Phượng Vu Cửu Thiên

Quyển 17 - Chương 1: Nhất xúc tức phát




Vĩnh Ân, Phân Thành.

Vĩnh Dật đứng ở bên tàu Phân Thành, mắt nhìn về phía dòng A Mạn chảy xiết không nguôi.

Đầy một trời mây.

Trời chiều dần buông, mây đen kéo đến bao phủ lên những đỉnh núi cách đó không xa.

Nặng trĩu, đè ép tới mức không thể thông khí, khiến ngươi ta chỉ mong ngóng giữa tảng mây đen dày đặc ấy chợt nổ ra một tiếng sấm, rồi mưa tuôn xối xả xuống đầu, đánh tan không khí âm u, ngột ngạt này đi.

Chứ không phải giống như lúc này, oi bức, âm u, đè nén.

Liệt Nhi, rốt cuộc ngươi đang ở nơi nào?

Y từ Việt Trọng thành xuất phát, mục tiêu đầu tiên chính là Phân Thành.

Mà ám ký* đã ước định với Liệt Nhi, cũng biến mất từ đây.

Chú thích: Ám ký là chỉ những ký hiệu lưu lại để bí mật báo cho người khác biết tung tích của mình.

Vừa đến nơi, y liền tra xét xem gần đây ở Phân Thành có phát sinh chuyện kỳ quái nào không, lại chỉ tra ra được chuyện liên quan đến hình nhân Minh Vương.

Cơ hồ vừa nghe tới đấy, Vĩnh Dật liền nhanh chóng xác định, việc này nhất định có liên quan đến việc Liệt Nhi mất tích.

Chỉ cần là chuyện có can hệ đến Tây Lôi Minh Vương, Liệt Nhi tuyệt đối không bỏ qua, cũng giống như chỉ cần liên quan đến Liệt Nhi, Vĩnh Dật hắn tuyệt không vô tâm.

Hết thảy đều rất quỷ dị, phảng phất như nguy hiểm luôn rình rập đâu đây.

Không ai hay biết rốt cuộc hình nhân Minh vương là từ đâu tới.

Mọi người chỉ biết đến, bỗng nhiên Hùng ca kiếm được một mối buôn rất tốt, mỗi ngày đều đến bến tàu bán hình nhân.

Mà Hùng Ca, kẻ đầu lĩnh đám du côn ấy, cũng là người cầm đầu việc buôn bán hình nhân, vừa bị giết một cách rất bất thường, không rõ hung thủ gây nên. Vĩnh Dật điều tra ra ngày phát sinh vụ án mạng trùng hợp chỉ cách ngày Liệt Nhi mất tích không lâu.

Phía sau còn có nhiều điểm khiến người ta nảy sinh nghi ngờ, phàm là những người có quan hệ chặt chẽ với Hùng ca, còn có một vài người tham dự mua bán hình nhân, cơ hồ đều chết không rõ nguyên nhân, rõ ràng là bị diệt khẩu sạch sẽ.

Không thể tìm được một nhân chứng sống nào để tra khảo tình huống cụ thể, Vĩnh Dật vẫn kiên trì tra xét những chi tiết liên quan, giao cho thủ hạ tiếp tục truy xét, cẩn thận tìm cách tra ra đường dây mua bán hình nhân của Hùng Ca, rốt cuộc tra ra được một chút manh mối— đám người kia sau mỗi lần bán hết số hình nhân, đều đến một tửu lâu cố định mua vui.

Hơn nữa mỗi lần đến, đều bao một gian phòng cố định.

Vĩnh Dật lúc này hạ lệnh, âm thầm tóm chưởng quầy của tửu lâu tới đây, cho hắn nhìn bức họa của Liệt Nhi. Chưởng quầy nơm nớp lo sợ nửa ngày mới nhận ra đã từng gặp qua thiếu niên tuấn mỹ trong bức họa, hơn nữa người này còn bao gian phòng cách vách phòng của nhóm người Hùng Ca, về phần hắn rời đi lúc nào và ra sao thì y không hay biết.

Sau khi nghiêm khắc thẩm vấn chưởng quầy thêm một lần, bọn họ mới bắt được manh mối về một người tưởng như chẳng hề liên quan.

Bề ngoài xem ra không hề liên quan đến chuyện Liệt Nhi mất tích.

“Vài ngày trước khi đám người Hùng Ca mất mạng, có một tiểu nhị làm công tại tửu lâu được ba tháng xin nghỉ làm. Hắn đi rất vội, ngay cả tiền công vài ngày trước cũng không cầm.

Can hệ đến Liệt Nhi, cho dù là một chi tiết bất thường rất nhỏ cũng không thể buông tha.

Vĩnh Dật suốt đêm vội vàng ra lệnh triệu tập họa sĩ tài ba, để chưởng quầy miêu tả diện mạo của tiểu nhị kia, họa lại thành chân dung, dán khắp nơi treo thưởng cho người bắt được.

Khoản tiền thưởng khổng lồ cùng uy thế của Vĩnh Ân đại vương tử cuối cùng cũng có tác dụng, vài ngày sau, có người mật báo phát hiện hành tung của nam nhân có bộ dáng tương tự trong bức vẽ. Tiểu nhị đang trên đường bỏ trốn bị người ta bắt tới trước mặt Vĩnh Dật.

Nhưng cho dù nghiêm hình tra khảo cũng không có kết quả, nhân chứng sống duy nhất khó lắm mới bắt được về này, lại thừa dịp nhóm thủ vệ sơ sẩy, dùng độc dược giấu dưới ống tay áo để tự vẫn.

Sau một màn truy tìm náo động, chỉ bằng một cái xác lạnh băng, tất cả lại một lần nữa rơi vào cục diện bế tắc.

Liệt Nhi, như cũ, vẫn bặt vô âm tín.

Trước dòng A Mạn giang, Vĩnh Dật chỉ có thể đứng lặng, dòng nước chảy xiết lạnh lùng phần nào xoa dịu những áp lực đè nén cùng chua xót trào dâng trong lòng.

Bảo kiếm của hắn vẫn cất trong vỏ, lo âu bất an đè nén trong lòng được dòng nước vô tình gột rửa, từng chút từng chút, cuối cùng chỉ còn sót lại chút đau đớn sâu tận trong lòng.

Liệt Nhi, ta thật vô dụng…

Vĩnh Dật ngẩng đầu, gió sông nhẹ nhàng mơn man trên khuôn mặt hắn, gạt đi chua sót cùng bất an. Mỗi lần hắn nhắm mắt lại, trong đầu lại như quay về Việt Trọng Thành, tại một khắc trước khi chia tay Liệt Nhi.

Liệt Nhi vẫn như trước thần thái sáng ngời, chạy nhảy khắp nơi, tựa như một tiểu hồ ly lanh lợi, không sợ trời không sợ đất, tràn ngập ý chí chiến đấu muốn lao tới Đồng quốc, vượt trước Minh Vương.

Thế nhưng, thân ảnh hoạt bát hiếu động ấy, lại biệt tích nơi Phân Thành.

Nếu lúc ấy, mình ngăn cản không để hắn rời đi…

“Điện hạ.” phía sau truyền đến thanh âm của Ưng Nguy – tâm phúc của hắn.

Vĩnh Dật quay đầu lại.

Ưng Nguy nói, “Tham báo hôm nay đã đến, theo nghiêm lệnh của điện hạ, phụ cận Phân Thành các nơi đều gia tăng đề phòng, tra xét người lạ mặt ra vào. Thế nhưng trước mắt vẫn không có tin tức của Liệt Nhi công tử.

Vĩnh Dật trầm giọng nói, “Thuốc độc tiểu nhị kia giấu trong tay áo để tự sát, đã tra được nguồn gốc hay chưa?”

Ưng Nguy chán nản lắc đầu, “Thuộc hạ đã tìm dược sư giỏi nhất của Vĩnh Ân đến nghiệm độc, thế nhưng lại chỉ lắc đầu, một cái tên cũng không tìm ra. Dược sư nói đây không phải là độc dược bình thường, sau khi pha nước, thấm vào vải ở tay áo, chỉ cần dùng lưỡi liếm nhẹ liền có thể lấy mạng người, độc tính thực sự rất đáng sợ, người chế dược tuyệt đối không phải người bình thường.”

“Không phải người bình thường…” Vĩnh Ân thì thào nhẩm lại mấy chữ này, chậm rãi nói, “Có thể chịu được khổ hình, thậm chí quyết đoán tự sát, nam nhân này chắc chắn đã trải qua huấn luyện nghiêm khắc để làm gian tế, hơn nữa tuyệt đối trung thành với chủ nhân của hắn. Khắp Vĩnh Ân khó mà tìm được nhân vật lợi hại như vậy, ta lo Liệt Nhi đã rơi vào tay người nước khác.

Ưng Nguy cũng đang lo lắng chuyện này, có điều hắn lại không dám nói ra sợ khiến cho Vĩnh Dật lo lắng.

Lúc này lại thấy Vĩnh Dật thẳng thắn nói ra suy đoán, cũng hít sâu một hơi, “Nếu là rơi vào tay cao thủ nước khác, vậy đáng lo nhất chính là Ly Quốc. Thế nhưng vì sao Ly vương lại thiết kế cái bẫy rập lớn như vậy chỉ để bắt Liệt Nhi Công tử. Hơn nữa cho dù là chính chúng ta, trước đó cũng không biết Liệt Nhi công tử sẽ đi qua Phân Thành để đến Đồng Quốc, người của Ly Quốc sao lại biết được?

Vĩnh Dật hít sâu mấy hơi, mùi vị thanh mát của sông nước căng tràn trong lồng ngực, ép bản thân phải tỉnh táo lại, thấp giọng nói, “Hiện tại không cần để ý chuyện này, ta chỉ cần Liệt Nhi trở về. Phái người đưa tin về kinh thành báo cho phụ thân cùng Thái tử đệ đệ của ta, nói với họ một người cực kỳ trọng yếu bên cạnh ta đã bị bắt cóc, thỉnh họ phái nhân mã đến Phân Thành hiệp trợ.”

“Rõ!”

“Bố trí nhân thủ dọc theo A Mạn Giang, trấn thủ ở các cửa ải đi Ly Quốc. Vẫn tiến hành chuyện ta đã phân phó trước, dân chúng khắp nơi nếu nhìn thấy kẻ lạ mặt lập tức phải bẩm báo quan lại địa phương, nếu không sẽ nghiêm trị.

“Rõ!”

“Giám thị việc mua bán tơ lụa các nơi, phàm khi có người không rõ lai lịch lại không tiếc bỏ tiền mua lượng lớn tơ lụa phải lập tức bẩm báo.”

Ưng Nguy nghi hoặc hỏi, “Vì sao phải giám thị việc mua bán tơ lụa?”

Vĩnh Dật hai mắt sáng ngời hữu thần, lạnh lùng nói, “Tuy rằng không tra được khẩu cung, nhưng đối phương dùng phương thức như thế nào để lợi dụng hình nhân Minh vương dẫn dụ con mồi mắc mưu, chúng ta đã biết đại khái. Có thể nghĩ ra loại kế sách đánh vào lòng người như vậy, người này chắc chắn là một kẻ tâm tính cùng bề ngoài bất đồng, bên ngoài luôn can đảm cẩn trọng, nội tâm lại vô cùng tự phụ. Ngươi có để ý rằng xiêm y hắn sử dụng trên hình nhân Minh vương mặc dù chỉ là vải bố [vải thô, ráp] bình thường, nhưng trên eo lại buộc sợi tơ lụa rất tinh tế.

Ưng Nguy chấn động, đôi mắt đen láy nhất thời sáng hẳn lên. “Có lẽ người này chuộng dùng tơ lụa? Thế nhưng mặc dù hắn sẽ mua tơ lụa, nhưng làm sao biết được hắn sẽ không tiếc tiền đi mua?”

“Gian tế mỗi ngày trôi qua đều sống như không có ngày mai, cho dù có thể bình an trôi qua giờ phút này, ai biết ngày mai liệu sẽ rơi vào kết cục như thế nào? Ôm tâm tình như vậy mà sống, người ta thường không tiếc vàng bạc phóng tay mua những vật mình yêu thích. Huống chi, nếu hắn là gian tế của Ly Quốc, căn bản không cần băn khoăn về tiền bạc, Nhược Ngôn cũng không phải kẻ keo kiệt.

Vĩnh Dật nói xong, ngẩng lên nhìn mây đen trên đỉnh đầu, thản nhiên nói, “Đối thủ làm việc gọn gàng, giết người diệt khẩu không để lại chút manh mối nào, hiện tại trước mắt đều là ngõ cụt. Chúng ta dùng phương pháp thả lưới khắp nơi, nghiêm tra toàn bộ những địa phương khả nghi, một chút khe hở cũng không để lọt. Hiểu chưa?

“Thuộc hạ đã rõ.””

Vĩnh Dật thở dài một tiếng, khép chặt hai mặt khẽ nói, “Liệt Nhi, ta nhất định sẽ tìm được ngươi.”

Bỗng ở đâu “ầm” một tiếng rền vang.

Giữa tầng mây đen trên đỉnh đầu truyền đến tiếng sấm rền.

Cơn mưa người ta mong ngóng đã lâu, rốt cục buông xuống.

***

Cùng lúc đó, hai phong mật thư được truyền đến Thiên Ẩn.

Phong thư thứ nhất đến từ Dư Lãng.

Hắn chưa bao giờ là hạng người chỉ biết nói suông, lần này đối mặt với Nhược Ngôn cũng không hề ngoại lệ, Dư Lãng nói rõ trong mật thư, trước mắt kế hoạch thành coong phân nửa, phải đợi đến khi có văn lan phối hợp mới có thể tiếp tục tiến hành, hắn luôn lưu ý chặt chẽ hướng đi của Tây Lôi Minh Vương, thỉnh Đại vương kiên nhẫn chờ đợi.

Phong thứ hai đến từ người đang ở kinh thành Ly Quốc – Lý Đồng xử lý chính sự – Diệu Quang.

Diệu Quang ngôn từ khẩn thiết, một lòng mong Nhược Ngôn trở lại Lý Đồng.

Bởi vì cho dù là công chúa cao quý, trong cảm nhận của thần tử, không thể so sánh với Đại vương.

Nhược Ngôn xuất chinh đến Phồn Giai, trên đường lại đem toàn quân giao cho đại tướng chỉ huy, vốn đã ngoài dự đoán của mọi người. Mà vương giá cư nhiên còn chưa trở lại hoàng cung tại Lý Đồng, không rõ vì sao lại trú tại thành nhỏ hoang sơ Thiên Ẩn, khiến cho các thần tử nội tâm vô cùng bất an.

Thiên hạ thế cục ngày càng rối ren.

Tây Lôi vương vị đang còn tranh đoạt, Quân Ân Lệnh ngày càng truyền bá rộng rãi trong dân chúng, Tây Lôi Minh vương nghênh ngang tiến vào Đồng Quốc, Dung Điềm không có tung tích.

Còn có Đông Phàm, trước mắt còn có một vị tự xưng là Thừa tướng do Dung Điềm bổ nhiệm, không biết đang làm cái trò quỷ gì.

Tin tức tứ phía đổ về hoàng cung Ly Quốc, văn võ bá quan đều mong ngóng Đại vương anh minh của bọn họ trở lại cung, về lại bên cạnh bọn họ.

Nhược Ngôn xem xét hai phong mật thư xong xuôi, rơi vào trầm tư.

Tình huống phía Phượng Minh lúc này hắn cũng hiểu một phần.

Gần đây động thái của Tây Lôi Minh vương như con kiến nhỏ trên gương sáng, tất cả đều dồn sự chú ý vào đó, không chỉ Ly Quốc mà có lẽ mỗi quốc gia đều phái gian tế mỗi âm thầm thoi dõi hành động của nam nhân phong thần tuấn lãng này.

Hắn dưới sự bảo hộ của cao thủ dưới tay Dung Điềm, Tiêu gia sát thủ đoàn, thậm chí ngay cả Khánh Chương – một trong ba đại thế lực của Đồng Quốc cũng bảo hộ hắn. Dưới thế cục hiện tại, cho dù là Nhược Ngôn muốn tạo ra uy hiếp cho hắn cũng không hề dễ dàng.

Cho nên, Dư Lãng nói tiếp tục kiên nhẫn chờ thời cơ tiến hành bước tiếp theo của kế họah, tuy rằng khiến cho Nhược Ngôn, kỳ vọng quá nhiều đến lúc này không khỏi bồn chồn, nhưng hắn cũng hiểu rõ lý do.

Thời điểm chờ đợi con mồi, thợ săn giỏi phải biết kiềm chế sự nôn nóng của bản thân.

Nhược Ngôn là một thợ săn giỏi.

Hai ngày sau khi nhận được thư, Ly vương rốt cục khởi kiệu hồi cung.

Người được lựa chọn giữ lại trong loan trướng đen tuyền hoa lệ suốt đường hồi kinh để thị tẩm, vẫn là Tư Sắc.

“Tại sao ánh mắt của ngươi lại giống hắn như vậy?”

Nhược Ngôn buộc Tư Sắc nhắm mắt lại, đầu ngón tay vuốt ve nơi mí mắt mềm mại.

Toàn bộ nhớ mong đối với con mồi mà hắn chưa nắm được đều phát tiết lên người tiểu luyến đồng bên cạnh hắn, tại thời điểm dục vọng lên đỉnh hắn sẽ vô cùng thô bạo, có đôi khi hắn cũng sẽ ôn nhu, nhưng cũng chỉ như kim rơi đáy nước, chẳng thấm vào đâu, đau đớn cũng kích động từng chút từng chút xoáy vào cơ thể Tư Sắc.

Tư Sắc vui vẻ làm con mồi của hắn, bị khí thế cường hãn của hắn bao trùm.

Dốc lòng thở gấp, rên rỉ, không hề giống như muốn nịnh hót lấy lòng người kia. Tư Sắc cảm thấy thỏa mãn khi được đại vương giày vò không chút thương tiếc, được hắn lấp đầy, được ôm lấy khí cụ dũng mãnh của hắn, đáy lòng nổi lên cảm giác kiêu ngạo khi cướp đi thứ gì đó thuộc về Minh vương.

Loại kiêu ngạo này không thể nói ra với bất kỳ ai, thậm chỉ chỉ xẹt qua trong đầu đã là một loại tội ác.

Nếu Đại vương biết, nói không chừng sẽ lập tức giết hắn.

Tư Sắc biết bản thân chỉ ôm vọng tưởng, hắn chôn sâu những suy nghĩ kia nơi nội tâm, cần thận nhìn về phía Nhược Ngôn đang trầm tư phê tấu công văn.

Hắn vì bí mật nho nhỏ của mình mà vui vẻ, càng thêm chuyên tâm hầu hạ Nhược Ngôn.

Thái độ của Ly vương đối với hắn cũng không có gì thay đổi, ánh mắt lạnh như băng như khi nhìn người khác, tựa như nhìn một công cụ tùy thời dùng đến.

Chỉ có…thời điểm đại vương thì thào nỉ non gọi tên Phượng Minh, ôn nhu hôn lên môi hắn là ngoại lệ, tựa như một giấc mộng xa vời.

Tư Sắc cảm thấy rất kỳ quái, nam nhân tên gọi Phượng Minh kia vì sao lại khiến Đại vuong nhớ mãi không quên, hắn thậm chí không thương Đại vương, tại sao lại khiến cho Đại vương thời thời khắc khắc lo nghĩ làm sao để nắm giữ hắn trong lòng bàn tay.

Người đó rốt cuộc có mị lực đến đâu?

Hắn mải mê suy tư vấn đề này, có đôi khi bỗng nhiên xiết chặt một góc vạt áo, thắt lưng, thường kinh hãi phát giác rồi lén lút buông ra.

Luyến đồng cần phải biết rõ nhiều việc, không được ghen tỵ là điều vô cùng trọng yếu. Bọn họ tồn tại là để làm cho chủ nhân cao hứng, chứ không phải để tranh sủng.

Rất nhiều người không hiểu rõ điểm này, kết cục đều rất thê thảm.

Tư Sắc luôn tự dặn mình tuyệt đối không được suy nghĩ miên man nữa, chỉ cần một lòng phụng bồi Đại vương là tốt rồi.

Thế nhưng, ngay cái đêm đoàn người ngựa tiến vào Lý Đồng, Nhược Ngôn trong khi không ngừng đâm chọc vào cơ thể hắn, đã lệnh cho hắn nhắm mắt lại, ôn nhu hỏi hắn một câu, “Nếu ta cưới vương hậu, ngươi còn có thể nguyện ý ở lại bên cạnh ta hay không?”

Tư Sắc nháy mắt liền ngơ ngẩn.

Một lát sau, hắn mới hiểu.

Câu hỏi kia của đại vương là muốn dành cho cái người tên Phượng Minh kia, chứ không phải hỏi hắn.

Tư Sắc lúc này mới nhớ tới, chính mình từng hoảng hốt khi nghe người ta nói, Đại vương trước đây từng lập vương hậu, nhưng không lâu sau vương hậu đã qua đời.

Đại vương trước đây cũng gần nữ sắc, nhưng trong trí nhớ của hắn, Đại vương chưa từng gọi nữ nhân đến thị tẩm.

Chẳng lẽ trong lòng Đại vương, chỉ muốn thân cận với mình người kia?

Tư Sắc còn đang loạn tưởng, bỗng nhiên nghe thấy Đại Vương phân phó, “Tư Sắc, sau khi trở lại Lý Đồng, ta muốn ngươi đi hầu hạ một người.”