Phượng Vũ Chiến Ca

Quyển 2 - Chương 36: Địa ngục




Trữ Hạ dùng ngón tay chọt chọt cánh tay A Mộc Đồ: “Ngài đang suy nghĩ cái gì mà xuất thần như thế?”

A Mộc Đồ cầm lấy tay nàng, xem xét lòng bàn tay, sau đó lại sờ lên trán: “Hết sốt rồi.”

Trữ Hạ cúi đầu, nhẹ nói: “Cảm ơn!”

A Mộc Đồ cười: “Cảm ơn cái gì?”

“Ta nghĩ ngài sẽ mắng ta.” Trữ Hạ chột dạ sờ sờ đầu.

“Đương nhiên là phải mắng. Lại dám trộm lệnh bài và ngọc bội của ta!” A Mộc Đồ trừng mắt. “Thực cho rằng bổn vương không dám trị tội nàng sao?”

Ánh mắt của nàng nhìn chằm chằm xuống chân, yếu ớt đáp: “Ta không dám.”

“Không dám?” A Mộc Đồ tức xịt khói lỗ tai. “Chung Trữ Hạ nàng còn có chuyện gì mà không dám làm đây hả?”

Trữ Hạ ngoan ngoãn lấy ngọc bội từ trong ngực ra, đưa cho A Mộc Đồ: “Lệnh bài đã bị Lạc tướng quân tịch thu rồi, còn miếng ngọc này ta trả cho ngài, sau này nhất định sẽ không dám trộm đi nữa.”

Nhìn bộ dáng đáng thương của nàng, lòng A Mộc Đồ cũng mềm nhũn. Hắn cầm lấy ngọc bội thắt vào thắt lưng nàng, nói: “Vậy hãy giúp ta giữ nó thật tốt, thề cả đời này không được làm mất.”

Trữ Hạ cúi đầu nhìn miếng ngọc.

Mặc dù nàng không thể phân biệt được địa vị của các loại ngọc, nhưng chỉ nhìn vào màu sắc tinh khiết, ôn nhuận như nước, có thể phán đoán được giá trị của khối ngọc này không hề nhỏ.

Nhưng một miếng ngọc quý báu như thế, đối với Khế Sa Vương chắc cũng không coi vào đâu.

“Nếu như… đánh rơi thì sao?” Trữ Hạ cẩn thận từng li từng tí, hỏi lại.

A Mộc Đồ buồn bực không nói lời nào, thật lâu sau mới ngẩng đầu, nghiêm túc tới mức làm Trữ Hạ phát run: “Nếu như đánh rơi thì phải tìm lại, nhất định phải tìm lại.”

A Mộc Đồ vuốt vuốt miếng ngọc, như đang suy nghĩ cái gì.

“Nhưng nếu như… tìm không thấy thì sao?” Trữ Hạ rất am hiểu nhổ lông bờm sư tử, hỏi tiếp.

“Vậy nàng cứ chờ chết đi!” A Mộc Đồ hung dữ quát.

Trữ Hạ thè lưỡi, nói: “Vậy ta không nhận đâu.”

“Không cho phép!”

“Sao có thể như thế!” Trữ Hạ hét lên.

A Mộc Đồ nhìn nàng, bỗng nhiên vươn tay ôm nàng vào lòng, nói: “Ta cho nàng một cơ hội… Gả cho ta đi.”

Trữ Hạ sững sờ, cười nói: “Đa tạ vương nâng đỡ, Trữ Hạ thật không dám nhận. Ngày đó, khi Trữ Hạ muốn ở lại, Vương đã nói với ta rằng sau này chuyện gì cũng phải tự mình cố gắng, không nên hy vọng xa vời. Vương giữ ta lại để sau này còn lấy cớ đánh Bang Thập, không phải sao?”

A Mộc Đồ nhíu mày, dường như đang cố nén tức giận, giọng điệu hơi châm chọc: “Ta đổi ý rồi!”

“Đổi ý!” Trữ Hạ há hốc mồm, thiếu điều rớt quai hàm nhìn hắn: “Người là Hoàng đế! Quân vô hý ngôn, nhất ngôn cửu đỉnh, người có hiểu hay không?”

Chiêu trò đổi ý này không phải trước giờ chỉ có mình nàng mới dùng sao?

“Ta là hoàng đế, nên ta tự định đoạt là được.” Hắn hoàn toàn trở thành vô lại.

“Ngài…” Trữ Hạ hay tay chống lên hông, miệng há hốc, nàng thật sự muốn gọi người ngoài vào lắm rồi.

“Trữ Hạ, bây giờ nàng sợ nhất điều gì?” Hắn bỗng nhiên thay đổi biểu lộ, sắc mặt trầm xuống.

Trữ Hạ giật mình hỏi lại: “Sợ nhất cái gì ư?”

“Trong lòng nàng không thể bỏ xuống cái gì?” A Mộc Đồ đặt những ngón tay mảnh dẻ của nàng lên môi hắn.

“Đệ đệ của ta. Đã hơn một năm rồi nhưng ta không biết bây giờ hắn còn sống hay không…” Trữ Hạ lo lắng nói.

“Được, thế này nhé, ta giúp nàng tìm hắn, điều kiện là… nàng phải gả cho ta!” A Mộc Đồ nâng cằm nàng lên.

“Nếu ta cự tuyệt thì sao?”

“Nếu nàng còn từ bên cạnh ta trốn đi thì ta sẽ truy nã đệ đệ nàng trên cả nước.” Sự nhẫn nại của A Mộc Đồ đã bị nàng mài nhẵn rồi. “Còn nữa, ta sẽ đem bạch mã của nàng giết làm canh thịt ngựa!”

“A Mộc Đồ!” Trữ Hạ không nhịn được gào lên, nhưng ngay sau đó lại kiềm chế được, cười. “Ngài đây là… Ngài đang muốn bức hôn ta sao?”

“Ta rất nghiêm túc, nói được sẽ làm được.” A Mộc Đồ bày ra một thần sắc cực kỳ nghiêm túc, rõ ràng lần này hắn không nói đùa.

“Chuyện đó… Có phải chúng ta nên ưu tiên giải quyết chiến sự trước rồi mới thảo luận vấn đề này hay không?” Trữ Hạ tranh thủ thời gian đổi chủ đề, con mắt đen đảo như rang lạc.

“Nói rất đúng…” Hắn trầm ngâm. “Xem ra ta nên cho Bang Thập một chút hồi báo đã…”

“A?” Trữ Hạ rướn mày tò mò.

A Mộc Đồ cười cười nhìn nàng, chần chừ một chút rồi nói: “Hay là đem Tử Vụ ra khai đao nhỉ?”

Trữ Hạ biến sắc: “Nàng ấy là thê tử của ngài đó.”

A Mộc Đồ ngả ngớn nâng cằm nàng lên vuốt ve: “Thê tử sao? Vợ của ta không phải là nàng ư?”

“A Mộc Đồ!” Trữ Hạ không muốn tiếp tục đây dưa chủ đề này nữa. Nàng tin là nam nhân này chuyện quỷ gì cũng có thể làm ra được đấy.

A Mộc Đồ nở nụ cười, đôi con ngươi màu lục như bảo ngọc lúc này lại chẳng khác gì đôi mắt của dã thú. “Nàng nói, Lôi Nhược Nguyệt đem nàng ta gả tới đây để làm gì? Đã gả công chúa tới lại còn phát động chiến tranh… Không phải là dùng máu của nàng ta tế vong linh các chiến sĩ Khế Sa sao?”

“Không… Không, ngài không thể đụng tới nàng ta!” Trữ Hạ nghĩ tới Tử Vụ, mặt xám như tro tàn.

“Không thể động vào? Cho ta một cái lý do đi nào, công chúa của ta?” A Mộc Đồ không thèm đếm xỉa tới, cúi đầu hôn lên má nàng.

Chuyện này mà còn cần lý do sao? Trữ Hạ muốn chửi ầm lên nhưng lại không dám làm càn, chỉ có thể dùng ánh mắt hậm hực nhìn hắn.

Nhưng A Mộc Đồ nào có sợ ánh mắt của nàng.

Nàng nghiêm túc cầu khẩn: “Ta chỉ có thể thỉnh cầu ngài. Ta một không tiền, hai không quyền, có đồng ý hay không cũng chỉ có thể do ngài quyết định. Dù sao ta vài ngài ở cạnh nhau… ta… ta cũng chưa bao giờ bắt nạt ngài mà.”

A Mộc Đồ nhìn nàng tới nửa ngày rồi hỏi: “Nàng ta quan trọng với nàng thế sao?”

“Đúng vậy, đó là đường muội của ta.”

“Quan trọng hơn so với ta không?”

“…”

Vấn đề này làm cho Trữ Hạ giật nảy mình. Dường như… dường như không thể so sánh như vậy được.

“Được rồi, dù sao nàng cũng chưa từng nghĩ tới ta.” A Mộc Đồ gật gật đầu, không muốn nói gì thêm nữa.

“Không phải… Ý của ta là…” Trữ Hạ giữ chặt hắn, muốn giải thích mà lại không biết giải thích như thế nào. Lúc bắt gặp một chút cảm xúc khó hiểu từ trong mắt hắn, trong lòng nàng không khỏi một trận xao động.

Hắn vươn tay, muốn đụng vào mặt nàng nhưng rồi lại thu tay về.

“Nếu như ta không đồng ý? Nếu như ta muốn lấy máu nàng ta để tế quân sĩ thì sao?” A Mộc Đồ cố ý hỏi.

Trữ Hạ không nói gì, chỉ nhìn hắn bằng ánh mắt quật cường.

Đó là một loại uy hiếp, tuy nàng không nói ra miệng nhưng hắn lại hiểu. Nếu như hắn thực sự giết Tử Vụ, nữ nhân này sẽ lập tức coi hắn như kẻ thù. Với tính cách quật cường của nàng, chỉ sợ cả đời này nàng cũng sẽ không tha thứ cho hắn.

Đôi mắt A Mộc Đồ trầm xuống, cắn chặt môi dưới, kiên quyết rời đi.

Nếu không hắn sẽ không nhịn được mà bóp chết nữ nhân luôn tự cho mình là đúng này. Hoặc là sẽ… mạnh mẽ ăn sạch nàng.

Hắn vội vàng rời đi, lại không để ý tờ giấy viết tin tình báo từ hoàng cung Bang Thập gửi tới đã rơi ra…

Trữ Hạ nhặt lên, mở ra đọc, sắc mặt bỗng trở nên trắng bệch…

Ha ha, quả nhiên là đã đánh giá nàng cao quá rồi! Trong cái trò chơi chính trị và chiến tranh này, nữ nhân vốn chẳng khác nào thẻ đánh bạc của nam nhân cả.

Đã từng thề non hẹn biển, giờ lại như một câu chuyện cười. Cái nhẫn trên ngón tay cái của nàng chợt như siết chặt. Đau nhói.

Nàng không nên khổ sở. Không phải chính nàng đã quen với sự phản bội rồi hay sao? Dù sao… chưa từng trả giá, cũng chưa từng mất đi… Đôi con ngươi trong trẻo như lưu tinh xẹt qua giữa trời đêm, giờ này đã không còn liên quan gì tới nàng cả.

Không liên quan gì, một chút cũng không.

Ba ngày sau, Mạc Lăng Tiêu đoạt được Liễu Lăng ở gần thành Đàm Khê, giết tướng quân trú đóng Lý Đãng.

Tối hôm đó, toàn bộ dân chúng và binh sĩ trong thành Nguyên Tiêu nằm ở phía tây Liễu Lăng đều bị kéo ra khỏi thành đồ sát. Máu tươi nhuộm đỏ một vùng, chẳng khác nào địa ngục trần gian.

A Mộc Đồ lấy lý do muốn dùng máu tế thần.

Nếu như Mạc Lăng Tiêu muốn đoạt lại mười ba thành trì kia về, vậy thì cũng chỉ có thể nhận về mười ba tòa thành chết.

Cùng lúc đó, Liệt mang theo hai mươi vạn binh lính tới đóng ở phòng tuyến phía đông, A Mộc Đồ liền nhổ trại về thành Đô Linh.

Đêm đầu mùa hạ, không khí trong phòng hơi lạnh, nếu không phải trong không khí còn có mùi cháy khét thì nhất định sẽ là một đêm tuyệt đẹp.

Trữ Hạ cầm một vò rượu ngồi ở trên sườn núi bên ngoài doanh trại uống một mình. Mây đen che kín trăng, từ từ lan ra khắp bầu trời.

Một đôi tay đặt lên vai nàng, nhẹ nhàng mà vững chãi, lạnh như băng. Không quay đầu lại thì nàng cũng biết đó là A Mộc Đồ.

“Vì sao lại uống rượu một mình?” Thanh âm của hắn trầm thấp nhưng lại như gió nhẹ bên tai nàng.

Trữ Hạ hơi rung động, cười đáp: “Ánh trăng đẹp như thế, sao có thể lãng phí.”

Hắn ngồi xuống cạnh nàng, nói: “Tuy ánh trăng đẹp nhưng cũng không bằng một phần vạn nàng.”

“Ha ha! Vương của ta, người từ bao giờ lại học được cách nói nịnh nọt thế này?” Trữ Hạ vui vẻ hỏi.

Hắn quay sang, ngưng mắt nhìn nàng: “Nàng cảm thấy thế nào?”

Nàng sững sờ nhìn hắn: “Ngài thích ta sao?”

A Mộc Đồ và nàng mắt đối mắt hồi lâu, rồi hắn đáp: “Thích thì thế nào, mà không thích thì sao?”

Trữ Hạ cười rộ lên: “Khẩu vị của ngài thật đặc biệt.”

A Mộc Đồ gật đầu: “Đúng thế. Không chỉ mình nàng thấy vậy đâu.”

“Ngài có cảm thấy sống quá mỏi mệt không?” Trữ Hạ đặt cằm lên đầu gối, vô thức nhìn chén rượu trong tay. “Một tiểu nhân vật như ta sống đã cảm thấy không thể thở nổi rồi, ngài làm Hoàng đế chắc càng vất vả hơn?”

“Cũng may là quen rồi.” Dưới ánh trăng, đôi con ngươi màu xanh sáng lên một màu tuyệt đẹp.

“Trước khi hoàng cung xảy ra biến cố, ta chưa từng nghĩ rằng mình lại có thể giết nhiều người như thế.” Trữ Hạ hoảng hốt, không biết có phải do đã uống nhiều hay không.

“Người nào rồi cũng phải chết, có phải chết già hay không mà thôi.” Hắn vuốt ve tóc nàng. Mái tóc đã dài ra không ít, nhưng vẫn cứng quèo như tính cách ương bướng của nàng vậy.

Trữ Hạ cười thảm, có lẽ rượu đã ngấm nên mặt nàng hơi hồng lên, dưới ánh trăng nhìn vô cùng động lòng người.

“Nhưng ngài cũng thật sự là kẻ tàn khốc, máu lạnh đó. Sao ngài có thể phất tay một cái là tàn sát cả một tòa thành như thế!” Nàng nhẹ cười.

“Tàn nhẫn ư? So với những sự việc Hán Thống đã làm với người Khế Sa trước đây, tàn sát mười ba tòa thành có tính là gì.” Hắn cười lạnh, giọng nói không hề mang theo chút ấm áp nào.

Trữ Hạ cười với hắn, lại nâng vò rượu lên, rót ra một chén, nói: “Ngài thật giống sói trên thảo nguyên. Tên A Mộc Đồ của ngài có phải có ý nghĩa là ‘sói’ không?”

“Không phải.” A Mộc Đồ nhìn nàng. “Theo ý của nàng, ta giống sói sao?”

Trữ Hạ gật như gà mổ thóc: “Ngài không biết, ngày đó ta gặp sói ở trong núi… bọn chúng rất dữ tợn… Chúng muốn ăn thịt ta… Nhưng ngài xem, chúng đều không đánh lại ta… Ha ha… Thế nhưng mà, chúng cắn cũng đau lắm…”

Trữ Hạ tựa lên vai A Mộc Đồ cười ngây ngô: “Rất đau. Ta cảm tưởng mình đã chết rồi ấy. Nhất định sẽ có một ngày, ta cũng bị ngài ăn thịt đấy… Này… Đúng không? Ha ha ha…”

“Nếu như nàng phản bội ta… ta không có răng nanh cũng nhất định sẽ xé xác nàng…” Đầu ngón tay của hắn vuốt nhẹ trên bờ môi nàng. “Đại khái thế.”

Trữ Hạ lơ đãng ngẩng đầu: “Cái gì? Đại khái cái gì?”

A Mộc Đồ cúi đầu: “Đừng hỏi ta. Ta không biết… Cũng có lẽ ta đã bị nàng xé nát rồi.”

Nàng nhìn hắn, sau nửa ngày bèn cười rộ lên, giống như đã nghe thấy chuyện nực cười nhất thế gian này. Nước mắt nàng cũng theo tiếng cười mà rơi xuống.

“Không cho cười.” A Mộc Đồ nhíu mày.

Nàng cười ngã ngửa về sau. Những cọng cỏ dính trên tóc và quần áo nàng, nhặt mãi cũng không hết.

“Ta làm sao mà xé nát được ngài? Ta đây tay trói gà không chặt, ngay cả vận mệnh của mình đều không nắm được… Ta vô đức vô năng… Ta có gì mà có thể xâm phạm tới ngài được chứ?...” Nàng nằm trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn bầu trời. “Trăng còn có sao bầu bạn, ta còn không bằng vầng trăng đó. Ta chỉ có hai bàn tay trắng.”

“Ta ở bên nàng, sẽ không để nàng ở một mình.” Hắn phủ bóng mình lên người nàng, chặn tầm mắt của nàng nhìn lên trời, tiếp tục nói: “Cho dù có một ngày xuống địa ngục, ta cũng sẽ kéo nàng theo, nhất định không buông.”

Nàng kinh ngạc nhìn hắn, nét mặt của hắn chìm trong bóng tôi, chỉ có đôi mắt màu xanh là sáng lên. Nàng mỉm cười: “Địa ngục ư? Đúng vậy, chỉ cần ngài vung tay lên là nhân gian sẽ thành địa ngục rồi.”

“Nàng sợ ư? Nàng sợ phải xuống địa ngục cùng ta ư?” Môi của hắn hơi nhếch lên, đôi mắt như câu hồn đoạt phách.

“Ta không sợ… Sao ta phải sợ.” Nụ cười của nàng như ngọn lửa bùng lên trong đêm đen, lấn át cả ánh sáng của vầng trăng treo trên đầu hai người.