Sau khi tiền hô hậu ủng quay về Hợp Khánh Vương phủ, lại nghe Khánh Chương lời lẽ cảm khái ca tụng một phen, Phượng Minh cuối cùng cũng có thể ngáp liền ba cái, dẫn theo Lạc Vân trở lại biệt viện nho nhỏ của mình. Đám thị nữ Thu Nguyệt đã sớm mong chờ đến mỏi mắt, vừa thấy Phượng Minh quay về liền yêu kiều chạy như bay ra chào đón, ân cần hỏi han.
"Minh vương, có gặp Đại vương tử Khánh Ly dọa người đó hay không?"
"Hắn có xấu xa hung ác không?"
"Có nhìn thấy Trường Liễu công chúa không?"
"Yến hội có nhiều người không?"
"..."
Bọn thị nữ líu ra líu ríu, Phượng Minh không kịp đáp câu này đã hỏi câu kia. Phượng Minh một mặt cùng đám người Thu Lam trò chuyện, mặt khác bị vây quanh đưa trở về phòng.
Vào trong phòng, mới ảo não phát hiện Dung Điềm vẫn chưa trở lại.
Thu Lam nói, "Đại vương không phải đã nói rồi sao? Có chuyện quan trọng phải lo liệu, đêm nay chưa chắc đã quay lại."
Dung Hổ nói, "Minh vương hôm nay trên đại yến đại triển thần uy, vì mặt mũi của Đại vương mà tranh cãi vô cùng hăng hái."
Bọn thị nữ vừa mới hầu hạ Phượng Minh thay y phục tắm rửa, trong lúc ba chân bốn cẳng rất nhiều chuyện Phượng Minh cũng chưa kịp kể, các nàng vì thế vẫn không biết sự việc biện luận trên yến tiệc. Nghe xong lời Dung Hổ, các nàng bắt đầu vội vàng truy hỏi. Tối nay Dung Hổ phụ trách bảo hộ Phượng Minh, vốn là sẽ lưu lại. Ngồi ở trong phòng dù sao cũng không có việc gì, Dung Hổ liền thuận tiện đem toàn bộ quá trình từ đầu đến cuối thuật lại một lần.
Đám Thu Lam nhờ thế mới biết Phượng Minh đại xuất phong đầu (*) trên yến tiệc, nhất thời kinh hô tán thưởng một trận.
(*Đại xuất phong đầu - 大出风头: Thành ngữ chỉ việc xuất đầu lộ diện, thể hiện để chứng tỏ bản thân, trở thành tiêu điểm chú ý của dư luận)
Nhưng Phượng Minh lại chú ý tới sắc mặt không bình thường của Tử Nham, "A, ta tại sao vẫn luôn cảm thấy ngươi không tập trung? Tử Nham, có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?"
Tâm sự của Tử Nham đâu thể nào giãi bày cùng Phượng Minh. Hắn kiên định lắc đầu, thản nhiên nói, "Thuộc hạ rất ít tham gia yến tiệc cung đình, có thể là không quen thôi."
Bên ngoài cửa có một cao thủ Tiêu gia đi đến, bẩm báo với Phượng Minh, "Thiếu chủ, có một người tên là Không Lưu tới. Hắn tự xưng là thuộc hạ của Đan Lâm vương tử Hạ Địch."
Thần sắc Tử Nham âm thầm biến đổi.
Nhưng khác biệt là ấn tượng hiện tại của Phượng Minh đối với Hạ Địch rất tốt, vừa nghe liền cười rộ lên, "Nguyên lai là hắn, nhất định là tới bàn bạc chuyện hiệp ước. Ai nha, vừa mới thay y phục, bây giờ lại phải đổi sang loại trang phục chỉnh tề."
Cao thủ Tiêu gia lại nói, "Thiếu chủ, người nọ nói đêm đã khuya, không dám quấy rầy thiếu chủ nghỉ ngơi. Bất quá hắn nói Vương tử Hạ Địch suốt ruột chuyện làm ăn của hai bên, hi vọng thiếu chủ có thể sớm phái đặc sứ qua đó thương nghị một chút, thỉnh thiếu chủ ưng thuận."
Phượng Minh nhìn sang Tử Nham. Tử Nham một bụng vô cùng căm tức, âm thầm nghiến răng, thấy Phượng Minh nhìn hắn, lại không thể biểu lộ sắc mặt giận dữ, suy nghĩ một chút, chắp tay với Phượng Minh, lãnh đạm nói, "Đây là chuyện của thuộc hạ, thỉnh Minh vương giao cho thuộc hạ xử lí."
Đây đúng là chuyện của hắn, giao cho hắn cũng đúng. Trên yến hội, Phượng Minh tổn hao nhiều tâm sức, lúc này được thả lỏng, khó tránh khỏi mệt mỏi che miệng ngáp nhỏ một cái, gật đầu nói, "Được, vậy giao cho ngươi."
Tử Nham xoay người rời đi, vừa bước tới cửa, đột nhiện nghe thấy Phượng Minh nói, "Tử Nham."
Tử Nham quay đầu lại. Phượng Minh bước tới chỗ hắn, lo lắng nói, "Hạ Địch tuy là đồng minh của chúng ta, bất quá hiện tại hắn ở trong phủ đệ của Khánh Ly, ngươi qua đó có khẳ năng sẽ đụng độ với Khánh Ly. Ân, địch ý của Khánh Ly với ta rất sâu nặng, ngươi cũng phải cẩn thận đề phòng hắn hãm hại. Không bằng ta tự tay viết một phong thư cho Hạ Địch, nhờ hắn chú ý chiếu cố ngươi. Thu Nguyệt, mang bút mực lại đây..."
Tử Nham thầm nghĩ, kẻ cần đề phòng nhất không phải Khánh Ly, mà chính là tên Hạ Địch rắn độc kia mới đúng.
Hắn khéo léo từ chối nói, "Minh vương không cần lo lắng. Thuộc hạ thường xuyên được Đại vương phái đi khắp nơi làm nhiện vụ, đã sớm học được cách tự chăm sóc bản thân mình. Minh vương, thuộc hạ đi đây."
Hắn hành lễ với Phượng Minh, rồi không chút do dự ly khai.
Tử Nham đi rồi, trong phòng còn lại Dung Hổ cùng ba thị nữ hầu hạ Phượng Minh. Bởi vì liên quan đến Dung Điềm, gần đây Dung Hổ cùng Lạc Vân đã thương nghị, thông thường Lạc Vân canh giữ bên ngoài, Dung Hổ canh giữ bên trong.
Phượng Minh vốn định chờ Dung Điềm quay về, nhưng thức đến quá nửa đêm vẫn không thấy bóng dáng của hắn, mí mắt trên dưới bắt đầu đánh nhau.
Thu Tinh thấy vậy, đau lòng nói, "Minh vương đi ngủ trước đi, Đại vương có lẽ sáng sớm mới về tới."
Phượng Minh thở dài một hơi, "Chỉ e chờ đến lúc hắn quay về, ta mới có thể an tâm mà ngủ," vẫn ngồi bên ngọn nến như cũ, hai tay chống má ngây ngô mà chờ.
Không khí nồng đậm tiết xuân, nửa đêm là thời điểm dễ làm người ta buồn ngủ nhất.
Phượng Minh tuy rằng khăng khăng phải đợi Dung Điềm quay về, nhưng đôi mắt vẫn bất tri bất giác khép lại. Dần dần, cái đầu nãy giờ được chống đỡ bởi một cánh tay cũng đã ngả xuống bàn. Đám người Thu Lam nhìn thấy, đều cười trộm. Thu Nguyệt đi đến, đem ngọn nến sáng chói dịch đi chỗ khác. Ánh sáng ảm đạm dần, Phượng Minh ngủ càng thêm sâu.
"Minh vương? Minh vương? Thu Lam nhỏ giọng gọi vài tiếng, thấy Phượng Minh không có động tĩnh gì, biết hắn hơn phân nửa là đã ngủ, liền vẫn tay với Dung Hổ.
Dung Hổ tựa như vô thanh vô tức đi tới, ôm lấy Phượng Minh đang nằm gục ở trên bàn, cẩn thật đặt vào trong giường.
Không biết Phượng Minh đã ngủ bao lâu, từ trong mộng mơ mơ màng màng, cảm thấy như có cái gì đó lôi kéo tóc mình. Hắn miễn cưỡng tránh né, nhẹ nhành dịch chuyển thân thể, lại chẳng biết tại sao đột nhiên nhớ tới bản thân mình đang chờ Dung Điềm, liền phát hoảng.
Cũng không biết sức lực từ đâu sinh ra, trong cơn mộng mị mê mê tỉnh tỉnh như vậy ngồi bật dậy trên giường, dụi dụi hai mắt, "Ta như thế nào lại ngủ mất?"
Vừa mở mắt nhìn, lại "A" một tiếng, cười nói, "Ngươi đã trở lại?"
Dung Điềm nắm lấy cái tay đang dụi dụi mắt của hắn, "Vật nhỏ ngươi, ta còn không đành lòng đánh thức ngươi, tại sao lại tự mình ngồi dậy?"
"Ta đang đợi ngươi a."
"A, Ta biết." Dung Điềm cười, hôn nhẹ một cái lên trán hắn giống như khen thưởng, ôm hắn nói, "Nghe nói Minh vương hôm nay trên yến tiệc cung đình Đồng quốc đại triển thần uy, một lần nữa khiến mọi người mở rộng tầm mắt trước bản lĩnh của Tây Lôi Minh vương."
Phượng Minh kinh hỉ ồ lên, "Ngươi nhanh như vậy đã biết rồi?"
"Đừng quên người bản vương đêm nay đặc biệt đi gặp là ai."
Phượng Minh còn đang nửa tỉnh nửa mê, chớp chớp mắt ngơ ngác một cái, mới nhớ ra người Dung Điềm muốn gặp chính là cựu thần Tây Lôi Hách Viên Giáng.
Hách Viên Giáng cũng tham gia yến tiệc cung đình đêm nay, nếu Dung Điềm gặp hắn, đương nhiên sẽ biết sự tình trên yến tiệc.
"Hách Viên Giáng rốt cuộc nói như thế nào? Ân, hắn bây giờ là Tây Lôi sứ giả, Đồng Nhi đã thăng chức cho hắn mà. Sẽ không thấy ngươi đêm khuya lẻn vào liền hô to có thích khách chứ?" Phượng Minh thoải mái biến ngực Dung Điềm trở thành cái gối, ngông nghênh nằm lên trên, phía sau gáy còn được bàn tay to lớn của Dung Điềm ân cần vuốt ve.
Dung Điềm một bụng đắc chí, nói, "Hoàn toàn ngược lại. Hắn đối với bản vương thập phần cung kính."
"A? Vì sao?"
Dung Điềm nắm lấy cái mũi thẳng tắp của Phượng Minh, trêu chọc nói, "Minh vương bình thường rất thông minh, nhưng tại sao mỗi lần gặp bản vương đều lộ ra bộ dáng ngây ngốc này? Lại muốn lười biếng không chịu động não sao?"
Phượng Minh liên tục xám xịt, "Ta hôm nay đã động não quá nhiều rồi, vì Quân Ân Lệnh của ngươi mà cực kì cực kì khổ công, hiện tại nghỉ ngơi một chút cũng không quá đáng chứ? A đúng rồi, hôm nay ta thông minh như vậy, có thể yêu cầu ban thưởng hay không a?"
"Đương nhiên, đêm nay bản vương sẽ hảo hảo yêu thương ngươi."
"Không được! Đến phiên ta ở trên!"
"Thắt lưng ngươi sẽ đau, mỗi lần làm xong ngươi đều oán trách."
"Ta không có nhiều cơ hội, cho nên mỗi lần mới làm tới quá sức mà đau lưng. Giống như bình thường không thể chơi các trò của nam nhân, thỉnh thoảng mới làm một lần, đương nhiên phải làm suốt đêm rồi. Nếu như ngươi thường xuyên để ta làm, ta đảm bảo sẽ có chừng mực, không làm đến đau thắt lưng."
Dung Điềm khẽ cắn môi hắn một cái, tà mị cười, "Làm tới đau cả thắt lưng mà còn không thể khiến bản vương thỏa mãn, bây giờ thắt lưng không đau, vậy càng khiến bản vương thấy tẻ nhạt chán ngán. Vẫn là bản vương chủ động thì tốt hơn, chí ít cả hai chúng ta đều thỏa mãn, đúng không?"
Bàn tay hắn xảo quyệt lần mò vào trong khố hạ của Phượng Minh ôn nhu xoa nắn. Phượng Minh một trăm hai mươi phần thoải mái, ý chí chiến đấu lập tức tan rã không ít, chỉ có thể một mặt hưởng thụ sự "hầu hạ" của Dung Điềm, một mặt bất mãn hừ một tiếng, "Bạo quân."
Lại dùng đầu gối húc húc vào bắp đùi Dung Điềm, thúc giục nói, "Ngươi còn chưa nói xong chuyện Hách Viên Giáng đâu."
"Nói quá tỉ mỉ ngươi sẽ thấy nhàm chán, dù sao cũng là sự tình nội bộ của Tây Lôi. Suy đoán của thừa tướng quả thực một chút cũng không sai. Chúng ta tạm thời chỉ cần án binh bất động, đám người Đồng Nhi kia sẽ tự sinh nội chiến. Quần thần Tây Lôi hiện tại đã chia ra làm mấy phe phái, Đồng Nhi và những người hắn cất nhắc là một phe, Đồng Kiếm Mẫn cùng các tướng quân là một phe, những người bảo vệ bản vương bị Đồng Nhi cách chức lại thành một phe, mà phe này trước mắt bị chèn ép khá thê thảm, phần lớn đều ở lại thủ phủ Tây Lôi sống những ngày tháng nơm nớp lo sợ, không dám xuất môn, chỉ e bị Đồng Nhi tìm cớ hạ sát."
Phượng Minh chớp con mắt đáng yêu, "Cậu ấm mặt trắng Tô Cẩm Siêu kia nhất định là người thuộc phe Đồng Nhi cất nhắc rồi. Bất quá Hách Viên Giáng ở phe nào?"
"Phe của Hách Viên giáng càng thú vị, là bè cánh những cựu thần bất định gió chiều nào che chiều đấy."
Phượng Minh không chút khách khí chọt chọt ngón tay lên bả vai Tây Lôi vương Dung Điềm vĩ đại, "Này, giải thích cho rõ, đừng để bản Minh vương phí công suy nghĩ phán đoán."
"Đã nói ngươi không có kiên nhẫn để nghe mà." Dung Điềm ôm Phượng Minh chặt hơn một chút, đầu ngón tay luồn vào dưới lớp áo lót, thỏa mãn cảm thụ làn da trắng mịn động lòng người, chầm chậm giải thích, "Loại cựu thần tử như Hách Viên Giáng này, nguyên bản ở trên triều đình có tư cách và sự từng trải nhất định. Bọn chúng không dám công khai chống đối Đồng Nhi, thái độ luôn đẩy đưa, cho nên sau khi Đồng Nhi xử lý xong những đại thần kiên định ủng hộ ta, thì lưu lại đám cựu thần bảo sao nghe vậy này để ổn định cục diện."
"Cũng đúng, cũng không thể một lần thay đổi toàn bộ cựu thần, tất yếu phải lưu lại một số."
"Bất quá đối với những cựu thần tử này, hiện tại Đồng Nhi cũng không vừa mắt, Hách Viên Giáng chính là một trong số đó. Bởi những đại thần Đồng Nhi mới cất nhắc đều là một đám thiếu niên hết sức lông bông, một đám con cháu bằng hữu của quý tộc lúc trước bởi vì chuyên gây chuyện thị phi mà không được trọng dụng, hiện tại bỗng nhiên thành quan lớn, thái độ hống hách kiêu ngạo rất không xem các vị lão thần đức cao vọng trọng ra gì. Mà Đại vương Đồng Nhi này, lại thường hay thiên vị nhóm đại thần trẻ tuổi do mình mới cất nhắc."
Phượng Minh hiểu được đại khái, "A" một tiếng, lại ngáp một cái thật to.
Dung Điềm thấy hắn vẫn còn buồn ngủ, biết là hắn đang cố chống đỡ để trò chuyện với mình, yêu thương hôn nhẹ hắn một cái, ôn nhu nói, "Việc vặt này về sau hãy nói, ngươi trước tiên ngủ thêm một chút đi."
Một lúc sau, lại thấp giọng nói, "Phượng Minh, ta có thể sẽ phải bám theo đoàn sứ giả của Hách Viên Giáng, bí mật lẻn vào Tây Lôi một chuyến."
Phượng Minh đột nhiên sợ đến mức tỉnh cả người, trừng lớn con mắt, "Ngươi muốn lẻn vào Tây Lôi?"
Nếu bị Đồng Nhi bắt được, ngươi xác định mất mạng a!
Dung Điềm bình tĩnh gật đầu, "Nói chuyện với Hách Viên Giáng một lúc, ta đã biết được đại khái thế cục hiện tại của Tây lôi. Lực lượng của Đồng Nhi đang dần suy yếu. Nghe Hách Viên Giáng nói, hành động của Đồng Nhi gần đây càng ngày càng hung ác, các cựu thần thế gia trong lòng đều rất hoảng sợ. Nếu ta có thể trở lại Tây Lôi, âm thầm liên hệ với các cực thần trước đây, nhất định có thể đạt được hiệu quả vô cùng tốt."
Vừa nghĩ tới Dung Điềm lẻn vào Tây Lôi sẽ có bao nhiêu nguy hiểm, Phượng Minh liền tâm loạn như ma (*).
(*Tâm loạn như ma - [心乱如麻]: tâm tư rối loạn, giống như sợi gai rối thành một khối tròn, chỉ việc trong lòng vô cùng lo lắng không yên)
Bất quá hắn dù sao cũng không thiếu hiểu biết, biết rõ lời Dung Điềm nói quả thực rất có đạo lý, buồn bực nửa ngày mới dè chừng nói một câu, "Ngươi thực sự phải làm như vậy sao?"
Bộ dạng đáng thương ấy khiến Dung Điềm nhịn không được, cong môi cười.
"Dung Điềm, để ta phái bọn Dung Hổ đi theo ngươi, cả Lạc Vân nữa."
"Yên tâm đi, Tây Lôi là đất của ta, thủ phủ và hoàng cung ta lại càng quen thuộc, sẽ không có bất cứ bất trắc nào. Bất quá vì để cho nhóm cựu thần Tây Lôi cùng nhóm tân thần do Đồng Nhi cất nhắc tăng thêm mâu thuẫn, tạo ra tình thế có lợi cho ta, trước khi lẻn vào Tây Lôi, ta định làm một chuyện."
"Chuyện gì?"
Dung Điềm lại dùng đầu ngón tay điểm lên cái mũi đáng yêu của hắn, "Tự mình động não ngẫm lại, Thừa tướng nói muốn ngươi động não nhiều một chút."
"Ngươi lại dùng Thừa tướng để chèn ép ta!"
"Ngoan, nếu nghĩ ra được, đêm nay ta lại giúp ngươi thư thư thả thả thổi tiêu được không?"
Phượng Minh mặt đỏ như trái hồng chín, chu môi trừng mắt nhìn vẻ mặt tươi cười khó ưa của Dung Điềm, một hồi lâu cũng không nghĩ ra nên mắng hắn như thế nào, đành phải bỏ cuộc nói hai câu, "Ai mà thích chứ, ngươi cái tên hôn quân sắc lang đáng ghét..."
Thì thầm xong, Phượng Minh bắt đầu thực sự nghiêm túc suy nghĩ, lẩm bẩm nói, "Để tăng thêm mâu thuẫn, phải làm chuyện gì?"
Nếu như hiện tại mình muốn kích động mâu thuẫn giữa cựu thần tử và tân thần tử, nên làm cái gì bây giờ?
Tất cả những bộ phim dã sử đã xem qua hiện ra một lượt trong trí óc.
Muốn gia tăng xung đột, thông thường đều cần phải có sự kiện nào đó làm điểm đột phá, giống như hỏa dược cần phải châm kíp nổ mới phát nổ được.
Kíp nổ phải như thế nào mới có thể làm bùng nổ cuộc xung đột nội bộ giữa cựu thần tử của Tây Lôi và tân thần tử do Đồng Nhi cất nhắc chứ? Mượn đao giết người được không?
A?
Mượn... Mượn đao giết người!
Ánh mắt Phượng Minh bỗng chốc lóe lên một tia lửa, chẳng lẽ là...
"Nghĩ ra rồi?"
Phượng Minh ngẩng đầu, lại suy nghĩ một chút, dường như còn hơi do dự, gãi gãi má, không dám chắc nói, "Ân... Dung Điềm, ngươi sẽ không định làm thịt tiểu tử họ Tô kia chứ?"
Dung Điềm cao hứng ôm lấy hắn hung hăng hôn một cái, khen ngợi nói, "Thật thông minh! Chúng ta quả nhiên cùng một suy nghĩ. Chỉ nghĩ một chút đã cảm thấy thú vị, Tây Lôi sứ giả chính phó một đôi, kết quả Tô Cẩm Siêu thanh niên cường tráng lại chết, ngược lại Hách Viên Giáng tuổi già sức yếu lại sống sót trở về. Đồng Nhi tuyệt đối sẽ lợi dụng chuyện lần này hỏi tội Hách Viên Giáng, mà phe phái cựu thần nhất định sẽ kêu oan cho hắn. Hai bên oán hận chất chứa đã lâu, thế lực đều cường đại, dẫn đến giằng co nghiêm trọng, chúng ta liền có cơ hội để lợi dụng."
Lại tiếp tục toan tính, "Hy vọng Đồng Nhi sẽ hung ác một chút, bức các lão thần tới mức không còn đường để đi, như vậy bọn chúng cho dù không nguyện ý tiếp nhận Quân Ân Lệnh, cũng không thể không tới tìm ta nương tựa."
"Chính là, Hách Viên Giáng như vậy thật đáng thương, trở về nhất định sẽ bị Đồng Nhi coi như kẻ thù, nói không chừng sẽ giết chết hắn. Hơn nữa, Tô Cẩm Siêu tuy rằng tính cách khó ưa, nhưng tội cũng không đáng chết mà?"
Phượng Minh của ta thật sự tâm địa vừa tốt lại vừa mềm yếu." Dung Điềm nồng nhiệt cọ sát hắn, thanh âm trầm thấp dễ nghe tràn đầy từ tính, "Mỗi sinh mệnh đều rất quý giá, đúng không?"
Phượng Minh thoáng chốc sửng sốt.
Không nghĩ tới lời nói của mình trên yến tiệc đêm nay, Dung Điềm nhanh như vậy đã biết.
Bất quá, mặc dù là ngẫu hứng diễn thuyết, nhưng lời nói lúc ấy, đúng là quan điểm mà Phượng Minh cho là đúng đắn.
Hắn nghiêm túc gật đầu.
Dung Điềm ngưng thần suy nghĩ chốc lát, khe khẽ thở dài một tiếng, "Hách Viên Giáng nhìn thì già yếu vô dụng, nhưng cũng không phải người để mặc cho người khác hại chết mình. Hắn dù sao ở trong quan trường nhiều năm, Đồng Nhi nhất thời vẫn không thể giết hắn như thế. Như vậy đi, chúng ta không giết Tô Cẩm Siêu, lặng lẽ bắt hắn cho ngươi xử lí có được không? Ở yến hội hắn không phải vẫn luôn gây phiền toái cho ngươi, có thái độ bất kính với ngươi hay sao?"
Phượng Minh ngây dại.
Phượng Minh biết mình lòng dạ yếm mềm như nữ nhân, có đôi khi sẽ khiến người khác chê cười, không thích hợp với việc chính trị và môi trường đầy âm mưu bẫy rập chốn cung đình. Nhưng cũng chính vì nguyên nhân này, Dung Điềm mới yêu thương, quan tâm chăm sóc hắn nhiều như thế, ấm áp tới mức khó có thể tin.
"Thật sao?"
"Đương nhiên."
Phượng Minh hô to một tiếng, nhiệt tình ôm lấy Dung Điềm, vừa chủ động hôn hắn không ngừng, vừa nghi hoặc hỏi, "Bắt Tô Cẩm Siêu tới, so với giết chết Tô Cẩm Siêu còn khó khăn hơn. Dung Điềm, ngươi thật sự phải vì một suy nghĩ ngốc nghếch của ta mà chọn lấy việc khó hơn kia sao?"
"Ai dám nói Tây Lôi Minh vương của ta suy nghĩ ngốc nghếch?" Dung Điềm ôn nhu nhàn nhã cười với hắn, "Xuất thân không thể định đoạt tôn quý hay ti tiện, mỗi sinh mệnh đều là thứ trân quý, nhân sinh hẳn phải tràn ngập sức sống, hẳn phải tràn ngập phấn khích và khoái hoạt."
Dung Điềm thản nhiên hỏi, "Phượng Minh, ngươi biết lời nói lần này của ngươi, sẽ tạo ra ảnh hưởng tới đời sau nhiều như thế nào hay không?"
Phượng Minh ngơ ngác lắc đầu.
"Ngươi vì Quân Ân Lệnh của ta mà giảng giải một thế giới khiến cho người trong thiên hạ thèm muốn. Chờ khi những lời trên yến hội Đồng quốc lần này lan truyền ra ngoài, ngươi sẽ biết, mỗi chữ tối nay ngươi nói, trọng yếu như thế nào."
"Phượng Minh, điều mà tối nay ngươi nói, đã được ta xem như quốc sách dùng để cai trị Tây Lôi. Nếu ta có thể thống nhất thiên hạ, thì những điều đó sẽ trở thành quốc sách được ban hành bốn biển."
Phượng Minh hoàn toàn sợ đến ngây người.
Đây không phải là... nói đùa chứ?
Hắn thật sự chỉ là ở trên yến tiệc thuận miệng nói ra kiến giải của mình mà thôi.
Dung Điềm lộ ra nét mặt tràn đầy nghiêm nghị uy nghi, trên khuôn mặt anh tuấn không hề có một dấu vết đùa giỡn nào.
"Phượng Minh, thiên hạ chia ra thập nhất quốc đã mấy trăm năm. Mấy trăm năm qua, mỗi thời kì đều có vương giả kiệt suất, mong muốn thống nhất thiên hạ, nhưng cuối cùng đều không cách nào làm được. Vì sao? Là quyền lực chưa đủ lớn? Là quân đội chưa đủ mạnh? Hay là lương thảo không đủ nhiều? Là 1uân địch quá cường đại? Từ khi biết mình sẽ đăng cơ làm đế vương, ta đã luôn suy xét vấn đề này."
Đêm khuya thanh vắng không một tiếng người, Dung Điềm lần đầu tiên bao bọc lấy tình nhân bé nhỏ mà giống như bao bọc người bạn đồng hành thân thiết nhất, kiên cường nhất, thấp giọng nói ra những cảm xúc mà vua của một nước giấu ở tận sâu trong đáy lòng.
"Mãi cho đến khi gặp được ngươi, mỗi khi nghe thấy kiến giải ngươi bất chợt nói ra, ta rốt cuộc mới hiểu được, nếu như chỉ dựa vào quân đội hùng mạnh, dựa vào cường quyền để tranh đoạt thiên hạ, cho dù thiên hạ tạm thời thống nhất, Đế vương dũng mãnh rồi một mai cũng sẽ già yếu, cuối cùng vô pháp áp chế các loại biến loạn, thiên hạ trước sau sẽ lần nữa phân chia. Cái chúng ta thiếu, là thứ đủ mạnh khiến cho thiên hạ đoàn kết thành một thể, ngươi hiểu không?"
Hắn vô cùng ôn nhu đặt môi lên mái tóc đen mềm mại của Phượng Minh.
Phượng Minh đặc biệt thành thật đáp, "Không hiểu."
"Ngươi chính là thứ sức mạnh kia, Phượng Minh." Dung Điềm nói, "Theo như lời ngươi nói, thì nơi nào làm theo quan niệm này, thực sự yêu quý và trân trọng sinh mệnh, sẽ tạo nên một sức mạnh vĩ đại. Bởi vì chỉ có một bộ quốc sách hoàn toàn xem trọng sinh mệnh, mới có thể khiến phần lớn nhân sĩ có trí thức trong thiên hạ chân thành ủng hộ, lan truyền mạnh mẽ, mới có khả năng khiến thiên hạ vĩnh viễn thống nhất."
Đôi mắt đen nhánh của Phượng Minh nheo lại phân nửa, giống như đang suy tư, vò đầu một lúc lâu, nói, "Nhưng mà hoàng thất và quý tộc các nước nhất định sẽ không tán thành."
"Đó là đương nhiên. Nhưng hoàng thất và quyền quý dù sao cũng chỉ là phần nhỏ, số đông lại là dân thường. Đánh giặc cần có binh lính, còn lương thảo cần có nông phu, đều xuất phát từ thường dân. Hơn nữa, cho dù là quyền quý và người trong hoàng thất thì cũng có không ít người có hiểu biết, lại tràn đầy nhiệt huyết, nhất định sẽ có ngườ tán thành suy nghĩ của ngươi."
"Suy nghĩ của ta?"
"Đưng nhiên là suy nghĩ của ngươi." Dung Điềm cắn cắn lỗ tai hắn, "Nhưng bây giờ là quốc sách của ta rồi."
"Ân, Dung Điềm, nếu ngươi đã nói suy nghĩ của ta quý giá như vậy..."
"Như vậy thì sao?"
"Như vậy đêm nay ta có thể sung sướng ôm ngươi một cái hay không a? Ít nhiều cũng để sinh mệnh của ta phấn khích một chút a!"
"Ô... Kháng nghị! Ưm Dung... Dung Điềm ngươi... Này, đừng xé hư y phục, là Thu Nguyệt mới làm! Ô ô..."
Một đêm phấn khích lại bắt đầu.