CHƯƠNG 14
Cuối cùng cũng đã bình an qua được cửa ải đại thọ của vương hậu, Phượng Minh xem như vượt qua được kỳ thi kiểm tra đầu tiên của mình, đủ chứng minh hiệu quả của hai tháng khắc khổ học tập. Dung vương vì muốn khen ngợi, đặc biệt cho phép Phượng Minh cưỡi Bạch Vân một ngày.
Cưỡi ngựa cũng là một trong những hạng mục cần phải học tập. Lúc trước, Dung vương vì lo lắng tính khí của Bạch Vân nóng nảy, không dễ dàng để Phượng Minh tiếp cận nó. Ngày hôm đó vì muốn dỗ dành cho Phượng Minh vui vẻ, mang các chuyện quốc sự trọng yếu xử lý thỏa đáng trước thời hạn hai ngày, nói rằng muốn tự mình đưa Phượng Minh cưỡi Bạch Vân xuất vương cung du ngoạn.
“Thật hả?” Phượng Minh mở thật to con mắt không che dấu được sự ngạc nhiên và mừng rỡ, gấp gáp túm chặt lấy cổ áo Dung vương: “Xuất vương cung? Cưỡi Bạch Vân? Ngươi để ta cưỡi Bạch Vân một mình à?”
“Ta sẽ ở bên cạnh trông chừng ngươi.”
“Thật tốt quá!” Gương mặt anh tuấn lộ ra vẻ hưng phấn không khác chi hài đồng, Phượng Minh lập tức tặng ngay cho Dung vương một cái ôm nhiệt tình kiểu Pháp, đưa lên cả đôi môi hấp dẫn.
“Nhưng…” Dung vương lẳng lặng chờ cậu phát tiết xong sự hưng phấn của mình, chậm rãi nói: “Ngày mai trước khi xuất cung, ngươi phải cùng ta đi gặp một người.”
Phượng Minh cảm nhận được mùi vị của âm mưu, cảnh giác hỏi: “Ai?”
“Phụ vương của ngươi, Tây Lôi Vương An Tương.”
“Cái gì?” Phượng Minh la hoảng lên: “Mấy hôm trước không thông không báo đã xách ta đi gặp mẫu hậu, bây giờ lại muốn ta đi gặp phụ vương? Này, ngươi có biết sức chịu đựng của trái tim con người là rất có hạn không hả?” đương nhiên Dung vương không biết rồi.
Dung vương cười nói: “Không phải sợ, đại vương đã hôn mê nhiều năm, ngươi thân là thái tử, cũng phải đến vấn an vài lần.”
Vấn an vài lần?
Xem ra thái tử thật sự cũng không thường xuyên vấn an song thân của hắn lắm. Chế độ của Tây Lôi cũng thật kỳ quái, quan hệ giữa cha mẹ và con cái lại lạnh nhạt đến như vậy. Cũng có thể là vì tình cảm con người trong vương cung vốn đã nhạt nhẽo như vậy chăng?
Phượng Minh ngẩng đầu nhìn sắc mặt Dung vương, biết hắn mặc dù cười, nhưng đã nói ra thì rất là kiên quyết, cho dù thế nào cũng không thay đổi. Nếu tiếp tục tranh luận, nói không chừng cơ hội cưỡi Bạch Vân ra khỏi vương cung ngày mai cũng không có được, không thể làm gì khác hơn là miễn cưỡng gật đầu, thì thầm nói: “Đi thì đi, đụng đến tên Tào Tháo tái thế như ngươi chỉ khiến ta xui xẻo.”
Phượng Minh lộ ra vẻ trẻ con, hoàn toàn không phù hợp với bề ngoài anh tuấn của cậu, thế nhưng sự chất phác của quý tộc thông thường và khí phách bẩm sinh của vương gia lại hòa hợp vào nhau, khiến cho người ta cảm nhận một vẻ đẹp kỳ lạ, hiện ra sự thâm sâu ẩn trong khí chất thuần khiết.
Dung vương ngắm nhìn sâu sắc, càng nhìn lại càng yêu, vòng tay ôm chặt eo Phượng Minh, kề sát hai người lại cùng một chỗ, nhẹ nhàng trêu đùa nói: “Ta chỉ hi vọng ngươi nhanh chóng hiểu rõ thế cục, tương lai tránh rơi vào họa bất trắc. Ai… ta rất mong ngươi không phải là thái tử.”
Phượng Minh trong lòng cảm thấy ngọt ngào, lộ rõ ngượng ngùng, ương bướng nói: “Không cần hao tổn tâm tư lừa gạt ta, ta đều đã đáp ứng ngươi cả rồi, ngày mai ta nhất định sẽ đi. Cũng chỉ là đi gặp người thực vật thôi mà.”
Hai người nhìn nhau, bất giác mặt đỏ lên, tim đập khẩn trương một cách phi thường.
Dung vương là người đầu tiên kềm chế không nổi, đột ngột hôn đắm đuối Phượng Minh, hai tay cũng bắt đầu thượng hạ vuốt ve.
Phượng Minh đối với môi Dung vương đã sớm quen thuộc, nên rất tự nhiên, tận tình hồi đáp lại.
Không khí điên cuồng bỗng chốc bốc lên…..
“Hôm nay ta nhất định muốn….” trong hơi thở càng lúc càng nặng nhọc, thanh âm Dung vương lại đặc biệt thâm trầm.
Tâm thần Phượng Minh cũng bị mê hoặc, trên mặt lộ ra vẻ ngây thơ đáng yêu, dựa theo bản năng đang trỗi dậy nắm chặt lấy y phục Dung vương.
Khi ngón tay thon dài của Dung vương dần dần cởi bỏ y phục trên người Phượng Minh xuống, thì Phượng Minh cũng cùng lúc học theo, cởi bỏ áo ngoài của Dung vương.
Bây giờ không cần suy nghĩ gì thêm nữa, trong không khí cuồng loạn cuốn hút, chỉ còn lại ý muốn da thịt được hòa quyện vào nhau đang thiêu đốt mà thôi.
Nếu thoạt nhìn, sẽ thấy động tác của Phượng Minh rất nhanh nhẹn, gần như mạnh bạo muốn nhanh chóng hạ tất cả y phục của Dung vương xuống hết.
“Đừng gấp, chúng ta còn cả một buổi tối mà.”
Dục tốc bất đạt, cuối cùng tốc độ Dung vương vẫn nhanh hơn, đưa thân thể xinh đẹp của Phượng Minh phơi bày ra trước mắt mình. Hắn gỡ ngón tay Phượng Minh đang phấn đấu mở nội phục của mình ra, mỉm cười rồi tự mình cởi dây thắt áo, đủ để giương thân thể tráng kiện đáng tự hào lộ ra trước mắt Phượng Minh.
“Thích không?” Vừa cười vừa đưa tay Phượng Minh chạm vào ***g ngực của mình, ánh mắt Dung vương dịu dàng khoản đãi.
Phượng Minh yêu thích tay vuốt ve không rời, đôi mắt đen láy long lanh mở ra thật lớn, giống như một kẻ ngắm nhìn đắm đuối một bảo vật hiếm có đến ngẩn người kinh ngạc.
“Thật xinh đẹp….” Phượng Minh nhẹ nhàng khen ngợi.
Nhưng trong mắt Dung vương, xinh đẹp thật ra lại chính là Phượng Minh với thân hình trắng trẻo đang lồ lộ ra trước mắt. Hắn hơi chút lay động, ôm lấy thân eo thanh mảnh của Phượng Minh, đặt Phượng Minh xuống giữa chiếc giường rộng lớn.
“Ta phải nói trước với ngươi, lần này không thể dùng tay hoặc dùng miệng, để tránh ngươi nói ta ức hiếp ngươi.”
Phượng Minh đã mê đắm đến nỗi chỉ còn ba hồn mất hết bảy phách, làm gì quan tâm đến việc Dung vương đang nói cái gì, cậu chỉ muốn được ngồi dậy và tiếp tục vuốt ve Dung vương, lại bị Dung vương nhẹ nhàng đè xuống.
“Nằm xuống đi. Ban đêm là thời gian vô cùng quý giá, chúng ta phải biết nâng niu, quý trọng.”
Phượng Minh trong cơn mơ hồ cũng không quên việc thể hiện bản lãnh của mình, khe khẽ nói: “Ngốc, đây gọi là “xuân tiêu nhất khắc trị thiên kim”.”
Dung vương sửng sốt khen: “Xuân tiêu nhất khắc trị thiên kim? Thật là một câu văn tuyệt diệu.” Hai tay từ từ tách chân Phượng Minh ra, đưa thân người từ phía trên áp xuống.
Hạ thể cảm thấy mát lạnh, Phượng Minh không nhịn được phát ra âm thanh rên rỉ như tiếng động vật nhỏ kêu lên.
Dung vương ôn nhu nói: “Không phải sợ, chỉ là để cho chỗ thừa hoan dễ chịu chút thôi.” Hắn một tay vuốt ve hậu đình của Phượng Minh, một bên cúi đầu, đưa phân thân xinh đẹp tiến vào trong miệng.
Khoang miệng nóng bỏng, khiến Phượng Minh kích động kêu lên một tiếng. Đầu lưỡi Dung vương không ngừng trêu đùa, công kích khiến Phượng Minh cảm thấy khó mà chịu đựng được.
“Dung Điềm…. đừng… ô ô…” Giọng nói Phượng Minh đứt quãng, không thể nghe rõ cậu đang nói cái gì. Thân hình tuyết trắng tựa như được tạo thành từ tơ lụa, khẽ lay động trên chăn ấm nệm êm.
……………………………….
Xuân tiêu nhất khắc trị thiên kim: một khắc đêm xuân giá ngàn vàng, câu này rất quen thuộc, thường xuất hiện trong đêm Tân Hôn, kufùuuufùuùuuuu……