Phượng Vu Cửu Thiên

Quyển 18 - Chương 6




Liệt Nhi thở hổn hển cố mở to hai mắt nhưng phía trước vẫn mơ hồ không rõ.

Từ khi bị dùng dược thể lực của hắn đã ngày một suy yếu, một đêm bôn ba chạy trốn chết đã tiêu hao hết sức lực của hắn, sau đó lại ngã rồi lại lăn mấy vòng, ngay cả thần trí cũng không còn tỉnh táo nổi. Hắn cố mở to hai mắt, mơ màng nhìn ánh trăng trên bầu trời, trong lòng chỉ có một ý niệm duy nhất —– Dư Lãng trúng tên.

Hắn nghe được tiếng kêu thảm thiết của Dư Lãng lúc ấy.

Nếu không phải bị thương rất nặng, cao thủ như Dư Lãng chắc chắn sẽ không ngã ngựa.

Nếu Dư Lãng mặc Phượng Hoàng Giáp, chuyện như vậy tuyệt đối sẽ không phát sinh.

Đau... tựa như lưỡi dao sắc lạnh, giữa lúc hỗn loạn, lặng im găm sâu vào lòng hắn.

Liệt Nhi giật mình một cái thật mạnh, thoát khỏi trạng thái thất thần, không kìm được áp mặt vào sau gáy Dư Lãng.

Da thịt tiếp xúc nhẹ nhàng, Dư Lãng vốn nằm trên mặt đật bỗng nhiên cử động, một giây sau liền cảnh giác nhảy dựng lên

Động tác như long tinh hổ mãnh, không có chút biểu hiện nào giống như bị thương.

Liệt Nhi cảm thấy giống như bị cái gì đập mạnh vào ngực, đại chấn, lập tức tỉnh táo lại hỏi, "Ngươi không hề bị thương?"

Dư Lãng ánh mắt sáng quắc hữu thần đánh giá dòng nước chảy xiết cách đó không xa, trầm giọng nói, "Lúc mới lăn xuống đây đầu bị đập mạnh một cái, thiếu chút nữa hôn mê, may mắn kịp thời tỉnh lại."

Tâm tình của Liệt Nhi phút chốc như xuyên từ một thế giới khác trở về, chưa kịp thở ra một hơi, lại phát hiện Dư Lãng hiển nhiên còn lưu lại hậu chiêu, nhất thời cảnh giác nói, "Cho dù ngươi có nhảy vào trong nước, Vĩnh Dật cũng sẽ phái người tra xét ở phía hạ du, ngươi trốn không thoát đâu.

Đứng trước ranh giới sinh tử, Dư Lãng đâu còn thời gian nói lời vô nghĩa với hắn, y nhặt cung tiễn rơi trên mặt cỏ đeo lại lên ngươi, rút chủy thủ ra, bất ngờ đâm một nhát vào túi da trên lưng. Túi da này là Dư Lãng lấy từ bao quần áo kia ra, đeo lên người, Liệt Nhi vẫn nghĩ rằng nó là bình chứa nước, hiện tại thấy được chân tướng, không khỏi kinh ngạc.

Chất lỏng đỏ sẫm như máu phun ra, đọng lại trên mặt cỏ.

Dư Lãng dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến phía dòng nước, tạo thành một vệt chất lỏng màu đỏ hướng về phía nước chảy, vừa đến nơi hắn liền gỡ túi da xuống, vứt vào trong nước.

Không một giây trì hoãn hoàn thành hết thẩy, vừa đúng lúc tiếng người ngựa ồn ào truyền từ triền núi đến.

Giờ phút này chỉ cần hơi chút do dự, thì chỉ có một con đường chết.

Dư Lãng cử động tay chân, nhanh chóng trèo lên một gốc cây đại thụ rất rậm rạp.

Tiếng ngựa hí càng thêm rõ ràng.

Truy binh lên tới chỗ cao nhất của sườn núi, vừa lên tới vị trí nhìn được bao quát tình huống phía dưới thì cũng là lúc Dư Lãng vừa vặn giấu thân mình vào trong tán lá um tìm của một chạc ba nhánh cây.

Chỉ mảnh treo chuông.

Liệt Nhi từ đầu đến chân đều bị buộc sau lưng hắn.

"Ở trong này!"

Tiếng vó ngực ầm ầm, càng ngày càng gần, đến dưới tàng cây nơi hai người ẩn thân, bỗng ngừng lại.

Đột nhiên có người hô lên, "Điện hạ tới."

Dư Lãng cẩn thận đưa tay vén một phiến lá, quan sát tình hình phía dưới.

Liệt Nhi nằm úp sấp trên lưng hắn, tầm mắt vừa khéo chếch qua gáy của y nhìn tới phía dưới, tim bỗng nhiên đập mạnh.

Hắn nhìn thấy Vĩnh Dật.

Góc độ cùng tầm mắt có hạn, không thể thấy rõ ràng, nhưng từ xa nhìn lại, thấy rõ Vĩnh Dật gầy đi không ít trên cằm có lún phún râu xanh.

Vĩnh Dật đã xuống ngựa, đang đứng lặng nhìn vết máu kinh tâm động phách trên cỏ kia.

Vũng máu nhuộm đỏ một mạt cỏ kéo ra một đường đứt quãng đến tận dòng nước.

Chúng thuộc hạ đứng quanh Vĩnh Dật đều bị không khí trầm mặc khiến cho bất an.

Lúc lâu sau mới có người thấp giọng bẩm báo, "Điện hạ, có vẻ như bọn họ bị thương không nhẹ. Có lẽ không cam lòng bị bắt giữ, cứng rắn chống cự đi về phía dòng nước rồi nhảy xuống."

Vĩnh Dật nhìn chằm chằm vũng máu kia, ngữ khí không chút phập phồng lạnh nhạt nói, "Bọn họ? Bọn họ là ai? Kẻ bị trúng tên là tên đã bắt Liệt Nhi đi, hay là Liệt Nhi? Các ngươi có ai thấy rõ không?"

Những kẻ vừa rồi loạn tiễn hiện tại đều câm như hến, không một ai dám ngẩng đầu.

Ưng Nguy là tâm phúc của Vĩnh Dật, hắn hiểu rõ hơn ai hết tình cảm của Vĩnh Dật đối với Liệt Nhi, do dự trong chốc lát, cuối cùng vẫn mở miệng an ủi, "Trước hết Điện Hạ đừng quá lo lắng cho Liệt Nhi công tử, đêm khuya hôn ám, hơn nữa đuổi bắt trong rừng khoảng cách lại xa, khó có thể nhìn rõ ai với ai. Có điều theo như thuộc hạ thấy, có khả năng cả hai kẻ đó đều không phải Liệt Nhi công tử."

Dừng lại một khắc rồi hắn tiếp tục phân tích, "Điện hạ người nghĩ xem, tên kia cũng là một kẻ xảo quyệt đa mưu. Dưới tình huống ác liệt như đêm nay, nếu Liệt Nhi công tử thật sự nằm trong tay hắn, hắn chắc chắn đã dùng công tử làm điều kiện trao đổi tìm đường sống. Bất luận kẻ nào cũng biết đây là cách tốt nhất. Vậy mà hắn bị chúng ta truy đuổi cả một đêm, một đường trốn chạy kiệt lực, thậm chí đến cuối cùng bị thương nhảy xuống nước, cũng chưa từng đề cập đến chuyện đàm phán với Điện hạ. Có thể thấy rõ trong tay hắn căn bản không hề có lợi thế gì. Người cưỡi ngựa cùng hắn không phải là Liệt Nhi công tử."

Vĩnh Dật nghĩ đến vũng máu trên mặt đất kia có thể là của Liệt Nhi lưu lại trong lòng đã thống khổ như bị đao cắt. Nghe Ưng Nguy khuyên giải, cũng muốn thuận theo, y than nhẹ một tiễng, miễn cưỡng mới thả lỏng được một chút, "Ta thật sự đã nhầm lẫn sao? Từ xa nhìn bóng dáng ấy, ta vẫn cảm thấy đó phải là Liệt Nhi."

Ưng Nguy biết hắn tìm kiếm đã nhiều ngày, một lòng mong muốn cứu Liệt Nhi về, kết quả cuối cùng lại như vậy, có thể hiểu được hắn khổ sở đến mức nào, kiên trì tiếp tục an ủi, "Thuộc hạ cũng rất quen thuộc hình dáng của Liệt Nhi công tử, lúc thuộc hạ truy đuổi sát nút nhất đã cẩn thận xem xét, tấm lưng người kia so với Liệt Nhi công tử có chút lớn hơn, cũng không có phong thái của Liệt Nhi công tử, có lẽ là giả mạo. Điện hạ chỉ vì quá mức nhớ nhung Liệt Nhi công tử, nên mới sinh ra ảo giác."

"Ảo giác." Vĩnh Dật miễn cưỡng cười tự giễu, lắc đầu giống như tự vấn, "Nếu trên ngựa không phải là Liệt Nhi, vậy thì Liệt Nhi ở đâu? Người này phá tan vòng vây ta cẩn thận bố trí, lợi hại đến mức khó tin, nhất định chính là nhân vật đầu não phía sau màn. Nếu như Liệt Nhi không ở trong tay hắn, vậy thì sẽ nằm trong tay ai? Người bị nhốt trong hầm kia nếu không phải Liệt Nhi vậy thì là ai? Những kẻ đang giam giữ Liệt Nhi kia, rốt cuộc xử lý hắn ra sao rồi?"

Hắn tự hỏi liên tiếp một loạt vấn để, một câu lại một câu đều không đáp được, vẻ mặt bỗng nhiên trở nên rất kích động, run rẩy nói, "Nhìn thấy xiềng xích, tường đinh trong hầm, tim ta như bị bóp nghẹt, Liệt Nhi từng bị nhốt ở đó sao? Hay là, ta hao phí tâm huyết nhưng đều truy lầm đường rồi? Liệt Nhi, ngươi đang phải chịu khổ sao? Vì sao mỗi khi ta nhắm mắt lại đều nghe thấy ngươi gọi ta đến cứu người, mỗi đêm ta đều nằm mơ thấy ngươi bị nhốt ở một nơi ta tìm không thấy, bị người khác tra tấn. Liệt Nhi, Liệt Nhi, ngươi rốt cuộc ở đâu?" Hắn ngửa cổ thống khổ hét lên, đem bi thương trong lòng thét ra thành lời.

Liệt Nhi ở ngay giữa tầng lá rậm rạp trên đỉnh đầu hắn, lúc này đã kích động đến mức run rẩy không ngừng, nghe những lời Vĩnh Dật nói, nước mắt lã chã rơi xuống.

Bản thân mất tích nhiều ngày, đã khiến cho Vĩnh Dật thống khố như thế

Nếu lần này Dư Lãng lại thành công mang theo mình trốn thoát, sau này nhất định sẽ càng khó tìm được. Vĩnh Dật sẽ tiếp tục phải chịu đựng sự thống khổ này, ngày một tiều tụy, nếu đã như thế, thà rằng lúc này liều mình đập nồi dìm thuyền, đánh liều cái mạng này cũng muốn để Vĩnh Dật biết mình ở ngay đây, không thể để hắn tiếp tục chịu loại tra tấn thống khố sống không bằng chết này nữa.

Dược tính trên người hắn tuy rằng chưa tiêu tan, tay chân vô lực, nhưng dù sao còn có thể nói chuyện, nếu giờ phút này hắn dốc toàn lực kêu lên thành tiếng, có thể sẽ đánh động được đến Vĩnh Dật phía dưới tàng cây.

Liệt Nhi càng nghĩ, máu lòng càng bốc lên, trong đầu chỉ có một ý nghĩ – quát lên một tiếng thật lớn! Cho dù Dư Lãng sẽ lập tức không chút do dự xuống tay cứa đứt cổ họng hắn, nhưng chỉ cần có thể chết ở trong lồng ngực của Dư Lãng, đời này không uổng phí.

Trong khoảnh khắc này, hắn thậm chí quên đi Minh Vương, quên đi chuyện liên quan đến Văn Lan.

Dư Lãng quen thuộc nhất chính là ứng phó với những tình huống cực độ nguy hiểm, tinh thần cảnh giác cao độ, phát giác sau khi Vĩnh Dật nói những lời kia, Liệt Nhi thân thể trở nên run rẩy, hô hấp thoáng dồn dập, hiển nhiên đang vô cùng kích động. Hắn đảo mắt suy nghĩ một chút, đoán được tính toán của Liệt Nhi, nhất thời rùng mình.

Biết rõ sinh tử chỉ trong nháy mắt, Dư Lãng cơ hồ chẳng cần chớp mắt, lập tức hạ quyết định, thấp giọng nói với Liệt, "Chỉ cần Vĩnh Dật phát hiện được chúng ta ở nơi này, ta trước hết sẽ bắn chết Vĩnh Dật, sau đó cắt đứt yết hầu của ngươi, cuối cùng sẽ dùng chủy thủ tự sát."

Vừa nói, một bên động tác dứt khoát không chút kinh sợ giương cung xuống phía dưới.

Khi vừa nói xong cũng là lúc đầu mũi tên đã nhắm thẳng vào Vĩnh Dật đang ở phía dưới.

Giọng nói trầm ổn, từng chữ từng chữ đều tỏ rõ, một khi Liệt Nhi không chịu phối hợp, y sẽ không chút do dự làm theo những gì mình nói.

Lấy vị trí trước mắt của Vĩnh Dật, đối mặt với cung tiễn của Dư Lãng, Vĩnh Dật phải chết là điều không thể nghi ngờ.

Liệt Nhi nằm trên lưng y nhất thời cứng đờ người. Nhưng chỉ một lát sau, lại bắt đầu kịch liệt run rẩy.

Những giọt nước nóng hổi từng giọt từng giọt rơi xuống dưới gáy mình, Dư Lãng sửng sốt trong giây lát rồi cũng hiểu ra.

Đó đều là nước mắt của Liệt Nhi.

Phía dưới truyền đến thanh âm của Ưng Nguy, "Điện hạ đã một đêm không chợp mắt, thỉnh người quay về nghỉ ngơi một chút đi. Nơi này cứ giao cho thuộc hạ là được."

Vĩnh Dật sau khi phát tiết một hồi cảm xúc đã dần bình thường trở lại, không để ý tới lời khuyên bảo của Ưng Nguy, chỉ nói, "Mau hạ lệnh gia tăng nhân thủ tìm kiếm phía hạ du."

"Rõ."

"Bất luận người bị thươg có phải Liệt Nhi hay không, ta muốn các ngươi tận lực tìm được người sống về đây. Mọi người tốt nhất nên mang theo thuốc trị thương bên người, tìm được người sống lập tức cứu trị."

Ưng Nguy đáp ứng rồi vẫn nhịn không được phải nói, "Thuộc hạ sẽ nghiêm mật phong tỏa hạ du con sông này, ven bờ cũng tăng cường nhân thủ. Về phần sơn thôn kia, cũng sẽ thẩm vấn từng người, tìm xem có chút manh mối nào hay không. Điện hạ, xin người hãy nghe thuộc hạ một lần này thôi, ít nhất hãy chợp mắt ngủ một vài canh giờ. Cứ tiếp tục như vậy, thân thể không thể chịu đựng được nữa, Liệt Nhi công tử biết trông chờ ai đến cứu đây? Hắn hiện tại nhất định cũng đang vô cùng mong ngóng Điện hạ."

Vĩnh Dật nghe nhắc đến tên Liệt Nhi, lại sửng sốt ngây ngốc trong chốc lát.

Hắn cũng biết lời Ưng Nguy nói không sai, bản thân thời gian qua ăn không ngon miệng ngủ không ngon giấc, cả đêm qua đã thức trắng chưa hề chợp mắt, nhằm mưu đồ bí mật bố trí, điều tra thôn sơn kia, giục ngựa đuổi bắt, từng tấc trên người đều căng thẳng. Hiện tại vừa thả lỏng mới thấy được khí lực trong cơ thể dường như đã tiêu hao hết, có chút khó gắng gượng, rốt cục gật đầu thỏa hiệp, "Được, ta nghe lời người."

Ưng nguy mừng rỡ, lập tức sai người hộ tống Vĩnh Dật rời đi. Bản thân lại tự mình suất lĩnh những thuộc hạ còn lại theo xuống hạ du, giám sát việc lùng bắt.

Liệt Nhi trơ mắt nhìn Vĩnh Dật rời đi, thế nhưng chẳng thể làm gì, khó chịu đến mức tim gan phế phổi đều giống như bị cào rách. Dư Lãng chỉ lặng im quan sát hết thảy.

Hắn nằm ở trên cây, từ xa quan sát bóng người biến mất sau sườn núi kia, tiếp theo lại cảnh giác đợi thêm một nén hương, chắc chắn kẻ địch thật sự đã rời đi, mới thở phào một hơi, mang theo Liệt Nhi trên lưng nhảy xuống khỏi gốc đại thụ

Vũng máu còn đọng trên cỏ là do hắn tỉ mỉ điều chế, thêm vào máu của súc vật các dược vật đặc biệt giúp không bị đông lại, được đặc biệt chuẩn bị dùng để đánh lạc hướng truy binh.

Nếu đám người Vĩnh Dật ở nơi này lâu hơn một chút, nói không chừng sẽ vì nó rất lâu vẫn chưa bị đông lại mà phát hiện điểm kỳ quái.

Nguy cơ qua đi, cảm giác nóng ấm phía sau gáy càng trở nên rõ ràng.

Dư Lãng khẽ thở dài một tiếng, đưa tay chạm vào khuôn mặt ướt đẫm lệ của Liệt Nhi, dùng đầu ngón tay gạt đi giọt nước mắt trên gò má của hắn.

"Đừng khóc, được không?" y ôn nhu thì thầm.

Liệt Nhi tính cách quật cường, ghét nhất khóc trước mặt người khác. Lần này rất khó khăn mới kìm nén được, vốn dĩ nước mắt trào ra đến hốc mắt đã nuốt ngược trở lại, nhưng nghe hắn nói một câu kia, lại như từng đợt sóng lần thứ hai trào ra nơi hốc mắt, từng giọt từng giọt tuôn rơi.

Hắn căm hận bản thân không chịu thua kém ai, lại trước mặt người kia luôn yếu thế, hắn cắn chặt khớp hàm, mặt đanh lại, tựa hồ muốn đem nước mắt nuốt ngược trở lại. Dùng sức đến mức bả vai run rẩy không thôi, thế nhưng một chút hữu ích cũng khong có...

Cũng không biết rốt cuộc là vì sao, hiện tại so với vừa rồi, ruột gan càng thêm quặn thắt.

Dư Lãng lẳng lặng đứng nghe, thật lâu sau, hắn từ từ tháo bỏ dây thừng trên người, bất đắc dĩ mà thở dài, "Đừng khóc, Liệt Nhi, tim của người sẽ sớm bị khóc đến tan nát luôn rồi."

Liệt Nhi dùng con ngươi phiếm lệ quang hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái, tim của hắn, bị chính con người này bóp nát mới đúng."

Đồng Trạch, Hợp Khánh vương phủ.

Tròi tờ mờ sáng Dung điềm đã mở mắt, ở trên giường nhẹ nhàng nhấc nửa người dậy, nghiêng đầu, nhìn sang bên cạnh..

Phượng Minh cuộn thành một đoàn, nửa bên mặt dán vào thắt lưng y.

Chăn mỏng đã sớm bị tướng ngủ xấu xí của hắn đạp bay hơn phân nửa.

Nhìn tiểu ma men bên cạnh mình, Dung Điềm chỉ biết lắc đầu cười khổ.

Tối qua nhận được thư của Vĩnh Dật, thư viết hắn bằng mọi cách truy lùng cuối cùng cũng tìm được nơi Liệt Nhi đang bị bắt giữ. Mặc dù không dám nói là tuyệt đối chính xác, nhưng cũng đã nắm chắc được bảy tám phần, còn nói đã nhanh chóng bố trí thỏa đáng để có thể cứu thoát Liệt Nhi, nghiêm trị kẻ bắt cóc.

Thấy được tin tức tốt như vậy, toàn bộ những người lo lắng cho Liệt Nhi đều như trút được gánh nặng. Vĩnh Dật không phải hạng người lỗ mãng, nếu như đã viết thư báo tin thì hẳn là việc cứu được Liệt Nhi đã là chuyện có thể nắm chắc.

Trong vòng một ngày, chẳng những vạch trần được một âm mưu độc ác nhằm vào Phượng Minh mà còn có thể nghe được tin tức của Liệt Nhi. Chuyện tốt đi thành đôi, mọi người vô cùng hưng phấn, đương nhiên không thể bỏ qua một phen tiệc rượu chúc mừng.

Đêm đó Thu Lam xuất ra toàn bộ tay nghề của mình, dụng công làm ra một bàn mỹ thực.

Tiệc rượu chúc mừng tổ chức bên trong buồng, ngoại trừ những người phụ trách hộ vệ bên ngoài không thể tham gia, những người còn lại vô luận phía Tây Lôi hay là Tiêu Gia, phàm là những tâm phúc biết Dung Điềm đang ở Đồng Trạch đều tham gia, mọi người ngồi đầy một bàn.

Phượng Minh vẫn luôn căng thẳng lo lắng cho Liệt Nhi, cuối cùng cũng có thể thở phào một cái, cao hứng không thôi, hắn dẫn đầu ồn ào, bên cạnh còn có Thu Nguyệt Thu Tinh nháo theo, cả đêm chuyện trò vui vẻ khí thế ngất trời.

Cao lương mỹ vị, hương thơm ngào ngạt.

Những lúc như thế này sao có thể thiếu được tiểt mục rượu ngon, Thu Tinh Thu Nguyệt mỗi người cầm một bầu rượu, trước tiên bắt Dung Hổ phải uống ba chén. Ba chén đối với hắn có hề gì, mắt cũng không chớp, phóng khoáng một hơi uống cạn, rồi lại bắt hai tiểu nha đầu Thu Tinh Thu Nguyệt mỗi người uống một ly mới chịu.

Thu Lam ở bên cạnh che miệng cười không dứt, nói với Thu Nguyệt Thu Tinh, "Xem đi, tự mình rước họa."

Ai ngờ một mồi lửa tự châm này bốc cao đến không thể vãn hồi, ai cũng không thể thoát khỏi.

Miên Nhai khỏi cần nói, chắc chắn chạy không thoát khỏi ma trảo của Thu Nguyệt Thu Tinh, có điều hắn cũng rất cơ trí xin tha, viện cớ sáng mai phải sớm xuất phát, đường hoàng thoát nạn. Hơn nữa còn nhanh chóng biến thân thành một dạng với Thu Nguyệt Thu Tinh, hợp tác đối phó những người khác.

Dung Hổ từ đầu đến cuối là đối tượng trọng điểm bị mời rượu. Hầu như ai đến mời cũng không cự tuyệt, Thu Lam ở bên cạnh hắn, cũng cao hứng uống vài ba chén.

Lạc Vân thường ngày tự quản rất nghiêm, chán ghét nhất chính là việc uống rượu mua vui như thế này, nhưng bị Thu Nguyệt nhìn lăng lăng bằng đôi mắt to tròn oán giận, ánh mắt nửa giận nửa hờn rung động lòng người, tâm khảm y lúc này giống như bị người khác tiêu hồn hóa cốt, phút chốc trở nên trống rỗng, cái gì cũng không quản nữa, đừng nói rượu, cho dù độc dược hắn cũng có thể xem như đường mật một hơi dốc cạn. Phượng Minh đương nhiên không thể tránh khỏi bị người mời rượu, kết quả hắn uống đến mức còn say hơn cả Dung Hổ.

Hắn vốn dĩ là Lã Vọng buông cần [1], vô cùng an toàn, người khác muốn đến kính rượu hắn đều phải e dè Dung Điềm không dám đắc tội, nhưng Phượng Minh trời sinh tính tình hoạt bát, sao có thể an phận như vậy? Nhìn mọi người uống đến mức đã nghiền, trong lòng cũng ngứa ngáy vô cùng, tự mình rót lấy một ly.

[1] Lã vọng buông cần chỉ người đứng ngoài thời cuộc, đợi thời cơ mới ra tay.

Tửu lượng của hắn nếu nói tốt nhất đương nhiên không phải tốt nhất ở đây, nhưng muốn nói tệ nhất thì không ai dám tranh.

Thuận lý thành chương, cũng là người đầu tiên say đến không biết đường về.

Rượu Tây Lôi mạnh như thế nào, tâm phúc dưới trướng Tây Lôi vương ở đây không ai không biết.

Phượng Minh sau khi uống say căn bản không biết mình đang làm gì, hành vi phóng đãng, mặc sức khóc nháo, cười đùa, cuối cùng còn túm chặt lấy Dung Điềm, giống như bắt được cọng rơm cứu mạng, đánh chết cũng không chịu buông, cứ sống chết ôm dính lấy, mồm miệng líu ríu lên "Ta là đai lưng, ta là dây lưng tơ lụa đeo bên người, Dung Điềm, ngày mai người phải nhớ buộc chặt ta trên lưng, mang ta đi theo, nhất định phải mang ta theo..." nói xong lại giống như trẻ nhỏ không kiêng dè, mở miệng khóc rống lên.

Cái gì gọi là phong độ Minh Vương? Uy nghiêm Thiếu Chủ? đều bỏ đi hết.

Lạc Vân đang ngà ngà say, hoàn toàn bị tên Thiếu Chủ không tiết tháo này làm cho hoảng hốt.

Dung Điềm một bộ bất đắc dĩ, xem như kẻ đang ôm cứng lấy mình bị ngã cây đụng đầu đi, dở khóc dở cười đưa tay ôm đỡ hắn lên, khẽ cười sủng nịch, tựa như muốn mở miệng an ủi đôi lời, môi vừa hé ra, lại đột nhiên dừng lại, ngập ngừng không biết phải nói gì mới tốt.

Thoáng chốc, tư vị đau khổ trào dâng trong ngực, ngũ tạng như bị thiêu đốt, ngay cả người luôn biết thu liễm như hắn cũng khó lòng che giấu.

Biệt ly thống khổ, dù là ai cũng chẳng thể xem như vân đạm phong khinh [xem nhẹ]

Hùng tâm tráng chí, hào khí ngút trời, tương tư như nước, vô khổng bất nhập [2], đều bị ăn mòn đến mức không sao kể xiết.

Lúc này chút men say trong người đã sớm tiêu tẫn, Dung Điềm phân phó mọi người dọn dẹp, tự mình ôm Phượng Minh đã khóc chán giờ chuyển sang ngáp ngủ đi tắm rửa thay quần áo.

Một đêm này Dung Điềm an phận hiếm thấy.

Phượng Minh say đến ngả nghiêng, lúc ngủ cũng không ngoan, trong đêm thường thầm thì nói mớ, mới im lặng được một hồi lại bắt đầu tay duỗi chân đá xoay người lật chăn, vô thức cọ đầu vào vai Dung Điềm, giống như trong mộng cũng gặp chuyện phiền toái bất an.

Dung Điềm xem như một đêm mất ngủ hơn phân nửa, đưa ngón tay vuốt ve khuôn mặt hắn, hôn nhẹ lên trán hắn, đem hắn khảm vào lồng ngực, hết thảy vẫn thấy chưa đủ. Phượng Minh cũng không biết mơ thấy cái gì khó chịu, hai mắt nhắm chặt, chân mày xoắn lại, hai tay luôn quờ quạng bất định, tìm đông tìm tây.

"Phượng Minh?" Dung Điềm nhẹ nhàng gọi hắn hai tiếng.

Không có phản ứng. Dung điềm không còn cách nào khác, nhìn năm đầu ngón tay của hắn lại tìm đến, nắm chặt lấy một góc tay áo của mình.

Phượng Minh trong lúc hoảng hốt lại bắt được tay áo ngươi kia, cảm giác mỹ mãn nói không thành lời, thì thào mấy tiếng không rõ hàm nghĩa, lại trở mình một cái.

Cuối cùng cũng an tĩnh lại.

Thế nhưng móng vuốt nhỏ của hắn, cũng không hề buông ra.

Thẳng đến khi sắc trời dần sáng, đến tận khi Dung Điềm ngồi dậy, cúi đầu nhìn Phượng Minh còn ngủ say giấc nồng bên cạnh, vẫn thấy hắn vẻ mặt thỏa mãn nắm lấy góc áo của mình.

Miên Nhai phụng mệnh theo Dung Điềm xuất hành, nào dám chậm trễ, trời còn chưa sáng đã thức dậy, thay kính phục màu đen, trên người mang theo không thiếu thứ gì, đúng giờ có mặt, lặng lẽ đi đến bên giường, hạ giọng, "Đại vương, phải chăng nên xuất phát rồi?" Nhìn Phượng Minh còn đang say ngủ, hắn vô cùng rõ ràng Đại vương lúc này đang không nỡ rời đi chút nào.

Dung Điềm chăm chú nhìn Phượng Minh cuộn tròn như con mèo trên giường thật lâu, cuối cùng quyết đoán cắn chặt răng thu hồi tầm mắt, cự tuyệt dây dưa.

Ông tay áo bị Phượng Minh níu chặt, Dung Điềm khẽ giật ra nhưng không được, thất thần giây lát cuối cùng hít sâu một hơi, cởi xiêm y trên người xuống, lấy một bộ đồ mới mặc vào.

Không thể trì hoãn thêm nữa, mang theo Miên Nhai thừa lúc sắc trời chưa sáng tỏ, rời đi từ cửa sau.

Phượng Minh hoàn toàn không biết Dung Điềm rời đi từ lúc nào, rượu mạnh từ trước đến nay vẫn là khắc tinh của hắn. Nửa tỉnh nửa mê chìm nổi trong mộng, ngủ đến tận khi mặt trời lên cao, cơn đau đầu sau say rượu vẫn còn chưa tan.

Phượng Minh trong lúc mơ hồ còn nhớ tới Dung Điềm hôm nay phải đi truy tung công văn sử đoàn Tây Lôi, mới miễn cưỡng giãy dụa tỉnh lại.

Vừa ngồi dậy cơn đau đầu lập tức kéo dồn đến, không tự chủ được mà ôm đầu rên rỉ một chút.

Thu Lam cùng vài thị nữ đều đã sớm tới đây, đang ở trong phòng quét dọn, vốn dĩ đều rón ra rón rén sợ đánh thức Minh vương, hiện tại thấy Phượng Minh đã ngồi dậy, nhất thời chạy tới vây quanh.

"Minh vương tỉnh?"

"Sắc mặt không tốt lắm, có phải đau đầu không?"

Phượng Minh lắc lắc đầu, giống như muốn đem cơn đau lắc rụng, ngẩng đầu lên nhìn bốn phía xung quanh một phen rồi hỏi, "Dung Điềm đâu?"

"Đại vương từ sáng sớm đã rời đi."Thu Tinh còn bỡn cợt mà chỉ trỏ cái tay hắn một hồi, "Minh vương đang ngủ còn túm chặt góc áo của Đại vương không chịu buông, hại Đại vương không còn cách nào khác phải cởi xiêm y thay một bộ khác."

Phượng Minh cúi đầu nhìn, quả nhiên, năm ngón tay vẫn túm chặt lấy ống tay áo. Túm lâu như vậy cũng không thấy lạ, Thu Tinh không nói hắn cũng nhất thời không phát hiện.

Thu Lam bưng nước ấm qua, "Để nô tỳ trước tiên hầu hạ Minh vương rửa mặt chải đầu, được không?"

Phượng Minh nhìn sắc trời, đã sớm sáng tỏ, nói không chừng còn sắp giữa trưa. Tối hôm qua uống quá đỉnh đầu, say đến ngủ không biết tỉnh, ngay cả cơ hội cáo biệt Dung Điềm cũng bỏ lỡ.

Cũng không biết liệu trong lòng Dung Điềm có khi nào sẽ không vui không.

Nghĩ vậy trong lòng không khỏi buồn bã mất mát, ngồi lặng yên trên giường trong chốc lát, chợt phát hiện trong phòng im lặng đến mức quỷ dị, nhìn qua chỉ thấy vài thị nữ đều đang lén quan sát sắc mặt hắn.

"Sao vậy?" Phượng Minh bật cười, "Đêm qua còn nghịch ngợm nháo loạn như vậy, hôm nay lại đều giả vờ ngoan ngoãn?" Hắn buông xiêm y của Dung Điềm xuống, tự bước xuống giường, xoa xoa thắt lưng, cử động xương cốt, lập tức cảm thấy thanh tỉnh vài phần,quay đầu lại hỏi, "Dung Điềm đi làm chính sự, chúng ta cũng không thể nhàn rỗi. Ai, Thu Nguyệt, ngươi hôm nay sao lại không đi đến chỗ sư phụ?"

Thu Nguyệt Thu Lam các nàng đều giống nhau, lo rằng Đại vương đi rồi, Minh vương sẽ rất khổ sở. Hiện tại thấy Minh vương vẫn giống như ngày thường, nhiều ít cũng đoán được hắn có phần miễn cưỡng gắng gượng, có điều như vậy vẫn tốt hơn là than thở.

Thu Nguyệt đang cùng Thu Tinh sửa sang lại quần áo nhăn nhúm sau khi ngủ dậy, cười khanh khách nói, "Trước tiên phải bẩm báo rõ ràng với Minh vương, hôm nay nô tỳ không đến chỗ sư phụ, cũng không phải nhàn hạ mà vì có chuyện tất yếu phải làm."

Phượng Minh tò mò hỏi, "Ngươi có chuyện trọng yếu gì?"

Thu Nguyệt lộ ra vẻ đắc ý, " Dành ra vài ngày, cẩn thận chép lại phương pháp chế tạo thuốc nhuộm màu tím đế vương nổi danh thiên hạ, có tính là chuyện trọng yếu không?"

"Ngươi đều đã học xong rồi?"Phương Minh kinh ngạc, chậc chậc vài tiếng, cao thấp đánh giá Thu Nguyệt, "Nguyên lai tuệ nhãn của sư phụ ngươi cũng không kém, thật sự chọn được đệ tử có tài năng thiên bẩm, chỉ mới học vài ngày, cư nhiên đã học xong cả bí kíp gia truyền của người ta. Có điều ngươi sao chép lại như vậy, vạn nhất để người khác nhìn thấy, cũng bằng với tiết lộ tuyệt mật, sư phụ chẳng phải sẽ mắng chết ngươi sao? Việc này ta nghĩ là vẫn phải hỏi qua sư phụ của người đã."

Thu Nguyệt khúc khích cười khoát tay nói,"Sao có thể học xong hết được? Đừng xem nó là một màu nhuộm đơn giản, bên trong chứa không ít học vấn. Ta hiện tại mới chỉ học được phần mở đầu thôi."

Thu Lam nửa quỳ bên trái giúp Phượng Minh mang giày, lúc này ngẩng đầu thêm một câu, "Thu Nguyệt đừng đánh đố người khác nữa, Minh vương bị ngươi làm cho hồ đồ. Vẫn nên để ta nói đi. Minh Vương từ Việt Trọng Thành xuất phát, chẳng phải Thừa tướng đã giao cho Minh vương nhiệm vụ thu thập sách cổ bí phương, tránh cho tương lai sau này tư liệu trân quý đều bị hủy bởi chiến hỏa sao? Tím Đế vương của Phúc Khí Môn cũng xem như đệ nhất tuyệt kỹ, Thu Nguyệt đã xin phép sư phụ nàng, đồng ý cho mượn bản cổ bí thư trân quý của Phúc Khí Môn, sao chép lại một quyển, để cho chúng ta cất giữ."

Thu Lam nhắc tới như vậy, Phượng Minh mới nhớ tới Liệt Trung Lưu quả thật đã từng giao cho mình nhiệm vụ này.

Chẳng qua một đường đi tới có quá nhiều chuyện xảy ra, ngay cả thời gian để thở cũng không có, nhiệm vụ trọng yếu gì đó đều đã quên đến phân nửa.

May mắn bên người còn có những tiểu nha đầu vừa thông minh lại hiểu chuyện này.

Phượng Minh vừa mừng vừa sợ, tự đáy lòng khen ngợi Thu Nguyệt, "Thu Nguyệt ngươi thật lợi hại, vậy mà lại có thể thu được thứ đồ vật này đến tay. Nghe nói phàm là thư sách tổ truyền đều thà chết cũng không giao ra, ngươi rốt cuộc dùng biện pháp gì mà thuyết phục được sư phụ của ngươi?" ánh mắt tò mò lăng lăng nhìn Thu Nguyệt.

Thu Nguyệt thành thật nhún vai nói, "Nô tỳ biện pháp gì cũng chưa dùng tới! Thấy sư phụ mang ra cuốn sách cổ kia, nô tỳ liền nhớ lại trước đây Thừa tướng từng nói phải thu thập sách cổ. Vốn cùng không có gì chắc chắn, chỉ thử nói với sư phụ một chút, ai biết được sư phụ thật sự kích động như thế."

Phượng Minh nói, "Đương nhiên là kích động rồi, ngươi nếu muốn hỏi sách quý gia truyền của ta, ta cũng sẽ kích động."

Thu Nguyệt cười nói, "Minh Vương hiểu lầm rồi. Sư phụ kích động vì cao hứng. Nghe xong lời nô tỳ nói, người sửng sốt nửa ngày, không hiểu vì sao hai mắt đều ướt, nói cười liên thanh. Sư phụ nói rất nhiều, nô tỳ cũng không nhớ được hết, nhưng đều là khích lệ Minh Vương. Nào là biết nhìn xa, nào là biết coi trọng tâm huyết của dân chúng, thấu hiểu lòng người, mới là bậc đế vương chân chính. Sau đó lại còn rung đùi đắc ý cảm thán cả nửa ngày, tấm tắc nói không nhìn lầm người."

Phượng Minh vò đầu bứt tóc, vẻ mặt không tài nào hiểu nổi, "Phản ứng của sư phụ người cũng thật sự quá đặc biệt.. có điều lão nhân gia này quả thực thuộc phái xúc động khó kìm nén." cứ xem lúc hắn nhận Thu Nguyệt làm đồ đệ là biết.

"Minh vương, có lẽ ngươi hiểu lầm rồi." Thu Nguyệt nghiêm mặt nói, "Sư phụ lớn tuổi nhưng tuyệt đối không hồ đồ. Lúc hắn giao sách cổ cho nô tỳ, còn cẩn thận dặn dò một phen. Hắn nói hắn sống nhiều năm như vậy, từng trải qua đại chiến chân chính, khi tướng quân vung kiếm, máu chảy thành sông, nếu như thành trì bị địch nhân công phá, dân chúng sẽ thành dê cừu. Lúc này, những gì có thể đốt đều bị đốt, có thể giết đều bị giết, mạng người còn chẳng bằng cây cỏ, ai còn bận tâm đến cái gọi là sách cổ gia truyền. Trước đây đã có rất nhiều bí phương tuyệt kỹ nổi danh thiên hạ đều vì vậy mà thất truyền. Kỹ thuật nhuộm đế vương tử sắc này hao phí tâm huyết bao thế hệ, năm đó ra biển còn thiệt hại mất mấy mạng người, cuối cùng mới gian nan viết nên, truyền thừa đến đời sau. Nếu tương lai thật sự vì chiến hỏa mà thất truyền, mới thật sự là điều khiến người ta đau lòng. Cho nên muốn ta nhanh chóng sao chép lại, giữ ở chỗ Minh vương, cho dù sau này có bất trắc gì, ít nhất hậu thế còn biết đến Đồng Quốc từng có Phúc Khí Môn, nơi ấy làm ra sắc tím đế vương khiến người người kinh diễm. Người sống một đời, chẳng ai lại không muốn để lại cho đời sau chút gì đó."

Thu Nguyệt hoạt bát hiếu động, thường ngày nếu không phải là nói thì cũng là tươi cười rạng rỡ, hiện tại lại nghiêm túc như vậy.

Lần này từng lời nói ra rõ rõ ràng ràng, thanh âm vang vọng, chẳng những Phượng Minh mà ngay cả Thu Tinh Thu Lam nghe được cũng phải gật đầu không ngừng, nhìn lão nhân gia của Phúc Khí Môn bằng cặp mắt khác xưa.

Thu Nguyệt nói một hơi mới dứt lời, sắc mặt căng thẳng dần dãn ra, lại tươi cười sáng lạng lộ ra lúm đồng tiền xinh xắn, "Trời ạ, không ngờ ta thật sự nhớ kỹ những lời sư phụ lải nhải. Thật ra ta thấy, sư phụ làm như vậy, hơn phân nửa cũng vì sách cổ này đối với con cháu đã không còn nhiều tác dụng, hơn nữa, đồ đệ của người chính là ta nha, những thứ đó sớm muộn gì ta cũng học được, sau khi ta học xong, nhất định sẽ nói với Minh vương. Cho nên, sớm cũng là cho, muộn cũng phải cho, lão nhân gia liền hào phóng cho sớm một chút.

Phượng Minh vẫn không cho là vậy, trong lòng vẫn tràn ngập kính nể, nhưng chỉ có thể thở dài, "Thật sự là bậc trưởng bối mẫn tuệ, nhìn xa trông rộng, thấu triệt mọi sự. Tài nghệ trong thiên hạ đời đời truyền thứ, chính là tạo phúc cho người trong thiên hạ. Người sống một đời chẳng phải cũng chỉ mong có gì để lại cho hậu thế sao? Tấm lòng như thế, đám vương tộc quyền quý chỉ biết lo cho bản thân có thúc ngựa cũng không theo kịp.

Tán thưởng một hồi mới bừng tỉnh, vỗ vai Thu Nguyệt, "Vậy ngươi còn chờ gì? Việc này không nên chậm trễ. Mau lấy nó ra đây, sách dày hay không? Nhiều chữ không? Bằng không chúng ta phân công cùng nhau làm? Có điều chữ của ta..."

Thu Tinh nói, "Sao có thể phiền toái Minh vương? Chuyện chép sách, Dung Hổ đã sớm giúp Thu Nguyệt an bài, đều là những người viết chữ vừa nhanh lại cẩn thận, sách kia không nhiều chữ lắm, liên tục chép thì không đến hai ngày đã có thể xong. Nhưng mà, bên phía nô tỳ cũng có một thứ muốn đưa cho Minh vương xem, Minh vương có thể bớt chút thời gian rảnh cho nô tỳ không?"

Phượng Minh quay đầu lại, nhìn thấy Thu Tinh bộ dạng thần thần bí bí, hắn nheo mắt nghi ngờ nói, "Thu Tinh ngươi sẽ không âm thầm làm chuyện kinh thiên động địa gì chứ?"

Thu Lam hiển nhiên đã sớm biết việc tốt của Thu Tinh, cười nói "Minh vương mới vừa khen Thu Nguyệt, Thu Tinh đương nhiên không tự nhiên, hiện tại liền đem việc kia ra thỉnh công"

Mắt thấy nhóm cung nữ bên người mình một bộ phấn khởi, luôn cố gắng lập công, vài phần phiền muộn vừa rồi sớm đã tan biến.

Nam tử hán đỉnh thiên lập địa, trên đời này ngoài chuyện ái tình còn có không ít chuyện phải làm.

Sao có thể không chút tiền đồ lưu luyến ái nhân?

Dung Điềm cam chịu y phục để lại, người đi mất, hẳn là cũng lĩnh ngộ điểm ấy.

Phượng Minh cuối cùng hiểu được, tinh quang trong mắt hiện ra, thống khoái cười nói, "Thu Tinh không cần ngại ngùng, mau đem thứ ngươi đang giấu khoe ra, dám học theo Thu Nguyệt khiến ta u mê, ta liền đánh ngươi."

Thu Lam cùng Thu Nguyệt đều ở một bên xem náo nhiệt mà cười trộm.

Thu Tinh nhẹ nhàng nhéo má Thu Lam một cái trả thù, xoay người lôi kéo Phượng Minh "Minh vương muốn xem nô tỳ làm được gì đúng không? Ở trong phòng của nô tỳ, bên này."

Dung Điềm không ở, đám thị nữ tuyệt đối không sợ Phượng Minh, Thu Tinh cứ thế lôi kéo Phượng Minh đến phòng nhỏ cách vách của mình. Thu Nguyệt để Phượng Minh ngồi tạm trên giường gỗ sạch sẽ chỉnh tề của mình, chính mình đi đến, mở ra một thùng đựng tạp vật ở góc phòng, lấy ra mấy món đồ vật giống nhau, đưa đến trước mặt Phượng Minh, cười tủm tỉm "Chúng là cái này."

Phượng Minh vừa nhìn, xám trắng xám trắng, không rõ là cái gì, từng mảnh từng mảnh nối vào nhau, tựa hồ có hai tầng, nằm trong hai tay Thu Tinh, chưa mở ra hết, nhất thời hồi lâu cũng không nhìn ra là cái gì.

"Đây là cái gì?"

Thu Tinh vẻ mặt đắc ý lập tức biến thành thất vọng, lập tức kháng nghị, "Minh Vương cư nhiên nhìn không ra? Nô tỳ dựa theo những gì Minh vương miêu tả, chính mình tìm tòi, tân tân khổ khổ mới làm ra."

Phượng Minh ngượng ngùng hai tiếng, vò đầu nói, "Dựa theo miêu tả của ta? Ta đã quên mất bản thân phân phó ngươi làm gì rồi sao? Ngươi xem trí nhớ của ta...Ai, rốt cuộc là cái gì thế?"

"Giáp vải đó."

"Cái gì?" Phượng minh sửng sốt, từ trên giường nhảy dựng lên, kinh ngạc hỏi, "Ngươi làm ra miên giáp, làm sao có thể?"

"Chính là miên giáp mà." Thu tinh gật gật đầu, ủy khuất mà bỉu môi, "Minh vương ngươi cũng biết, chúng ta làm thị nữ từ nhỏ đã bị mang vào cung, chỉ biết hầu hạ tắm rửa thay y phục, cùng lắm thì làm chút điểm tâm, múa hát bồi Đại vương cao hứng, những chuyện khác đều không giúp gì được. Vốn dĩ, đó cũng là làm tròn bổn phận, thế nhưng nhìn Thu Nguyệt có thể bái sư phụ, giúp Đại vương phân ưu, nô tỳ nói cho cùng có thể làm được chuyện gì có ích chứ? Ngày đó thấy Minh vương tức giận vì chuyện đại vương không chịu dùng bông làm khôi giáp, nô tỳ liền cùng Thu Lam bàn bạc. Dù sao chúng ta cũng nhàn rỗi, Thu Lam sau khi làm xong đồ ăn cũng rảnh mà ta..."

Phượng Minh nào có hơi đâu nghe nàng tào lao, chỉ biết thị nữ của mình vậy mà lại không nói một tiếng, nghe theo những lời hắn ăn cắp bản quyền từ tinh hoa ngàn năm của cổ nhân mà chế tạo ra miên giáp. Hắn kích động đến vò đầu bứt tai, nắm chặt bả vai Thu Tinh, cắt ngang lời nàng, "Thu Tinh ngoan, ngươi thật sự là cô gái đẹp nhất thông minh nhất đáng yêu nhất ta từng thấy! Mau mở thứ đó ra cho ta xem, hắc, ta cũng chỉ mới nghe nói có loại giáp vải như thế thôi, kỳ thật còn chưa từng tận mắt thấy qua. Mau, mau lên."

Thu Tinh nhìn thấy hắn khẩn trương như thế, hiển nhiên rất coi trọng thành quả của mình, tức khắc lại vui vẻ trở lại, bắt đầu mở ra thành phẩm mình tân tân khổ khổ mới làm được.

Nguyên bản xếp lại nhìn không rõ, hiện tại mở ra, quả nhiên có hình dạng của một cái giáp ngực.

Chỉ nhìn bề ngoài thì tương tự cái giáp da trâu Nam Lĩnh Hỏa Ngưu trước kia Thu Nguyệt làm cho Minh vương, nhưng mà nguyên liệu màu sác, tính chất đều không giống, nên vừa rồi Phượng Minh thoáng nhìn cũng nhìn không ra.

Phượng Minh sờ sờ, cảm giác hoàn toàn khác với da thú, quả thực đúng là vải bông, nhưng so với vải bông bình thường cứng hơn, cũng thô ráp hơn nhiều.

Thu Lam cười nói với Phượng Minh, "Minh vương lần này cần phải khen thưởng Thu Tinh thật tốt mới được. Đừng nhìn thứ đồ vật này nhỏ như vậy, không biết đã hao tốn bao nhiêu tâm tư. Thu Tinh đầu tiên dùng bông làm ra một kiện, sợi vải không chịu được một đao, mặc ra ngoài cọc gỗ, Dung Hổ dùng chủy thủ vung một nhát đã rách toác. Thu Tinh uể oải đến mức thiếu chút nữa thì khóc. Sau đó mỗi ngày lại đổi một biện pháp khác, tổng cộng làm hơn hai mươi kiện, cuối cùng mới chế ra được thứ này cho Minh vương xem, hiện tại cuối cùng cũng hiểu được miên giáp này nên làm như thế nào."

Trong trí nhớ xa xăm của Phượng Minh, hiểu biết trực quan nhất của Phượng Minh cũng chỉ là qua những bức ảnh lịch sử xem trên một chương trình TV.

Trừ lần đó ra, còn có lúc ngoại khóa đọc sách vật lý, từng xem qua một bài viết vải áo chống đạn hiện đại, nào là nhiều tầng khâu lại, bốn phía nén xuống, tầng tầng hóa giải ngoại lực.

Đáng tiếc hắn lúc trước nào ngờ được mình sẽ ma xui quỷ khiến quay lại thời cổ đại như vậy, mà khoa học tri thức hiện đại lại là vũ khí mạnh nhất của hắn. Cho nên lúc trước vừa xem vừa ăn táo, xem một biết mười, trên ảnh còn nói rõ đại khái nguyên lý miên giáp cũng giống như áo chống đạn, miên giáp cũng dùng vải bông đã qua gia công làm nên, phải đè nén nhào nặn các kiểu mới được.

Bởi vậy, hắn sau khi nói cho Dung Điềm và mọi người chuyện về miên giáp, cũng đại khái, có lẽ, những gì có thể dùng được đều mơ mơ hồ hồ nói ra cả đống, bừa bãi cẩu thả, căn bản không thể nói rõ ràng phương thức chế tác.

Cũng khó trách Dung Điềm không thèm dùng.

Nguyên nhân chính là như thế, Thu Tinh lại có thể dựa theo những lời lẽ không rõ ràng của Phượng Minh tự mình nghiên cứu làm ra miên giáp, hơn nữa còn chế ra được thành phẩm, mới khiến người ta kinh ngạc.

Phượng Minh chậc chậc khó tin, hỏi Thu Tinh, "Cách chế tạo miên giáp, ta chính mình nói ra nhưng cũng không biết rõ, ngươi sao có thể làm được vậy?"

Thái độ kinh ngạc cùng tò mò của Phượng Minh lại chính là phần thưởng lớn nhất với Thu Tinh.

Minh vương không ngại học hỏi kẻ dưới như vậy, Thu Tinh ngượng ngùng, hai má đỏ hồng, khẽ cười nói, "Những gì Minh vương nói, nô tỳ tuy rằng không hiểu được toàn bộ, nhưng mà đại khái phải dùng bông, chia làm nhiều tầng, từng mảnh từng mảnh khâu lại, dồn ép rồi lại khâu lại, nhưng cái đó nô tỳ cũng có thể hiểu được ít nhiều. Vì thế nô tỳ liền lấy từ chỗ La tổng quản xin một ít bông sợi, thử làm một chút. Kiện thứ nhất làm ra, Thu Lam cũng nói với Minh vương rồi đó, căn bản vô dụng. Sau đó, nô tỳ lại nghĩ, bông rất mềm, mềm đến như thế sao có thể ngăn được cung tiễn đao thương chứ? Cho nên lúc làm lại, ta thử nhúng qua nước, liều chết ép từng mảnh từng mảnh..."

"Đúng! Đúng vậy! Chính là ép lại!" Phượng Minh kích động hô lên, sau lại phát giác bản thân thất thố, chỉ biết vò đầu cười nói, "Thực xin lỗi, ngươi tiếp tục nói tiếp."

Thu Tinh tiếp tục, "Sau đó nô tỳ lại phát hiện, bông tẩm nước xong ép thành từng mảnh cũng vẫn không được, tuy rằng đã tốt hơn lần đầu rồi, nhưng vẫn không ngăn được lưỡi dao lưỡi kiếm, chém một nhát liền rách. May mắn sau đó, có Thu Nguyệt giúp đỡ."

"Thu Nguyệt?" Minh ngạc nhiên mà quay đầu nhìn lại Thu Nguyệt, "Sao ngươi nghe có vẻ còn bận bịu hơn cả ta vậy? Làm miên giáp ngươi cũng có phần?"

Thu Nguyệt hôm nay đã sớm bị Phượng Minh khích lệ đến mức không biết trời đất gì, thế nhưng sau khi thỏa mãn vẫn biết khiêm tốn, lắc lắc đầu nói: "Nô tỳ kỳ thật cái gì cũng chưa làm, chỉ là nhìn Thu Tinh đem bông tẩm nước rồi lại ép thành từng phiến, thật sự rất giống trình tự lúc sư phụ ta nhuộm vải, thế nhưng sau khi nhuộm xong phía trên còn thêm một tầng keo trắng, có nó, vải sẽ vừa bền vừa thẳng. Thu Tinh khổ não nói không đủ cứng cáp không chống cự nổi cung tiễn đao thương, ta bảo nàng thử cho keo vào xem, dù sao cũng là thử may mắn."

"Nào ngờ lại thực sự hữu dụng!" Thu Lam thấy Phượng Minh vui vẻ, chính mình cũng phấn khích theo, vui vẻ góp thêm một câu.

Lực chú ý của Phượng bị Thu Lam thu hút, liền quay qua hỏi Thu Lam. "Thu Lam, vậy ngươi đóng góp cái gì? Thu Tinh nói cùng ngươi bàn bạc, đúng không?"

Thu Tinh nói, "Cái kỹ thuật bốn phía dồn ép kia là Thu Lam thử đi thử lại mới ra được, nàng có rất nhiều phương pháp, chúng ta từng cái từng cái thử qua. Chậc nô tỳ hiện tại mới biết được, nguyên lai bên trong miên giáp có nhiều huyền cơ như vậy, đừng nói tài liệu tham khảo khó chết ngươi, chỉ đổi chút phương pháp hiệu quả đạt được sẽ bất đồng. Minh vương thật thông minh, ngay từ đầu đã biết phải chú ý cách ghép lại.

Phượng Minh biết, cách thức ghép lại theo lời nàng nói, kỳ thật cũng chính là nguyên lí giống như áo chống đạn, nhiều tầng nhiều lớp, phân tán lực tác động đến. Cô nương này tùy rằng không hiểu vật lý, nhưng chỉ vẻn vẹn bằng những lời nói mơ hồ của mình, bám riết không tha thử nghiệm từng chút từng chút, rốt cuộc thành công.

Thật sự rất kiên định, vững trí.

"Các nàng mỗi lần chế được một bộ, đều lặng lẽ lôi kéo Dung Hổ đến hỗ trợ, dùng cung tên, kiếm đao thử hiệu quả, tên bắn vào, sát khí cơ bản đều tản ra, khó có thể xuyên qua. Nhưng nếu trực tiếp dùng kiếm chém, rất dễ bị phá hư." Thu Nguyệt kéo tay của Thu Tinh, thoải mái lắc lư lắc lư, bỗng dưng lộ ra nét cười giảo hoạt, mật báo với Phượng Minh, "Thu Lam nguyên lai hung dữ như vậy, buộc Dung Hổ phải đáp ứng, trước khi chúng ta hài lòng với thành phẩm, tuyệt đối không được nói cho Minh Vương biết."

Vừa nói xong liền kêu á một tiếng.

Nguyên lai Thu Lam thầm nhéo lưng nàng một cái thật đau.

Phượng Minh hát mắt vừa sáng vừa tròn, giống như chú hổ nhỏ hưng phấn vô cùng, mừng rỡ nói, "Vậy hiện tại nói ra, có nghĩa là, miên giáp các người vừa cho ta xem, đã là thành phẩm khiến các ngươi vừa lòng rồi?"

Thu Tinh Thu Lam hai người nhìn nhau, trong mắt đều là tự hào cùng vui mừng, xoay đầu lại nở ra nụ cười tươi như hoa đào, cùng nhau gật đầu khẳng định.

Chiếc miên giáp này, mặc lên cọc gỗ, đã bị Dung Hổ bắn hơn mười lần, không tổn hại chút nào. Có ngăn cản được binh khí gần người hay không cũng không dám nói, nhưng nếu là đánh xa như trên chiến trường, hoặc là mưa tên giống như Ô Man Giang năm đó, nhất định có thể giúp đỡ nhiều.

Nô tỳ còn thử làm thêm vài thứ khác. Phân biệt ba tầng, năm tầng, bảy tầng dùng bông ép lại, đương nhiên càng nhiêu tầng hiệu quả càng tốt, nhưng năm tầng đã là tốt lắm rồi. Nếu dùng bảy tầng thì giáp quá dày, ngược lại gây khó chịu.

Lần đầu tiên làm ra đặc biệt xấu xí, thế nhưng sau này biết phải làm thế nào thì có thể làm cho nó thật đẹp mắt.

Miên giáp rất nhẹ, mặc vào cũng có thể chạy trốn nhanh, chúng ta trước nói cho Minh vương nghe tin tức tốt, chờ khi Đại vương trở lại, lại thỉnh Minh vương nói với Đại vương, khiến cho Đại vương thật là vui vẻ mới được.

Đám thị nữ mỗi người một câu, suy nghĩ thấu đáo, không còn là những tiểu cô nương chỉ biết nô đùa ầm ĩ trước kia nữa.

Niềm kiêu hãnh của bản thân cùng cảm giác muốn góp sức đã đem trí tuệ và sự quyết đoán lâu nay bị che giấu của các nàng ra ánh sáng, xuất hiện trước mắt Phượng Minh cùng thứ hào quang khiến người ta rung động nhất.

Phượng Minh vỗ vỗ món đồ chứa đựng tâm huyết của các nàng, trước mắt mình đây chính là mẫu vật của miên giáp, trong lòng phút chốc trào lên cảm giác ấm áp.

"Các ngươi...các ngươi có biết thứ mà mình làm ra được trọng yếu đến mức nào không?" Thanh âm của Phượng Minh lúc này lẫn chút run rẩy khe khẽ.

Hít một hơi thật sâu, lồng ngực phế quản từng tấc từng tấc đều tràn ngập không khí mới mẻ phấn chấn.

Cùng những người có chung chí hướng ở một chỗ, cảm giác có thể thay đổi lịch sử khiến cho người ta kích động đến như vậy!

Trong nháy mắt, giống như Dung Điềm đang hướng về Tây Lôi, Thiên Lâm cùng Vệ Thu Nương tại Việt Trọng Thành, Liệt Trung Lưu nơi Đông Phàm, còn có Liệt Nhi đang được Vĩnh Dật ứng cứu... tất cả đều giống như xuyên qua khoảng cách không gian, tụ hợp lại nơi đây.