CHƯƠNG 12
Thu Lam ngẩng đầu vừa nhìn sắc trời, cả kinh nói, “Nguy rồi! Nói hoài nói hoài, cư nhiên lại quên chuẩn bị ngọ thiện.”
Mọi người ngẩng đầu, quả nhiên đã quá giờ cơm trưa.
Bỗng nhiên một tràng dài âm thành “đoàng đoàng” kỳ quái truyền đến.
Nguyên lai Liệt Trung Thạch lấy tay vỗ bụng, lại liều mạng lấy tay chỉ miệng. Hắn vốn luôn lớn tiếng, nhưng vì trận kinh sợ Liệt Nhi mang lại vừa rồi mà trở nên một chữ cũng không nói.
Thu Lam tinh tế hỏi hắn, “Ngươi chắc đã đói bụng rồi?”
Liệt Trung Thạch vội vàng gật đầu.
Liệt Đấu cũng gật đầu phụ họa, hắn cũng đói bụng.
“Các ngươi cùng ta đi chuẩn bị cơm trưa, được không?” Thu Lam điệu bộ giống như lừa trẻ con, kiên nhẫn dụ dỗ, “Trong lúc chuẩn bị bữa ăn, các ngươi có thể nếm thử trước mọi người a~~.”
Hai người vô cùng cao hứng, đồng lòng nhất trí gật đầu thật mạnh.
Dung Điềm cười cười, cúi đầu hỏi Phượng Minh, “Ngươi không thấy đói sao?”
Phượng Minh cao cào tóc, vừa cười vừa lắc a lắc đầu. Thầm nói, hiện tại chúng ta gần nhau đến như vậy, ghé tai nói nhỏ, chạm tay ôm vai, thân mật đến thế cũng không thấy là đủ. Thời khắc ly biệt sắp tới,không biết có bao nhiêu đau lòng…
Vừa nghĩ đến, bàn tay run rẩy bắt lấy tay áo Dung Điềm, vội vàng nắm chặt.
Thu Lam dẫn Thu Nguyệt Thu Tinh đi chuẩn bị bữa trưa muộn màng, Liệt Trung Thạch trên vai còn có Tiểu Thu, cùng Liệt Đấu cũng bám đuôi theo vào thiện phòng.
Dung Hổ cáo từ, hướng Dung Điềm chắp tay nói, “Thuộc hạ đi trước lo thư tín, phái người suốt đêm đưa thư, liên hệ với đội tàu Tiêu gia cùng đội cao thủ, như vậy mới kịp ngày Minh vương xuất phát.”
Tử Nham cũng nói, “Thuộc hạ không có gì cần chuẩn bị. Dung Hổ bên kia còn nhiều chuyện bề bộn, ta đi theo giúp giúp hắn.”
Hai người cùng nhau rời tiểu viện.
Dung Điềm liền quay đầu nhìn Liệt Nhi.
Liệt Nhi nhất thời từ trên ghế nhảy dựng lên, le lưỡi nói, “Thuộc hạ cũng còn nhiều việc cần thu xếp, xong xuôi lại đến báo cáo Đại vương.” Hướng Phượng Minh nhe răng cười, “Minh vương không cần lo lắng, cứ việc thân mật, từ giờ trở đi cam đoan không ai quấy rầy.”
Phượng Minh phừng phừng đỏ mặt, không đợi hắn mở miệng, Liệt Nhi đã chạy như bay ra khỏi tiểu viện.
Mọi người đều biết điều đi lo việc của mình, trong phòng chỉ còn Dung Điềm cùng Phượng Minh một đôi.
Hai người vốn chờ mong được ở riêng với nhau, gặp mọi người cảm kích thức thời, đều âm thầm cảm ơn người ngoài biết ý.
Chờ mọi người trong phòng rời đi, chỉ còn mình với ta, nháy mắt giống như mọi âm thanh tan biến, hai người ngươi xem ta, ta nhìn ngươi, tuy rằng đều đã quen thuộc từng khóe mắt bờ môi, nhưng tức khắc như ngưng tụ rất xa xăm….
Gian phòng chìm trong lặng thinh.
Không ai muốn lên tiếng phá vỡ bầu không khí yên lặng thâm tình lúc này.
Không biết qua bao lâu, Dung Điềm vỗ vỗ đùi, cười lớn, ” Đừng nhìn chằm chằm bản vương mãi như thế, muốn thân mật mau nhào đến, xem xem, chỗ ngồi của riêng ngươi luôn còn đây”
Phượng Minh sớm muốn nhào đến, có điều vẫn còn ngượng ngùng, nghe Dung Điềm nói như thế, giả bộ uy hiếp nói, “Ta cao lớn thêm không ít, cũng không nhẹ cân. Xương đùi ngươi nếu bị ta ngồi đến gãy, đừng có trách ta.”
Vừa nói, một bên hí hửng nhào qua.
Dung Điềm tiện đà kéo hắn ôm chặt, dùng môi cọ cọ, mân mê trên khuôn mặt tuấn tú khả ái của người trong lòng. Phượng Minh quả thật cao hơn không ít, bắp chân cũng rắn chắc hơn trước, may mắn Dung Điềm vốn rất cao, ***g ngực bả vai rộng lớn, ôm trong lòng một Phượng Minh cao gầy cũng không khó.
Hai người tiếp xúc thân mật, một cái ôm thật lâu khiến da thịt kề sát, nhiệt độ cơ thể cả hai truyền rất chân thực.
Một khoảng lặng im, đáy lòng ngọt như đường, lại có chút không đành lòng.
Dung Điềm thở dài, “Có đôi khi ta nghĩ, nếu ta không phải Tây Lôi vương, cũng không nuôi chí nhất thống thiên hạ, có lẽ chúng ta có thể sống an ổn khoái hoạt hơn chăng? “
Phượng Minh nhíu mày suy nghĩ một hồi, lắc đầu nói, “Nếu ngươi không phải Tây Lôi vương, cũng không muốn nhất thống thiên hạ, sẽ không thể có bá khí cùng khí phách như vậy , cũng sẽ không trở thành Dung Điềm như ngày hôm nay. Nói như vậy, cũng có thể ta sẽ không thích ngươi.”
Dung Điềm ngẩn ra, trong mắt thoáng hiện lên một tia cảm động khôn cùng, đầu ngón tay nhẹ vuốt cánh môi hồng nhạt của người thương, trầm giọng nói, “Phượng Minh, ta không muốn ngươi vì ta phải mạo hiểm.”
Phượng Minh thở dài, cự tuyệt tình cảm thâm sâu của Tây Lôi vương không phải chuyện dễ dàng gì, một lúc lâu sau mới lên tiếng, “Ta mạo hiểm, đâu chỉ vì ngươi, còn là vì chính bản thân mình.”
“Ta luyến tiếc.”
Phượng Minh cảm nhận được đau đớn khó kìm nén trong thanh âm ái nhân, giờ khắc này, hắn không còn là Tây Lôi vương oai phong rung trời chuyển đất, một lòng nhất thống thiên hạ, vĩnh viễn đi vào sử sách…
Hắn chỉ là Dung Điềm…
Là Dung Điềm của riêng Phượng Minh!
“Dung Điềm…” Phượng Minh trầm mặc thật lâu, ở trong lòng Dung Điềm khẽ điều chỉnh tư thế, mỉm cười ngọt ngào, thấp giọng nói, “Có cho mới có nhận. Ngươi nếu không chịu bỏ ra, làm sao có thu về.”
“Có cho, mới có thu…” Dung Điềm dùng thanh âm trầm ấm thì thầm, “Nói ra có bao nhiêu dễ dàng.”
Hắn khẽ động cánh tay, chậm rãi, gắt gao, đem người thương ôm chặt trong ***g ngực
Tĩnh lặng vô cùng.
Thu Lam cùng các thị nữ đem đồ ăn đặt trước cửa, lặng lẽ lui ra.
Một đêm này, cả không gian chìm trong im lặng.
Giống như trước giờ khắc ly biệt, trời cao cũng vì họ thương tâm, trời đất hoàn toàn an tĩnh , không ai đành lòng quấy rầy.
Thời gian trôi dường như rất nhanh, lại tựa như thật chậm, giống như thả thuyền trôi theo dòng nước chảy, từ từ mà qua, bất tri bất giác nhìn sắc trời mới biết đã không còn sớm.
Dùng xong cơm chiều, Dung Điềm tự tay tắm rửa cho Phượng Minh, nửa ôm nửa bế Phượng Minh lên chiếc giường lớn của hai người, dùng ngôn ngữ thân mật của cơ thể nói lời từ biệt.
Tận tình tẫn hoan, triền miên quấn lấy nhau, cho đến tận khi Phượng Minh xụi lơ ở trên giường, mị nhãn như tơ cầu xin, Dung Điềm mới buông tha để hắn lịm đi.
Tự mình trông chừng đến khi Phượng Minh ngủ thật say, Dung Điềm rời giường mặc lại y phục, khoác thêm áo choàng lên người, đẩy cửa phòng bước ra ngoài.
Ngẩng đầu nhìn mảnh trăng treo trên cao, xua tay từ chối thị vệ muốn đi theo, Dung Điềm chậm rãi nhàn nhã bước, hướng ra tiểu viện, dọc theo hành lang quanh co khúc khuỷu , cước bộ chậm lại, một biệt viện lại hiện ra trước mắt.
Sải bước qua cổng, qua sân nhà, Tây Lôi vương trầm ổn bước lên bậc thềm.
“Nha~~” một tiếng, tựa như dự đoán được có khách quý ghé thăm , cửa nhỏ trước mắt chậm rãi mở ra.
Dung Điềm ngẩng đầu nhìn, một thân trường bào bố giày đứng đó, Liệt Trung Lưu mỉm cười , dưới ánh trăng lăng đăng, thân ảnh y càng toát ra khí chất tiêu sái hiên ngang.
“Thừa tướng.”
“Đại vương.”
“Thừa tướng còn chưa ngủ?”
“Đêm dài khó ngủ.” Liệt Trung Lưu cười, khẽ than “Đại vương ngủ không an giấc, Liệt Trung Lưu sao có thể ngủ ngon?”
Cùng Liệt Trung Lưu mặt đối mặt, mắt đấu mắt, Dung Điềm thể nghiệm và quan sát cơ trí cùng sâu rộng thâm tàng trong đó, cánh môi mỏng khẽ nhếch, chắp tay sau lưng, xoay người bước đi. Liệt Trung Lưu tinh tường hiểu rõ nhã ý, yên lặng theo sát. Hai người một trước một sau lặng bước xuống thềm.
Hai thân ảnh tiêu sái sải bước dưới ánh trăng.
“Đại vương, còn lời nào muốn nói cùng Liệt Trung Lưu xin cứ nói.”
Dung Điềm thả chậm cước bộ, “Quả thật có một vấn đề, muốn thọ giáo Thừa tướng.”
“A?” Liệt Trung Lưu cước bộ không đổi, ánh mắt nhẹ nhàng nhìn cây rừng một mảnh sương mờ phía trước, nhẹ giọng nói, “Đại vương, xin cứ hỏi, Liệt Trung Lưu nhất định thành khẩn trả lời thẳng thắn.”
“Thời điểm Thừa tướng quyết định để Liệt Phu nhân lưu lại Việt Trọng Thành, tâm tình của ngài ra sao?”
Liệt Trung Lưu bỗng nhiên dừng bước, chậm rãi quay đầu lại, nhìn thật sâu vào mắt Dung Điềm.
Khuôn mặt hắn tuấn mỹ hiếm có, khiến người nhìn vào nảy sinh cảm giác huyền diệu không thực.
“A…” Liệt Trung Lưu thốt nhiên cười lớn, lắc đầu nói, “Đại vương không hổ là Đại vương, một chiêu ngoài dự đoạt, đâm trúng ngay tử huyệt Liệt Trung Lưu rồi.” Hắn lắc đầu không ngừng, thở dài một tiếng, trên khuôn mặt tuấn lãng thanh tú ẩn ẩn một tia chua xót, “Ai, tâm tình trong lòng ta lúc đó rốt cuộc ra sao? Đại vương không phải là người rõ ràng nhất sao?”
Hắn đưa ánh mắt hướng ra xa xăm, tiếp tục cùng Dung Điềm sóng vai sải bước, chậm rãi nói, “Ta từ nhỏ nổi danh học rộng biết nhiều, tự cho bản thân thông tường kim cổ, thế nhưng đến cuối cùng, mới phát hiện nan đề khó mà học được, chính là khóa học luyến ái mà mỗi người đều phải trải qua. Từ xưa đến nay, chuyện tình khiến người đời lưu truyền ca tụng không hề ít, đáng tiếc đều là thường nhân chi ái…Vương giả chi ái, có được mấy người?”
Dung Điềm thích thú, “A? Lời vừa nói quả thực mới mẻ, thỉnh chỉ giáo cái gì gọi là thường nhân chi ái, cái gì kêu vương giả chi ái?.”
Liệt Trung Lưu nhàn nhạt cười, khoanh tay bước đi chầm chậm, “Thường nhân chi ái, thầm nghĩ làm thế nào để yêu thương bảo hộ đối phương. Trên thực tế, đây cũng chính là thành toàn cho bản thân mình mà thôi. Vương giả ái tình, cũng là mặc kệ phải trả giá ra sao, đều muốn thành toàn cho đối phương.”
“Thành toàn đối phương?” Dung Điềm trầm tư suy nghĩ, chậm rãi bước dưới ánh trăng, trầm ngâm một lát sau, khóe mắt thâm sâu lóe sáng, kính cẩn nói, “Thừa tướng không luyến tiếc Liệt Phu nhân lưu lại nơi này, chính là vì thành toàn cho nàng?”
“Đúng vậy. Để nàng toàn tâm toàn ý theo đuổi chí hướng, thủ vệ nơi nàng yêu quý nhất, vì nàng mà cẩn thận lựa chọn đệ tử thích hợp, giúp nàng hoàn thành trọng trách truyền lưu Binh pháp Vệ Thị.” Nhắc tới phu nhân nhà mình, Liệt Trung Lưu trong đáy mắt nồng đượm nhu tình, “Thu nương thưở nhỏ chịu Vệ gia gia huấn, cá tính kiên quyết ngoan cường, luôn một mực hướng về tổ tiên một thời oanh oanh liệt liệt huy hoàng chói sáng. Thân lại là phận nữ nhi, tài năng đến mấy, sau khi đảm nhiệm chức phó tướng Việt Trọng Thành từ tay cha nàng đã phải trả giá bằng bao nhiêu nỗ lực, cố gắng, so với nam tử chúng ta càng nhiều gấp bội. Không dối gạt Đại vương, nếu ta cứng rắn bức nàng theo đến Đông Phàm, chỉ cần ta dùng chút thủ đoạn, sớm muộn nhất định có thể đạt tới mục đích. Nhưng cứ như vậy, nàng sẽ không bao giờ còn là Vệ Thu Nương, không còn là Vệ Thu Nương một thân oai hùng hiên ngang, hạo khí ngút ngàn kia nữa. Liệt Trung Lưu sao có thể ích kỷ như vậy, chỉ vì muốn bản thân an tâm, liền khiến cho ái nhân trong lòng mình dần dần đổi khác?”
Dung Điềm nhất thời im lặng.
Thời thời khắc khắc qua đi, khẽ buông tiếng thở dài, “Thâm tình Thừa tướng dành cho Phu nhân thật làm cho người ta cảm động vô cùng.”
Liệt Trung Lưu mỉm cười nhìn hắn, đáp lời, “Tình cảm Đại vương dành cho Minh vương , chẳng lẽ không phải là tình thâm? Nếu không, Đại vương cũng sẽ không gật đầu đáp ứng để Minh vương xuất hành. Người trọng yếu nhất trong lòng bỗng chốc sẽ rời khỏi tầm mắt, bất cứ lúc nào cũng có thể rơi vào hiểm nguy, tư vị đau thương giằng xé tâm can này, hai chúng ta xem như đồng bệnh tương liên.”
Dung Điềm cười khổ, “Ta thật sự nghĩ đến…..đem Phượng Minh nhốt vào một căn phòng nhỏ, chờ đến khi thiên hạ nhất thống mớ thả hắn ra. Lúc đó ta cùng hắn dạo chơi khắp nhân gian, hắn muốn cái gì, liền cho hắn cái đó, hắn thích ra sao, liền cứ như vậy nghe theo hắn. Nếu được như vậy thì tốt biết bao.”
“Dù cho kết cục ra sao, cũng không kích động nhân tâm bằng cả quá trình theo đuổi.” Liệt Trung Lưu nói, “Bảo đao hoa lệ đến mấy, chỉ khi mang ra sa trường, thấm đẫm máu tươi kẻ địch mới toát lên uy vũ. Hay vẫn chỉ muốn làm hoa lệ bảo đao gìn giữ nơi cấm cung?”
“Nếu bảo đao dùng nơi sa trường, gặp phải binh đao chém gãy, chẳng phải khiến người ta biết bao đau lòng?”
“Bảo hộ nơi cung thất, bề ngoài chói mắt , bên trong lại han gỉ cũ mòn. Bi ai như vậy, còn không bằng bẻ gãy” Liệt Trung Lưu thành khẩn nói, “Minh vương mới chỉ một gốc cây non, hắn cần rời đi che chở của Đại vương, tiếp xúc ánh mặt trời, hấp thu hơi nước, mới có thể trở thành đại thụ che trời.”
Dung Điềm trong mắt chỉ có mâu thuẫn cùng giằng co, một hồi lâu, con ngươi khôi phục tinh quang lóe sáng thường ngày, chính là một loại kiên định, dứt khoát cùng ẩn nhẫn, hít sâu một hơi, gật đầu nói, “Phượng Minh, hắn sẽ trở thành đại thu che trời.”
Khóe môi chậm rãi vẽ nên một tia cười ấm áp, tựa như đắm chìm vào viễn cảnh tương lai cùng Phượng Minh nhất thống thiên hạ, biết bao chờ mong…
Liệt Trung Lưu nhìn hắn chăm chú, khẽ mỉm cười, thản nhiên nói, “Đại vương lấy vương giả ái tình, thành toàn Minh vương.Liệt Trung Lưu thay Minh vương thi lễ với người, xin nhận đại lễ của ta. ” Hai tay thành kính chắp lại, nghiêm trang kính cẩn cúi mình.
“Thành toàn hai chúng ta, chính là Thừa tướng.” Dung Điềm nghiêm nét mặt nói, “Thừa tướng, xin nhận Dung Điềm một lễ.”
Hai người đối diện nhau cùng cúi đầu thật thập, rất lâu sau vẫn chưa đứng lên.
Ánh trăng không tỳ vết, chiếu rọi lên hai bờ vai vững chãi
Thi lễ xong, vẫn là hai người đứng cùng nhau mặt đối mặt, mắt đấu mắt , lại nảy sinh cảm giác tri kỷ, không khỏi đồng thời ngửa mặt lên trời thống khoái cười lớn.
Những khúc mắc nảy sinh trước đó, toàn bộ đều tan thành mây khói….