Edit: M2P
**************
Chương thứ tư
Thuyền mở buồm ở mức lớn nhất, đón gió mà lao đi.
Trên biển Đan Lâm, đội thuyền hải tặc dưới sự triệu tập của đại thủ lĩnh khẩn cấp đuổi về hướng đảo Kinh Chuẩn. Trong cả đám người, kẻ quan tâm đến an nguy của Phượng Minh nhất tự nhiên chính là Dung Điềm cùng Tử Nham.
Về phần Hạ Địch....
Điều quan tâm duy nhất của người này là như thế nào đem nam nhân của hắn ăn một lần lại một lần, ăn đến sạch sẽ, nhấm nuốt đến cả cốt tủy bên trong, một chút chất lỏng cũng không để dư.
Ai....
Thật là kỳ quái, Tử Nham này sao lại mỹ vị như vậy chứ, khiến hắn ăn đến nghiện, hại hắn hết ăn lại ăn hết lần này đến lần khác, ăn đến cả một ngàn một vạn lần mà vẫn thấy không đủ.
Rõ ràng vừa mới mới ăn qua, hiện tại tâm hắn lại ngứa ngáy, lại muốn đè Tử Nham ra ăn thêm lần nữa.
"Lăn xa một chút cho ta!" Tử Nham căm tức mà gầm nhẹ, một chưởng đem Hạ Địch muốn dính lại gần mình đẩy ra.
Tên hải tặc đáng chết! Hắn đem Tử Nham này trở thành cái gì chứ, thành thứ đồ để phát tiết trên đường cho đỡ tịch mịch sao? Suốt ngày chuyện gì cũng không làm, chỉ biết chạy tới khoang của hắn để làm xằng làm bậy.
Tuy rằng lúc này Hạ Địch đối với việc cứu viện Minh vương có vai trò rất lớn, tuy rằng hiện tại đội thuyền hải tặc chính là do Hạ Địch triệu tập, tuy rằng chính mình đang thiếu hắn một nhân tình rất lớn...
Nhưng là không thể vì như thế mà để hắn không biết tiết chế làm xằng làm bậy! Cách một lúc lại làm một lần, thân thể ai mà có thể chịu đựng được tên dã thú này chứ?
Tuyệt đối không thể nuông chiều hắn!
"Hư, ngươi nhỏ giọng thôi, Tây Lôi vương sẽ nghe thấy đó."
"Lại dùng chuyện này uy hiếp ta, ta giết ngươi!" Tử Nham hung tợn uy hiếp, bất quá thanh âm lại vẫn là kiêng kị mà nhẹ đi không ít.
Nghĩ đến sự việc lần trước, Tử Nham liền một trận sợ hãi.
Lúc ấy nếu Đại vương không phải gõ cửa muốn Hạ Địch đi ra ngoài, mà là đề nghị muốn vào trong, vậy thì mặt mũi chính mình đều mất hết.
May mắn, cuối cùng cũng qua được cửa.
Bất quá, Tử Nham vẫn có chút nghi hoặc.
Sau khi rời đi, Đại vương cùng Hạ Địch rốt cuộc đã nói những gì? Hạ Địch sau khi trở về, vẻ mặt hắn ta bí bí hiểm hiểm.
Tử Nham cũng có hỏi qua Hạ Địch, nhưng tên khốn đó vốn không có thẳng thắn mà trả lời vào chuyện chính, ba lần bốn lượt mà đổi đề tài, rất giống có tật giật mình.
Căn cứ vào kinh nghiệm từ trước, mỗi lần Hạ Địch thần thần bí bí, Tử Nham tránh không được cả người không được tự nhiên, có cảm giác giống như đang bị hãm hại.
Người này rốt cuộc lại muốn làm cái quỷ gì? Hắn đã đối với Đại vương yêu cầu gì đó, lại muốn liều mạng gạt mình?
Không phải là...tật xấu của hắn phát tác, hắn thừa dịp được yêu cầu giúp đỡ cứu viện Minh vương mà hướng Đại vương bỏ đá xuống giếng, vơ vét tài sản của Tây Lôi đi?
Hoài nghi Hạ Địch như vậy quả thật có chút không đúng, bất quá, thừa loạn mà ra tay chính là thiên tính của hải tặc nha!
"Hạ Địch."
"Đến đây." Hạ Địch nhanh chóng nhân cơ hội mà lại gần một chút, Tử Nham một chưởng hung hăng đặt trên ngực hắn, không cho hắn tiếp tục tới gần. Hắn lại còn đáng giận mà cố ý làm ra vẻ mặt thỏa mãn, "Sứ giả đại nhân có gì phân phó sao?" Hạ Địch tà ác mà tươi cười, tựa như tay Tử Nham không phải là đang ngăn cản hắn, mà là đang vuốt ve ngực hắn.
Tử Nham chịu không nổi ánh mắt ám chỉ của Hạ Địch, thu lại hai tay, chính mình đứng lên, đem ghế dựa kiêm giường tặng lại cho Hạ Địch, nghiêm nét mặt nói: "Ta hỏi ngươi một lần cuối cùng, ngươi đến cùng đã cùng Đại vương nói chuyện gì?"
"Ngoan, ngồi xuống đây, ta sẽ chậm rãi nói cho ngươi biết." Hạ Địch vỗ vỗ chỗ trống bên người.
Tử Nham mới không ngu mà theo lời Hạ Địch, hắn lạnh lùng mà nhìn, "Ngươi nếu không nói, ta liền trực tiếp đến hỏi Đại vương."
"Ôi, bản vương tử thích nhất ánh mắt này của sứ giả đại nhân nha..."
Bỗng bên tai truyền đến tiếng đập cửa, đánh gãy trêu trọc của Hạ Địch. Hạ Địch mất hứng mà nhíu mày, đề cao thanh âm: "Ai? Không phải ta đã nói không có chuyện gì quan trọng không được đến quấy rầy sao?"
"Vương tử, là thuộc hạ."
"Không Lưu?" Hạ Địch không kiên nhẫn mà hừ lạnh, "Ngươi có phải hay không muốn bị đuổi khỏi đội thuyền? Bản vương tử đã nói qua, không cho phép ngươi lại đến đây quấy rầy. Đi xuống!"
Biểu tình Hạ Địch cùng thường ngày tựa hồ có chút bất đồng, giống như có sự việc gì đó khác thường, hắn và tâm phúc Không Lưu tựa hồ đang có bất đồng.
Ngữ điệu hắn trở nên nguy hiểm, khiến Không Lưu ngoài cửa một trận trầm mặc. Ngay tại khi Tử Nham cho rằng Không Lưu sẽ như vậy mà lui xuống, thì Không Lưu ngoài cửa tựa hồ đã quyết định thật lâu, dùng ngữ điệu dù bằng bất cứ giá nào cũng phải nói: "Cho dù Vương tử muốn đem Không Lưu đuổi đi đâu, hôm nay Không Lưu cũng nhất định phải đem lời muốn nói với Vương tử nói ra. Vương tử nếu không chịu gặp thuộc hạ, thuộc hạ liền... liền đứng ngoài này nói."
Tử Nham trong lòng âm thầm kinh ngạc.
Kỳ quái. Hạ Địch thân là đại thủ lĩnh, luôn luôn chặt chẽ mà cai quản chúng hải tặc Đan Lâm, được bọn hải tặc nhất dạng sùng bái, Không Lưu lại càng đối với Hạ Địch nhất nhất trung thành, sao nay lại dám làm trái lời Hạ Địch? Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
"Không Lưu, ngươi thật lớn mật." Hạ Địch sắc mặt cũng thay đổi.
"Vâng, là thuộc hạ là lớn mật. Nhưng thật sự thuộc hạ vẫ phải nói, lần này Vương tử cùng Tây Lôi vương lập hiệp nghị thật sự là rất..."
"Câm miệng!" Hạ Địch quát một tiếng, giận dữ đứng lên. Tử Nham càng thêm kinh ngạc, lấy cá tính Hạ Địch, hắn chưa từng để lộ cảm xúc mãnh liệt như vậy, hơn nữa, Không Lưu còn nhắc tới "Cùng Tây Lôi vươn lập hiệp nghị." Hiệp nghị gì?
Thấy ánh mắt đánh giá của Tử Nham, Hạ Địch cố gắng áp chế lửa giận,"Hảo, ngươi không phải là muốn bản vương tử nghe ngươi nói chuyện sao?" Hạ Địch lạnh lùng cười, "Bản vương tử liền cho ngươi cơ hội, cho ngươi thống khoái mà nói. Tử Nham, ta đi xử lý một chút sự vụ, không cần đi loạn, chờ ta trở lại." Hắn quay đầu bình tĩnh mà đối với Tử Nham nói một câu, sau đó mở cửa phòng, liếc mắt nhìn Không Lưu một cái, hạ giọng, "Có lời gì muốn nói, theo ta đi rồi nói."
"Vâng." Không Lưu lên tiếng, đi theo sau Hạ Địch.
Hai người một trước một sau rời đi. Tử Nham đầy đầu băn khoăn, chân hắn làm sao ngoan ngoãn nghe lời Hạ Địch ở lại trong khoang? Chờ cho hai người bọn họ rời đi được một chút, Tử Nham lập tức ra khỏi phòng, trái phải trốn tránh, che dấu thân hình linh hoạt mà đuổi ở phía sau.
Theo tới boong tàu dưới khoang chứa hàng, Tử Nham thấy Hạ Địch cùng Không Lưu tiến vào một gian, còn đóng cửa lại, hiển nhiên là có chuyện gì đó muốn mật đàm.
Tử Nham lập tức lẻn vào khoang cách vách, áp tai vào vách tường nghe lén.
May mắn, nơi này đều là tường gỗ, chung quanh lại yên tĩnh, áp tai lên tường gỗ, Tử Nham liền nghe thấy bọn họ nói chuyện với nhau.
"Được rồi, thừa dịp bốn bề vắng lặng, ngươi muốn nói gì cứ nói. Bản vương tử nghe."
"Thuộc hạ khẩn cầu Vương tử thu hồi lời trước đó, hủy bỏ hiệp nghị mới đây với Tây Lôi vương."
Có lẽ là nghĩ sẽ không có người tới khoang chứa hàng, lại đã khóa của phòng, Hạ Địch cùng Không Lưu đều không có chú ý điểm nhẹ thanh âm. Tuy rằng Tử Nham nhìn không thấy vẻ mặt của bọn họ, nhưng qua ngữ khí hai người này, Tử Nham cũng biết không khí bên trong có bao nhiêu áp lực.
Tiếng cười lạnh của Hạ Địch truyền đến:"Bản vương tử cùng Tây Lôi vương lập hiệp nghị, không tới phiên ngươi quản."
"Vương tử đã từng nói, mặc kệ thiên hạ biến đổi thế nào, Đan Lâm chúng ta cũng tuyệt đối không lao vào trong loạn, chúng ta không cần phải tiến vào những phân tranh nhàm chán đó, chỉ cần ở trên biển rộng tiêu diêu tự tại..."
"Được rồi. Lời ta đã nói, không cần ngươi nói lại với ta."
"Nhưng là, vương tử hiện tại vì cái gì lại phủ định chính lời nói của ngài chứ? Chuyện này...Thật sự đây không phải là tác phong của đại thủ lĩnh mà Không Lưu ta kính nể"
"Hừ, ngươi kính nể ai, bản vương tử không quan tâm."
Không Lưu dường như bị chọc giận. Hắn bỗng nhiên kích động nói, "Không tồi, vương tử hiện tại cái gì cũng không quan tâm, thứ ngài quan tâm, cũng chỉ là nam nhân kia! Vì hắn, vương tử cái gì cũng nguyện ý làm, nguyện ý trả giá, thậm chí không tiếc đem tương lai của mình đặt vào hoàn cảnh nguy hiểm như thế!"
"Bản vương tử tương lai vô cùng tốt đẹp, như thế nào lại nguy hiểm?"
"Vương tử vì Tử Nham, không tiếc bỏ lại địa vị trung lập, cuốn vào tranh đấu trong thiên hạ, lại đáp ứng Tây Lôi vương với điều kiện bất lợi như thế, đem Đan Lâm vốn giàu có an bình mở ra, vô điều kiện mà tiếp nhận những kẻ bị Tây Lôi vương tước đi vương vị, còn có những quyền quý lưu lạc..."
Tin tức làm Tử Nham đang nghe lén chấn động thân hình. Sau khi hít sâu để bình ổn, Tử Nham lại tiếp tục lắng nghe. Lời nói của Không Lưu tràn ngập tức giận cùng lo lắng vẫn đang tiếp tục, "....việc này với việc đem phiền toái cùng nguy hiểm đến cho vương tử ngài có gì khác nhau đâu! Bọn vương tộc rồi bọn quyền quý mang lòng tham, bất mãn, oán độc, cừu hận, so với rắn độc giống nhau, tụ tập lại Đan Lâm, đó là sự việc nguy hiểm cỡ nào? Vương tử, ngài đây là đang lấy tính mạng của mình ra đùa!"
"Đúng vậy, đây là mạo hiểm." Hạ Địch lại chẳng hề để ý, "Vì Tử Nham, bản vương tử cam tâm tình nguyện. Chỉ cần để hắn cao hứng, ta cho dù có chết cũng chết rất sung sướng."
Tử Nham giống như bị cái gì đó đập mạnh vào đầu, nháy mắt như hiểu ra. Một loại chua xót cùng áy náy mãnh liệt tuôn trào. Hắn vừa rồi thế nhưng còn đang hoài nghi Hạ Địch đối với Đại vương nhân cơ hội vơ vét tài sản...
Nói Hạ Địch vô sỉ, kỳ thật nên nói chính hắn mới đúng.
Vì cái gì chứ? Chính mình không có làm gì để được Hạ Địch đối đãi như vậy. Thật sự không thể đoán được nam nhân kia nghĩ gì.
Sau khi sợ run một hồi lâu, thanh âm xuyên qua tường gỗ lại truyền đến, tai nghe rõ ràng tiếng vọng, Tử Nham mới tỉnh ngộ rằng chính mình còn đang nghe lén.
"... Vì Tử Nham, Vương tử trả giá còn chưa đủ sao? Chính là vì hắn, ngài mới rời đi biển rộng mà ngài yêu nhất, vất vả mà bôn ba đến Đồng Quốc cũng là vì hắn, ngài đem song lượng sa trân quý tặng cho Tây Lôi Minh vương, cho phép Tây Lôi Minh vương khai thác song lượng sa. Còn vì hắn, ngài còn không tiếc dùng đến mệnh lệnh của đại thủ lĩnh, tập hợp chiến thuyền tinh nhuệ, đi đảo Kinh Chuẩn, cứu viện một tên Minh vương cùng chúng ta chẳng có bất cứ quan hệ gì."
"Ngươi nói đủ chưa?"
"Không! Thuộc hạ chưa có nói đủ!" Lần này Không Lưu nhất định là giận điên lên, cư nhiên dám cùng Hạ Địch giáp mặt cứng rắn mà nói chuyện, ngay cả Tử Nham cũng âm thầm bội phục dũng khí của hắn, "Chúng ta là hải tặc, không phải việc gì có lợi thì không làm. Trước kia Vương tử mang theo mọi người hành động, có lần nào không mang theo vàng bạc tài bảo thắng lợi trở về? Nhưng lúc này đây cứu viện Minh vương kia, lại chỉ là vì là lấy lòng Tử Nham mà thôi. Mọi người đối với chuyện này đã rất oán hận, bọn hải tặc trong mắt đều chỉ nhìn đến lợi ích của mình, không thể thỏa mãn dục vọng của họ, tùy thời đều có thể sẽ có dị tâm, vương tử, chuyện này với ngài là thập phần nguy hiểm!"
"Những tên nào có oán hận, bản vương tử tự nhiên sẽ có biện pháp đối phó, làm cho bọn họ vĩnh viễn câm miệng." Mặc kệ Không Lưu lo lắng như thế nào, Hạ Địch vẫn là thờ ơ, "Vì Tử Nham, bản vương tử ai cũng có thể giết."
Loại người mặc kệ người khác nói cái gì đều coi như không nghe thấy, chỉ biết chính mình kiêu ngạo, vốn là người mà Tử Nham thống hận nhất. Giờ này khắc này, lại làm cho Tử Nham cảm động đến tột cùng. Không thể tưởng được Hạ Địch coi trọng chính mìn như vậy, trái lại chính mình đối với Hạ Địch lại một mực nghi ngờ.
Hình ảnh mình xem thường cùng đánh chửi Hạ Địch rõ ràng ở trước mắt, Tử Nham thật hận không thể ra sức đánh mình dừng lại.
"Hảo, sự tình trước đây, thuộc hạ không nhắc lại. Nhưng là việc để những vương tộc cùng quyền quý vào Đan Lâm sự, thỉnh vương tử..."
"Ta sẽ không thay đổi chủ ý."
"Vì cái gì? Chẳng lẽ hết thảy đều là vì Tử Nham?"
"Đúng, chính là vì Tử Nham." Hạ Địch thẳng thắn mà nói: "Bản vương tử chính là vì nam nhân kia, từ cái nhìn đầu tiên bản vương tử đã quyết định, cả đời này tinh lực cùng tâm huyết của ta đều đặt hết trên người Tử Nham, ai không hài lòng, tốt nhất là nên tránh xa ta ra!"
Tử Nham rơi lệ. Đối với tâm ý của Hạ Địch, cuối cùng hắn cũng hoàn toàn hiểu được.
Cà đời này, từ giờ phút này trở đi, có muốn bù đắp cho Hạ Địch, hắn cũng sợ không đủ để bù lại.
Nếu cứ tiếp tục nghe lén, nói không chừng sẽ cảm động đến mất mặt mà khóc thành tiếng, Tử Nham lau đi nước mắt, yên lặng mà rời đi khoang chứa hàng.
"Vương tử, cầu ngài thanh tỉnh một chút đi! Thiên hạ mỹ nhân nhiều như vậy, lấy địa vị của vương tử, chỉ cần một cái ngón tay có ai lại không đến với ngài? Vì cái gì nhất định phải là nam nhân kia? Với tinh lực cùng thân thể cường tráng như vậy, tại Đan Lâm tùy thời có ngàn vạn tuấn mỹ nam nhân nguyện ý hầu hạ dưới thân vương tử, vì cái gì lại muốn mỗi ngày thống khổ mà nhẫn nại dục vọng của mình nhu vậy? Tử Nham nếu đau lòng vương tử, liền sẽ không luôn cự tuyệt..."
Cốc cốc cốc, cốc cốc, cốc cốc!
Tiếng đập cửa có tiết tấu đánh gãy Không Lưu đang than thở khóc lóc một phen.
Hai người nhanh chóng trao đổi ánh mắt.
"Là ám hiệu của Cảnh Bình." Không Lưu thay đổi thành một ngữ điệu khác, như trút được gánh nặng mà đi mở cửa. Cảnh Bình lưu loát mà tiến vào, "Đại thủ lĩnh."
"Hắn ở đâu?" Hạ Địch nhịn không được lộ ra một tia khẩn trương cùng chờ mong.
"Đã đi rồi." Cảnh bình gật gật đầu, lại nói: "Nhị thủ lĩnh động tác mau lẹ, tính cảnh giác lại cao, thuộc hạ còn vẫn luôn lo lắng sẽ bị phát hiện. May mắn là ngài ấy vẫn luôn chỉ chú ý đại thủ lĩnh cùng Không Lưu."
"Lời chúng ta vừa nói, hắn nghe được chứ?"
"Nghe được."
Mâu trung Hạ Địch bắn ra hưng phấn nhiệt liệt "Như thế nào? Hắn có nghe thấy bản vương tử thổ lộ không? Có phải hay không bị thâm tình của bản vương tử làm cảm động rồi?"
Mặc dù đây là cái bẫy vì muốn làm sâu sắc tình cảm mà lập nên chẳng quang minh chính đại gì, bất quá những lời vừa rồi, hắn chính là nói từ chân tâm, là những câu thật lòng.
"Đương nhiên là cảm động đến không thể cảm động hơn." Cảnh Bình dùng ánh mắt vô cùng sùng bái nhìn Hạ Địch, "Một chiêu này của đại thủ lĩnh, thật sự rất là tinh xảo. Thuộc hạ âm thầm quan sát, nhị thủ lĩnh cảm động đến khóc luôn rồi."
Hạ Địch thiếu chút nữa nhảy dựng lên, "Cái gì!? Ngươi nói hắn... Hắn cảm động đến... Khóc! Hảo! Hảo hảo! Thật tốt quá! Như vậy chứng tỏ hắn đối với bản vương tử cũng rất có tình cảm, phi thường có tình cảm! Hiện tại hắn cuối cùng cũng biết bản vương tử quan trọng với hắn cỡ nào rồi." Khuôn mặt anh tuấn hiện lên nét hưng phấn.
"Chúc mừng đại thủ lĩnh!"
"Chúc mừng vương tử!"
"Ha ha ha ha, hai người các ngươi cũng vất vả, lát nữa bản vương tử sẽ có thưởng lớn, nhất là Không Lưu, diễn không tồi, ngay cả ta hoài nghi có phải ngươi có một bụng oan trách với ta hay không đấy. Trong đống bảo vật, ngươi muốn cái gì? Nói ra, bản vương tử liền thưởng cho ngươi."
Không Lưu sờ sờ cái trán đã toát mồ hôi lạnh, cười khổ nói: "Thuộc hạ không dám yêu cầu vương tử ban cho bảo vật gì, chỉ cầu vương tử lần sau đem nhiệm vụ trọng yếu như vậy giao cho Cảnh Bình đi, thuộc hạ chỉ hiểu cầm kiếm giết người, lần này đối với vương tử nói những lời đó, thật là lưng với đầu đều đau, vừa rồi khẩn trương đến thiếu chút nữa là quên cả từ ngữ....."
Cảnh Bình sắc mặt đại biến, "Không Lưu, ngươi đừng có đối xử với ta như vậy chứ?"
Hạ Địch được Không Lưu nhắc nhở, bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề, "Đúng rồi, Tử Nham là khi nào thì đi? Câu quan trọng kia, hắn có nghe hay không?"
Cảnh Bình nói: "Nhị thủ lĩnh nghe đến phát khóc, nên liền lặng lẽ đi rồi, sau khi ngài ấy đi rồi, thuộc hạ sợ ngài ấy sẽ quay lại, còn ngồi ở nơi bí mật đó đợi một hồi, mới dám lại đây gõ cửa."
Hạ Địch thầm nhẩm thời gian Cảnh Bình lại gõ cửa, suy tính lại những lời nói khi Tử Nham rời đi, nụ cười trên mặt bỗng nhiên tắt hơn phân nửa, hút một ngụm khí, "Cái gì? Cuối cùng cái câu quan trọng nhất kia hắn cũng chưa có nghe thấy??"
Cảnh Bình bị phản ứng của hắn hoảng sợ, nửa ngày mới dám nhỏ giọng hỏi: "Đại thủ lĩnh, câu nào là câu quan trọng nhất vậy?"
"Đừng hỏi." Không Lưu một phen giật tay áo Cảnh Bình, nhỏ giọng nói: "Còn câu nào nữa? Đương nhiên là câu vương tử bỏ qua nhiều mỹ nhân như vậy, mỗi lần bị Tử Nham ngài ấy cự tuyệt đều phải thống khổ nhẫn nại dục vọng."
"A." Cảnh Bình ném cho hắn một ánh mắt đã hiểu rõ, nhỏ giọng nói: "Hiểu được..."
**
Trên đảo Kinh Chuẩn sĩ khí lần thứ hai dạt dào. Mặc kệ Phượng Minh lần nữa cường điệu "Chỉ có thể thử một chút, không biết là có thể dùng được không", ai cũng không có đem lời này của cậu trở thành vấn đề bình luận.
Dù sao, Tây Lôi Minh vương chính là người được thần linh sủng ái. Toàn đảo sau khi bao trùm bởi bầu khôn gkhí lo lắng, mỗi người giống vừa mới ăn mấy cân sâm mà tràn đầy sức mạn, tâm tình so với bầu trời lúc này còn sáng sủa hơn.
"Bẩm báo thiếu chủ, vật đã lấy về rồi."
"Mau tiến vào!"
Vừa dứt lời, một đám hán tử khoẻ mạnh kích động mà vào. Vừa mới từ trong hang động trong rừng trở về, bọn họ đều một vẻ nhếch nhác, không ít người xiêm y nhiễm màu vôi, vừa thấy là biết đã vào sơn động kì lạ kia. Trên lưng mỗi người đều đeo một túi đồ nặng trịch.
Sau khi tiến vào, buông bố bao trên lưng xuống, Nhiễm Thanh là người đầu tiên cởi bỏ dây buộc túi của mình, lộ ra một miếng màu trắng như hủ tiếu khô mà bọn họ thật cẩn thận lấy từ trên vách sơn động kia, không hiểu mà hỏi: "Thiếu chủ, cái loại bột phấn này rốt cuộc có tác dụng gì?"
Trái với các huynh đệ nhiệt tình tăg vọt, hắn lại trong hi vọng mang theo một tia bất an.
Hắn không có quên, chính là sau khi phát hiện ra sơn động này, thiếu chủ nói cho hắn biết, đảo Kinh Chuẩn chính là một núi lửa, cũng chính là nơi mà hỏa thần cư trú, vốn là điềm xấu, là tai họa mà.
Sinh tử đối với Nhiễm Thanh mà nói không khác biệt lắm, nhưng là, ngay cả sau khi chết cũng phải gặp hỏa thần nguyền rủa, hắn liền tương đối kích động. Là người Tiêu gia duy nhất biết chuyện này, tâm tình Nhiễm Thanh phức tạp như vậy cũng không có gì đáng trách —— căn cứ vào cảnh cáo của Phượng Minh, hắn vẫn luôn đem bí mật dấu ở trong lòng, hận không thể hoàn toàn quên mất, như vậy mới có thể toàn năng mà tác chiến. Hai ngày trước kịch liệt chiến tranh, hắn đã muốn quên mất chuyện này. Không nghĩ tới, thiếu chủ bỗng nhiên lại nhắc tới sơn động kì quái này...
"Đúng rồi, thiếu chủ, vì cái gì bột phấn này không được để cùng với nước?" Cùng là người Tiêu gia, Nhiễm Hổ đặt câu hỏi nhưng khuôn mặt có điểm bất đồng với Nhiễm Thanh. Hắn hưng trí bừng bừng mà nhìn Phượng Minh.
"Đương nhiên không thể đụng vào nước, đây là vôi sống."
Phát hiện người người đều cổ quái mà nhìn mình, Phượng Minh lập tức biết vấn đề là ở nơi nào, hắc hắc nở nụ cười, đổi cách giải thích, chỉ vào bột phấn bên trong túi, "Vôi sống, gặp nước sẽ sinh ra phản ứng hoá học, ờ thì, chính là cái kia cái kia... Dù sao chính là sẽ biến hóa. Nó sẽ nóng lên."
"Nóng lên?" Ánh mắt Nhiễm Hổ càng thêm nghi hoặc.
Hắn nhìn đi nhìn lại thì cũng chỉ là loại bột phấn bình thường, sao cho vào trong nước liền biến nhiệt? Cũng không phải củi lửa. Ngược lại, Thượng Tái Tư đầu óc linh hoạt, ánh mắt nhất thời sáng ngời, "Ý của Minh vương là, thứ gọi là vôi sống này, có thể thay thế kíp nổ ở trong nước châm nổ sao?"
"Ừ, có thể nói như vậy." Phượng Minh gật gật đầu.
Nhiễm Hổ thân mình chấn động mãnh liệt, kì quái kêu lên: "Cái gì? Thiếu chủ không phải nói giỡn chứ? Này này... bột phấn này thế nhưng... thế nhưng có thể châm ngòi nổ trong nước?"
"Đúng là như thế."
Một khắc sau, bầu không khí sôi trào lên.
"Ta không có nghe lầm chứ?"
"Oa!"
"Có cái loại bột đá này, Đồng Quốc nhất định phải thua!"
"Đây là thần tiên ban thưởng thần vật cho Tiêu gia chúng ta!"
Mọi người nghiêm nghị mà nhìn vào vôi sống, vừa mừng vừa sợ.
Chỉ cần có cái này, bom sẽ không sợ trời mưa nữa, quân đội Đồng Quốc mặc kệ là loại thời tiết nào đến tấn công, đều là đi vào đường chết!
Ngay cả "chuyên gia nghiên cứu Bom" Thượng Tái Tư cũng che dấu không được ánh mắt kích động, "Thỉnh Minh vương nhanh một chút giải thích tại sao loại bột phấn này có thể trong nước châm kíp nổ, thuộc hạ thật sự gấp đến độ một khắc cũng không thể đợi được!"
"Những gì ta muốn nói cũng đã nói qua, kế tiếp liền nhờ ngươi rồi."
"Cái gì?"
"Ta nói vôi sống gặp nước sẽ nóng lên đó." Phượng Minh nhún nhún vai.
Mọi người sửng sốt, tràn ngập cảm giác không ổn mà liếc nhìn nhau một cái, sau đó tầm mắt lại phi thường nhất trí mà trở lại trên người Phượng Minh.
"Đừng có nhìn ta như vậy đi" Phượng Minh xấu hổ mà cười hắc hắc, "Lại nói, ta chỉ nói cho ngươi cái nguyên lý, công việc nghiên cứu về sau là của ngươi không phải sao, Thượng thị vệ?"
Ánh mắt của cậu chuyển hướng sang Thượng Tái Tư, thực chột dạ mà sờ sờ đầu, hai mắt mang theo một chút chờ mong, "Ngươi nếu có thể căn cứ nguyên lý ta đưa ra mà chế thành bom, như vậy căn cứ lời ta nói vôi sống gặp nước sẽ nóng nên mà chế tạo ra kíp nổ, hẳn là không thành vấn đề đi? Ha hả."
"..."
"Đúng rồi, vôi sống gặp nước sẽ có phản ứng rất lớn, ngươi cẩn thận đừng để động vào da thịt. Cố gắng nghiên cứu, ngươi nhất định làm được, cố lên Thượng giáo sư, ha hả!"
*****************
Sau một thời gian dài ngưng khí quan sát tình huống bốn phía xung quanh, Trường Hoài phi thường cẩn thận, hai tay bám lấy nhánh cây mềm dẻo, từ trên đỉnh cổ thụ trèo xuống dưới.
Động tác này bình thường đối với hắn quá dễ dàng, hiện giờ trở nên thập phần gian nan, mỗi một lần động chút, thân thể tựa như bị xe ngựa đè qua, tứ chi cũng giống như không còn thuộc về mình.
Trong quá trình trèo xuống, có nhiều lần hắn thiếu chút nữa bởi vì nắm không được nhánh cây hoặc trượt chân mà ngã xuống. Nhưng làm người ta sinh khí, còn không phải là chuyện này.
Dựa vào kinh nghiệm một thời gian làm thám tử cho Đại vương, Trường Hoài nhận ra được chính mình đang ở trên một loại cây cổ thụ lớn, loại cây này tên là Vân Đỉnh thụ, chỉ sinh trưởng tại những dãy núi trong cảnh nội Vĩnh Ân.
Tên khốn Lang Duệ kia, cư nhiên đem hắn trói đến cảnh nội Vĩnh Ân!
Nhớ tới khuôn mặt tuấn tú tà ác của Lang Duệ, Trường Hoài liền vừa hận vừa tức.
Tên khốn đó như thế nào cùng là nam nhân lại đối với hắn làm ra sự tình đáng giận như vậy? Tuy rằng các quốc gia đều ít nhiều có chuyện nam nhân với nam nhân, Đại vương cùng Minh vương cũng là... Không được! Mình tại sao có thể dùng suy nghĩ như thế với quan hệ của Đại vương cùng Minh vương?
... Dù sao, Lang Duệ tuyệt đối chính là kẻ điên!
Hơn nữa còn là kẻ điên có thể lực tốt đến đáng sợ!
Cuối cùng cũng an toàn đứng dưới tàng cây, Trường Hoài nhẹ nhàng thở phào một hơi, hắn cảm kích mà vỗ vỗ lên thân cây tráng kiện, nếu không nhờ cái cây cao đến cả may này che dấu hắn, chỉ sợ hắn lần này đã bị Lang Duệ bắt trở về.
Mấy ngày nay, hắn không ngừng chạy trốn không biết bao nhiêu lần, ở trong rừng trốn, trốn khỏi xe ngựa, ở khách điếm trốn, tại trong cứ điểm bí mật của Lang Duệ trốn, nhưng tựa như Lang Duệ trời sinh có mắt có mũi của kẻ đi săn, mỗi lần đều đuổi theo không bỏ, cho đến khi đem hắn một lần nữa bắt trở về.
Chuyện sảy ra sau mỗi lần bị bắt trở về, Trường Hoài có đánh chết cũng không muốn nhắc lại.
Hoàn hảo, lúc này đây, tựa hồ hắn đã chân chính thóat khỏi Lang Duệ.
"Sách, không nghĩ tới, ngươi còn có khí lực đi trèo cây."
Không hề dự liệu, từ phụ cận truyền đến giọng nam trêu tức, khiến người đang tính toán rời đi - Trường Hoài chợt cứng đờ. Sống lưng cứng lại, bốc lên một cỗ hàn khí.
Hắn ngừng thở, chậm rãi xoay người.
Lang duệ từ bên phải một gốc cây đại thụ nhàn nhã mà đi ra, giống như thợ săn nhìn con mồi rơi vào bẫy, tâm tình rất tốt mà đánh giá Trường Hoài, "Ừ, rất tốt, ta thích nhìn ngươi mặc quần áo của ta."
Ánh mắt tràn ngập tình sắc, ái muội mà đem Trường Hoài trở thành vật sở hữu của chính mình, khiến Trường Hoài tức giận đến hai tay nắm chặt quyền.
Xiêm y của hắn từ lúc gặp phải Lang Duệ liền bị xé rách, sau lần đầu tiên chạm mặt đó, có một đoạn thời gian hắn chỉ có thể đem thân mình cuốn vào trong chăn, hoặc là càng tao —— vô lực mà tựa vào trong ngực nam nhân này.
Đây có lẽ là phương thức Lang Duệ ngăn cản hắn đào tẩu, bởi vì mặc kệ là nam nhân hay là nữ nhân, ai có thể mất thể diện mà để thân thể trần truồng chạy khắp nơi đây? Cho nên, đièu kiện tiên quyết để chạy trốn là phải trộm được quần áo. Trường Hoài tuyệt đối không nguyện ý để làn da của mình chạm phải quần áo có mùi của Lang Duệ, nhưng với tình thế bị quản chế, hắn chỉ có thể mặc vào quần áo của Lang Duệ.
"Ta biết ngươi muốn hỏi cái gì, không tồi, ta đã sớm phát hiện ngươi ở trên cây Vân Đỉnh, bất quá, ta rất có tính nhẫn nại, luôn luôn ở đây chờ ngươi xuống dưới, như vậy sẽ tương đối an toàn, " Lang Duệ mỉm cười chậm rãi tới gần, "Không phải nếu ta bỗng nhiên bò lên trên cây, đem ngươi sợ tới mức buông tay, nhất thời trượt chân rơi xuống dưới ngã chết, vậy thì ta biết phải làm sao?"
"Ngươi mà cũng quan tâm đến tính mạng của ta à?" Trường Hoài lạnh lùng mà nói, từng bước một lui về phía sau.
Khi sống lưng đụng phải thân cây, hắn biết mình đã không có đường lui.
Thật đáng giận...
Mỗi lần đều như vậy, cho là mình có thể thoát khỏi ma chưởng, lại bị hắn dễ dàng mà bắt trở về.
Trường Hoài từ một tên lính bé nhỏ mà bắt đầu, dựa vào chính mình cố gắng từng bước một trở thành thị vệ của Tây Lôi vương, vị trí mà binh lính bình thường khát khao, tự tin chính mình bất luận có gian nguy gì đều có quyết tâm phá giải.
Nhưng là, đối mặt với ác ma này thật sự đã khiêu chiến sự tự tin từ trước đến nay của hắn.
Trường Hoài không cam lòng mà hướng Lang Duệ xuất quyền, trước khi tay chạm đến được khuôn mặt anh tuấn của Lang Duệ thì bàn tay đã bị Lang Duệ một phen cầm lấy.
Trải qua đoạn thời gian hoang đường này, thể năng Trường Hoài mỗi ngày một ngày hữu ý mà suy yếu. Trước đây thể lực hai người tương đương, hiện tại đã muốn nghiêng về một bên. Phản kháng của Trường Hoài đối với Lang Duệ mà nói, càng ngày càng không đáng lo.
"Ngươi là cố ý thả ta đi." Đôi mắt Trường Hoài lạnh xuống.
Lang Duệ gật gật đầu.
"Vì cái gì?"
"Cùng ngươi chơi."
"Chơi?"
"Như vậy mới có thể có lý do mới để khi dễ ngươi a." Lang Duệ đem hắn đè lên thân cây, đầu duỗi đến cần cổ Trường Hoài, ái muội mà ngửi ngửi mùi của Trường Hoài.
Trường hoài đem mặt quay qua một bên, khinh thường nói: "Không phải là muốn báo thù sao? Ta tại luận tràng võ đem ngươi đánh bại, ngươi hiện tại có thể giết ta, tại sao phải làm loại sự tình này?"
"Đừng khóc."
"Hỗn đản! Ngươi mới khóc!"
Trường Hoài bỗng nhiên đem mặt quay lại, quả nhiên, trong mắt một chút nước mắt đều không có.
Lang Duệ vô sỉ mà cười, "A, thật có lỗi, ta quên ngươi chỉ thích ở trên giường khóc."
Trường Hoài tức giận đến cơ hồ muốn cắn người, bỗng nhiên đem mặt quay đi, không thèm để ý tới Lang Duệ.
Hắn càng sinh khí, Lang Duệ lại càng vui.
Việc trả thù này cũng thật du hý làm Lang Duệ siêng năng mà làm, cũng thực ngoài dự kiến của Lang Duệ, mấy ngày qua Lang Duệ cũng hỏi qua chính mình khá nhiều lần—— hứng thú của mình với Trường Hoài, sẽ kéo dài được bao lâu?
Hắn một bên dưới đáy lòng hỏi tự hỏi, một bên dùng ánh mắt đánh giá nam nhân bị hắn đè trên thân cây.
Một lát sau, hắn thoải mái mà mở miệng, "Tốt lắm, hà tất phải sinh khí? Ngươi cho có chạy thoát, cũng bất quá là về đi gặp Đại vương cùng Minh vương cảu ngươi. Ta có tin tức của bọn họ, ngươi muốn nghe hay khôn?"
Thân thể Trường Hoài cứng lên, ra vẻ lãnh đạm mà hừ một tiếng, "Ta sẽ không cầu ngươi."
Mặt vẫn là không có quay lại.
"Thật sự không có hứng thú? Sách, rất đáng tiếc, khó có được tin tức phấn khích như thế, ta tân tân khổ khổ xuống núi một chuyến mới thu vào tay. Trang bộc phái đại quân đem Tây Lôi Minh vương vây ở Đồng An Viện, không nghĩ tới bị Tây Lôi Minh vương đùa giỡn, thế nhưng để hắn chạy trốn tới sông A Mạn, kết quả Trang Bộc lại phái đội thuyền Đồng Quốc chặn lại, một bên trốn, một bên truy, trong lúc đó còn trên mặt nước giao phong vài lần..." Lang Duệ nói đến một nửa bỗng nhiên dừng lại khiến cho Trường Hoài đang nghe đến tập trung tinh thần, nhịn không được quay đầu lại, vừa lúc gặp phải ánh mắt như thực hiện được quỷ kế của Lang Duệ.
Hắn hướng phía Lang Duệ, hung hăng mà nhìn.
"Muốn nghe nữa thì ngoan một chút, liếm cái này." Lang duệ đem một cái vỏ sò chứa cao dược đến trước mặt Trường Hoài. Trường Hoài chán ghét mà liếc nhìn vỏ sò một cái. Hắn nhận thứcđược, lang duệ mỗi lần bắt được hắn, đều sẽ cường bách hắn ăn thứ dược này, có thể làm cho thân thể xụi lơ, vô pháp phản kháng, chỉ có thể tùy ý Lang Duệ muốn làm gì thì làm. Bất quá, những lần đó đều là Lang Duệ dùng tay lấy ra vỏ sò chứa cao dược, mạnh mẽ mà uy vào trong miệng hắn, mà lúc này đây...
"Hừ, ngươi nghĩ cũng hay lắm."
"Nguyên lai ngươi càng thích ta tự mình uy cho ngươi sao." Lang Duệ nhẹ nhàng bâng quơ mà nói.
"Hừ."
"Ha hả, ta ưa nghe ngươi hừ kiểu khác cơ."
Nghe Lang Duệ trêu chọc, Trường Hoài ngay cả thanh âm khinh thường đều lười, nhếch đôi môi không hề lên tiếng.
Lang Duệ cũng không để ý tới, tự nhiên mà nói tiếp, "Dù sao mặc kệ ngươi có muốn tiếp hay không, dược này vẫn phải ăn. Ngươi hợp tác mà chính mình liếm, ta liền đem sự tình ngươi muốn biết nói cho ngươi biết, nếu không hợp tác, như vậy ta liền bớt đi được một việc, về sau cũng không cần tân tân khổ khổ xuống núi giúp ngươi hỏi thăm tin tức. Rốt cuộc muốn như thế nào, chính ngươi chọn lựa đi." Sau đó, hắn lại dùng ánh mắt nghiền ngẫm con mồi mà nhìn Trường Hoài
Trường hoài trầm mặc một lát, nâng lên mắt hỏi: "Ngươi không phải là tùy tiện bịa một chút tin tức giả mạo để gạt ta đi?" Lang Duệ vốn là tâm tình rất tốt mà đùa với hắn, bị hắn thình lình hỏi như vậy, trong lòng bỗng nhiên phi thường không thoải mái, trên mặt hơi hơi thay đổi biểu tình, lạnh lùng cười cười, "Ta tân tân khổ khổ đi một chuyến, thật vất vả mới đem tin tức trở về, ngươi không nghe thì thôi."
Nói xong, dùng đầu ngón tay quyệt một ít dược trong vỏ sò, một tay chuyển đến khớp hàm Trường Hoài.
"Từ từ!" Trường Hoài dùng hết khí lực mới miễn cưỡng ngăn lại động tác của hắn, hai tay đặt giữa cơ thể mình và Lang Duệ, thở hổn hển mấy hơi, ánh mắt hung ác, trầm giọng nói: "Lang Duệ, ngươi nếu có thành ý, trước đem tin tức nói cho ta biết, nếu ngươi không có gạt ta, không cần ngươi ép, chính ta sẽ đem dược ăn hết."
"Ngươi vẫn luôn bị ta giam giữ, dựa vào cái gì nhận ra tin tức là thật là giả?" Lang Duệ trên mặt tràn đầy chế nhạo.
"Không cần ngươi quan tâm, ta tự nhiên có thể nghe ra đến ngươi có phải hay không gạt người."
Lang Duệ hừ lạnh một tiếng, "Việc mua bán này tuyệt không có lời, nếu ngươi biết rõ ta nói là tin tức đúng sự thật, ngoài miệng lại cứng rắn nói là giả, vậy làm sao bây giờ? Ta chẳng phải là sẽ chịu thiệt."
Trường Hoài nghe vậy, chậm rãi chống lại tầm mắt của hắn, chăm chú mà liếc hắn một cái, gằn từng chữ một: "Ngươi cho là ta là ngươi sao?"
Lang Duệ bị thái độ có chút tức giận, có chút khinh thường, có chút cao ngạo của hắn đánh đến thoáng chốc ngẩn ra, trong khoảnh khắc như trở lại luận võ tràng ngày đó. Nam nhân uy phong lẫm liệt cầm kiếm từ trên cao nhìn hắn ngã trên mặt đất, biểu tình vô kinh vô hỉ, giống hệt một pho tượng đồng. Nhưng pho tượng này, lại có lúc làm người ta trầm mê ánh mắt.
Trắng đen, cứ thế phân minh...
Lang Duệ bỗng nhiên cảm thấy tim mình hung hăng mà đập mạnh. Nháy mắt, hắn đổi chủ ý, gật gật đầu, dùng ngữ khí châm chọc mà nói; "Đúng vậy, ta như thế nào lại quên, ngươi này luôn tự xưng là chính trực trung hậu? Thử một lần xem ngươi là hàng thật hay giả ta đây không ngại."
Đợi một chút hắn mới nói: "Minh vương dưới sự bảo vệ của đội thuyền Tiêu gia, cuối cùng còn sống chạy khỏi sông A Mạn, bất quá ngày vui ngắn chẳng tầy gang, hắn cùng thủ hạ lại bị đại quân Đồng Quốc đuổi theo ra biển, hiện tại đang bị vây ở trên đảo Kinh Chuẩn. Ta cho ngươi một tin tức miến phí nhé, đảo Kinh Chuẩn địa thế như tên, là một địa phương dễ thủ khó công, tuy rằng đại quân Đồng Quốc thực lực kinh người, nhưng ta phỏng đoán Minh vương của ngươi cũng có thể chống đỡ được vài ngày."
Trường Hoài chăm chú nghe Lang Duệ nói xong, trầm tư một chút, "Ngươi căn cứ cái gì mà phỏng đoán như thế?"
Lang Duệ không chút để ý cười nói: "Đừng quên đã ta ở Tiêu Gia một thời gian, biết rõ tính cách người Tiêu gia. Đi theo bên cạnh hắn đều là cao thủ trẻ tuổi lại nhất nhất trung thành của Tiêu gia, có bọn họ ở đấy, cho dù dưới tình huống nào đi chăng nữa, đại quân Đồng Quốc cũng phải trả một cái giá cực lớn mới có thể lên được đảo Kinh Chuẩn. Uy, việc muốn nghe ngươi đều nghe xong, ngươi nói xem tin tức ta nói có phải hay không do ta bịa ra?" Một bàn tay không có hảo ý mà cầm vỏ sò đưa lên trước. Trường Hoài cẩn thận quan sát thần sắc của hắn một lúc lâu, sau đó bất đắc dĩ mà thở dài một hơi, "Ngươi không có gạt ta."
Hắn vươn tay cầm lấy vỏ sò, dùng móng tay quyện một chút, hướng miệng đưa đến.
Lang Duệ lại có chút giật mình "Ngươi thât sự muốn dùng?"
"Trọng lời hứa giữ chữ tín, là cách làm người cơ bản."
Đôi mắt Lang Duệ mở lớn, trên mặt cũng không biết nên làm ra loại biểu tình gì. Phát giác Trường Hoài hai đầu gối vô lực, sống lưng dọc theo thân cây chậm rãi trượt xuống, hắn mới chợt tỉnh, hai cánh tay duỗi ra, đem Trường Hoài vô lực ôm ở trong ngực.
Cúi đầu nhìn nam nhân thể trọng đã giảm đi không ít trong ngực, Lang Duệ cho tới bây giờ đều tin tưởng dục vọng nam nhân chỉ liên quan đến cảm xúc chiếm hữu, quyền uy, khi nửa người dưới xúc động, mãnh liệt ôm lấy, cường bách mà sáp nhập, nhìn nam nhân đã từng đả bại chính mình từ hùng vĩ biến thành lã chã kêu khóc, là cảm giác thư thái nhấ trong thiên hạ. Nhu tình cùng lời ngon tiếng ngọt, chỉ có những nữ nhân ngu xuẩn mới có thể tin tưởng.
Nhưng hiện tại, Lang Duệ lại thật muốn ôn nhu mà âu yếm Trường Hoài. Hắn cúi đầu, lại mãnh liệt nhìn thấy con ngươi quật cường, đen trắng rõ ràng đang hết sức chăm chú mà theo dõi hắn —— sau khi ăn dược sẽ vô pháp nhúc nhích tứ chi cùng thân thể, Trường Hoài dường như dồn hết khí lực trên ánh mắt.
Trong nháy mắt, Lang Duệ lại thay đổi chủ ý. Hắn đem nụ hôn mềm nhẹ trong tưởng tượng biến thành cắn mút, giống như sói đói mà tham lam dùng môi răng đùa bỡn đôi môi ngọt ngào của Trường Hoài. Thẳng đến khi nghe thấy Trường Hoài dồn dập hút khí mới dừng lại.
"Sau khi về nhà sẽ cùng ngươi chơi tiếp." Lang Duệ ý vị thâm trường mà cười cười, ôm Trường Hoài đi sâu vào rừng rậm.
Căn cứ bí mật của hắn ở Vĩnh Ân giấu ở trong ngọn núi đối diện. Đối với sơn đạo nơi này, Lang Duệ rõ như lòng bàn tay. Tại địa phương khác, có lẽ Lang Duệ không dám ba hoa, nhưng ở nơi này, Lang Duệ dám vỗ ngực đảm bảo, cho dù thân thể Trường Hoài có không bị suy giảm, hắn cũng trốn không thoát bàn tay của Lang Duệ.
Dọc theo đường mòn quen thuộc trở lại căn cứ bí mật của mình, xa xa nhìn lại phía căn nhà gỗ nhỏ do chính tay hắn dựng, Lang Duệ chợt dừng bước lại.
Không đến một lát, hắn đã nhận ra kẻ đứng trước nhà mình là ai.
Hừ lạnh một tiếng, hắn ôm Trường Hoài thản nhiên đi tới trước nhà gỗ.
"Sư phụ." Vĩnh Kiện đã sớm lo lắng mà chờ ngoài cửa thấy Lang Duệ vội vàng chạy tới. Hắn cực ân cần, vươn tay muốn ôm hộ Trường Hoài, lại bị Lang Duệ không khách khí mà liếc mắt một cái, hắn ngượng ngùng mà rụt tay lại, phất tay áo đi theo sau Lang Duệ vào trong phòng.
"Ngươi tới làm gì?" Lang Duệ vừa đi vừa lãnh đạm hỏi.
"Đã lâu không gặp có sư phụ, đệ tử cố ý lên núi thăm sư phụ."
Lang Duệ từ trong lỗ mũi xuy một hơi không tin mà nói, "Vĩnh Kiện, ngươi còn không xứng ở trước mặt ta dùng mánh lới đâu, thành thật mà nói ra đi." Đối với đồ đệ này, Lang Duệ cũng không có bao nhiêu tình cảm. Lúc trước chỉ là tùy tùy tiện tiện mà thu Vĩnh Kiện làm đệ tử.
Dưới hình tượng Tiêu Thánh sư gần như thần tiên, người ngoài đối với Tiêu gia thần bí tràn ngập khát khao cùng sùng bái, những người tuổi trẻ kém hiểu sự đời đều muốn gia nhập môn hạ Tiêu gia, trở thành Tiêu gia cao thủ thần bí lãnh huyết lại cao cao tại thượng.
Tiêu Thánh Sư đương nhiên sẽ không tùy tiện nhận một mao đầu tiêu tử nào đó làm đồ đệ.
Bất quá Lang Duệ chính là có suy nghĩ khác.
Dựa vào uy danh Tiêu gia, âm thầm thu một ít đệ tử, vừa có rất nhiều tiền để thỏa mãn sinh hoạt xa hoa, lại có người để sai sử, cớ sao lại không làm? Chính là cái tên Vĩnh Kiện này, thật không phải tên tiểu tử tầm thường. Trên danh nghĩa xem như là vương tộc Vĩnh Ân, cũng chỉ là có danh không phận, trong nhà cha mẹ không có danh hiệu vương tộc, không có nửa điểm thực quyền, hắn chỉ có thể hôm nay nịnh bợ người này một chút, ngày mai lấy lòng người kia một chút, giống như chó nhỏ chạy khắp nơi cầu xin sự thương xót. Lang duệ cả đời này xem thường nhất chính là kẻ đáng thương.
"Sư phụ, đệ tử lần này đến là có một tình báo muốn nói cho sư phụ." Vĩnh Kiện đi theo Lang Duệ vào nhà gỗ bên ngoài thoạt nhìn thì mộc mạc nhưng bên trong lại được bài trí dị thường xa xỉ, một bên nhìn Lang Duệ đem Trường Hoài đặt trên ghế dài, vừa nói ý đồ đến đây.
"Có gì tình báo?"
"Thái tử điện hạ gần đây nhận được mật báo, phát hiện trong phủ đệ của hắn có gian tế. Điện hạ lập tức liền sai người đem kẻ gian tế này bắt giữ, giam tại địa lao trong phủ Thái tử."
Vĩnh Kiện là người Vĩnh Ân người, Thái tử điện hạ trong mồm hắn chính là thái tử Vĩnh Ân hiện tại, nhị vương tử Vĩnh Toàn. Trên mặt Lang Dụe lộ ra một tia không kiên nhẫn, "Ngươi tính tình báo cái gì hả? Một chút tác dụng cũng không có, Vĩnh Toàn có hay không bắt được gian tế, cùng ta có quan hệ gì đâu?"
"Sư phụ hãy nghe ta nói hết đã." Vĩnh Kiện vội nói: "Thái tử điện hạ từ lúc bắt dược gian tế đến giờ đều ngày đêm khảo vấn, ai biết người này lại cố chấp đến vậy, mặc kệ bị đánh đến mức nào, chính là không chịu mở miệng. Thái tử điện hạ trong cơn tức giận, trách phạt bọn thuộc hạ thẩm vấn gian tế, còn xuất ra tiền thưởng, nói ai có thể khiến gian tế khai ra là có thể được tiền thưởng. Sư phụ không phải đã nói, khảo cung của Tiêu gia là đa dạng nhất sao? Rơi vào tay Tiêu gia, không một ai có thể im miệng đến phút cuối, ta nghĩ sư phụ cũng là người Tiêu gia, lại là người Tiêu gia rất lợi hại...."
"Vĩnh Kiện, " Lang Duệ nghe được một nửa, chặn đứng lời nói của hắn, thản nhiên hỏi: "Ngươi là vì lấy lòng Vĩnh Ân Thái tử, cho nên hứa bậy hứa bạ, đối với hắn hứa hẹn là ngươi có thể giải quyết chuyện này đúng không?"
Vĩnh Kiện bị hắn thắng thắn mà vạch mặt, biểu tình trở nên cứng đờ. Một lúc lâu, hắn chột dạ tươi cười, "Sư phụ giúp ta một lần đi, Thái tử nói, nếu lần này ta có thể lập công lao, hắn sẽ cho ta ở lại phủ Thái tử làm việc. Thật vất vả mới có cơ hội này, sư phụ, dụng hình của Tiêu gia lợi hại như vậy, ngài tùy tiện dùng một hai cái, gian tế kia nhất định sẽ phải mở miệng. Người nhìn xem, đây chính là gian tế kia. Vừa nói, hắn vừa một bên từ trong lòng ngực lấy ra một quyển trục, trước mặt Lang Duệ mở ra. Thần tình Lang Duệ vốn là không quan tâm, không ngờ khi quyển trục mở ra, hình ảnh phác họa trên đó rơi vào mắt, nhất thời mi tâm dựng thẳng, nháy mắt lại che dấu.
"Người này chính là gian tế Vĩnh Toàn bắt được sao?" Lang Duệ tùy tay tiếp nhận mở ra quyển trục, tùy tiện giơ giơ lên, góc độ vừa khớp để Trường Hoài nhìn thấy người được phác họa "Bộ dạng không tồi, một người xinh đẹp như vậy, thế nhưng lại đi làm gian tế, thật là không tưởng." Vừa nói hắn vừa bất động thanh sắc mà liếc nhìn Trường Hoài một cái.
Tiểu Liễu!
Trường Hoài sớm đã thấy rõ ràng bức họa, trong lòng kinh hãi.
Tiểu Liễu cùng hắn là đồng bạn cũng nhau lớn lên từ nhỏ, sau lại còn cũng tham gia quân đội. Chính là lúc mới bắt đầu, hắn cùng Tiểu Liễu, còn có Lang Duệ, đều được phân đến cùng một đội. Lang Duệ cùng bọn họ không thế nào giao tiếp, hắn chỉ có Tiểu Liễu cùng là binh lính có địa vị thấp cùng chịu khổ với hắn, lại là huynh đệ hảo hữu của hắn.
Đáng tiếc không lâu sau tiểu đội bị chia rẽ để gia nhập quân doanh, hắn cùng Tiểu Liễu liền bị chia tách.
Không nghĩ tới, lần thứ hai biết được tin tức của Tiểu Liễu, dĩ nhiên lại ở trong tình cảnh nguy hiểm như vậy.
Tiểu Liễu làm sao có thể thành gian tế trong phủ đệ Thái tử Vĩnh Toàn? Nhưng lại bị bắt!
Hay là... Tiểu Liễu là được Đại vương giao cho làm gian tế? Vậy hắn hiện tại...
"Sư phụ ngươi không biết, người này kỳ thật cái gì cũng không có, cũng là bởi vì bộ dáng không tồi, mới được Vĩnh Toàn điện hạ coi trọng, còn phái hắn xuất cung làm rất nhiều việc. Ai đoán được hắn được đối xử như thế, dĩ nhiên là chính là một tên gian tế đáng giận chứ? Vĩnh Toàn điện hạ lần này chính là bị chọc tức, phát thệ nhất định phải đem lai lịch của hắn tra ra toàn bộ, điện hạ nguyện ý ban thưởng năm trăm hai mươi hoàng kim đó sư phụ."
"Năm trăm hai mươi hoàng kim?"
"Đúng vậy, năm trăm hai mươi!" Thấy Lang Duệ tựa hồ đã động tâm, Vĩnh Kiện liền liều mạng gật đầu. Trường hoài nếu như không có uống thuốc, đã sớm trở mình ngồi xuống. Nhưng hiện tại việc duy nhất hắn có thể làm, chính là gắt gao nhìn chằm chằm gương mặt Lang Duệ, hy vọng người đó vẫn còn có nhân tính, vẫn còn tình cảm đồng bào.
"Hình phạt của Tiêu gia, ta quả thật có biết chút ít, chỉ cần đủ độc ác, trên đời này không ai có thể ngậm miệng đến cùng được." Lang Duệ chậm rì rì mà nói, năm ngón tay nhìn như vô tình mà xoa hai má Trường Hoài đang cứng ngắc đến cực điểm. Ái muội mà vuốt ve một hồi lâu, trên mặt hắn hiện lên một nụ cười quỷ mị.
"Vĩnh Kiện."
"Vâng."
"Chuyện này sư phụ giúp ngươi."