“Ha ha ha ha…” Lâm Phong đứng ở đằng sau cười ha hả làm Trữ Hạ thấy xấu hổ vô cùng.
Còn cười nữa ta đánh chết nhà ngươi!
Trữ Hạ dùng ánh mắt để uy hiếp Lâm Phong. Lâm Phong rụt cổ lại, nói: “À… Tứ thúc, Lâm Phong đói rồi, cháu tới phòng bếp xem có gì ăn không, chút nữa sẽ quay lại nhé!”
Dứt lời, Lâm Phong thức thời chạy vù đi.
Trữ Hạ nhìn nó biến mất ở lối rẽ, ánh mắt vô cùng u oán.
Mạc Lăng Tiêu ôm lấy nàng. Trữ Hạ hô nhỏ một tiếng, vội đưa tay ôm lấy hắn, sợ hắn làm ngã mình.
Thế nhưng chỉ một chớp mắt sau, nàng lại vội rút tay về.
Mạc Lăng Tiêu không để ý tới sự xấu hổ của nàng, đặt nàng lên bàn sách, quay đi tìm một lọ thuốc mỡ rồi đi tới và nhấc chân nàng lên.
“Không sao đâu… Nó sẽ tự khỏi thôi.” Trữ Hạ từ chối một cách vô thức.
Mạc Lăng Tiêu lạnh lùng nhìn nàng: “Từ bao giờ nàng lại trở nên nhát gan thế hả?”
“…” Đây đâu phải là vấn đề nhát gan hay không!
Mạc Lăng Tiêu không nhìn nàng nữa, đầu ngón tay quẹt vào thuốc mỡ, nhẹ nhàng xoa trên vết sưng của nàng.
Khí lực hắn rất nhẹ, thuốc mỡ cũng là loại thượng đẳng, nàng ngửi thấy một mùi thơm ngát rất dễ chịu.
Chỗ đau lành lạnh sau đó theo nhịp xoa bóp của hắn mà nóng dần lên làm, vết thương vẫn đau nhưng đã thoải mái hơn rất nhiều.
Nhưng hắn cũng hề biết rằng cái tư thế dùng tay nắm lấy chân nàng lúc này của hai người mập mờ tới mức nào.
“Cảm ơn!” Thanh âm nàng nhỏ như muỗi kêu.
Hắn đưa mắt nhìn nàng, ngây người ra, sau đó nhệch miệng cười: “Lấy thân báo đáp đi.”
Khóe mắt Trữ Hạ run rẩy. Được rồi, xem như nàng chưa nói gì cả.
“Trữ Hạ!” Hắn gọi tên nàng rất dịu dàng.
“Cái gì?” Hắn vừa gọi là nàng đã thấy khẩn trương, như chim sợ cành cong vậy.
“Nàng không thể đi.” Hắn cúi xuống nhìn bàn tay thường cầm kiếm của mình lúc này đang xoa bóp chân cho nàng.
“Cho nên, ngay từ đầu ta không nên làm chuyện tốt, khiến mình cũng xong đời. Đáng lẽ ta không nên để ý tới cháu trai huynh làm gì, cứ để nó tự sinh tự diệt là hơn, đúng không?” Nàng cảm thấy lạnh, thật sự lạnh.
“Nàng có tin vào số mệnh không?” Hắn lại ngẩng đầu nhìn nàng bằng vẻ mặt tươi cười, giống hệt như trước đây hắn luôn cười với nàng.
Trữ Hạ trầm mặc không đáp.
“Trước kia ta không tin số mệnh, nhưng sau khi nàng rời đi thì ta đã tin rồi.” Hắn đặt chân nàng xuống, lại nói: “Nàng biết nàng quan trọng thế nào với Hán Thống chúng ta không?”
Hán Thống… Hắn lại nói tới Hán Thống…
“A Mộc Đồ là một đối thủ đáng sợ. Hắn không chỉ đơn giản là xâm lược.” Mạc Lăng Tiêu rót nước, tự uống một ngụm.
“Không chỉ xâm lược?” Trữ Hạ sững sờ.
Mạc Lăng Tiêu nở nụ cười tàn khốc, gằn hai chữ: “Đồ sát.”
Trữ Hạ khẽ run rẩy, cảm giác rét lạnh bao trùm lấy nàng…
Bỗng nhiên nàng hiểu ra, vì sao A Mộc Đồ lại là người nàng có thể dễ bắt nạt nhất… Bởi vì hắn thích nàng. Nếu không thích, sao hắn có thể cho phép nàng tùy hứng làm bậy như thế.
Mạc Lăng Tiêu cười cười: “Lôi Nhược Nguyệt cũng khó đối phó. Cả nhà hắn đã chết, hắn không chọn ám sát để báo thù mà lại một tay tính toán làm phản, thay đổi cả đế vương… Người này thật đáng sợ, ngay cả ta cũng không có trình độ này. Thế nhưng may là hắn vẫn có nhược điểm…”
Trữ Hạ ngẩng phắt đầu, vội phản bác: “Không… Không phải… Ta không phải…”
“Chính là nàng. Nàng là nhược điểm chí mạng của hắn.” Mạc Lăng Tiêu nhìn ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ hắt vào, lại nói: “Trên bàn cờ này… Nàng là quân cờ quan trọng nhất.”
Nàng cắn chặt môi dưới, hai tay đan vào nhau rất chặt, vô ý thức vuốt ve chiếc nhẫn trên tay: “Cho nên… Đối với huynh mà nói, ta chỉ là quân cờ thôi, đúng không?”
Lưng hắn cõng ánh sáng làm nàng không nhìn rõ nét mặt hắn. Nàng chỉ thấy môi hắn hơi nhếch lên, vẫn mỉm cười như cũ.
Hồi lâu sau, hắn mới hỏi: “Không có bất kỳ ai, bất kỳ cái gì quan trọng hơn ngàn vạn tính mạng của người dân Hán Thống.”
Không có bất kỳ ai, kể cả Trữ Hạ.
Thậm chí cả hắn.
Nàng gật đầu, có thể hiểu được, nhưng sao lại cảm thấy khó chịu vô cùng.
Nàng và hắn ít ra cũng đã là bằng hữu, từng cứu nhau lúc hoạn nạn…
“Ta hiểu.” Trữ Hạ cụp mắt, cười vô lực, so với khóc còn khó coi hơn.
“Thế thì tốt.” Mạc Lăng Tiêu vẫn cười như mây trôi nước chảy, giống như không gì có thể làm lay động hắn được.
Hắn rời đi không lâu thì Lâm Phong trở về. Nàng vẫn ngồi trên mặt bàn, chân trần rũ xuống, người ngẩn ra.
“Trữ Hạ!” Thanh âm của nó rất khẽ, cẩn thận gọi nàng.
Trữ Hạ ngẩng đầu, đưa tay vẫy nó, cười: “Lâm Phong, qua đây!”
Lâm Phong ngoan ngoãn đi tới, để mặc Trữ Hạ ôm vào lòng, sau đó nó nói: “Tứ thúc nói tối nay ta sẽ đi.”
“Ừ. Trên đường đi phải cẩn thận, đừng có lại trở thành ăn mày nữa đấy. Sẽ không có Trữ Hạ thứ hai mang đệ về đâu.” Trữ Hạ nhẹ hôn lên trán nó.
“Trữ Hạ!” Lâm Phong thò tay ôm lấy nàng, vùi mặt vào ngực nàng.
“Có phải vừa rồi đệ đứng ngoài cửa nghe lén không?” Nàng vuốt tóc nó, nhẹ nhàng hỏi.
Lâm Phong “ừ” một câu, cũng không ngẩng đầu.
Nàng cười, lại nói: “Những lời hắn nói, đệ cũng đã nghe thấy hết rồi, đúng chứ?”
“Trữ Hạ…” Lâm Phong làm nũng, lắc lắc đầu.
Rõ ràng là nghe thấy rồi!
Nó là đứa bé thông minh, dù không muốn đi nhưng biết rằng ở lại sẽ trở thành vướng víu cho người khác nên không hề có một câu oán trách. Mới bảy tuổi nhưng nó đã biết cái gì nên, cái gì không nên, biết thế nào là phải lấy đại cục làm trọng.
Quá thông minh không phải là chuyện tốt, như thế sẽ phải sống rất mệt mỏi.
Huống hồ, nó mới chỉ là đứa trẻ, một đứa trẻ hiểu chuyện tới mức làm người ta đau lòng.
Trữ Hạ nhớ tới Lôi Nhược Nguyệt, hắn cũng từng là một đứa trẻ thông minh, già trước tuổi.
Tần Thiên Sinh từng nói với nàng: Ngươi được Lôi Nhược Nguyệt bảo vệ quá kỹ càng nên ngươi mới không biết một cái gì.
Bây giờ nghĩ lại mới thấy lời đó thật đúng. Nàng một mực coi Lôi Nhược Nguyệt như một ngọn núi, để cho nàng ở đằng sau chỉ thấy bầu trời cao và xanh vô cùng. Nàng chưa từng nghĩ tới bên ngoài ngọn núi này là một thế giới thế nào, không biết rằng Lôi Nhược Nguyệt đã ngăn cản hết cho nàng bao nhiêu phong ba bão táp.
Nàng nhớ rất rõ, tiếng cười của nàng hòa lẫn giọng cười của hắn. Trên đồng cỏ xanh tươi, hắn dắt Tiểu Tam đi đằng trước, còn nàng ngồi trên lưng Tiểu Tam còn giơ chân đá hắn. Mỗi lúc như thế, nụ cười của hắn luôn rất bất đắc dĩ, hết sức yêu chiều, sau đó nàng sẽ luôn cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất thế gian.
Nàng từng coi những ngày tháng đó là mục tiêu phấn đấu của mình, sẽ cùng hắn trong đêm thổi sáo, ngồi thuyền vượt qua sông núi, đi khắp muôn nơi.
Cho nên, vừa rời khỏi hoàng cung, nửa năm trước khi gặp Mạc Lăng Tiêu, nàng căn bản không biết phải sinh tồn thế nào. Trụ cột lớn nhất trong thế giới của nàng đã sụp đổ hoàn toàn, sụp đổ một cách vô cùng bất ngờ.
Nếu không gặp Mạc Lăng Tiêu thì nàng cũng sẽ không giống hiện tại. Cũng sẽ không gặp A Mộc Đồ, không trở thành quân cờ… Có lẽ nàng cũng không sống được tới giờ mà sớm chết đói ở ven đường từ lâu.
Lôi Nhược Nguyệt thật tàn nhẫn, yêu thương nàng như vậy, đến khi nàng không rời bỏ được hắn nữa thì hắn lại quẳng nàng đi.
Nàng đặt tay lên gáy Lâm Phong, để hắn ngẩng mặt nhìn mình, sau đó giúp hắn sửa sang quần áo, nói: “Phải chăm sóc tốt cho bản thân đấy!”
“Lâm Phong biết rồi!” Nó gật đầu ngoan ngoãn.
Trữ Hạ thở dài, nói: “Không biết lúc nào có thể gặp lại đệ, đến lúc đó, Lâm Phong chắc đã trở thành nam tử hán ngọc thụ lâm phong có thể một mình đảm đương mọi chuyện rồi.”
Lâm Phong dường như muốn nói cái gì nhưng ánh mắt cứ lưỡng lự mãi, sau đó mới nói: “Trữ Hạ. Tứ thúc… thúc ấy đối với tỷ…”
Trữ Hạ lắc đầu cười: “Hắn không thích ta.”
Lâm Phong nhíu mày, đáp: “Vậy còn tỷ? Tỷ có thích Tứ thúc không?”
Trữ Hạ xoay tròn cái nhẫn, mãi mới cười đáp: “Không thích. Từ trước tới giờ chưa bao giờ thích…”
Ngoài cửa hiện ra một đạo thân ảnh, Trữ Hạ đưa mắt nhìn, ngạc nhiên khi thấy Mạc Lăng Tiêu.
Hắn như không nghe thấy, vừa đi tới vừa cười nói: “Hai người không ai đói bụng sao? Có muốn ăn trưa không?”
Bây giờ Trữ Hạ mới nhớ ra rằng mình vẫn đang ngồi trên bàn của Mạc Lăng Tiêu, vội vàng nhảy xuống đi giày. Nhưng chân vừa chạm đất đã làm nàng đau tới nhíu chặt lông mày.
“Trữ Hạ!” Lâm Phong lo lắng đỡ nàng.
Nàng vỗ vỗ tay của hắn, miệng nặn ra một nụ cười vô cùng khó coi.
Mạc Lăng Tiêu ôm lấy nàng từ đằng sau, lại đặt nàng lên ghế, nói: “Trẫm sẽ sai người mang thức ăn tới, ăn ở đây luôn đi.”