Nghe A Mộc Đồ kể xong, Trữ Hạ nằm trên ghế đã cuộn mình tròn vo lại.
Những sự tình này nàng cũng từng trải qua, thế nhưng nàng không được như hắn, không có khả năng thay đổi mọi chuyện, chống lại mọi thứ, chỉ có thể chạy trốn, rời khỏi cung điện đầy máu của mình.
Mạc Lăng Tiêu à Mạc Lăng Tiêu… Giết hơn một ngàn người, đây không phải là tự vệ mà thuần túy là đồ sát.
Nam nhân luôn mỉm cười dịu dàng với nàng, nam nhân đã từng nói nàng hãy gả cho hắn, người nói có thể cho nàng vinh hoa phú quý, nguyện ý mang nàng rời khỏi những tranh giành kia. Nam nhân ấy, cuối cùng đã đi lên huyết vương chi lộ. (Huyết vương chi lộ: Con đường đầy máu của bậc đế vương)
Buổi tối không có mặt trời, chỉ có ánh trăng. Ánh trăng bàng bạc, sáng trong.
Ánh trăng rọi lên người nàng một cách nhu hòa, lại có chút mông lung, như chỉ cần chạm vào cũng sẽ bị tan ra. A Mộc Đồ dựa trên cây cột, nhìn nàng, trong lòng khẽ thở dài.
Ghế nằm rất lớn, A Mộc Đồ đi tới, ngồi bên cạnh Trữ Hạ. Ánh mắt của nàng nhìn ra ngoài cửa sổ, tiêu cự rời rạc.
Hắn cúi xuống, tay đặt lên người nàng. Vì ở rất gần nên có thể thấy rõ hàng mi dài và cong của nàng.
“Thật to gan, trước mặt ta lại dám nghĩ tới nam nhân khác.” A Mộc Đồ khẽ nói, âm thanh đầy đùa giỡn, ngón tay miết trên môi nàng.
Trữ Hạ khẽ run, quay đầu nhìn hắn. Đôi mắt xanh sậm giống hệt mắt sói trên Phong Diên sơn đêm ấy. Đêm ấy, nàng cho là mình đã chết chắc rồi, da thịt trên người đều bị xé ra vô cùng đau đớn, đau đớn đó khiến cho nàng chỉ muốn nghĩ tới cái chết.
Nhưng cuối cùng nàng cũng đã vượt qua.
Nàng như không nghe thấy lời hắn, chỉ sững sờ nhìn hắn, ngay cả con mắt cũng không chớp lấy một cái.
Hồi lâu sau, nàng khẽ bật cười, có thể một ngày nào đó hắn sẽ trở thành một con sói, dùng móng vuốt xé xác nàng, dùng răng nanh cắn nàng hay không? Ánh mắt lạnh như băng kia, đằng sau đó cất giấu bao nhiêu lãnh khốc và máu?
Trữ Hạ vươn tay, khẽ chạm vào khóe mắt hắn, cười: “Đôi mắt này thật xinh đẹp, giống như bảo thạch vậy.”
Trữ Hạ cười như thế khiến cho A Mộc Đồ không khỏi rung động từ tận đáy lòng. Hắn kéo tay nàng xuống, đặt cố định trên người hắn, tay kia nhẹ xoa cái cằm của nàng, nâng lên, người hơi cúi xuống. Đôi môi anh đào hồng thuận của nàng hơi nhếch lên như khiêu khích, dụ hoặc hắn. Trong lòng hắn như có thanh âm đang nghiền nát trái tim mình, làm hắn không dám vội vàng, chỉ sợ âm thanh của trái tim sẽ vang lên bên tai nàng.
“Ta buồn ngủ rồi!” Lúc môi hắn sắp chạm vào môi nàng, nàng bỗng nhiên rụt cổ lại, rút tay khỏi vòng eo hắn, đem đầu rúc vào ngực hắn.
A Mộc Đồ sửng sốt trong giây lát, mày nhăn tít, nhưng cũng không nói câu gì, chỉ kéo nàng vào lòng, để nàng gối đầu lên tay mình, tùy ý ôm lấy nàng.
Có đôi khi, một cái ôm nhẹ nhàng, một lồng ngực rộng lớn sẽ làm nàng quyến luyến không thôi, cho dù người ôm này có một đôi con ngươi lạnh băng như mắt sói.
Chỉ cần nhắm mắt lại là không nhìn thấy, không nghe thấy, cũng không nghĩ gì, sẽ không đau lòng và không sợ hãi.
Kế hoạch của nàng từ đầu đâu phải như thế. Nhưng bây giờ phải đi thế nào nàng cũng không biết nữa. Giống như một đứa trẻ đột nhiên đi lạc đường, cứ đứng mãi nơi ngã tư, chẳng biết nên đi hướng nào.
Thôi thì nàng cứ trốn tránh một chút, thời gian ấm áp như thế này chắc cũng sẽ không được dài.
Sau này, hẳn sẽ là một hồi tinh phong huyết vũ.
Tháng ba đã tới, mùa xuân càng thêm ấm áp.
Ánh nắng buổi sáng rọi lên gương mặt nàng khiến A Mộc Đồ cảm thấy hơi hoảng hốt.
Hoa xuân phơi phới, gió xuân mang theo một chút lạnh lẽo thổi vào phòng, bên tai còn có tiếng côn trùng rên rỉ. Sương đọng trên những ngọn cỏ xanh ánh lên dưới ánh sáng mặt trời buổi sớm, phản xạ ngược lên mắt của A Mộc Đồ khiến cho đôi mắt màu lục của hắn thêm phần dịu dàng.
Trữ Hạ chưa dậy, có lẽ vì cảm thấy lạnh nên nàng càng rúc sát vào ngực A Mộc Đồ. Nhìn Trữ Hạ đang nằm gối lên tay mình, hắn lại không nhịn được vươn tay vuốt ve gương mặt xinh đẹp cùng với mái tóc đen ngắn ngủn của nàng.
Giờ khắc yên bình như thế này thực sự hắn chưa từng một lần được trải qua trong đời. Sự yên bình này khiến cho hắn đột nhiên có một khát khao chưa từng có, giá như nó cứ mãi mãi kéo dài, đến cuối đời hắn cũng sẽ không tiếc nuối.
Nàng vẫn ngủ rất an tĩnh, trên gương mặt còn đọng lại vẻ tươi cười, không biết đang mơ thấy giấc mộng đẹp nào nữa?
Chỉ vì nụ cười này, hắn cam tâm bảo vệ, để cho chiến tranh và máu tanh không thể lại gần nàng.
Có lẽ, hắn còn có thể… có thể…
A Mộc Đồ sững sờ, bị ý nghĩ đột nhiên này của mình dọa cho hoảng sợ. Ánh mắt của hắn dán chặt lên gương mặt nàng, tìm tòi từng biểu hiện trên gương mặt thanh tú ấy. Đây là lần đầu tiên hắn tình nguyện lấy cánh tay cho ai đó gối đầu, cũng là lần đầu tiên có cảm giác muốn chiếm hữu với một người như thế.
Ý niệm này thực sự rất kỳ quái, nhưng hình như cũng không tệ lắm…
Hắn nhìn nàng rất gần, cúi đầu thêm một chút, môi hắn đã đặt lên trán nàng, nhẹ nhàng như chuồn chuồn lướt nước.
Nhưng nàng lại như đã biết có người hôm trộm, hơi nhúc nhích người, miệng lẩm bẩm: “Như Nguyệt ca ca…”
Rất nhẹ nhàng mà nghe như tiếng sấm bên tai.
Cả người hắn cứng đờ, rồi nở nụ cười tự giễu, trong lòng cảm thấy như có ai cầm roi quất một cái, chua xót không nói nên lời.
Lúc Trữ Hạ dậy thì mặt trời đã lên cao. Mùa xuân luôn làm người ta có cảm giác muốn lười biếng. Nàng duỗi duỗi cái lưng cho đỡ mỏi rồi ngáp dài một cái.
Mắt còn chưa trợn, tay đã duỗi căng ra, xoay xoay vặn vặn mình mấy cái, động tác rất thoải mái.
“Ngủ ngon chứ, bảo bối của ta?” A Mộc Đồ lười biếng nghiêng đầu nhìn nàng cười, trong mắt có một tia trêu chọc giảo hoạt.
Trữ Hạ ngồi dậy, vò vò mái tóc, trong mắt còn chút mơ màng, làn da vì ngủ đủ giấc nên cũng trở nên mềm mại hồng hào, nhìn thật mê người.
“Rửa mặt đi rồi ăn sáng. Ăn xong ta dẫn nàng đi.” A Mộc Đồ thu lại cánh tay bị nàng gối cả một đêm, xoa xoa mấy cái sau đó đứng dậy.
“Đi đâu cơ?” Trữ Hạ cũng đứng dậy theo.
Hắn dừng chân, xoay người nhìn nàng: “Ta muốn đưa nàng về cung.”
“Về cung? Tại sao?” Trữ Hạ bị câu nói này dọa cho tỉnh hẳn.
“Bởi vì ta đã động tâm với nàng rồi.” A Mộc Đồ tiến lên trước một bước, tới trước mặt nàng, hai con ngươi như đang cười, thò tay vuốt vuốt lại mấy sợi tóc còn đang tán loạn của nàng.
Trữ Hạ ngây ngẩn cả người, mà hắn cũng không vội, cho nàng thời gian để tiêu hóa lời hắn nói.
Sau nửa ngày, nàng mở miệng, vẻ mặt đầy mờ mịt: “Ngươi… Ngươi ngủ tới mụ mị đầu óc rồi hay là ta đang nghe lầm vậy? Có thể nói lại một lần nữa được không?”
“Nàng… Chung Trữ Hạ, xem mình là hạng gì mà có thể may mắn được bổn vương coi trọng đi. Ngu ngốc! Miệng há lớn như thế làm gì? Còn không mau tới đây nịnh bợ ta đi!” A Mộc Đồ trưng ra bộ mặt hung ác, vươn tay dí lên trán nàng, giống như phải lấy người đòi nợ vậy.
Cái gì? Miệng Trữ Hạ há ra thật lớn, có thể nhét vào tới mấy quả trứng gà.
“Không phải nàng muốn ở bên cạnh ta sao? Đây là thời cơ tốt nhất đấy.” A Mộc Đồ lại nói, đôi con ngươi màu xanh lóe lên hàn quang, tỏ vẻ rất nguy hiểm.
Đối với thái độ trần trụi như thế của hắn, nàng lại không biết làm gì để ứng phó, mặc dù nàng đã từng nghĩ tới việc dụ dỗ hắn thật.
Thực ra nàng đâu có ngu ngốc, dù là người khác cũng sẽ hoài nghi, chẳng phải A Mộc Đồ đang thổ lộ với nàng hay sao?
Được rồi, hắn là vương của Khế Sa, hắn không phải người bình thường.
“Bây giờ nàng có hai lựa chọn.” A Mộc Đồ lướt qua nàng, đi tới bên cửa sổ, bên ngoài gió xuân phấp phới, chim hót hoa nở tưng bừng.
Hắn đứng trước cửa sổ, xoay người, lưng cõng ánh sáng khiến nàng không thấy rõ lắm. “Thứ nhất, thật lòng yêu mến ta. Nàng biết rõ, nếu như thế với nàng đều có chỗ tốt. Thứ hai, nàng làm bộ yêu mến ta, dù là lợi dụng ta cũng được, muốn đạt được mục đích gì cũng được, nhưng ngàn vạn không nên để ta phát hiện ra, nếu không… Nàng phải tin rằng, hậu quả nàng tuyệt đối không thể chấp nhận được đâu.”
Câu nói sau cùng của hắn vừa dứt, nàng còn cảm nhận được ánh mắt lạnh như băng của hắn. Nàng thật sự tin rằng, A Mộc Đồ là loại nam nhân tuyệt đối không cho người khác phản đội mình.
Trữ Hạ đến trước mặt hắn, cười nói: “Như thế, vương của ta, chàng yêu thích ta sao?”
“Không biết.” Hắn tự tay dùng đầu ngón tay nhẹ vuốt ve gương mặt của nàng, trong mắt có thêm một chút mờ mịt. “Có lẽ một ngày nào đó ta sẽ không cần nàng, nhưng bây giờ…”
Trữ Hạ cười nhẹ, giống như hoa xuân tắm nắng mặt trời, nói: “Vương, thiên hạ này là của người, tính mạng thiên hạ là của người, ta, đương nhiên cũng là của người đấy.”