Lạc Bình Xuyên đặt Trữ Hạ vào trong chăn, cởi áo giáp ướt sũng của mình ra rồi lại chạy ra ngoài màn mưa. Vừa xông vào trong mưa, nhìn thấy xe ngựa trong cổng tre, hắn lại quay trở lại, dắt ngựa ra, sau đó ôm Trữ Hạ đặt vào xe ngựa, đánh xe rời đi.
Đường lầy lội, bánh xe xóc nảy theo từng vũng bùn đọng, ngựa cũng không đi nhanh được, từ trong rừng về tới quân doanh mất thời gian cả một nén hương.
Binh sĩ thủ vệ bên ngoài quân doanh định chặn xe ngựa lại, nhưng vừa thấy người đánh xe là Lạc Bình Xuyên liền kinh ngạc một chút rồi để xe qua.
Lạc Bình Xuyên toàn thân đã ướt sũng, sau khi đưa Trữ Hạ về doanh trại của chủ soái, hắn lập tức ra lệnh cho người đi tìm quân y.
Trữ Hạ nằm ở trên giường, sắc mặt tái nhợt, trên trán đổ đầy mồ hôi, khóe môi vẫn còn vương vết máu…
Lạc Bình Xuyên ngồi trên ghế, cách nàng rất xa, lẳng lặng nhìn về bên này, đôi mắt híp lại, môi mỏng mím chặt.
Quân y vừa tới, thấy Lạc Bình Xuyên vẫn đang mặc áo ướt ngồi ngẩn người thì không khỏi lo lắng: “Tướng quân, cẩn thận phong hàn!”
Ánh mắt Lạc Bình Xuyên từ đầu tới cuối vẫn không dịch chuyển, chỉ vươn tay chỉ về phía Trữ Hạ đang nằm trên giường.
Quân y hiểu ý, đi lên trước, nhẹ nhàng bắt mạch cho Trữ Hạ. Sau đó hắn cả kinh, quay đầu nhìn Lạc Bình Xuyên, chậm rãi bẩm báo: “Tướng quân, vị phu nhân này đã có thai được hơn một tháng rồi.”
Thân thể Lạc Bình Xuyên run lên, khẽ gật đầu.
Quân y lại nói: “Không có gì đáng ngại, là do mệt nhọc quá thôi!” Thấy Lạc Bình Xuyên hơi ngốc trệ, quân y nói thêm. “Còn nữa, vị phu nhân này thân thể quá suy yếu, khí tức không ổn định, nếu cứ tiếp tục như vậy thì đứa bé sẽ không thể giữ được.”
“Không, không được, phải giữ được nàng.” Lạc Bình Xuyên bật dậy, có vẻ như không kiềm chế nổi cảm xúc của mình nữa. Thấy quân y tỏ ra sợ hãi, hắn lại ngồi xuống, hạ giọng nhắc: “Mau, phải bảo vệ cả mẹ lẫn con.”
Quân y gật đầu: “Lão phu đi xuống nấu thuốc.” Vừa đến cửa khẩu, lại xoay người nói với Lạc Bình Xuyên. “Lão phu đề nghị tướng quân không nên mặc y phục ẩm ướt ngồi ở đây, xin hãy bảo trọng thân thể.”
Không biết Lạc Bình Xuyên có nghe thấy không, hắn vẫn cứ ngồi thất thần tại chỗ, mắt nhìn về phía giường chằm chằm.
Đến tận lúc quân y đem chén thuốc lên, hắn mới sực tỉnh, vội vàng rời khỏi doanh trướng.
Lúc Trữ Hạ tỉnh lại thì trời đã chạng vạng tối, quân y cho nàng dùng thuốc dưỡng thai, trong đó có cả một chút thành phần an thần.
Nàng còn chưa mở mắt ra đã nghe thấy tiếng mưa lớn, tiếng mưa một mực không ngừng khiến trong lòng nàng dâng lên một cảm giác khó chịu.
“Trữ Hạ.” Nàng nghe thấy tiếng gọi tên mình, nhẹ nhàng và thận trọng.
Mở mắt ra, thấy gương mặt của Lạc Bình Xuyên, nàng cũng không quá ngoài ý muốn. Tóc của hắn không được búi lên gọn gàng, nhìn có vẻ chật vật.
“Để ta đi thôi.” Đây là câu đầu tiên nàng nói khi tỉnh lại.
“Nàng có biết là mình đang mang thai hay không?” Lạc Bình Xuyên hỏi nàng bằng giọng mệt mỏi.
“Biết.” Nàng ngồi dậy nhìn hắn. “Thế nên ta mới phải đi.”
“Đây là… con của ngài ấy.” Hắn không dùng câu nghi vấn mà lại dùng một câu khẳng định. Hơn một tháng trước, thời gian đó nàng vẫn một mực ở bên cạnh người kia.
“Không, đây là con của một mình ta.” Nàng tức giận trừng mắt với hắn.
“Vương tử hoặc công chúa của Khế Sa không thể lưu lạc bên ngoài.” Thanh âm của Lạc Bình Xuyên rất nhẹ nhưng đầy kiên định. “Trữ Hạ, nàng không có đủ khả năng để chăm sóc cho nó.”
“Ta không có năng lực ư?” Trữ Hạ giễu cợt. “Con ta ở trong bụng ta, không phải ở trong bụng ngươi.”
Lạc Bình Xuyên bỏ qua lời châm chọc của nàng, lại nói: “Ta đã phái người truyền tin cho Vương, không bao lâu nữa sẽ có người tới đây đón nàng.”
Trữ Hạ cầm lấy gối đầu ném về phía hắn.
Nàng quấn cả buổi, cuối cùng chẳng lẽ vẫn phải quấn trở lại bên cạnh A Mộc Đồ sao?
Lạc Bình Xuyên bắt lấy cái gối, lạnh lùng nói với nàng: “Nàng đừng nghĩ tới việc chạy trốn nữa. Từ hôm nay trở đi, nàng không thể rời khỏi doanh trướng của ta nửa bước. Xung quanh đây sẽ luôn có lính gác canh giữ, hãy thôi ngay ý định trốn đi đi.”
Trữ Hạ tức giận, tiện tay cầm chén thuốc ở bên giường ném Lạc Bình Xuyên. Lần này hắn không bắt lấy, cũng không né tránh.
Bát sứ nặng nề đập thẳng vào trán hắn, âm thanh va chạm khiến nàng giật nảy mình, biết bản thân đã ra tay hơn nặng.
Trữ Hạ hoảng sợ, nàng không ngờ mình lại có thể ném trúng. Đôi mắt lạnh như băng của Lạc Bình Xuyên khiến nàng cảm thấy sắp chết rét tới nơi rồi… Nàng hỏi: “Sao… sao ngươi không tránh?”
Lạc Bình Xuyên trừng mắt, phất ống tay áo, xoay người rời đi.
Nghỉ ngơi thêm hai ngày, buổi sáng ngày thứ ba, Trữ Hạ đã tỉnh lại nhưng vẫn nằm ngẩn ra trên giường.
Suốt hai ngày. Nàng ở nơi này ngây người suốt hai ngày liền. Lạc Bình Xuyên quyết tâm không cho nàng rời đi nên đã phái một đội nhân mã vây quanh doanh trướng này, dù nàng mọc cánh cũng không thể nào bay ra được. Trừ phi nàng biết thuật độn thổ.
Trữ Hạ phiền muộn cuộn người trong chăn, khóe mắt liếc nhìn điểm tâm trên bàn, thoáng cái bèn nhảy dựng lên, đi tới bên cạnh bàn, hất tất cả xuống đất. Âm thanh đồ sứ rơi xuống đất chát chúa vô cùng.
Lạc Bình Xuyên mới từ ngoài tiến vào, vén rèm xe lên, lạnh lùng nhìn nàng: “Không ăn thì sẽ phải hối hận đấy.”
Trữ Hạ xốc váy, trừng mắt với hắn: “Vậy thì tốt, mang cơm lên đây, ta muốn ăn tổ yến.”
Lạc Bình Xuyên mặt không biểu tình, đáp: “Nơi này là quân doanh, không có những thứ đó. Nếu nàng muốn ăn thì trước đây không nên rời khỏi Vương.”
Trữ Hạ nhìn hắn hằm hằm.
Lạc Bình Xuyên nói với thị vệ bên cạnh: “Mang một phần điểm tâm khác lên cho nàng ấy.”
Trữ Hạ tiếp tục đấu mắt với hắn.
Lạc Bình Xuyên đi vào trong, nói với nàng: “Xem ra nàng không thích doanh trướng của ta. Cũng tốt, ta cũng đang định đưa nàng ra ngoài. Cho nên đề nghị nàng hãy ăn nhiều một chút, bữa này không ăn no, ta cũng không đảm bảo bữa sau có thể được ăn thế này đâu.”
Trữ Hạ vốn đang quay lưng không đếm xỉa tới hắn, nghe xong lời này thì lập tức quay lại, nhìn thẳng vào mặt hắn.
Lạc Bình Xuyên bị nét mặt của nàng làm cho phải nở nụ cười, mắng: “Nhìn xem, miệng nàng thiếu điều chảy cả nước ra rồi kìa. Thu hồi ngay cái biểu lộ ngốc nghếch đó lại đi. Ta không thả nàng đi đâu, vì thành Kính An không thể giữ được nữa nên đành phải mang nàng rời đi thôi.”
“Không giữ được thành Kính An nữa sao?” Trữ Hạ lặp lại lời hắn, hỏi. Nghe cũng hơi kỳ quái, người đi đoạt thành của nhà người ta phải là Lạc Bình Xuyên mới đúng.
“Thám tử hồi báo, Bang Thập đã chi viện quân giữ chân Khế Sa nên Mạc Lăng Tiêu chia một nửa quân lực quay về thành Kính An. Mà quân Bang Thập ở phía Tây cũng đang tiến về nơi này, nhân số không ít hơn năm vạn.” Lạc Bình Xuyên cười khẽ. “Nàng có biết người dẫn quân Bang Thập tới là ai không?”
Trữ Hạ nhìn hắn, chần chừ một lúc mới hỏi: “Ai?”
“Lôi Nhược Nguyệt.”
Chỉ ba chữ thôi mà khiến nàng sửng sốt, chôn chân tại chỗ, toàn thân mất đi cảm giác.
Một bữa cơm nhạt nhẽo như nhai sáp nến, thế nhưng nàng không ngừng ăn vào. Lạc Bình Xuyên đã nói, không ăn no bữa này, bữa sau còn chưa biết sẽ ra sao.
Hy vọng rất khó tìm, có phải đến hy vọng sống cũng trở nên xa vời? Kỳ thật nàng cũng thấy sợ, sợ sau khi gặp hắn, nàng sẽ không còn giữ được tâm thái như hiện tại.
Từ sau khi mang thai, nàng vô cùng sợ chết.
Nàng đặt đũa xuống, ngây ngốc nhìn chén cơm trước mặt, nhẹ giọng hỏi: “Tiểu Lâm, ngươi có chôn cất nàng ta không?”
“Không.” Lạc Bình Xuyên nhàn nhạt đáp. “Nàng ta không có giá trị đó.”
“Không có giá trị?” Trữ Hạ đứng lên, nở nụ cười. “Bị ngươi giết chết, còn làm bẩn tay ngươi, có phải không?”
Hắn nhìn đôi mắt rưng rung lại có phần giễu cợt của nàng, nhún nhún vai: “Nếu như những người ta giết chết đều cần được mai táng, vậy chắc ta chẳng còn thời gian làm những việc khác nữa.”
“Bởi vì ngươi cường đại nên có thể tùy ý chà đạp tính mạng của người khác, có phải không?” Ánh mắt nàng đầy phẫn hận, nhìn chằm chằm vào hắn. “Một ngày nào đó, ngươi cũng sẽ bị người khác chà đạp đến chết.”
Lạc Bình Xuyên nhìn nàng, ánh mắt bỗng trở nên lạnh giá. “Ta đã sớm nói với nàng rồi, đây là chiến tranh. Nàng nói đúng, có lẽ một ngày nào đó ta cũng sẽ bị người khác chà đạp, nhưng đây vốn là chức trách và vận mệnh của một quân nhân.”
“Chức trách và vận mệnh của quân nhân cho phép ngươi tàn sát hàng loạt dân trong thành sao?” Trữ Hạ hét vào mặt hắn.
Lạc Bình Xuyên sững sờ nhìn nàng, sau nữa ngày mới nói: “Ta thừa nhận, giết tù binh đúng là chỉ để báo thù rửa hận. Nàng cũng từng ở trong quân của Khế Sa, nàng cũng nên biết, mỗi một binh lính Khế Sa đều có người thân đã từng chết dưới đao của người Hán Thống. Chúng ta đã chiếm lĩnh nhiều thành thị như thế, có quá nhiều tù binh, không thể thả họ đi. Thả họ đi sẽ làm cho quân địch có thêm nhân lực, trợ giúp quân địch chính là tàn nhẫn với mình. Nếu bắt tất cả bọn họ làm tù binh, Khế Sa sẽ phải nuôi họ, nàng cảm thấy Khế Sa có nhiều lương thực dư thừa để nuôi cả đám người khổng lồ như thế sao?”
Trữ Hạ cắn răng một hồi, trên môi đã hằn lên cả dấu răng: “Trước đây chiến tranh không phải cũng có tù binh sao, làm gì có ai giết nhiều ngươi như các ngươi?”
Lạc Bình Xuyên nhìn nàng, nhàn nhạt đáp: “Đúng thế, đến cuối cùng tù binh đều sẽ trở thành nô lệ. Nhưng không phải lúc này, hiện tại chúng ta không có khả năng cầm đao thương mà ra lệnh cho bọn chúng trồng trọt được.
“Nói đi nói lại thì việc các ngươi giết người là đúng, phải không?” Trữ Hạ đỏ cả mắt rồi. Nàng cũng không biết mình đang muốn chứng minh cái gì, muốn hy vọng được thấy cái gì nữa.
Người mạnh có thể dẫm đạp lên kẻ yếu, thế giới này quá lạnh nhạt. Chiến tranh không phải là chuyện người tranh đấu với người, bởi những người tham gia chiến tranh đều là cầm thú.
“Người như ngươi sẽ chẳng có ai khóc một khi ngươi chết đâu.” Trữ Hạ lạnh lùng đáp.
Chỉ là, khi nói ra những lời này, nàng cũng không thể tưởng tượng được, khi thời điểm đó đến, nàng lại chính là người khóc thương tâm nhất.