"Không rời nữa bước?” Hắn nheo mắt lại, giống như cười mà không phải cười.
Trữ Hạ rủ mắt xuống: “Không rời nửa bước.”
…
…
Hắn đã chọn tin tưởng nàng, vậy mà nàng lại lừa gạt hắn, phản bội hắn.
A Mộc Đồ tức giận xé nát chiếc váy của nàng ở trên giường.
Hắn siết chặt nắm tay, cố gắng đè nén tâm tình của mình, nhưng vẫn không thể nào làm giảm được cảm giác đau vô cùng vô tận trong lòng.
Nàng đi rồi, chắc sẽ không về nữa… Hắn đã quá nhân từ chăng, đáng ra hắn phải trói nàng lại mới đúng.
Dù không thể giữ được lòng nàng nhưng ít nhất cũng giữ được con người nàng, vẫn có thể ôm lấy thân hình mềm mại đó, có thể cảm nhận được từng mạch đập của nàng.
Hắn tự giễu mình. A Mộc Đồ à A Mộc Đồ, nhà ngươi thật hết thuốc chữa rồi.
Trái tim đau muốn vỡ ra, vừa thống khổ, vừa lạnh lẽo, lạnh như cánh đồng tuyết mà hắn bị bỏ lại một mình năm bốn tuổi, lạnh tới mức không tìm được chỗ ấm áp nào.
Hắn vô lực nằm trên giường, trên đệm còn lưu lại mùi thơm của nàng khiến cho ngực hắn thêm một trận co rút đau đớn. Đau đến vậy mà hắn vẫn quyến luyến không muốn buông ra, vẫn cứ cố gắng kiếm tìm một chút ánh sáng le lói ấm áp.
Đôi con mắt màu u lục lạnh lùng không hiểu sao bị một tầng sương mờ che kín.
Hắn nở nụ cười, nơi sâu nhất trong mắt cũng lấp đầy sự tuyệt vọng.
Còn dám nói một bước không rời, sao nàng có thể đùa bỡn hắn như thế? Hắn có thể dễ dàng bị đùa bỡn vậy ư?
“Trữ Hạ, phản bội ta sẽ phải trả giá thật nhiều… Nàng cũng biết đấy…” Hắn thì thào tự nói.
Nói xong, ở khóe mắt đã chảy ra một dòng nước lóng lánh…
Đêm hôm đó, A Mộc Đồ đem thành Ngọc Châu một tấc đất cũng xới tung lên.
Đêm hôm đó, hắn ngồi bên cửa sổ, gương mặt tái nhợt…
Một đêm không tìm thấy Trữ Hạ, nàng giống như đã bốc hơi vào trong không khí.
Cái này cũng nằm trong dự liệu của hắn, nữ tử như nàng nếu đã muốn đi thì chẳng ai giữ được… Nếu như nàng muốn đi… Nếu nàng không muốn…
…
Trữ Hạ tỉnh dậy thì đã sang sáng hôm sau.
Không gian nàng nằm vừa nhỏ hẹp, lại liên tục xóc nảy.
Nàng nguyền rủa một tiếng, kéo thân thể đau nhức rã rời ngồi dậy.
Âm thanh sung sướng của nam tử truyền vào tai nàng: “Tỉnh rồi à? Sắp tới thành Thương Châu rồi, cố gắng thêm một chút nữa.”
Trữ Hạ hít sâu một hơi, vội vàng kéo màn trúc trên xe sang, hướng về phía nam tử đang ngồi bên ngoài đánh xe quát lên: “Kiên trì cái rắm, ai nói lão tử phải đi Thương Châu với ngươi.”
Trong mắt nam tử hiện lên một tia ngạc nhiên, nhưng sau đó lại khôi phục vẻ mặt tươi cười, thanh âm của hắn buổi sáng nghe vô cùng khoan khoái: “Có người ở Thương Châu muốn gặp ngươi.”
Trữ Hạ chưa kịp suy nghĩ đã vô thức hỏi: “Ai?”
“Cố chủ của ta.” Nam tử cười cười, dưới ánh sáng mặt trời, nụ cười rạng rỡ của hắn làm cho Trữ Hạ đột nhiên có cảm giác như không một chút phiền não nào trong thiên hạ có thể ảnh hưởng đến hắn.
Sau nửa ngày, nàng mới chui ra ngoài, ngồi bên cạnh hắn, hỏi: “Cố chủ của ngươi là ai? Tại sao muốn gặp ta? Ngươi là ai?”
Nam tử quay sang nhìn nàng cười, đáp: “Ta là Tần Thiên Sinh, cố chủ của ta muốn ta mang ngươi tới gặp hắn. Về cố chủ của ta thì đừng nên hỏi làm gì.”
Nụ cười của hắn làm Trữ Hạ cảm thấy vô cùng quái dị. Nàng bĩu môi, không thèm để ý đến hắn nữa.
Trữ Hạ không nói thêm câu nào. Ngoại trừ mông bị đau nhức vì xóc nảy ra, nàng cảm thấy được đón ánh nắng mặt trời thế này cũng tốt lắm rồi.
Tần Thiên Sinh không trói nàng tức là nắm chắc có thể chế trụ nàng rồi, thế nên nàng cũng không phí sức suy nghĩ cách chạy trốn làm gì.
Được rồi, đây là lấy cớ, có lẽ trong nội tâm nàng cũng có chút chờ mong…
Tần Thiên Sinh có thể bắt nàng ra khỏi thành Ngọc Châu nhất định không phải kẻ tầm thường. Trừ hắn ra, còn có thể là ai?
Nàng lắc lắc đầu.
Thời gian đang là sáng sớm nên vô cùng yên tĩnh, trong thiên địa dường như chỉ có tiếng bánh xe và móng ngựa nện xuống mặt đường.
Mặt trời dần lên cao, bầu trời cũng càng xanh thêm.
Lại là một ngày trời rất nắng.
A Mộc Đồ có lẽ tìm nàng suốt đêm qua… Hắn nhất định sẽ nghĩ là nàng đã trốn mất, cho rằng nàng là tiểu nhân không giữ lời, sau đó sẽ vô cùng tức giận, vô cùng… bi thương.
Lần này nàng thật sự không muốn rời khỏi hắn. Đã hạ quyết tâm rồi, nàng muốn trốn ở trong ngực hắn, để hắn che chở cho mình.
Nhưng mà A Mộc Đồ ngu ngốc kia nhất định sẽ hiểu lầm.
Tần Thiên Sinh và Trữ Hạ đều rất ăn ý mà yên lặng. Xóc nảy làm nàng mệt rã rời, mí mắt cũng dần hạ xuống.
Bỗng nhiên một tiếng roi rít lên, xe ngựa điên cuồng lao về phía trước. Nàng cảm thấy bả vai bị người ôm chặt, mở mắt ra liền nghe tiếng Tần Thiên Sinh: “Đang tăng tốc, coi chừng ngã xuống.”
Trữ Hạ kinh hãi, sau đó nghe thấy sau lưng có tiếng vó ngựa.
Nghe thanh âm, có không ít hơn mười con.
“Là tới để giết ngươi, không phải cứu ngươi.” Tần Thiên Sinh có lòng tốt nhắc nhở nàng, như muốn nói nàng đừng làm loạn nữa.
Mặt nàng trắng không còn chút máu, không cần hắn nói nàng cũng biết kẻ tới không có thiện ý. Làm gì có ai mang đại đao, vẻ mặt sát khí đi cứu người cơ chứ.
Những mã tặc kia càng lúc càng đến gần khiến cả bình nguyên rộng lớn dấy lên một tầng bụi, cả mặt đất như đang run rẩy.
Tần Thiên Sinh ra sức quất roi nhưng con ngựa không thể chạy nhanh hơn nữa. Hắn chỉ có thể thở dài, nói: “Ngựa mua bằng mười lăm lượng bạc thật sự chán.”
Trữ Hạ suýt nữa thì thổ huyết. Nàng trừng mắt nhìn hắn, chẳng lẽ tính mạng của nàng phải để lại chỗ này…
Một con dao găm bay vút tới, xuyên từ sau xe ngựa bay ra đằng trước, đâm vào thành xe cách mặt Trữ Hạ không tới mười phân. Nàng nhìn mũi dao lóe lên hàn quang mà không ngừng run rẩy sợ hãi. Tần Thiên Sinh lại nói với giọng đau lòng: “Thật lãng phí… Thanh dao găm tốt như vậy, bán đi sẽ được không ít bạc đấy.”
Nếu không phải đang trong tình huống nguy hiểm, Trữ Hạ thật sự muốn bóp chết hắn cho rồi. Lúc tính mạng bị đe dọa mà hắn còn nói được thế sao? Chẳng lẽ người này nghèo tới mức ấy.
Trữ Hạ muốn rút dao găm ra để làm vũ khí hộ thân, nhưng mãi cũng không rút nổi.
“Ngươi làm đúng lắm, đem dao này tới Thương Châu bán đi sẽ được không ít tiền.” Tần Thiên Sinh nói rồi vươn tay rút dao ra đưa cho nàng. “Làm từ tinh thiết, bọn hắn thật sự lại dám đem luyện làm phi đao…”
Trữ Hạ hung hăng trừng mắt với hắn, hắn đáp lại bằng một nụ cười xấu xa. Nàng nắm chặt lấy dao, lại hỏi: “Ngươi có mang vũ khí theo chứ?”
“Vũ khí gì?” Tần Thiên Sinh ngây thơ hỏi. “Đao kiếm đắt như thế, ta sao nỡ mua chứ?”
Trữ Hạ không còn gì để nói, thật sự không biết hắn giả ngu hay ngu thật nữa. Mặc dù một đòn đánh nàng ngất xỉu khá lưu loát, thế nhưng người này sao có thể đáng tin được chứ.
Truy binh đã xông tới, con ngựa hí lên một tiếng thảm thiết, không ngờ nó bị mã tặc đi đầu dùng đao chém mất cái móng.
Con ngựa gục ngay xuống mặt đất, xe ngựa lao về phía trước. Trữ Hạ tưởng ngã tới nơi thì lại được một bàn tay siết chặt nơi hông, Tần Thiên Sinh ôm lấy nàng bay tới trước hai trượng, vững vàng hạ xuống đất.
“Mười lăm lạng bạc của ta…” Hắn ngồi xổm trước ngựa mà rên rỉ.
Trữ Hạ mặc xác hắn, nói với mã tặc cầm đầu: “Tại hạ chỉ đi ngang qua nơi này, không biết chư vị anh hùng có gì chỉ giáo?”
Đại hán kia cưỡi trên lưng ngựa nhìn xuống, lạnh lùng đáp: “Tiểu huynh đệ, ta và ngươi không thù không oán, nhưng chúng ta nhận tiền của người khác để đổi lấy mạng ngươi. Chỗ chúng ta có quy củ, ngươi có di ngôn gì thì cứ nói, Yên Sơn Vương Ngũ ta nhất định sẽ cố gắng thay ngươi hoàn thành.”
“Người phương nào muốn giết ta?” Trữ Hạ hỏi. Hôm nay không tránh khỏi một trận chiến sinh tử, ít nhất nàng cũng muốn biết ai muốn giết nàng. Bỏ ra nhiều tiền như thế, Chung Trữ Hạ nàng có giá trị tới vậy sao?
“Không thể trả lời.” Đại hán đáp. “Muốn tự vẫn hay muốn ta động thủ, tiểu huynh đệ ngươi tự mình chọn đi.”
“Biết rồi.” Trữ Hạ gật đầu, chậm rãi đi tới gần hắn, con dao găm được nàng siết chặt, giấu trong ống tay áo.
Đại hán kia cũng xuống ngựa.
“Ngươi muốn mạng ta cũng được, có thể để huynh đệ kia của ta rời đi không?” Trữ Hạ lại hỏi.
Tần Thiên Sinh sững sờ, kinh ngạc nhìn nàng.
Vương Ngũ liếc mắt nhìn Tần Thiên Sinh, không thèm để ý tới hắn, đáp: “Có thể. Ta chỉ phụng mệnh lấy mạng ngươi, không liên quan gì tới hắn.”
Trữ Hạ không dừng bước, đi thẳng tới trước mặt Vương Ngũ, mỉm cười với hắn một cái. Nụ cười kia như gió vin cành liễu, nhẹ nhàng mà lạnh nhạt… Nhưng một giây sau, mũi chân nàng nhún xuống, cả người lao về phía trước.
“Lực lượng không đủ thì phải đền bù bằng tốc độ.” Mạc Lăng Tiêu từng nói với nàng như thế. “Dùng thời gian người khác chém ngươi một đao, ngươi phải chém được hai đao.”
Sống và chết, đôi khi chỉ nằm ở một, hai đao đó.
Đại hán hiển nhiên ngẩn người, tất cả mọi người ở đây, kể cả Tần Thiên Sinh cũng không ngờ một Trữ Hạ gầy yếu lại có thể phát động đánh lén, hơn nữa còn có tốc độ của một con báo. Hung mãnh như một con sư tử vậy!
Ánh mắt nàng một khắc trước vẫn còn bình tĩnh, vô hại, một giây sau đã lạnh như băng, tràn đầy lệ khí.
Vương Ngũ tập võ ba mươi năm, không biết đã trải qua bao nhiêu trận chém giết, phản ứng của hắn cực tốt, thế nhưng cũng không thể đỡ con dao trong tay nàng, chỉ có thể đưa tay đánh về phía thân thể nàng. Có câu nói, phòng thủ tốt nhất chính là tấn công, hắn cũng tin tưởng như thế. Hắn đánh nàng, nhất định nàng sẽ trốn, như vậy hắn sẽ tránh được công kích kia.
Lưỡi đao xẹt qua mặt Trữ Hạ, máu rỉ ra, hắn mở to mắt, trong mắt hiện ra vẻ không tin được, cuối cùng là sợ hãi cái chết.
Không ngờ Trữ Hạ không trốn.
Cùng lúc, âm thanh thanh thúy do viên đá đánh lên thanh đao và âm thanh vũ khí đâm vào cơ thể người hòa lẫn với nhau.
Chung quanh yên tĩnh tới mức có thể nghe cả tiếng gió.
Trữ Hạ nắm chặt dao găm, đâm sâu vào ngực Vương Ngũ, mà đao của hắn vốn chém lên người nàng lại bị một viên đá đánh cho rơi xuống, lực ném mạnh tới mức tay hắn rách cả ra.
Vương Ngũ không cam lòng trợn mắt nhìn, sau đó chậm rãi đổ gục xuống.
“Ta không muốn giết ngươi…” Nàng mặt mũi như sắp khóc.
Tần Thiên Sinh vốn đang ngồi chồm hỗm trên mặt đất cũng đứng dậy, một hòn đá nhỏ được hắn tung hứng trong tay…
Hắn đi tới sau lưng Trữ Hạ, cởi khăn đen trùm đầu của mình che mắt nàng lại, sau đó thấp giọng nói: “Nhắm mắt lại nghỉ ngơi chút đi, không nên nhìn nữa.”
Một tên mã tặc bên cạnh đột nhiên thét lên làm cho đám mã tặc đang ngây ngốc bên cạnh sợ run. Rồi những tiếng la hét cũng như mặt trời đang lên cao, mỗi lúc một lớn, càng lúc càng lớn.
Trữ Hạ chậm rãi ngồi trên đất, khí lực như đã hoàn toàn hư thoát.
Chung quanh tiếng la hét mỗi lúc một nhiều, nàng chẳng thấy gì cả, nhưng mùi máu tanh xộc vào mũi nồng nặc vô cùng, dường như nàng sắp không thở nổi nữa.
Một tia chất lỏng ấm áp, sền sệt bắn lên mặt nàng, rồi càng lúc càng nhiều, càng lúc càng nóng bỏng.
Thoáng chốc, nàng ngửi thấy một mùi hương nhẹ nhẹ như u lan.
…
“Nàng có biết, khi mực tan ra ở trong nước, càng về sau sẽ càng sáng lên không? Dù nước có màu xanh hay hồng thì sau đó sẽ dần chuyển sang đen nhánh.”
Hắn đã từng nói với nàng như vậy khi rửa nghiên mực bên cạnh hồ.
Khi ấy, hương hoa lan tán lạc, mặt nước gợn sóng, thanh âm của hắn ôn nhu vô cùng. Tay áo hắn dính một chút nước ao, hắn nở một nụ cười như mùa xuân ấm áp.
Thanh âm xung quanh dần nhỏ lại, cuối cùng chỉ còn tiếng gió…
Một đôi cánh tay ôm lấy nàng, đặt lên xe ngựa.
Tiếng vó ngựa lại vang lên, gió táp vào mặt, không khí cũng dần tươi mới hơn.
Mùi máu tươi càng lúc càng nhạt, dường như chỉ lưu lại ở trong đầu nàng. Nàng còn cảm thấy cả mùi mặc hương nhàn nhạt.
Nàng cũng không mở mắt ra, miếng vải đen vẫn che kín mắt nàng.
A Mộc Đồ nói đúng, nàng chỉ biết trốn tránh. Chỉ biết chạy trốn, thế như cuối cùng lại không thoát khỏi vận mệnh của mình.
Trữ Hạ giật miếng vải xuống, cười nói: “Không cần che mắt ta. Ta đã giết nhiều người rồi, hôm nay cũng chỉ là giết thêm một người mà thôi.
Tần Thiên Sinh không nói gì, chỉ giục ngựa chạy như điên.
Trữ Hạ tiếp tục nói: “Bầu trời xanh quá. Ngươi nói trời xanh có mắt hay không?”
“Không biết.” Tần Thiên Sinh tiếp lời, thanh âm của hắn tan vào trong gió, giống như ảo giác.
“Đúng, trời xanh làm gì có mắt.” Nàng nở nụ cười. “Nếu trời xanh có mắt, ta và ngươi đều đã chết một ngàn lần rồi.”
Nàng vừa dứt lời, cánh tay Tần Thiên Sinh bỗng nhiên siết chặt, nàng chợt nghe thấy âm thanh tim đập cuồng dã trong ngực hắn.
Nàng ngẩng đầu nhìn, ánh mắt hắn vẫn nhìn về phía trước, không biết tiêu cự ở đâu, đôi con ngươi đen nhánh như đầm mực, lông mi dài… Cảm giác nàng đang nhìn mình chăm chú, hắn cúi đầu đối mặt với nàng. Trong chốc lát, nàng cảm thấy trong đầm mực ấy ánh lên một chút lửa.