Phượng Vũ Chiến Ca

Quyển 3 - Chương 73: Hi vọng




Dịch giả: Thiên Ý

Ánh bình minh dần sáng rọi khắp Phiên thành, trong không trung vẫn còn sương mù phiêu đãng, mùi hương cỏ cây buổi sáng cùng với mùi bùn xộc vào mũi làm người ta khoan khoái vạn phần.

Trong đại sảnh, Mạc Lăng Tiêu nhẹ nhàng gõ tay lên chén trà, cười nói với Tần Thiên Sinh: “Tần công tử, ngươi cũng biết công chúa Hạ Trữ đang mang thai, hiện tại không tiện đi theo ngươi rồi.”

Tần Thiên Sinh thờ ơ nhìn hắn, đáp: “Bệ hạ, hai mươi lăng vạn đại quân đang trú đóng ở biên cảnh trên Phong Diên Sơn, có thể chĩa mũi giáo về phía Khế Sa, cũng có thể chĩa về phía Hán Thống đấy.”

Mạc Lăng Tiêu vẫn giữ vẻ tươi cười: “Đây là lời uy hiếp sao? Hán Thống bị diệt thì thứ mà Lôi thừa tướng muốn cũng không còn… Kết quả lưỡng bại câu thương như thế, Lôi thừa tướng có khả năng thừa nhận hay không?”

Tần Thiên Sinh nắm chặt tay, cắn răng nói: “Tần mỗ muốn công chúa Hạ Trữ, kính xin bệ hạ tuân thủ lời hứa.”

“Không thể.” Mạc Lăng Tiêu cười lắc đầu. “Phụ nữ có thai không đủ sức khỏe để đi xa.”

“Ngươi…” Tần Thiên Sinh sắp mất hết kiên nhẫn rồi.

Hắn đã thử vụng trộm bắt Hạ Trữ đi, nhưng vì Mạc Lăng Tiêu biết rõ mục tiêu của hắn nên đã có biện pháp đề phòng rất kỹ càng. Nếu chỉ mình hắn rời đi thì ai cũng không ngăn được, nhưng nếu mang theo cả Hạ Trữ thì tuyệt không thể bình yên rời khỏi đây.

Hơn nữa, hắn cũng đang bắt đầu lo lắng cho Lôi Nhược Nguyệt. Theo tin báo, Lôi Nhược Nguyệt đã rời khỏi thành Tử Du. Nếu lúc này rời khỏi thành Tử Du, thế nào những thế lực đang rục rịch trong nước cũng sẽ không bỏ qua. Nhìn thì thấy hắn là người nắm quyền, nhưng kỳ thực sau lưng có không biết bao nhiêu người muốn dồn hắn vào chỗ chết.

Quyền lợi là thứ nếu đã nắm trong tay thì không nên buông ra, trừ phi chết đi.

“Nguy cơ của Hán Thống không chỉ đến từ Khế Sa, còn có Hưng Trịnh Vương đang giương cờ phản loạn. Thành Kính An đang gặp phải đại nguy cơ…” Mạc Lăng Tiêu nhấp một ngụm trà, lại nói. “Đợi bổn vương xử lý xong chuyện trong nước sẽ thả công chúa Hạ Trữ đi. Mong Tần công tử kiên nhẫn chờ đợi.”

Cửa ra vào bỗng nhiên nổi lên tranh cãi, Trữ Hạ vượt qua thị vệ canh gác, đẩy cửa nhìn Mạc Lăng Tiêu với vẻ hốt hoảng.

Nhẹ nhàng đặt chén trà xuống, Mạc Lăng Tiêu đứng lên, đi qua chỗ Trữ Hạ, sau đó kéo nàng vào ngực mình. Trữ Hạ ngẩn người, không nhúc nhích.

“Tần công tử.” Mạc Lăng Tiêu quay đầu nói với Tần Thiên Sinh. “Nghe nói Lôi thừa tướng đã rời khỏi thành Tử Du.”

Hắn nói tới những lời này, cả người Trữ Hạ cứng đờ, hơi run rẩy. Tần Thiên Sinh cắn chặt răng, trứng mắt với hắn.

Mạc Lăng Tiêu cười, dùng thanh âm rất khẽ, nói tiếp: “Việc này ngay cả ta đều biết rõ… Tần công tử cho rằng Lôi đại nhân có thể an toàn tới đây thật sao?”



Việc nắm quyền lợi trong một thời gian ngắn sẽ có một tai hại rất lớn, mà cái tai hại này sẽ sớm bị lộ ra.

Hiện tại chính là lúc ấy. Hắn để quân đội tham dự chiến tranh trong khi bản thân không có đủ tinh lực ứng phó chuyện trong nước. Hoặc là nói, căn bản hắn khinh thường không muốn ứng phó.

Khinh thường ứng phó không có nghĩa là ngu xuẩn đem đầu đưa tới dưới đao của đồ tể.

Lôi Nhược Nguyệt lại ho khan một tràn… trên khăn lụa lại có thêm một búng máu tươi.

Hắn để một xe ngựa to đi tới quân doanh ở biên cảnh phía đông, còn mình thì ngồi trên một cái xe ngựa nhỏ khác đi về hướng nam, từ hướng nam chạy vào biên cảnh Hán Thống, không qua Khế Sa, hơn nữa còn hướng về thành Kính An.

Hai mươi lăm vạn quân đều đã cho mượn, Lôi Nhược Nguyệt biết với khả năng của Mạc Lăng Tiêu thì việc lấy lại thành Kính An dễ như bắt ba ba trong rọ.

Dù đám sát thủ phát hiện hắn không ở trong chiếc xe ngựa to mà đuổi về phương nam thì cũng cần một đoạn thời gian. Hắn biết không thể mong chờ vào việc kéo dài thời gian này có thể cứu mạng mình, nhưng hắn bất chấp những điều đó…



Ngày đêm chịu sự xóc nảy điên cuồng của xe ngựa, thân thể yếu ớt của nàng đã sắp không chịu nổi rồi.

Vết thương lại bắt đầu nhức nhối, đau tới tê tâm liệt phế.

Trữ Hạ nhẹ đặt tay lên ngực, không hiểu sao chỗ này lại đau như thế.

Bởi vì quá đau đớn nên hai mắt cũng nhòa đi, tai không thể nào nghe rõ mọi thứ…

Nàng đã từng cảm thấy mệnh là thứ trân quý nhất trần đời này.

Thân thể Trữ Hạ lại càng rúc sâu vào đống cỏ khô.

Mạc Lăng Tiêu nói, còn sống mới có hy vọng. Dù nàng không biết mình có cái gì để hy vọng, thế nhưng… đột nhiên nàng lại không muốn sớm chết đi như thế. Dù sao cũng chỉ là chết muộn đi một chút, vẫn nên hoàn thành một số chuyện rồi hãy chết cũng không sao.

Không biết xe vận chuyển vật tư này đi tới đâu, Trữ Hạ trốn ở trong chịu xóc nảy cả ngày, bữa tối vừa ăn vào lại nôn hết ra.

Nhưng dù sao ngày mai khi Mạc Lăng Tiêu phát hiện ra nàng đã biến mất thì cũng không thể nào tìm thấy nàng rồi.

Hy vọng.

Lăng Tiêu, ta đi tìm hy vọng của ta đây.

Ánh trăng xuyên qua những cọng cỏ khô, Trữ Hạ yên tĩnh nằm nghe tiếng vó ngựa, cả người lắc lư theo nhịp xe.

Có lẽ mang thai sẽ làm người ta đa sầu đa cảm, cảm thấy trời sao hôm nay chói mắt quá, rồi tự nhiên nước mắt cứ thế mà rơi xuống.

Kỳ thật, nàng không có cảm giác khổ sở, tay nhẹ đặt trên bụng nhưng cũng không cảm nhận được nhịp đập của sự sống.

Không cảm nhận được nhưng vẫn muốn rơi lệ, tâm bỗng nhiên mềm yếu, thầm nghĩ mình sẽ đi trốn ở đâu tiếp theo.

Đến đại sa mạc, đến Nam Cương, hay đến Giang Nam… Nếu người kia còn ở đó…

Chung quanh đều là sương mù dày đặc màu tím nhạt, không thấy rõ đất trời, không thấy rõ phương hướng.

Giữa sương mù xuất hiện một đứa bé. Đứa bé mặt quần áo trắng như tuyết, tóc dài, nó cúi đầu làm mái trước che kín đôi mắt. Nó chậm rãi đi về phía trước.

Đứa trẻ rất nhỏ, mới chỉ khoảng ba, bốn tuổi, thân thể gầy yếu, nó đi lại trong sương mù hơi lắc lư run rẩy, nhìn rất đáng thương.

Trong lòng nàng đau xót, muốn ôm lấy nó nhưng bước chân thế nào cũng không nhấc lên được, cho dù đứa trẻ đi rất chậm nhưng nàng vẫn mãi không đuổi kịp.

Đứa bé dừng chân, quay đầu nhìn bốn phía xung quanh như muốn tìm đường ra. Bỗng nhiên nó ngẩng đầu và thấy được nàng, trong tích tắc, đôi mắt màu lục như bảo thạch sáng lên. Sau đó nó mở hai tay ra, dùng tư thế muốn được ôm chạy về phía nàng. Nó mới chạy được hai bước, nàng liền thấy giữa nàng và nó cách nhau cả một khoảng trời. Dưới chân là vực sâu với dòng nước đen ngòm đang rống giận như muốn nuốt chửng tất cả…

Không được qua đây!

Nàng muốn kêu to lên nhưng dù cố gắng thế nào cũng không thể hô thành tiếng được.

Lòng rối như tơ vò, nàng lo lắng đến mức quên cả thở. Nước mắt trong chốc lát đã vòng quanh hai mắt, đột nhiên nàng mở trừng mắt, chỉ thấy bầu trời sáng chói…

Mộng cảnh chân thật vô cùng, có thể thấy rõ gương mặt xinh đẹp của đứa bé, cả đôi mắt màu u lục như bảo thạch nữa.

Nàng dụi dụi mắt, lúc đưa tay lên chỉ thấy cả người cứng ngắc.

Một đêm không ngủ ngon, trời sáng nhưng nàng vẫn tiếp tục mơ màng ngủ thiếp đi.

Trong cỏ khô nàng đã cất giấu sẵn lương khô và nước nên ban ngày nóng nực, nàng trốn ở chính giữa ngủ li bì. Không biết có phải do mang thai nên thèm ngủ hay không nữa. Nàng ngơ ngác nhìn trời xanh, cứ thế nhìn suốt một ngày.

Đoàn xe đi không ngừng nghỉ, đoán chừng nhóm cung cấp vật tư này đi rất khẩn cấp. Nàng nhìn thái dương lặn dần ở trời tây, màn đêm lại một lần nữa buông xuống.

Nàng ôm bụng, đột nhiên có rất nhiều lời muốn nói…

Luôn có hi vọng.

Hi vọng.