CHƯƠNG 11
“Cái kia…” Phượng Minh quay đầu nhìn Dung Điềm, lại quay đầu xem Liệt Trung Lưu, khiêm tốn thỉnh giáo, “Theo ý Thừa tướng, như thế nào mới là quân chủ biết ‘nhìn xa trông rộng’?”
Liệt Trung Lưu trầm mặc.
Sau một lúc lâu, hắn mới thở dài nói, “Muốn Minh vương chu du các nước, hành động này quả thật nguy hiểm, ngay cả ta cũng không dám đảm bảo Minh vương tuyệt đối không gặp phải biến cố gì. Nhưng nếu Minh vương không làm như vậy, đại kế mà ta vì Minh vương nghĩ ra sẽ không thể thực hiện, tác dụng của Minh vương cũng không thể phát huy, kết quả là, phương pháp rút ngắn quá trình thống nhất thiên hạ mà ta đã nói, đều trở thành lời nói suông mà thôi.”
Người này có lối suy nghĩ ‘thiên mã hành không’, vừa mới nói chuyện người đứng đầu thiên hạ cần có kiến thức gì, lại lập tức nhảy tới chuyện Phượng Minh chu du các nước, mọi người nghe mà y như đang lọt vào sương mù.
May mắn mọi người đã có chút hiểu biết về hắn, biết hắn nghĩ cách xong mới quyết định hành động, hành vi nhìn như tùy ý kỳ thật lại có huyền cơ, nên ai nấy đều kiên nhẫn đợi hắn nói tiếp.
Phượng Minh phi thường nhu thuận nói tiếp, “Nhiệm vụ chu du các nước này có liên quan gì đến việc mà Thừa tướng vừa nói không? Thừa tướng có thể nói rõ chuyện thống trị thiên hạ cùng đoạt thiên hạ trước được không?”
Không nên trách cậu suy nghĩ đơn giản.
Thật sự là suy nghĩ của Liệt Trung Lưu rất phức tạp, nói chuyện vòng vo một hồi, đáng thương cân não của Minh vương cậu đều là thẳng, vòng thì vòng đi, để làm chi vòng vo mười tám lần cũng chưa xong.
“Thống trị thiên hạ so với đoạt thiên hạ càng khó hơn, điều này ta tin tưởng Đại vương cùng Minh vương đều hiểu được.” Liệt Trung Lưu thản nhiên nói, “Nhưng chuyện thống trị thiên hạ phải chuẩn bị sẵn sàng trước khi đoạt được thiên hạ, điểm này, Đại vương cùng Minh vương có nghĩ tới chưa?”
Mọi người trong lòng chấn động.
Dung Điềm nghiêm túc lắng nghe.
“Ai cũng biết, chiến loạn xảy ra chắc chắn sinh linh đồ thán. Kỳ thật đồ thán đâu chỉ là sinh linh, vạn vật đều gặp phải tai ương. Tinh túy trăm năm của Thập nhất quốc rất có khả năng bị hủy trong một ngày. Các loại điển tịch, binh pháp, dược phòng, lễ nhạc, dân gian bí tịch, văn hóa ngàn năm lưu truyền tới nay, đại bộ phận đều đã biến mất trong chiến hỏa, chuyện như vậy nhìn mãi thành quen, nhưng làm người khác đau lòng không thôi.”
Lúc này Liệt Trung Lưu đã không còn cường ngạnh như vừa rồi, mà khiến cho người ta có cảm giác như mộc xuân phong, ấm áp hợp lòng người, như đang kể chuyện xưa, “Giống như Bắc Kỳ, có một người tên Tôn Mộng, giỏi về các loại lúa, cả đời đều nghiên cứu thổ nhưỡng cùng loại lúa nên phối hợp như thế nào, năm khác nhau, thời tiết khác nhau, loại thổ nhưỡng nào hợp với loại lúa nào, đều có đạo lý của nó. Nghe nói ruộng mà hắn gieo trồng, gạo thu hoạch được nhiều hơn người khác sáu bảy lần.”
“Nga…”
Cái tên ‘Tôn Mộng’ này, khi Liệt Nhi cùng Dung Điềm lẻn vào Bắc Kỳ đã nghe người ta nói qua, vừa định tiếp lời “Ta cũng biết người này”, chợt nhớ ra mình không được mở miệng, lập tức lấy tay che miệng, đem lời nói nuốt trở về.
“Người như vậy ở trong đại chiến tranh đoạt thiên hạ, không chút nào bất đồng so với dân chúng bình thường, gặp phải binh lính chém một đao sẽ chết. Nhưng lúc thiên hạ thái bình chính là nhân tài hiếm có. Minh vương có thể tưởng tượng, nếu bảo hộ người này, hoặc ít nhất lưu lại phương pháp trồng trọt của hắn, viết thành sách, sau này dạy cho những người khác, sau khi thiên hạ thống nhất, lương thực mọi nhà đều nhiều gấp sáu bảy lần, đó là đại sự đáng mừng cỡ nào.” Liệt Trung Lưu nói xong, vừa vặn đã đi một vòng quanh ao nhỏ, trở lại chỗ núi giả, khi dừng lại là bên người Phượng Minh.
“Ta hiểu…” Phượng Minh bừng tỉnh đại ngộ nói, “Thừa tướng muốn ta chu du các nước, là muốn ta thu thập nhân tài các quốc gia, lưu lại các truyền nhân vì tương lai thống trị quốc gia?”
Cậu cảm thấy rất cảm động.
Liệt Trung Lưu không hổ là Liệt Trung Lưu, nhìn xa trông rộng, thiên hạ hiếm thấy, cái hiếm chính là hắn chẳng những coi trọng binh lực của thiên hạ, hơn nữa cũng phi thường coi trọng văn hóa của thiên hạ.
Thống nhất quốc gia và thống trị thiên hạ, cũng không chỉ cần uy no nhân dân là xong. (uy no nhân dân: cho nhân dân ăn no, mặc ấm)
Vương triều vĩ đại nhất định phải có văn hóa vĩ đại.
Kinh điển, thơ từ, lễ nghi, nhạc khúc, còn có đủ loại tài nghệ dân gian, tất cả ngưng kết tâm huyết cùng linh cảm của nhiều thế hệ mới có thể sinh ra văn hóa mỹ lệ, sao có thể để cho chiến hỏa thô bạo hủy diệt?
“Cũng không chỉ có như thế. Ta thỉnh Minh vương chu du các nước, có ba nhiệm vụ hy vọng Minh vương có thể làm được.” Liệt Trung Lưu xoay người lại, đối mặt với Phượng Minh, dựng thẳng ba ngón tay, nói rõ, “Thứ nhất, thỉnh Minh vương ở từng chỗ, tận lực thu thập điển tịch các nơi, các thư bản ghi lại kỹ nghệ dân gian , hoặc xướng từ, thi họa. Bản gốc không nhiều lắm, một khi đại chiến, chỉ sợ sẽ tìm không thấy. Nếu gặp nhân tài có dị kỹ, xin Minh vương đừng ngại dùng số tiền lớn mua chuộc, cầu bọn họ viết ra bí bản truyền nghề, nhằm chuẩn bị cho nhu cầu trong tương lai.”
“ Ân, ta hiểu được.” Phượng Minh gật đầu.
Thân là một người hiện đại, Phượng Minh chẳng những tán thành đề nghị này của Liệt Trung Lưu, hơn nữa cậu rất bội phục.
Nhớ lúc Thế chiến thứ hai, Mĩ Quốc chính là nước đầu tiên săn đón một lượng lớn khoa học gia, nghệ thuật gia … ở quốc gia khác sao?
Khoa học chính là lực lượng, nghệ thuật chính là năng lượng.
Càng về sau, khoa học cùng nghệ thuật Mĩ Quốc đều được tiến triển trên diện rộng, trở thành cường quốc thế giới, sách lược anh minh tới cực điểm này thật sự là một nhân tố trọng yếu.
“Thứ hai,” Liệt Trung Lưu lắc ngón tay kế tiếp, tiếp tục nói, “Thỉnh Minh vương mượn cơ hội này, vì Đại vương mở rộng Quân Ân Lệnh. Về phần mở rộng như thế nào, vậy nhờ Minh vương tự nghĩ ra.”
“Nga” Phượng Minh gật đầu, lại ngẩng lên, “Phải tự mình lo liệu…”
Hắc, còn nói cậu đối với quốc gia đại sự thì hoàn toàn không hiểu.
Cậu hiểu rất rõ điểm thứ hai này.
Chuyện mở rộng Quân Ân Lệnh, mục đích chính là thêm một bước phân hoá nhóm người quyền quý cùng dân chúng. Có ai lại muốn vừa sinh ra đã là hạ nhân. Một khi tinh thần của Quân Ân Lệnh được đại bộ phận dân chúng biết được, những người không cam lòng chịu áp bách sẽ vì tính công bằng này mà nguyện ý đi theo Dung Điềm.
Khi nội bộ các quốc gia đều khởi động một mạch nước ngầm như vậy, chỉ cần lá cờ của Dung Điềm vung lên, nói không chừng câu khẩu hiệu “khởi nghĩa vũ trang, thiên hạ hưởng ứng” liền tái diễn.
“Điều thứ ba…”
Phượng Minh cảm giác tay bị nắm chặt, ngẩng đầu lên, lập tức nhìn thấy đôi mắt thâm thúy của Dung Điềm.
Tây Lôi vương đại danh đỉnh đỉnh lại xuất hiện sự bất an, tựa hồ muốn mở miệng nói chuyện nhưng vừa rồi đã đáp ứng Vệ Thu Nương.
Phượng Minh biết tâm tư hắn, thấp giọng nói, “Ngươi cứ nghe Thừa tướng nói xong trước đi.”
“… Là trọng yếu nhất, ta cần Minh vương mượn cơ hội này để chứng minh cho thiên hạ thấy, Minh vương là một người có thể độc lập làm việc, có tư cách có quyết đoán để đảm đương trọng trách, xử lý đại sự mà không phải là người lệ thuộc vào Tây Lôi vương.”
Lời này của Liệt Trung Lưu vừa nói ra, Phượng Minh nhất thời bất động.
Câu nói này đã nói trúng phiền não trong lòng cậu mà bản thân không thể giải quyết.
Thật giống như tâm lý đã sớm có một bọc mủ, bỗng nhiên bị ngón tay Liệt Trung Lưu chọc thủng, làm nảy lên một loại cảm giác vừa đau lại vừa kỳ lạ.
Dung Điềm cầm lấy tay cậu, cũng hơi run rẩy một chút, hiển nhiên trong lòng Dung Điềm cũng chấn động.
“Tuy Minh vương là người kỳ tài, lại từng đưa ra đề nghị ‘ruộng bậc thang, guồng nước’ cùng đủ loại phương tiện lợi quốc lợi dân, thậm chí ở quốc đô Bác Gian, Đông Phàm thi triển thần uy, nhưng thứ cho Liệt Trung Lưu nói thẳng, Minh vương ở trong mắt trong người thiên hạ vẫn bất quá là một người phụ thuộc vào Tây Lôi vương mà thôi. Bởi vì kiến nghị ‘ruộng bậc thang, guồng nước’ là Minh vương đề ra, nhưng người hiệu lệnh cả nước thực hiện vẫn là Tây Lôi vương; chuyện Bác Gian, Đông Phàm, Minh vương đều bị cưỡng chế mà đi, hơn nữa lại cần Tây Lôi vương phái binh tới cứu.” Ánh mắt Liệt Trung Lưu bắn về phía Phượng Minh, hệt như trong bông có kim, ôn hòa mà lại sắc bén, chậm rãi nói, “Xin hỏi Minh vương, trong những chuyện đã trải qua, những người đã gặp qua, có điều gì có thể chứng minh cho người trong thiên hạ thấy Minh vương là một người dũng cảm, quyết đoán, anh minh?”
Vấn đề này thật sự nhất châm kiến huyết. (nhất châm kiến huyết: một vết đâm nhỏ gây nên chảy máu)
Phượng Minh bị Liệt Trung Lưu nhìn thẳng, hồi tưởng lại quá trình mình bị các quốc gia bắt tới lôi đi y như đang bắt chuột, liền cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Nhưng với thái độ làm người thẳng thắn, cũng không thẹn quá thành giận, đỏ mặt thành thành thật thật nói, “Không có.”
“Minh vương có muốn trở thành một người tự mình đảm đương một phía, có thể vì Đại vương giải quyết khó khăn không?” Ngữ khí Liệt Trung Lưu càng trở nên ôn nhu.
“Muốn.” Phượng Minh dùng sức gật đầu.
“Muốn trở thành đại thụ thì phải trải qua mưa gió, Minh vương đã chuẩn bị kĩ chưa?”
“Chuẩn bị rồi.” Phượng Minh càng dùng sức gật đầu.
Dung Điềm cuối cùng đành thở dài.
Phượng Minh cùng hắn tâm ý tương thông, cầm ngược lại tay hắn, quay đầu nhìn hắn, quyết tâm khẩn cầu, “Ta thật sự phải đi một chuyến này, ngươi đừng phản đối được không?”
Dung Điềm không lên tiếng, mày rậm nhíu thành một đoàn.
“Ta tốt xấu gì… cũng là Minh vương Tây Lôi…”
Thần sắc người nào cũng khẩn trương, đám Thu Lam đứng ở phía sau, khăn tay bị vò thành một nhúm, chỉ sợ Dung Điềm gật đầu đáp ứng, rồi lại sợ Dung Điềm lắc đầu phản đối.
Nếu đáp ứng, Minh vương sẽ phải mạo hiểm.
Nếu phản đối, chẳng lẽ cả đời Minh vương thật sự đều được Đại vương che chở? Nhốt trong thâm cung giống như sủng thiếp?
Chủ ý này của Thừa tướng thật là khó vẹn cả đôi đường.
“Dung Điềm…”
Dung Điềm chăm chú nhìn cậu, thật lâu sau mới nói: “Hai lý do trước còn chưa tính, nhưng nghe xong lý do thứ ba, ta đã biết ngươi sẽ động tâm. Cho dù ta dám phản đối, nếu ngươi không thể thành công, trong lòng ngươi cũng không vui vẻ. Ai, ai có thể chịu được việc mỗi ngày thấy khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của ngươi sầu mi khổ kiểm chứ?” Đến lúc này, hắn làm sao còn quản được hiệp nghị “không chen vào nói”.
Đồng tử Phượng Minh nhất thời tỏa sáng, “Như vậy, ngươi đáp ứng để cho ta đi sao?”
Dung Điềm cười khổ nói, “Ta ngăn cản được sao?”
Phượng Minh kinh hỉ la lên một tiếng, vẻ mặt sáng lạn tươi cười, y hệt đứa nhỏ mà vừa nhảy nhót vừa ôm lấy Dung Điềm.
Dung Điềm vươn tay ôm lại Phượng Minh đang cao hứng phấn chấn. Nhìn về phía Liệt Trung Lưu, ánh mắt vừa bất đắc dĩ vừa khổ sáp, lắc đầu thở dài, “Thừa tướng a Thừa tướng, bổn vương xem như phục ngươi rồi.”
Trên mặt Liệt Trung Lưu là thần sắc không hề kiêu ngạo, chỉ thản nhiên hỏi, “Đại vương không định đổi ý chứ?”
“Bổn vương có thể đổi ý sao?” Dung Điềm thở dài, sau đó lập tức nghiêm mặt nói, “Nhưng Thừa tướng nhớ kỹ, là ngươi phái Phượng Minh đi, sau này ngươi cũng phải làm cho y bình an quay về bên cạnh bổn vương. Nếu phạm phải sai lầm gì, bổn vương quyết không tha cho ngươi.”
“Ta hiểu” Liệt Trung Lưu khom người, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói, “Ta sẽ làm hết sức.”
Dung Điềm ngạc nhiên.
Không nghĩ tới hắn nghiêm túc cảnh cáo như thế, lại đổi lấy một câu “làm hết sức” của Liệt Trung Lưu.
Bất quá ngẫm lại, lấy thiên hạ loạn cục, muốn Liệt Trung Lưu cam đoan Phượng Minh tuyệt đối an toàn, căn bản là không thể. Một khi đã như vậy, cho dù Liệt Trung Lưu nói “Minh vương tuyệt đối sẽ không gặp chuyện bất hạnh”, cũng chỉ là nói suông, còn không bằng thật sự “làm hết sức”.
Hắn xử lý mọi việc đều có chừng mực, nếu đã tiếp thu chuyện Phượng Minh phải mạo hiểm, cũng không cố ý dây dưa nữa, nhìn chằm chằm Liệt Trung Lưu, sâu xa nói, “Vậy bổn vương liền trông chờ Thừa tướng thật sự làm hết sức.”
Mặt trời nhô lên cao, chiếu rọi ao xanh biếc, ba quang lấp lánh.
Hồ điệp chập chờn, yến xướng hoa khoe.
Từ lần đầu tiên Liệt Trung Lưu chính thức chủ trì hội nghị quân sự, rốt cục gõ xuống một cái trọng âm cuối cùng.
Hội nghị quân sự chấm dứt, mọi người đều tự rời đi chuẩn bị chuyện của mình.
Dung Điềm Phượng Minh mang theo đám Dung Hổ Liệt Nhi Tử Nham về phủ, Liệt Trung Lưu thân là người vạch ra kế hoạch nên việc càng nhiều hơn, hội nghị vừa chấm dứt liền lập tức biến mất.
Chỉ có Thiên Lâm phụ trách thủ hộ nên không cần chuẩn bị gì, ngược lại nhất thời nhàn rỗi, đang định ra ngoài tuần tra một vòng phòng thủ của thành, vừa bước ra khỏi cánh cửa, khi nghiêng đầu thì thấy Vệ Thu Nương và hắn cùng đường. Hắn chạy tới đứng thẳng, cung kính gọi, “Sư phó.”
Tuy Vệ Thu Nương là mỹ nhân, đáng tiếc không thích cười, gật đầu với Thiên Lâm, thản nhiên hỏi: “Đi tuần tra phòng thủ của thành sao?”
“Vâng.”
“Vừa khéo, ta cũng muốn đi xem, chúng ta cùng đi.”
Hai người liền cùng nhau đi.
Bởi vì nàng là sư phó Thiên Lâm nên hắn phải xử sự như đệ tử, cẩn thận đi sau Vệ Thu Nương nửa bước.
Vệ Thu Nương đã là sư phó, còn là nữ tử, nàng không mở miệng, Thiên Lâm cũng khó nói chuyện, hai người một trước một sau, cứ như vậy im lặng đi qua nửa con phố, không khí càng ngày càng xấu hổ.
Thiên Lâm nhàn đắc hốt hoảng, đành phải đem lực chú ý đặt ở nghiên cứu bóng dáng Vệ Thu Nương.
Từ phía sau đánh giá, Vệ Thu Nương thân hình nhỏ nhắn mềm mại, hai vai kiều tiểu, đúng là vai của mỹ nhân, nếu không mặc huy giáp, thật sự khiến người ta không ngờ được đây là phó tướng của một thành trì.
Nhưng khi nàng giơ tay nhấc chân, tuy rằng vẫn ôn nhu nhẹ nhàng, nhưng lại có một loại phong thái nghiêm nghị, làm cho người ta không dám khinh nhờn.
Loại khí độ này đích thực là được di truyền từ Vệ đại tướng quân thanh danh hiển hách.
“Ngươi nghĩ như thế nào?” Giọng nói của Vệ Thu Nương đột nhiên vang lên.
“A?”Thiên Lâm đang miên man suy nghĩ nên giật mình, “Ta… Ta không nghĩ…”
“Về chuyện Thừa tướng yêu cầu Minh vương du ngoạn các quốc gia, ngươi nghĩ như thế nào?”
Nghe rõ vấn đề, trái tim đang nhảy loạn của Thiên Lâm cuối cùng cũng chậm lại.
Thì ra là hỏi chuyện này.
Thiên Lâm ngẫm nghĩ trong chốc lát liền đáp, “Thừa tướng muốn Minh vương đến những quốc gia khác nhau, thực hiện ba việc kia, quả thật rất có ý nghĩa, nhưng ta cảm thấy… ” hắn do dự ngừng lại.
Vệ Thu Nương không kiên nhẫn quát, “Có chuyện liền nói, ta ghét nhất là người cứ ấp a ấp úng. ”
“Vâng. ” Thiên Lâm lớn mật nói, “Chuyện này dù sao cũng cần Minh vương mạo hiểm, Thừa tướng suy tính có chút không chu đáo. Trong ba việc này, cần Minh vương đích thân làm đương nhiên là việc thứ ba. Nhưng từ góc độ ích lợi thực tế mà nói, việc thứ ba ngược lại không quan trọng bằng hai việc kia. Mà việc thu thập điển tịch nhân tài, mở rộng Quân Ân Lệnh, hoàn toàn có thể giao cho những người khác đi làm, không cần Minh vương mạo hiểm lớn như vậy. Phải nói rằng, người khác thì không sao, vạn nhất Minh vương gặp nạn, Đại vương nhất định sẽ nổi điên.”
Vệ Thu Nương cước bộ không đổi, vẫn từ từ đi dọc theo ngõ nhỏ, nói, “Ngươi cảm thấy chuyện thứ ba cũng không trọng yếu?”
Thiên Lâm vốn định nói “Dạ” nhưng lại thấy không ổn. Ngữ khí của Vệ Thu Nương rõ ràng cho rằng tầm nhìn của hắn không đúng.
Vệ Thu Nương nói, “Thừa tướng muốn Minh vương mạo hiểm, bởi vì mục đích của hắn chính là muốn để Minh vương đi mạo hiểm một lần.”
Thiên Lâm sửng sốt.
Không phải vì ba việc kia mới bất đắc dĩ để cho Minh vương mạo hiểm sao? Như thế nào mạo hiểm lại thành mục đích rồi?
Mạo hiểm thì mạo hiểm, còn muốn mạo hiểm thật lớn, hơn nữa là một đại hiểm?
Vệ Thu Nương không cần quay đầu lại, cũng biết giờ phút này hắn nhất định rất nghi hoặc, dùng ngữ khí lạnh như băng như trước, “Tây Lôi Minh vương là chỗ trí mạng của Tây Lôi vương. Muốn đối phó Tây Lôi vương, đầu tiên sẽ đối phó Tây Lôi Minh vương. Đây là ý tưởng mà các quốc gia đã sớm hình thành. Cũng vì như vậy, Minh vương mới có thể không ngừng lọt vào truy bắt hãm hại. Thừa tướng các ngươi làm như vậy, chính là muốn cho chỗ trí mạng này của Đại vương ngươi không còn là chỗ trí mạng nữa.”
“Không còn là chỗ trí mạng?” Thiên Lâm thì thào, đột nhiên nhãn tình sáng lên, trong đầu như là bắt được điều gì đó, nhưng không cách nào dùng ngôn ngữ biểu đạt ra.
“Tựa như miệng vết thương, cứ băng bó nó sẽ dễ dàng lưu mủ chuyển xấu. Làm nó lộ ra dưới thái dương để phơi nắng, càng nhiều ngày, chịu đựng đau đớn, sử dụng dược mạnh cay độc, khiến nó kết vảy, biến thành cái kén thô ráp, sau này ngược lại càng khó tổn hại hơn da thịt bình thường.” Vệ Thu Nương dừng bước, xoay người lại, “Hai quân đánh nhau, chỗ sơ hở yếu ớt nhất của mình nhất định là thứ mà địch nhân hy vọng tìm kiếm nhất, sau đó tiến hành công kích. Không cần nghĩ cách che dấu nhược điểm này, mà nên suy tính trước khi địch nhân công kích, dùng nó mê hoặc địch nhân, sử dụng đủ loại kế sách làm cho nhược điểm chuyển thành ưu thế, làm địch nhân bất ngờ không kịp đề phòng.”
Thiên Lâm được Liệt Trung Lưu lựa chọn làm đồ đệ của Vệ Thu Nương, đương nhiên rất có thiên phú, vừa lắng nghe, đầu óc lập tức cấp tốc vận chuyển, hai mắt sáng lên mà nhấm nuốt từng chữ, “Không cần nghĩ cách che dấu, mà là dùng nó mê hoặc địch nhân…”
“Sa trường đánh nhau, mạnh yếu vô định, nhược chuyển cường, có thể giết địch trong một chiêu.” Vệ Thu Nương từ từ niệm ra, nhìn Thiên Lâm, thở ra một hơi, “Ngươi phải nhớ kỹ, đây là điều thứ nhất trong Vệ thị binh pháp.”
Đoàn người Dung Điềm trở lại phủ chủ tướng, Liệt Nhi bởi vì trọng trách giải quyết vương tộc Vĩnh Ân, vội vàng quay về tiểu viện của mình chuẩn bị hành lý để ngày mai xuất phát.
Tử Nham luôn tùy thị Dung Điềm, tự nhiên không rời khỏi Dung Điềm.
Dung Hổ bị Liệt Trung Lưu bắt chỉnh đốn lại tài sản Tiêu gia của Phượng Minh, cũng cần bàn bạc với Phượng Minh, liền cũng đi theo bọn họ tới tiểu viện mà Dung Điềm tạm cư.
Đám Thu Lam không dám ly khai, nhất tịnh theo tới.
Bảy người vừa tiến vào đại sảnh, Phượng Minh phất tay, mọi người đều tự tìm vị trí ngồi xuống, rồi trộm nhìn Dung Điềm ngồi ở giữa.
“Ngươi không nên tức giận.” Phượng Minh vươn tay qua, đặt lên tay Dung Điềm.
Tuy Dung Điềm đã đáp ứng, nhưng chỉ cần nhớ tới Phượng Minh phải đi mạo hiểm, trong lòng khó chịu giống như bị mèo nhỏ cào loạn, gượng cười với Phượng Minh, “Ta cũng không phải tức giận. Ngươi thật sự rất muốn đi một chuyến này, trong lòng ta cũng hiểu được.”
Bàn tay Phượng Minh phủ trên tay hắn, vừa ấm vừa nhuyễn.
Dung Điềm nắm chặt tay cậu, rồi mở tay ra thưởng thức.
Ngón tay trắng nõn thon dài tinh mỹ, năm ngón như bạch ngọc, một chút tỳ vết cũng không có. Hắn thật không nỡ để cậu dấn thân vào tình cảnh nguy hiểm.
Thật hận không thể lập tức lao đi tìm Liệt Trung Lưu để đổi ý, cố tình lại không thể làm như vậy…
Mọi người ngươi xem ta, ta nhìn ngươi, cũng biết Dung Điềm trong lòng khó chịu.
Nhưng cứ khanh khanh ta ta như vậy, ngày mai Đại vương làm sao xuất phát a?
“Đại vương,” Dung Hổ đánh bạo mở miệng nói, “Nếu Minh vương phải xuất phát, chúng ta có nên chuẩn bị hành lý trước không?”
Tử Nham cũng do dự khuyên nhủ, “Đại vương cũng phải xuất phát đi Thiệu Bắc… ”
“Bổn vương có thể xuất phát bất cứ lúc nào, không cần chuẩn bị gì cả.” Dung Điềm được bọn họ nhắc nhở, quay đầu trầm giọng căn dặn, “Nhưng Phượng Minh nếu phải đi, mọi việc đều phải chuẩn bị thỏa đáng. Thu Lam, Thu Nguyệt, Thu Tinh, các ngươi thu xếp y phục cho Phượng Minh, ăn mặc hầu hạ đều phải tận tâm tận lực.”
Đám Thu Lam vội vàng đứng lên, đồng thanh đáp, “Nô tỳ tuân lệnh. Mọi việc của Minh vương đều do chúng ta đích thân xử lý, quyết không để cho người khác tới gần Minh vương nửa bước.”
“Về phần hộ vệ…”
“Thừa tướng muốn thuộc hạ chỉnh đốn tài sản của Minh vương, cũng cần phải đi qua các quốc gia khác.” Dung Hổ nói, “Như vậy, thuộc hạ liền đi theo Minh vương, vừa bảo hộ Minh vương vừa thu xếp các loại sản nghiệp.”
Dung Điềm gật đầu, lại dặn dò, “Lập tức gởi thư tín, kêu La Đăng phụ trách đội thuyền lớn Tiêu gia triệu hồi một tổ cao thủ chuyên môn bảo tiêu phú thương chu du các nơi, ra lệnh bọn họ lập tức từ bỏ tất cả sinh ý, toàn bộ cấp tốc trở về bảo vệ Phượng Minh.” Hừ mạnh một tiếng, “Thừa tướng đã nói phải gióng trống khua chiêng, tiền hô hậu ủng đúng không? Phân phó xuống, chỗ có sông lớn, an bài thuyền lớn hoa lệ nhất của Tiêu gia, trước sau phải có hơn mười thuyền hộ vệ, tới chỗ sông nhỏ thì rời thuyền lên bờ, phải có đại đội mã xa tiếp đón. Không cần tiếc tiền, chỉ cần chú ý phô trương, nơi nơi đều phải thể hiện ra phong thái vương hầu.”
Phượng Minh vốn không tiếc tiền, thấy Dung Điềm dần dần vứt bỏ khuôn mặt u sầu, vì cậu dụng tâm lo liệu du ngoạn như thế nào, hơn nữa nghe nào thuyền lớn rồi mã xa, phi thường thú vị, liền thấy hưng phấn trong nháy mắt.
Dung Điềm nhìn bộ dáng của cậu vừa lo vừa giận, giải thích, “Phô trương càng lớn, lại càng có thể khiến cho các quốc gia chú ý. Thân phận của ngươi, nếu lẻn vào quốc gia khác bị phát hiện, ngược lại càng dễ dàng bị người ta ám toán, không bằng quang minh chính đại, dùng chiêu bài ‘Thiếu chủ Tiêu gia’ của ngươi. Hy vọng có thể khiến đám quyền quý kia cân nhắc một chút phân lượng của Tiêu Thánh Sư, ít nhất không ở trên địa bàn của mình xử lý ngươi. Theo ta thấy, điều động quân đội quy mô để đối phó ngươi sẽ không xảy ra.”
Phượng Minh chăm chú nghe hắn nói, ngoan ngoãn gật đầu.
Ý tưởng của Dung Điềm và Liệt Trung Lưu là giống nhau.
Sự xuất hiện nghênh ngang của Phượng Minh, trừ phi là quốc gia đối địch như Ly Quốc, nếu không quốc gia bình thường, tuyệt đối không dám gây bất lợi cho Phượng Minh.
Ai dám đeo tội danh sát hại Phượng Minh a?
Nếu Phượng Minh chết trên địa bàn của mình, lập tức phải ứng phó một Dung Điềm mất đi vợ mà nổi trận lôi đình, một Tiêu Túng kiếm thuật siêu phàm nhập thánh, hơn nữa một Diêu Duệ phu nhân độc chết người không đền mạng, vậy không phải là kề cổ mình vào lưỡi đao sao?
Dung Điềm nhìn cậu cái hiểu cái không gật đầu, bộ dáng thật sự dốt nát đáng yêu, cười xoa mặt cậu một chút, dặn dò, “Ngươi đừng tưởng rằng đám quyền quý có điều kiêng kị thì có thể yên tâm. Minh thương không được thì còn có ám tiễn, ngươi ra khỏi Thành Việt Trọng, ngoan một chút cho ta, tùy thời tùy chỗ bên người đều phải có một đám cao thủ thị vệ che chở, không cần vì lòng hiếu kỳ mà bị người ta lừa ra ngoài một mình, làm con thỏ bị bán lúc nào cũng không biết.”
Phượng Minh ngồi cạnh hắn, phi thường phối hợp cho hắn vuốt ve khuôn mặt non mềm của mình, cười nói, “Ta không có ngốc như vậy mà, ngươi đừng quá coi thường ta. Dịp này ra ngoài du ngoạn, cho ngươi biết thế nào là bản lĩnh của bản Minh vương. ”
Tiếng cười nhẹ nhàng vang lên làm không khí nặng nề nhất thời hòa hoãn không ít.
Mọi người vốn đang ngồi nghiêm chỉnh, hiện tại thấy thoải mái hơn nhiều.
Tử Nham nói, “Đại vương không cần lo lắng, Thừa tướng không phải người lỗ mãng, nếu hắn dám cho Minh vương du ngoạn các quốc gia như vậy, nhất định đã suy nghĩ thật lâu, cảm thấy nắm chắc mới thực hiện.”
Liệt Nhi cũng nói, “Có hai đại chiêu bài là Đại vương cùng Tiêu Thánh Sư, lại có đại ca tự mình che chở, Tiêu gia cao thủ bao quanh, Minh vương sẽ không sao, xin Đại vương yên tâm. Chờ thuộc hạ xử lý xong chuyện Vĩnh Ân, sẽ lập tức vượt qua xa giá của Minh vương, đi chu du các nước.”
Phượng Minh lập tức mừng rỡ, “Liệt Nhi phải nhanh chóng tới đây, có ngươi thì mọi chuyện nhất định càng thêm thú vị.”
Đang nói, bỗng nhiên một trận bước chân truyền đến.
Thanh âm tới càng gần càng vang dội, không biết ai có cước bộ nặng như vậy, giống như muốn giẫm đất đến nứt ra mới thôi.
Mọi người không hẹn mà cùng quay đầu dòm ra cửa, đều “A” một tiếng.
Cước bộ rõ ràng chỉ là một người, nhưng ngoài cửa lại đồng thời hiện ra tới hai thân ảnh.
Bình thường đã cao lớn, lại như tháp sắt đứng lặng, một trái một phải giống hai vị môn thần, tự nhiên là hai chủ tớ thú vị Liệt Trung Thạch cùng Liệt Đấu kia.
Trên vai phải Liệt Trung Thạch là Tiểu Thu nằm ngủ gật.
Bờ vai hắn thực rộng, ít nhất lớn hơn hai vòng so với người bình thường, Tiểu Thu nằm trên đó, vị trí vừa vặn, tuyệt đối không cần lo lắng sẽ rớt xuống.
Thu Lam nhớ chuyện Liệt Trung Thạch té xỉu, thấy hắn liền cười hỏi, “ Đại hán tử, ngươi tỉnh lại rồi a?”
“Vì sao hắn là đại hán tử? Vóc dáng của ta không phải lớn hơn hắn nữa sao?” Liệt Đấu bất bình nói.
Liệt Trung Thạch liếc hắn một cái, “Nếu tiểu cô nương nói ta là đại hán tử, đương nhiên là vóc dáng ta lớn hơn.”
“Nói bậy, rõ ràng ta to hơn ngươi.”
“Sao ngươi to hơn ta được ?”
“Ta làm sao cũng to hơn ngươi!”
Mắt thấy hai người sắp trừng mắt cãi nhau tiếp, mọi người thầm than không ổn, vừa rồi đã lĩnh giáo qua một lần, hai vị này bắt đầu tranh cãi chính là không dứt được, thanh âm lại lớn khiến người ta đau đầu.
Cũng không thể lại để Tiểu Thu cắn Liệt Nhi một tay đầy máu, rồi dọa ngất Liệt Trung Thạch đi?
Liệt Nhi nhiều mưu ma chước quỷ nhất, khụ một tiếng, không chút hoang mang nói, “Hai vị không cần tranh cãi, vóc dáng ai cao lớn không quan trọng, bất quá nói về khí khái nam tử, ta cảm thấy Liệt Trung Thạch giống nam tử hán hơn.”
Liệt Đấu ngạc nhiên, “Ngươi ngươi ngươi… Ngươi nói hắn giống nam tử hán hơn ta sao?”
“Đương nhiên,” Liệt Nhi vẻ mặt nghiêm túc nói, “Nữ nhân nhiều chuyện, nam nhân trầm mặc, xưa nay luôn như vậy. Lấy số lượng chữ mà các ngươi đã nói mà tính, ngươi đã nói bốn mươi bảy chữ, mà Liệt Trung Thạch chỉ nói hai mươi bảy chữ, ngươi nói nhiều hơn hắn hai mươi cái chữ. Có thể thấy được ngươi so với hắn nhiều chuyện hơn, hắn so với ngươi càng giống nam nhân hơn.”
Lúc này Liệt Đấu há hốc mồm.
Hắn cùng Liệt Trung Thạch tranh cãi từ nhỏ đến lớn, mỗi lần phải cố gắng chiến thắng, về vấn đề nữ nhân nhiều chuyện hơn nam nhân, hắn chưa từng nghĩ tới.
Liệt Trung Thạch nghe Liệt Nhi khích lệ xong, trên mặt cười như nở hoa, khoe khoang với Liệt Đấu, “Có đạo lý! Có đạo lý! Nữ nhân nhiều chuyện, nam nhân trầm mặc, ta giống nam tử hán, lần này có nói dùng số lượng từ để tính, ngươi không tiếp thu cũng không được a?” Liền coi Liệt Nhi là tri kỷ đầu tiên.
“Không đúng.” Liệt Nhi phụng phịu nói, “Vốn ngươi giống nam tử hán, bất quá ngươi vừa mới mở miệng nói một câu, ước chừng có bốn mươi cái chữ, bốn mươi thêm hai mươi bảy, chính là sáu mươi bảy chữ, so với bốn mươi bảy chữ của Liệt Đấu nhiều hơn hai mươi chữ, cho nên hiện tại Liệt Đấu có khí khái nam tử hơn ngươi.”
Liệt Đấu mừng rỡ, đang muốn đắc ý dào dạt khoe khoang một chút, môi vừa động, chợt nhớ tới cái quy tắc “số lượng chữ quyết định khí khái nam tử”, nhất thời ngậm chặt miệng, hắc hắc ngây ngô cười.
“Nếu các ngươi lại nói nữa, vậy thật sự sẽ biến thành nữ nhân. Nhớ kỹ nga.” Liệt Nhi chậm rãi cảnh cáo xong, quay đầu làm mặt quỷ với Phượng Minh.
Hắn vừa nói như vậy, quả nhiên Liệt Trung Thạch cùng Liệt Đấu không dám nói nữa.
Mọi người âm thầm cười trộm, hai người kia thật sự là ngu ngốc một cách đáng yêu mà.
Phượng Minh mỉm cười một hồi, lại nghĩ tới một sự kiện khác, hỏi, “Đúng rồi, các ngươi tới nơi này làm gì? Thừa tướng tìm chúng ta sao?”
Liệt Trung Thạch gật đầu, vừa muốn nói chuyện, lại sợ bị nói thành nữ nhân nhiều chuyện, chỉa chỉa miệng rồi liều mạng lắc đầu.
Thu Nguyệt che miệng cười nói, “Không xong rồi, lúc không nên nói chuyện thì nói chuyện, khi nên nói cố tình lại không chịu nói. Liệt Nhi, đều là ngươi gây tai họa.”
“Sợ cái gì, không thể nói, có thể viết a.” Thu Tinh đứng lên, cầm giấy bút tới, đặt trên bàn, nói với Liệt Trung Thạch, “Thừa tướng có lời gì căn dặn, ngươi viết xuống đây đi.”
Liệt Trung Thạch chỉ cần không phải lúc quyết đấu với Liệt Đấu, luôn luôn thành thật nghe lời, thấy Thu Tinh muốn hắn viết, quả nhiên ngoan ngoãn đi qua, cầm lấy bút liền viết.
Mọi người tới nhìn hắn viết cái gì, nhìn đến một nửa, Thu Nguyệt cười rộ lên, “Trời ạ, hai người kia muốn theo Minh vương đi chu du các nước, cái này quá náo nhiệt a.”
Liệt Trung Thạch liều mạng gật đầu, ý là ngươi đã đoán đúng.
Liệt Trung Lưu ra lệnh hai người tới đây, dĩ nhiên là để cho bọn họ đi theo Phượng Minh đến các quốc gia.
Dung Điềm biết hai nam nhân lớn giọng lỗ mãng này tuy rằng thoạt nhìn mơ hồ, loạn thất bát tao, nhưng bọn họ hiểu được lợi dụng địa đạo để gây rối thủ hạ của mình, có năng lực vô thanh vô tức giải quyết hai tiểu đội, yên lặng chiếm lĩnh phủ phó tướng, kỳ thật đều có bản lĩnh của bọn họ, bên người Phượng Minh lại thêm hai cao thủ, trong lòng cũng thấy thoải mái một chút.
Liệt Nhi biết tâm ý hắn, cười hì hì nói, “Thừa tướng ngay cả thân đệ đệ duy nhất của mình cũng phái ra, nhất định sẽ tận lực bảo hộ Minh vương. Đại vương đã có thể yên tâm rồi đi?”
Liệt Trung Thạch nghe thấy Liệt Nhi nói như vậy liền dừng bút, gật đầu thật mạnh, còn dùng lực vỗ ngực, tỏ vẻ ‘có ta ở đây thì không cần sợ’.
Liệt Đấu ở bên cạnh hừ lạnh khinh thường.
Thu Lam vội vàng nói, “Hơn nữa có Liệt Đấu bảo hộ Minh vương, càng thêm vạn vô bất nhất.”
Liệt Đấu liền ngoác miệng cười rộ lên.
Phượng Minh phi thường thích hai đại hán tử này, biết Liệt Trung Lưu phái bọn họ đi theo chính mình, cao hứng liên tục gật đầu, “Việc này rất thú vị!”
“Như vậy Tiểu Thu cũng đi theo sao?”
Tiểu Thu dị thường cảnh giác, nghe được có người gọi nó, “thu” một tiếng, lập tức đứng thẳng lên trên vai Liệt Trung Thạch, giương đầu nhỏ quan sát, ánh mắt cuối cùng dừng ở Thu Nguyệt, lay động cái đuôi.
Thu Tinh kinh hỉ la lên, “Ai nha, Thu Nguyệt, nó biết ngươi kêu nó nha!”
Thu Nguyệt càng thêm đắc ý, ôn nhu nói, “Tiểu Thu Tiểu Thu mau tới đây, tỷ tỷ đút ngươi ăn trái cây.”
Tiểu Thu lắc lắc cái đuôi, nghiêng đầu nhìn nàng, nhưng không cử động.
Thu Nguyệt mất hứng.
Thu Tinh ngây thơ khuyên nhủ, “Không sao, chúng ta cùng đi chung, chờ sau này quen thuộc hơn thì muốn làm gì chả được.”
Thu Nguyệt lúc này mới cao hứng.
Phượng Minh có một đoàn người ngựa, tăng thêm hai người một thú, xem ra sẽ náo nhiệt hơn nhiều.
Mọi người cười nói, vốn dĩ bầu không khí vì Phượng Minh phải đi mạo hiểm mà nặng nề bất an đã giảm bớt nhiều.
Thu Lam ngẩng đầu vừa thấy sắc trời, cả kinh nói, “Nguy rồi! Mải nói chuyện, lại quên làm ngọ thiện rồi.”
Mọi người ngẩng đầu, quả nhiên đã qua thời gian dùng ngọ thiện.
Bỗng nhiên một trận âm thanh “ọt ọt” kỳ quái truyền đến.
Thì ra Liệt Trung Thạch lấy tay vuốt bụng, lại liều mạng lấy tay chỉ miệng. Hắn muốn nói chuyện, lại sợ cái quy tắc Liệt Nhi vừa nói, thành ra một chữ cũng không chịu nói.
Thu Lam hiểu được nói, “Ngươi cũng đói bụng hả?”
Liệt Trung Thạch nhanh gật đầu.
Liệt Đấu ở bên cạnh gật đầu, hắn cũng đói bụng.
“Các ngươi cùng ta đi chuẩn bị ngọ thiện được không?” Thu Lam giống như dụ tiểu bằng hữu kiên nhẫn nói, “Khi chuẩn bị đồ ăn thì hai người có thể nhấm nháp nga.”
Hai người đều phi thường cao hứng, liền lập tức đồng lòng gật đầu thật mạnh.