa ra thế gian chẳng có chuyện gì lưỡng vẹn song toàn. Bản cung ngày ấy nếu hiểu được thứ đạo lý này, thì sao có thể bị đưa đẩy đến hôm nay?”

Nàng nhất thời cảm thán, nhưng Phượng Minh đột nhiên giật mình, mơ hồ như túm được một cái gì đó.

Lần này Tam công chủ bắt cậu đến đây, tuy miệng nói để báo thù, nhưng kỳ thực hơn phân nửa là vì Bác Lăng. Bằng không, Tam công chúa đang ở Tây Lôi, đãi ngộ chẳng khác gì thái hậu, cần gì phải mạo hiểm châm ngòi ly gián, thậm chí còn đắc tội với cả Dung Điềm lẫn Nhược Ngôn?

Nàng ta và Bác Lăng ngày trước do thân phận cách biệt mà phải ôm hận tiếc nuối, nhưng hiện giờ lại chịu lén lút theo Bác Lăng trở về Bác Gian. Mà lúc này Bác Lăng lại vừa được Bác Gian vương công khai ban thưởng quốc tính thừa nhận thân phận…

Phượng Minh cau mày suy nghĩ hồi lâu, thình lình giãn ra, bưng bát trà lên thong dong nhấp một ngụm, chậm rãi nói: “Bác Lăng lần này có thể về lại vương thất Bác Gian, thành tứ vương tử Bác Gian rất có khả năng đoạt vương vị, Tam công chúa công lao quả không nhỏ.”

Tam công chúa tủm tỉm cười nói: “Minh Vương quá khen, Bác Lăng trước giờ khôn ngoan mẫn tuệ, ba tên vương tử kia làm sao có thể so bì?” Trong lòng nàng, dĩ nhiên tình nhân mình phải tuyệt vời nhất rồi.

Lời hồi đáp này, vừa vặn chứng thực suy nghĩ trong lòng Phượng Minh. Phượng Minh ha hả cười lớn, vỗ tay tán thưởng nói: “Ta đã nghĩ Bác Lăng đột nhiên thâm nhập Tây Lôi không phải chỉ đơn giản như vậy. Giờ thực lực cả Ly Quốc lần Tây Lôi đều lớn dần, cả hai đều là cái hoạ tâm phúc của Bác Gian. Bác Lăng hẳn phải thề thốt hứa hẹn trước mặt Bác Gian vương là hắn có thể châm ngòi xích mích giữa Ly Quốc với Tây Lôi, khiến cả hai lưỡng bại câu thương. Mà điều kiện trao đổi, ắt phải là Bác Gian vương phải thừa nhận đứa con riêng như hắn.”

Phượng Minh cười gằn, giận tái mặt: “Công chúa quả thực lợi hại, khi ở Phồn Giai đã bày mưu bố trận. An Tuần đến Tây Lôi đoạt vị, Nhược Ngôn cầu thân, An Hà thái tử cung nghênh, công chúa giả như chỉ có hứng thú với thuật diễn toán, nhưng trên thực tế đã chu toàn mọi sự, tìm một vị trí tốt nhất có thể trợ giúp Bác Lăng củng cố địa vị. Rốt cuộc tuyển định Tây Lôi, mục tiêu là ta. Bất minh tắc kỷ, nhất minh kinh nhân*, vào thời điểm quan trọng nhất thì đem ta chạy trốn, khích động chiến tranh Tây Lôi Ly Quốc, để Bác Lăng có cơ hội đường đường chính chính bước vào vương thất Bác Gian. Thật là lợi hại.”

Thao thao bất tuyệt một hồi, đem tất cả những băn khoăn nghi hoặc vốn còn lộn xộn ngổn ngang ra xếp đặt hoàn chỉnh lại. Tam công chúa tức thì sững người.

Cả cuộc đời nàng chỉ yêu một mình Bác Lăng, từ thuở thơ ấu đã nhận định Bác Lăng chính là bậc vương giả. Tiếc thay với thân phận Bác Lăng, nếu không có một vương thất nào nâng đỡ tuyệt đối không thể se duyên phu phụ cùng Tam công chúa.

Bác Lăng cũng vẫn canh cánh trong lòng chuyện mình thân vương tử lại không được thừa nhận.

Mọi chuyện cứ từng bước từng bước phát triển, nàng thâm tàng bất lộ, âm thầm giúp đỡ Bác Lăng, đồng thời lại phải khổ sở che giấu mối tình lưu luyến của mình, ngay đến người thị nữ thiếp thân Phân Nhạn cũng không biết được.

Mỗi lần nghĩ ngày hai người kề cận bên nhau tựa hồ chẳng bao giờ trông mong nổi, nỗi thống khổ trong lòng nàng lại càng dâng trào mãnh liệt. Ngày tin tức thảm kịch Phồn Giai truyền đến, vốn đau đớn đến chết đi sống lại, cơ hồ muốn đoạn đứt sinh niệm. Nhưng Bác Lăng lại đột nhiên thâm nhập Tây Lôi bí mật cầu kiến, kế sách lập tức được vạch ra, sâu thẳm tâm can lại hồi sinh vui vẻ như trước kia.

Nhân cơ hội này, bắt cóc Phượng Minh, châm ngòi chiến tranh Tây Lôi Ly Quốc, để Bác Lăng an ổn nhập vương thất Bác Gian. Với bản lãnh Bác Lăng, nhất định sẽ có cơ hội đăng cơ, nàng sẽ thành vương hậu phò trợ bá nghiệp. Nhất thạch sổ điểu*, một cơ hội không thể nào tốt hơn.

Cho nên, dù có áy náy với Phượng Minh đi nữa, Tam công chúa vẫn không chút do dự mà gật đầu đồng ý.

Nàng tới cùng chẳng phải là dạng đê hèn bỉ ổi như Nhược Ngôn, giờ khắc này bị dăm ba câu của Phượng Minh vạch trần toàn bộ bí mật lâu nay chôn dấu, nội tâm tức thì sóng ngầm cuồn cuộn, sợ hãi không nguôi, sắc mặt lúc trắng lúc đỏ, tức thì đứng bật dậy.

Phượng Minh thấy vẻ mặt nàng bị kích động, không khỏi có chút sợ sệt, lui lại mấy bước: “Ngươi muốn gì?”

Trong đáy mắt Tam công chúa ánh nước long lanh run rẩy, nhìn xoáy vào Phượng Minh trong giây lát, đột nhiên che mặt chạy vụt ra.

Phượng Minh thấy bóng nàng khuất dạng, rì rầm: “Thì ra đã đoán đúng.”

Lâm Đàn tò mò đi lại cạnh Phượng Minh, trông ra ngoài cửa: “Tam công chúa tại sao phải chạy? Nàng ấy khóc ư?”

Phượng Minh ngồi xuống nói: “Lâm Đàn à, ngươi không được làm chuyện xấu, bằng không lương tâm sẽ không thanh thản.”

Lâm Đàn điều hiểu điều không, gật gật đầu.

Từ lúc đoán được chân tướng sự việc, sự tự tin trong lòng Phượng Minh tăng lên rõ rệt, thầm khen ngợi lối tư duy logic của mình không dưới chục lần, chấn chỉnh tinh thần rồi lại tiếp tục vắt óc nghĩ cách bỏ trốn.

Nắm được diễn biến toàn cục trong tay, tiếp theo sẽ không làm theo cách khó khăn lúc trước nghĩ nữa.

Bác Lăng dựa vào chuyện xích mích giữa Ly Quốc Tây Lôi để lọt vào vương thất, mà Tây Lôi lại khai chiến với Ly Quốc vì Dung Điềm cho rằng Phượng Minh đang ở Ly Quốc. Nếu tin tức Phượng Minh ở tại Bác Gian bị lộ ra, Bác Gian chẳng khác nào đồng thời đắc tội lưỡng quốc, rồi sẽ đến lượt Bác Lăng kia đau đầu nhức óc. Đến lúc đó thì, Phượng Minh cũng chẳng cần tìm cách trốn chạy, biện pháp duy nhất của Bác Lăng là cung kính hộ tống Phượng Minh về lại Tây Lôi, còn phải nhận lỗi, dập tắt nộ hoả của Dung Điềm.

Tam công chúa có mối hận giết cả họ với Nhược Ngôn, bọn họ đương nhiên sẽ không đem Phượng Minh giao Ly Quốc, để Nhược Ngôn kia vớ bở.

Nghĩ đi nghĩ lại, Phượng Minh đi đến kết luận ―― căn bản không cần trốn, chỉ cần đem tin tức cậu đang ở Bác Gian truyền đi là ổn thoả.

So với trò trốn chạy khỏi nơi được canh phòng nghiêm ngặt, thì chuyện này đơn giản hơn nhiều.

“Ha ha ha, té ra ta thực thông minh vô cùng. Dung Điềm, lần này ngươi sẽ không dám xem thường ta nữa rồi.” Phượng Minh lẩm bẩm một mình, hoa chân múa tay, hào khí ngút giời ngồi phịch xuống nghĩ cách loan truyền tin tức: “Thả chim bồ câu? Mà chỗ này làm gì có bồ câu. Dù ở đô thành Bác Gian, nhưng viện tử đã lớn còn tĩnh mịch, chẳng biết cách đường lớn có xa không, gào toáng lên chỉ e chẳng ai nghe thấy. Nhờ người len lén truyền mật thư? Không được, nơi này chỗ nào cũng nhung nhúc thân tín Bác Lăng, giấy thư của ta không khéo lại lọt vào tay hắn, sau ấy hắn tống ta vào địa lao thì khốn.”

“Minh Vương, hôm nay chúng ta chơi cái gì bây giờ?” Lâm Đàn chạy tung tăng từ ngoài phòng vào.

Mắt Phượng Minh loé sáng: “Phải a, có thể nói Lâm Đàn giúp ta.”

“Giúp cái gì?”

Phượng Minh nghĩ rồi lại nghĩ, sau ấy lắc lắc đầu lẩm bà lẩm bẩm: “Không ổn. Bác Lăng dám yên tâm để Lâm Đàn tới chỗ này, khẳng định đã ngăn ngừa trước sau đàng hoàng cả rồi. Nói không chừng hắn còn ngồi một bên xem ta bày trò hề. Hừ, ta đường đường là Minh Vương Tây Lôi há lại ngu dốt thế chắc?”

Lâm Đàn giật giật tay áo Phượng Minh, nghển cổ hỏi: “Minh Vương, hôm nay chúng ta còn chơi ma phương* nữa không?” Trong mắt cô bé, bản lãnh Phượng Minh so với mấy kẻ từng bị giam ở chỗ này còn lợi hại hơn nhiều, hẳn trong người phải có vô số chuyện thú vị, không chừng còn có thể tạo ra mấy trò chơi mới lạ. Như hôm trước Phượng Minh hí hoáy vẽ ra bản mẫu khối ma phương, Lâm Đàn đã sai người đi làm, quả nhiên chơi vô cùng hay.

“Chơi ma phương thì hay ho gì?” Phượng Minh nói cho có lệ, nhưng suy nghĩ vẫn ầm ào trong đầu. Ánh mắt cậu rơi vào khối ma phương trên tay Lâm Đàn, tim tức thì dộng thình thịch trong ***g ngực, suy tính trong lòng.

Phượng Minh cười cười, ngồi xổm xuống nói với Lâm Đàn: “Hôm nay chúng ta không chơi ma phương, hãy chơi một thứ khác hứng thú hơn đi.”

Lâm Đàn càng thêm cao hứng, vỗ tay nói: “Hay quá, chúng ta chơi gì bây giờ?”

“Chỉ cần thú vị là được rồi.” Phượng Minh cau mày nói: “Nhưng mà, thiếu mất mấy thứ.”

“Thiếu cái gì?” Lâm Đàn tròn mắt hỏi.

“Ngưu bì*, còn cả mỹ tửu nữa.”

“Ngưu bì với mỹ tửu? Mấy cái này dễ a.” Lâm Đàn nghiêng nghiêng chiếc đầu nho nhỏ, ra vẻ người lớn phân phó: “Người đâu.”

Một nàng thị nữ chạy vội vàng từ ngoài cửa vào, thi lễ nói: “Công chúa có điều chi căn dặn?” Lâm Đàn dù sao vẫn lệnh người gọi nàng là công chúa, mà nàng ta là ái muội của Bác Lăng, người người trong viện tự này phải cưng nựng chiều chuộng là đương nhiên, vội vàng nịnh bợ ton hót.

“Đem ngưu bì với mỹ tử vào đây cho ta.”

Phượng Minh chen mồm vào nói: “Phải nhiều một chút, càng nhiều càng thú vị.”

Lâm Đàn quay sang nói với ả thị nữ kia: “Nhiều một chút, càng nhiều càng tốt.”

Ả thị nữ kỳ quái đánh giá hai kẻ trước mắt: “Vâng.” Đoạn lui xuống.

Sân trong chênh chếch cửa của sở viện nơi Phượng Minh ở, Hàn Tố Văn tuần tra canh gác.

Hàn Tố Văn là tâm phúc của Bác Lăng, từ trước đến nay luôn phụ trách sự an nguy của những phạm nhân trọng yếu bị giam lỏng. Dù Bác Lăng biết bọn họ làm việc đều cẩn trọng tỉ mỉ, nhưng lần này vẫn ngàn dặn nghìn dò lệnh bọn họ không được phép qua quýt bất cẩn với Phượng Minh. Hàn Tố Văn cũng biết chuyện này không tầm thường, mỗi ngày mười hai canh giờ đều không dám lơi lỏng, lúc nào cũng tuần tra canh phòng.

Đang lên giọng giáo huấn hai tốp thị vệ giao ban trễ vài khắc, một người thị nữ đột nhiên đứng trước viện môn hô lớn: “Hàn tiên sinh.” Nàng rướn cổ lên, chân không dám nhích khỏi viện tử một bước.

Nguyên lai Bác Lăng vì đề phòng tin tức bị tiết lộ, đã nghiêm lệnh đám thị nữ không được rời khỏi viện môn một bước, mà thị vệ bảo hộ bên ngoài nếu không có mệnh lệnh cũng không được bước vào trong viện nửa bàn chân.

Hàn Tố Văn đi về phía thị nữ kia, đứng ngoài cửa viện tử hỏi: “Chuyện gì?”

“Lâm Đàn công chúa nói nàng muốn chơi cái gì đó rất thú vị, muốn có ngưu bì và mỹ tửu.”

“Ngưu bì và mỹ tửu?” Hàn Tố Văn nhăn nhó đôi mày rậm rì. Thân phận Phượng Minh quan trọng, Tam công chúa đã nghiêm lệnh không được để hắn uỷ khuất, nhất định phải đòi gì có nấy, mà đồng thời phải bảo đảm Phượng Minh không gây ra tai hoạ gì. Hàn Tố Văn nhận nhiệm vụ này, nặng không được nhẹ chẳng xong, uỷ khuất không được mà thả lỏng cũng chẳng xong. Hơn nữa còn muội muội bảo bối số một của Bác Lăng hết lần này tới lượt khác chen chân rúc mỏ vào giữa, thật là nhức đầu mà.

Hàn Tố Văn ngạc nhiên nói: “Ngưu bì với Mỹ tửu thì chơi được cái gì thú vị chứ? Ai ôi, thật sự không hiểu tại sao Tứ vương tử lại để Lâm Đàn công chúa ngày ngày chạy tới chạy lui chỗ Minh Vương, vạn nhất Minh Vương kia lợi dụng công chúa thì biết làm sao đây?”

Thị nữ cười nói: “Tam công chúa nói, Minh Vương rất mềm lòng, dù có thế nào cũng không tổn hại Lâm Đàn công chúa đâu. Vẫn nên đưa cho bọn họ, để bọn họ chơi đùa đi. Lâm Đàn công chúa thích đùa nghịch nhất. Không hiểu bọn họ dùng ngưu bì làm gì, mỹ tửu đương nhiên là để uống rồi. Cả hai thứ này đều không có gì đáng ngại, Minh Vương dẫu có định chuốc cho mọi người trong viện say khướt, thì cũng làm sao chạy thoát khỏi bàn tay bao vị thị vệ đại ca thế này.”

Hàn Tố Văn cũng nghĩ không ra đám ngưu bì với mỹ tửu có thể gây ra được hiểm hoạ gì, trầm ngâm trong chốc lát, mới gật đầu nói: “Một khi đã như thế, đem cho bọn họ đi.”

Muốn đưa thứ gì ra vào sở viện, từng cái kim, từng sợi chỉ đều phải thông qua Hàn Tố Văn, ngay đến những thứ Lâm Đàn tự tay mang vào, cũng đều phải thông qua sự kiểm tra của Hàn Tố Văn. Hắn vừa gật, ngưu bì với mỹ tửu tự nhiên được bưng đến rất nhanh.

Phượng Minh lười nhác nhìn đám ngưu bì thượng đẳng với hơn mười vò mỹ tửu chất chồng giữa một bãi đất trống ở sân trong, cười nói: “Bác Lăng quả là rộng lượng nha, đã cấp là cấp hàng đống hàng khiêng thế này.”

Lâm Đàn kiêu ngạo nói: “Đương nhiên, ca ca ta hào phóng bậc nhất. Minh Vương, rốt cuộc chúng ta chơi trò gì đây?”

Phượng Minh thần bí chớp chớp mắt: “Đồ chúng ta chơi, tuyệt đối không được để người khác biết.”

“Hảo a.” Lâm Đàn vừa bị kích động, lập tức phấn khởi hẳn lên, xua tay đuổi đám thị nữ thị hầu bên người đi ra: “Các ngươi lui hết đi, không có lệnh, toàn bộ đứng hết trong phòng cấm ra ngoài.”

Bác Lăng trước nay giam lỏng con tin đều sử dụng phương pháp cách ly trong ngoài; con tin trong viện không khác gì chủ nhân, chỉ cần không dính tới chuyện bỏ trốn, mọi việc đều tự do thoải mái; nhưng ngoài viện lại không khi nào ngơi nghỉ, quản lý kiểu nội tùng ngoại nghiêm. Những thị nữ trong sở viện chỉ phụ trách thị hầu, không phụ trách canh phòng, đương nhiên cũng không cần lên tiếng, đồng thanh đáp: “Dạ.” Hơi nhún người, sau đó từng người từng người một lui xuống.

Note:

 Ngư dữ hùng chưởng, bất khả đắc kiêm – Cá và tay gấu, không thể chọn cả 

“Ngư dữ hùng chưởng” chính là ngã tư đường sinh mệnh của mỗi con người. Rồi sẽ đến một lúc nào đó con người ta phải đứng trước hai sự lựa chọn.

Nói cao nói xa thì là vừa muốn có danh vừa muốn có lợi; muốn có quyền thế làm quan lại lại không muốn làm quan được phóng khoáng tự do.

Nói gần nói cận, thì vừa muốn đọc sách vừa muốn chơi mạt chược; muốn làm việc lại vọng tưởng hưu nhàn.

 Toạ khốn sầu thành: Đau đầu nhức óc

 Bất minh tắc kỷ, nhất minh kinh nhân – < Đã không hót thì thôi, hót một tiếng thì khiến người người kinh ngạc>

Câu thành ngữ này kể về một loại điểu ngụ trên một ngọn núi ở phương nam, ba năm không phát tiếng kêu cũng không bay nhảy, nhưng đến một ngày lại cất cánh cao vút tận trời, một tiếng kêu cũng khiến người người kinh ngạc sửng sốt. Về sau hậu thế sử dụng “Nhất minh kinh nhân, nhất minh, nhất phi minh, trùng thiên dực, tam niên dực” để sánh với những người tài hoa, bình thường không tiếng tăm chẳng ai biết đến, nhưng một khi thi triển tài hoa, có thể lập ra công trạng khiến người người kinh ngạc.

 Nhất thạch sổ điểu: Một mũi tên trúng mục tiêu.

 Ma phương: khối rubic

 Ngưu bì: Da trâu

Phượng Minh mừng húm, ngồi thụp xuống nói với Lâm Đàn: “Nhanh nhanh bắt đầu thôi, trời mau tối lắm a, đợi trời tối, chúng ta có thể chơi liền rồi.”

“Hảo a, bắt đầu thôi.”

Một lớn một nhỏ ngồi xổm xuống cạnh nhau, hào hứng hăng say thoăn thoắt tay.

Đêm xuống, đô thành Bác Gian – trên bầu trời Bồng Dã thốt nhiên hiện kỳ cảnh.

Hơn mười vật thể kỳ quái sáng rực rỡ loà mắt từ trong thành từ từ bay cao, ánh sáng chói lọi như sao kim đột ngột giáng lâm trần thế. Những thù hình quái gở ấy tựa như những ngọn đèn ***g ngưu bì trong dân gian, lại không ngừng di động trong không trung, càng lúc càng bay bổng lên cao.

“Nhìn kìa!”

“Thần tiên giáng trần!”

“Có đại họa a…”

“Không, là điềm lành, trời cao phù hộ Bác Gian ta!”

“Trên đó có chữ a!” Có người sợ hãi kêu lên: “Phượng Minh! Trên bề mặt có hai chữ Phượng Minh! Là danh tự của thần tiên!”

Bách tính Bồng Dã xôn xao, nhao nhao đổ từ trong nhà ngửa đầu ngắm nhìn. Không ít tiểu hài tử ào ào chạy đuổi theo những đốm sáng la hét ỏm tỏi, lại có những cụ già rống khóc quỳ mọp trên mặt đất.

Phượng Minh mỉm cười nhìn những ngọn đèn Khổng Minh từ từ bay lên, lắng nghe những tiếng kêu than sợ hãi liên tục không ngừng tiếp nối nhau, từng đợt từng đợt như sóng cuộn ào ạt, từ thành đông truyền tới thành tây. Mỗi một ngọn đèn Khổng Minh hiển hiện hai ký tự Phượng Minh như rồng bay phượng múa, nhất định đã bị bách tính thành Bồng Dã trông thấy. Rồi sẽ chẳng bao lâu sau, tin tức này sẽ sải cánh lũ lượt truyền lan khắp nam cùng chí bắc, với cơ trí của Dung Điềm, nhất định sẽ hiểu ý tứ hàm ẩn trong ấy.

Lâm Đàn không biết mình đã phá hỏng đại sự của ca ca, cứ thế đứng một bên vỗ tay hoan hô: “Bay lên rồi! Bay lên rồi!”

Hàn Tố Văn một thân tận trung giữ cương vị kia hẳn nhiên chẳng thể nào đoán ra nổi quân sư Khổng Minh tiên sinh mưu trí của đất nước Trung Quốc vĩ đại lại có một phát minh vô cùng khả ái đáng yêu như thế, lại cũng không nghĩ nổi mỹ tửu ngoại trừ dùng để uống ra, còn có thể thành nguyên liệu chế tạo khí nóng.

“Bắn! Bắn hạ tất cả những thứ ấy xuống!”  Tất thảy thị vệ chết lặng giương mắt đờ đẫn nhìn thứ kỳ tích thốt nhiên xuất hiện trên không kia, Hàn Tố Văn phản ứng trước nhất quả quyết, quát thét mọi người bắn hạ đèn Khổng Minh.

Lũ thị vệ bị tình cảnh chưa từng thấy qua doạ cho sợ hãi, luống cuống giương cung, không còn sự chuẩn xác như ngày thường, thậm chí còn có kẻ căng thẳng đến mức bắn vào đồng liêu của mình, khiến thị vệ bên cạnh bị thương. Chỉ có Hàn Tố Văn còn chút lý trí, ào ào bắn hạ bốn chiếc đèn ***g.

Đáng tiếc mọi sự đã muộn, đèn Khổng Minh đã khiến bách tính cả thành xôn xao náo động, hai chữ Phượng Minh cũng đã bị tiết lộ ra ngoài.

Ngày vừa hửng, danh tự Minh vương Tây Lôi, tựa tiếng sấm giữa trời xuân vang vọng khắp đại địa Bác Gian.

Đó là điều Tam công chúa và Bác Lăng có nghĩ cũng không nghĩ tới nổi.

Rối loạn bên ngoài một đêm, Phượng Minh chỉ ngồi lỳ trong phòng cười đến thắt ruột.  Giờ thì cơn đau đầu đã tha hồ thành độc quyền của Bác Lăng, để xem hắn ứng phó Dung Điềm với Nhược Ngôn thế nào.

Tảng sáng ngày thứ hai, Bác Lăng đơn độc tới gặp.

Vẫn một thân lam y phục sức, bên miệng nhếch khẽ nét cười, phong thái vẫn nhẹ nhàng thanh thoát, không một nét nhớn nhác như trong tưởng tượng của Phượng Minh. Vừa vào phòng, đã vui vẻ chắp tay với Phượng Minh: “Viện tử này trước giờ ngụ qua không ít khách quý, Minh vương vẫn là người đầu tiên có thể truyền tin tức ra ngoài. Chẳng hay cây đèn ***g làm từ ngưu bì kia làm sao có thể thăng thiên mà không bị rơi xuống vậy?”

Phượng Minh hiển nhiên không bao giờ đem những thứ quy luật bên trong nói cho Bác Lăng biết, chỉ khẽ cười: “Tứ vương tử hiện giờ còn có thể khí định thần nhàn, ta cũng rất bội phục.”

“Ha ha,” Bác Lăng phất tay áo, chậm rãi ngồi xuống: “Chẳng giấu gì Minh vương, đêm qua đột nhiên nghe bách tính trong thành xôn xao, ta đã vội vàng chạy khỏi yến, đột nhiên thấy trong không trung lập loè chớp tắt mười chữ Phượng Minh lớn, thật sự suýt chút nữa hù chết Bác Lăng. Bác Gian tiểu quốc hèn mọn, vậy mà lại đồng thời đắc tội Ly Quốc và Tây Lôi, đại hoạ sắp xảy đến rồi.”

Phượng Minh liếc xéo đánh giá Bác Lăng, thấy hắn thần thái điểm nhiên, dấy lên hồ nghi, dò hỏi: “Ta thấy ngươi bây giờ chẳng chút lo lắng đại hoạ xảy tới.”

Bác Lăng bật cười mấy tiếng, khẽ nói: “Tại sao phải lo lắng? Phúc hoạ vốn đan xen nhau, ngày ấy khi mạo hiểm bắt cóc Minh vương đem đi, cũng đã chuẩn bị đối phó với tình hình này. Huống chi… Minh vương chẳng phải vẫn sống vô cùng tốt ở đây hay sao?”

Phượng Minh chợt thấy hàn khí trong thân dâng lên, rùng mình một cái: “Lời này của ngươi là ý gì?”

“Có Minh vương làm khách nơi đây lúc này, Bác Lăng vốn đã chiếm được vị thế bất bại.” Tấm thân dong dỏng của Bác Lăng thẳng dậy, chân thành đáp: “Hiện giờ hai vị quân vương Ly Quốc Tây Lôi đều vô cùng trông mong đoạt được Minh vương về tay, Bác Lăng chỉ việc chọn ra trong ấy một người, có gì mà phải khó xử?”

“Giữa Tây Lôi và Ly Quốc chọn lấy một bên?” Trong tâm Phượng Minh hơi chấn động, đôi con ngươi dao động, tức thì bật cười khanh khách: “Nếu đem ta giao Nhược Ngôn, ngươi sẽ ăn nói ra sao với Tam công chúa đây? Rồi còn ứng phó với Dung Điềm thế nào?” Cậu nắm chặt tay, thầm nghĩ: hừ, chẳng lẽ ta ngu đến mức để mặc ngươi nghĩ muốn đem cho ai thì cho chắc.

Bác Lăng lắc đầu: “Không đến mức vạn bất đắc dĩ, ta dĩ nhiên sẽ không đem Minh vương giao Nhược Ngôn. Tin Minh vương ở nơi này rất nhanh sẽ truyền đi khắp thiên hạ, chúng ta không thể ngồi xem cảnh tượng nhiệt nháo đại chiến Ly Quốc Tây Lôi nữa, Dung Điềm cũng sẽ hướng chúng ta đòi người. Đến khi ấy, chỉ cần Dung Điềm đáp ứng ta ba điều kiện, chúng ta tức thì sẽ đem Minh vương cung cung kính kính trả lại.”

“Ba điều kiện?”

“Thứ nhất, Tây Lôi cần phải đồng ý sẽ bảo hộ không để Ly Quốc xâm phạm Bác Gian, một khi Ly Quốc uy hiếp Bác Gian, Tây Lôi lập tức phải phái binh tập kích biên cảnh Ly Quốc. Ly Quốc, Tây Lôi trước nay không tương hợp, điều kiện này đối với Tây Lôi vương nhất định không khó khăn. Thứ hai, Tây Lôi phải hạ định hiệp ước với Bác Gian, vĩnh viễn không xâm phạm vào một thước cây một cọng cỏ. Thứ ba, Tây Lôi vương phải trợ giúp ta đạt được vương vị Bác Gian.”

Phượng Minh chợt như bừng tỉnh, gật đầu nói “Điều kiện thứ ba mới là quan trọng nhất.”

Bác Lăng không hề tỏ vẻ xấu hổ, ngang nhiên nói: “Nam tử hán đại trượng phu lý ra phải xưng bá thiên hạ. Thỉnh Minh vương tự mình viết một phong thư, báo cho Tây Lôi vương biết mình vẫn bình an, cùng với ba điều kiện kèm theo.”

“Nếu ta không viết thì sao?” Phượng Minh khịt khịt mũi: “Ngươi giết ta chắc?”

Bác Lăng lắc đầu: “Minh vương ở Tây Lôi luôn luôn bảo vệ Tam công chúa, Bác Lăng vô cùng cảm kich, làm sao lại giết người được? Viết là thượng khách, không viết là con tin, viết hay không chỉ có ảnh hưởng với Minh vương, đối với ta chẳng trở ngại gì. Miễn là Minh vương nằm trong tay ta, thì Tây Lôi vương nhất định vẫn sẽ đáp ứng tất cả mọi điều kiện.”

Phượng Minh nheo nheo mắt: “Nếu Dung Điềm không đáp ứng thì sao?”

Bác Lăng điềm nhiên trả lời: “Nếu vậy, ta đành phải trao Minh vương cho Nhược Ngôn rồi. Huyết thệ khi ấy của hắn với Tam công chúa vẫn còn, có thể dùng Minh vương đổi lấy đầu Long Thiên cùng mười năm Phồn Giai yên ổn hoà bình, giấy bút này xem ra là quá thừa.”

Phượng Minh uất ức kiềm hãm, càu nhàu trong họng vài tiếng, lầm bầm nói: “Viết thì viết.” Đợi ta rời khỏi cái viện tử này, chuồn mất tung mất tích, để xem ngươi lấy cái gì trao trả Dung Điềm.

Nghiên mực vừa bưng lên, Phượng Minh rồng bay phượng múa viết lên:

Dung Điềm, ngươi lần này không có mưu kế thần tình gì cả, hoàn toàn bị người ta lừa gạt quay mòng mòng rồi. Ta không có ở Ly Quốc, là ở đô thành Bồng Dã của Bác Gian, Bác Lăng đề xuất ba điều mới trả ta về, ngươi nhất định phải đáp ứng, bằng không ta sẽ bị vất sang chỗ Nhược Ngôn.

Nhớ lấy, đừng khai chiến lung tung khắp nơi, dù ta có thực sự đến Ly Quốc ngươi cũng không được tuỳ tiện xuất binh.

Hơi nhớ ngươi nữa. Phải rồi, không được phép trách Dung Hổ, Liệt Nhi, bọn họ phải còn khoẻ mạnh đấy, thay mặt ta vấn an thái hậu và gửi lời hỏi thăm bọn Thu Lam.

Phượng Minh tự.

Bác Lăng thấy cậu viết rất có hứng thú, cứ đứng một bên tủm tỉm cười lắc lắc đầu.

Phượng Minh ném bút sang một bên, nghiêng nghiêng đầu nói: “Thư đã viết rồi, ngươi có thể đem nó đi đi.”

“Đa tạ Minh vương.” Bác Lăng đem bức thư đặt vào trong ***g ngực, khẽ vỗ tay, một loạt những thanh âm lanh lảnh vang vọng trong không gian.

Tức thì, năm sáu thị nữ hoa y mỹ miều lả lướt tiến vào phòng, trên tay bưng những mâm đồng, bên trên bày la liệt những phục sức bội kiếm rực rỡ đủ loại.

Bác Lăng cười nói: “Minh vương Tây Lôi chính thức tới Bác Gian, làm sao có thể không dự vương yến Bác Gian? Thỉnh Minh vương sơ tẩy thay phục y, theo ta nhập cung bái kiến phụ vương. Yến tiệc hoan nghênh đã chuẩn bị đầy đủ cả rồi.”

“Nhập cung?” Phượng Minh tròn mắt đờ đẫn nhìn những thứ y phục hoa lệ rối rắm trước mắt.

Đám thị nữ nhất tề bẩm lên: “Chúng nô tỳ hầu hạ Minh vương thay y phục.” Người cầm, kẻ cởi phục y, khoác nội y, thắt ngọc bội, đội mũ mạo, đi thiết hài, đeo bảo kiếm, nhanh chân lẹ tay, trong chốc lát đã thay đổi Phượng Minh thành một bộ dạng khác hẳn.

Thay xong y phục, các nàng lại thướt tha lui xuống, Bác Lăng thoáng cười đưa ra một vật: “Vật này trả lại Minh vương.” Đó chính là thanh tiểu đao diệp vẫn luôn đươc Phượng Minh cất dấu trong đai lưng, Dung Điềm ngày ấy đem thanh tiểu đao sắc bén này tặng hắn để phòng thân, sau khi hôn mê đã bị Tam công chúa lấy đi.

Đột nhiên nhìn thấy thanh đao, không khỏi nhớ tới dáng vẻ tươi cười của Dung Điềm. Ngày ấy hơi thở như gió xuân ve vuốt bên mặt, giờ lại cách ngàn sơn vạn thuỷ.

Bác Lăng hiểu nỗi lòng của cậu: “Minh vương sẽ rất nhanh được về lại Tây Lôi, hà cớ gì phải thấy vật tương tư người?” Năm chữ thấy vật tương tư người này, hắn nghe ở chỗ Tam công chúa, cũng là những lời Phượng Minh nói ra, không khỏi cảm phục học vấn cao thâm của Phượng Minh.

Từ ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng người nói xôn xao: “Minh vương có thể sống sót trở về Tây Lôi hay không, vẫn còn chưa thể tính toán được.” Mành cửa vừa hất lên, Tam công chúa đã từ ngoài phòng bước vào: “Bản cung đặc biết có ý tới đón Minh vương nhập cung dự yến.”

“Tam công chúa, người vừa nói ta có thể sống sót về tới Tây Lôi…”

Tam công chúa mấp máy môi, hờ hững nói: “Minh vương dù có thể dùng trí tuệ kinh thiên để truyền tin tức ra ngoài, nhưng lại không biết làm như vậy chỉ làm tăng sự nguy hiểm của bản thân lên thôi. Bây giờ cả thiên hạ đều biết Minh vương đơn thương độc mã ở Bác Gian, chúng ta muốn chú ý trông nom sự an toàn của Minh vương còn gian nan gấp trăm ngàn lần. Đừng nói đến Nhược Ngôn của Ly Quốc, dù có giữa vương cung Bác Gian, cũng có người chòng chọc thèm muốn Minh vương như hổ đói rình mồi?”

“Vương cung Bác Gian?”

“Minh vương hãy suy nghĩ một chút, nếu Minh vương gặp chuyện trên lãnh thổ Bác Gian, người vui mừng nhất sẽ là ai đây?”

Phượng Minh len len liếc nhìn Bác Lăng: xui xẻo nhất dĩ nhiên là Bác Lăng, cái khác không nói, nhưng Dung Điềm thể nào cũng sẽ ăn tươi nuốt sống hắn. Thốt nhiên mắt sáng bừng lên: “Người vui mừng nhất chính là ba vị vương tử còn lại của Bác Gian.”

Đáp án vừa ra, lập tức đầu lại nhức như búa bổ.

Vì cớ gì ta lại vô duyên vô cớ cuốn vào vòng tranh đoạt giành giật của vương thất Bác Gian, thực là hoạ vô đơn chí mà. Cứ thế này, cái mạng nho nhỏ của cậu ở Bác Gian chỗ nào cũng sẽ bị nguy hiểm, chẳng những không thể nghĩ biện pháp bỏ trốn, đã thế còn phải dựa vào sự bảo hộ của Bác Lăng trước khi Dung Điềm tới.

Phượng Minh trầm ngâm trong tích tắc, than thở: “Tam công chúa quả nhiên vô cùng lợi hại, chỉ dăm ba câu đã khiến ta không dám chạy trốn.”

Tam công chúa và Bác Lăng nhìn nhau cười, sau ấy ngoảnh đầu nói: “Minh vương hà tất phải thở than, hiện giờ thanh danh Minh vương truyền xa muôn dặm, không ai không biết. Đại vương cùng các vương tử đều đang đợi trong cung, thỉnh Minh vương khởi hành thôi.”

Ba người vừa rời cửa, thị vệ đã tụ họp trước của viện.

Bác Lăng đứng cạnh Phượng Minh, nhẹ giọng nói: “Trong cung nguy hiểm, Minh vương nhớ kỹ không được rời ta nửa bước.”

Phượng Minh tự biết thân mình đang như cá nằm trên thớt, đã vậy lại còn là cá béo cá to ai cũng muốn chặt chém một đao, đành ngoan ngoãn gật đầu, trèo lên xe ngựa cùng Bác Lăng.

Note:

HYPERLINK “http://dailac.files.wordpress.com/2010/04/dengio2.jpg

Đèn ***g Khổng Minh – Đèn trời – Sky Latern

Tên gọi đèn Khổng Minh: Có tên gọi này do đèn được phát minh bởi Khổng Minh, một trong những nhà quân sự nổi tiếng tài ba và thông thái nhất của lịch sử Trung Hoa. Suốt thời Tam Quốc, Khổng Minh đã sử dụng đèn ***g để truyền tin trong quân đội của mình. Đèn ***g đã trở thành một phát minh quan trọng trong suốt kỷ nguyên này và đã mang lại thắng lợi to lớn cho quân đội Khổng Minh.

Đèn trời: Gọi là đèn trời bởi khi đốt đèn bay lên trời, đèn có thể bay cao cả ngàn mét và bay xa 5-10 km. Thi đốt đèn trời bắt nguồn từ ước vọng của con người mong cho cuộc sống trường tồn. Thi đốt đèn trời trong ngày tết, ngày lễ còn có hàm ý tâm linh xua đuổi bóng đêm, xua đuổi ma quỷ. Người ta quan niệm răng người thắng trong cuộc thi được may mắn cả năm.