Thuyền đi tới ngoài cửa Thủy trại, thủ vệ đi tới ngăn cản, chĩa đầu mâu vào bọn hắn, hô: “Này? Các ngươi làm gì vậy?”
Người chèo thuyền do lão binh lĩnh thủ hạ của Cố Lặc giả trang vội tiến lên, nói với họ bằng ngôn ngữ Hán Thống:
“Hai vị lão gia, lão gia nhà ta là thương nhân, nghe nói hai nước chuẩn bị chiến tranh nên vội vàng chạy sang Hán Thống tìm thân thích nương náu. Các ngươi cũng biết, cuộc chiến này một khi nổ ra thì không có nơi nào an toàn cả.”
Hai tên binh sĩ liếc mắt nhìn nhau, vừa định mở miệng đuổi người thì Tiếu Lăng đem tới hai cái hộp, nhét vào tay mỗi tên một cái, lại nói bằng giọng Hán Thống rất chuẩn:
“Đây là một chút quà nhỏ của lão gia nhà ta, thỉnh xin nhận cho, mong rằng hai vị có thể cho bọn ta đi qua.”
Hai tên binh sĩ bèn mở hộp trên tay mình ra, trong lòng không khỏi cả kinh. Đây chính là chuyện tốt trên trời rơi xuống đi. Bọn hắn suốt ngày canh cổng ở đây, một năm thì có thể có bao nhiêu bổng lộc? Tài bảo trong hộp này đủ để bọn hắn sống được nửa đời còn lại rồi.
Một tên lính quèn hắng giọng, hỏi lại Tiếu Lăng:
“Ta làm sao mà biết các ngươi có phải gian tế hay không? Các ngươi tới Hán Thống là muốn nương tựa người nào?”
Trữ Hạ theo kế hoạch cười khẽ một tiếng, dùng tiếng Hán Thống đã được luyện rất nhiều trước đó, đáp lại hắn:
“Thái thú Đồng thành là tỷ phu của ta, ngươi còn không mau thả người, chọc tức ta, ta sẽ cho các ngươi biết tay.”
Tên tiểu binh nhìn Trữ Hạ một cái, chỉ thấy nàng đang đứng cạnh Lưu Tịch, ăn mặc toàn là cẩm y ngọc bào, đầu cài trâm ngọc, khuôn mặt như hoa, tư thái yểu điệu, mấy tên tiểu binh canh cổng như chúng đã bao giờ được gặp người đẹp như thế, mặt không khỏi đỏ ửng lên.
Lại nhìn tới Liệt trái ôm phải ấp hai mỹ nữ, tuy giống người Khế Sa nhưng thật sự là có tướng công tử thế gia, hơn nữa còn ra tay hào phóng như vậy, nếu thật sự là người nhà Thái thú, bọn hắn làm sao có thể đắc tội được.
Hai tên lính quèn tranh thủ bảo người chèo thuyền lên bờ, theo chúng tới báo cáo đội trưởng, không bao lâu, đội trưởng tự mình dẫn đoàn người bọn họ đi vào.
Liệt cải trang thành một tên công tử tao nhã, lễ độ, khí chất phi phàm, thấy Trữ Hạ cười trộm thì ném cho nàng cái nhìn khinh khỉnh.
Sắc trời tối đen, gã đội trưởng sắp xếp phòng cho cả bọn, sau đó còn chuẩn bị bữa tối tươm tất. Mãi đến nửa đêm, ngoại trừ Trữ Hạ, tất cả đều đã đổi y phục sang màu đen, đi tới phòng bên cầm lấy vũ khí. Lúc trước vì đề phòng binh lính Hán Thống kiểm tra nên tất cả vũ khí đều nhét ở đáy rương châu báu.
Đêm lạnh như băng, Trữ Hạ run rẩy lấy thanh đao, trên lưng còn đeo cả cung. Nàng không biết tại sao Liệt vẫn bắt nàng mặc nữ trang, còn không cho nàng mặc lên cả áo choàng. Hắn không phải đang báo thù riêng đấy chứ? Thật sự là tiểu nhân quá đi!
Nghĩ vậy nhưng nàng vẫn chỉ có thể khuất phục dưới ánh mắt uy hiếp của Liệt, theo sát đoàn người.
Đi về phía cửa thủy trại, đi xuyên qua hai hành lang, trên đường đi không gặp nhiều lính tuần tra lắm, năm người bí mật thủ tiêu hết.
Vượt qua một đội tuần tra, Liệt chỉ vào cửa thủy trại, phân phối nhiệm vụ.
“Tiếu Lăng mở cửa bên trái, Lưu Tịch giết mấy tên ở bên cửa phải, một tên cũng không được lưu lại. Nếu như tình báo là đúng thì ở bên đó có khoảng ba mươi thủ vệ, nhưng vị trí không tập trung, ám sát không quá khó khăn. Sau đó các người tập hợp ở chỗ cao nhất.
Mãn Đại Ngưu, ngươi còn nhớ rõ bản đồ địa hình ở đây không? Đi tới kho lúa hay một chỗ nào đó phóng hỏa cho ta. Ta và Trữ Hạ sẽ đi thẳng tới cửa, ở chỗ đó có năm thủ vệ, sau khi giết bọn chúng sẽ mở thông đạo vào Thủy trại. Mở xong, ta sẽ ra ám hiệu, Tiếu Lăng và Lưu Tịch thấy lửa bên chỗ Mãn Đại Ngưu cháy là châm lửa phát tín hiệu để Cố Lặc dẫn binh vào.”
Liệt nhìn mặt từng người, hỏi: “Đã rõ ràng hết chưa?”
Mọi người gật đầu lia lịa, bắt đầu chia nhau ra hành động. Trữ Hạ ngưng thần tập trung suy nghĩ, nguyên bản luôn vui đùa ầm ĩ, lúc này cũng tỏ ra lặng lẽ. Nàng rút đao, nắm chặt trong tay, trên mặt hiện lên một tia cười như không cười.
Nếu như nói hy sinh là không thể tránh, vậy thì giết người cũng là bất đắc dĩ. Không muốn bị người giết, vậy chỉ có thể giết người.
Đây là chiến tranh, chiến tranh là một thời đại sai lầm chứ không phải là tội ác của riêng ai. Đây là lần đầu tiên Trữ Hạ giết người, nàng phát hiện mình trấn định hơn nhiều so với tưởng tượng.
Tiếu Lăng quay đầu nhìn nàng một cái như có nhiều lời muốn nói, nhưng cuối cùng lại không nói ra miệng. Hắn nhíu chặt mày không nói ra lý do lo lắng của mình, cuối cùng chẳng nói gì cả, thân ảnh thoắt cái biến mất trong bóng đêm
Một đêm đầy máu chảy, không biết có đủ nhuộm đỏ sông Li hay không?
Dưới chân cổng thủy trại có một gian phòng nhỏ, đi qua gian phòng chính là thông đạo đi vào thủy môn. Liệt và Trữ Hạ tiềm phụ ở cửa, phát hiện bên dưới có sáu thủ vệ. Trời đông giá rét, ba người trong đó đã nằm trên mặt ghế chợp mắt, ba người khác vừa sưởi ấm vừa nói chuyện.
Điều này nói lên sự gian nan của nhiệm vụ lần này. Nơi đây rất khó để rat ay hoàn hảo. Trữ Hạ nhíu mày, muốn trong một thời gian ngắn giết hết sáu người này mà không để bất cứ tên nào kịp kêu lên là rất khó. Chỉ cần có thanh âm hô lên là toàn bộ kế hoạch sẽ thất bại.
Liệt cầm lấy cung tên trong tay Trữ Hạ, thò tay đưa qua cổ nàng, bên tai nàng nhẹ nói ra kế hoạch.
Cuối cùng, hắn lại vẫn không yên lòng, gặng hỏi: “Ít nhất ngươi cũng có thể đối phó với một tên chứ?”
Trữ Hạ liếc hắn, quay người, váy áo thướt tha đi tới cửa.
Nàng nhẹ đẩy cửa để lộ ra cái khe nhỏ, sau cánh cửa có một con đường. Nàng quay đầu dùng khẩu hình nói với Liệt: “Chuẩn bị cho tốt vào.”
Liệt đứng sau Trữ Hạ, tay kéo cung, trên dây cung có năm mũi tên.
Trữ Hạ nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào, ba tên lính bên trong kinh ngạc quay đầu nhìn nàng. Đúng lúc này, ở đây, sao lại có nữ nhân xuất hiện?
Ba tên lính còn đang kinh diễm, chỉ thấy nàng lộ ra một nụ cười ngọt ngào, đẩy cửa rộng ra, sau đó ngồi thụp xuống.
Tử thần đã lộ ra răng nanh, lúc đám binh sĩ nhìn thấy Liệt ở phía sau thì dây cung đã được kéo căng, năm mũi tên lập tức bắn ra, xuất hiện trước tầm mắt mỗi người.
Trữ Hạ vừa ngồi xuống đã rút đao ra, Liệt vừa bắn, nàng đã lao về phía người không có mũi tên nào hướng đến, giơ tay chém xuống, một đao trúng cổ họng, một đao trúng tim tên lính. Thì ra giết người so với tưởng tượng lại đơn giản hơn nhiều như vậy. Động tác này Tiếu Lăng đã dạy nàng vô số lần, nàng vô cùng thuần thục, tới nỗi ở trong mơ cũng có thể làm được.
Liệt thả tên ra liền lập tức lao vào, vừa rồi năm mũi tên bắn ra, có hai mũi găm thẳng vào trái tim địch, một mũi cắm lên yết hầu tên thứ ba, tất cả mất mạng tại chỗ. Còn hai mũi tên dù trúng yếu điểm nhưng không hạ gục đối phương ngay lập tức, Liệt liền rút đao, hai tên còn chưa kịp kêu tiếng nào đã vĩnh viễn chìm vào câm lặng.
Trữ Hạ đứng ở trong góc phòng, vẫn chưa nhúc nhích.
Tiếu Lăng dạy nàng đao pháp lăng lệ ác liệt lại quá mức tàn nhẫn. Cả người nàng nhuộm đầy máu tươi, máu từ trên thái dương chảy xuống như nước mắt màu đỏ, nhỏ tong tong xuống đất.
Liệt nhìn nàng, đi tới, đè cánh tay cứng ngắc của nàng xuống, máu tươi bắn lên làn da trắng noãn và quần áo lụa mỏng nhìn vô cùng xinh đẹp.
“Xong rồi, không sao nữa.” Hắn ôm ôm vai nàng. “Không sao nữa, lần đầu ai cũng thế, quen rồi sẽ không sao?”
Giết sáu người chỉ trong một cái nháy mắt, tính mạng con người thật rẻ mạt.
Liệt vừa kéo nàng đi tới cửa, vừa liên tục vỗ vai nàng, nhẹ nói: “Đi mở cửa thôi.”
Liệt ở đường vào Thủy trại chờ đợi tín hiệu, không bao lâu sau liền thấy đầu của Tiếu Lăng ló ra. Tiếu Lăng ra hiệu cho Liệt hết thảy đều thuận lợi, sau đó Liệt và Trữ Hạ xoắn đây thừng kéo cửa mở thủy trại ra.
Mà ở bên kia, Mãn Đại Ngưu đã tạo thành một thế vô cùng hỗn loạn, âm thanh bạo động nổi lên bốn phía. Lưu Tịch giơ lên bó đuốc, chỉ nghe trên sông một hồi trống vang, Cố Lặc mang theo thủy quân vọt tới, quân Hán Thống loạn thành một đống.
Trong hỗn loạn, quân Hán Thống dẫm đạp lên nhau vô số, không bao lâu quân Khế Sa đã khống chế toàn bộ thủy trại, giết tất cả binh sĩ chống cự, bắt những binh sĩ đầu hàng làm tù binh.
Ở trong thủy trại chỉnh lại đội ngũ, Liệt lệnh cho Cố Lặc thủ thủy trại, còn mình và Trữ Hạ cùng 3000 tinh binh khác chạy về phía Đồng thành. Hắn để cho quân tiên phong đổi thành quân phục Hán Thống, lệnh cho tù binh xen kẽ đi vào giữa quân Khế Sa.
Lúc đi vào Đồng thành, ở phương đông đã xuất hiện ánh sáng. Quân Đồng thành nhìn thấy người một nhà, yên lòng mở rộng cửa cho người vào. Liệt vung tay, dẫn người vọt lên, sau đó mới phát hiện trong thành không có một bóng người. Trong lòng Liệt cả kinh, muốn quay đầu lại thì đã không còn kịp, chỉ thấy bốn phía đại địa rung chuyển, vạn mã lao tới.
Trên cổng thành, ngoài cửa thành, trên mái nhà, tất cả đều là quân Hán Thống. 3000 tinh binh Liệt mang theo sớm đã bị quân Hán Thống bao vây, dồn đến khu đất trống trước cổng thành. Quân bắn cung của Hán Thống xếp làm mấy tầng, chỉ cần bắn ra, những người trong vòng vây thật sự là vạn tiễn xuyên tâm.
Hết thảy đều là cạm bẫy để dụ bọn họ chui vào.
Thái thú Đồng thành Đường Trung Hán, tuổi chừng bốn mươi, hắn đứng ở trước trận, bên cạnh là một người trẻ tuổi, vừa nhìn đã nhận ra là Tiếu Lăng. Vừa rồi, Tiếu Lăng đã nhân dịp quân loạn mà chạy tới trong quân Hán Thống.
“Tiếu Lăng! Ngươi là tên phản đồ!” Mãn Đại Ngưu phẫn nộ hét lên, vừa nhìn hắn đã hiểu ra, không cần Tiếu Lăng phải giải thích cái gì.
Liệt lạnh lùng nhìn, nở một nụ cười từ giễu. Phản đồ ngay bên người, vậy mà hắn lại không mảy may phát hiện ra.
Khó trách quân của Long Mạt Cửu bị trúng độc, khó trách lính trinh sát của Khế Sa bị lộ… Lúc trước hắn cảm thấy Tiếu Lăng có vấn đề, nhưng vì Trữ Hạ gọi hắn là biểu huynh, mà Trữ Hạ lại có quan hệ mập mờ với A Mộc Đồ nên cũng không điều tra sâu thêm.
Hiển nhiên tất cả mọi người đều nghĩ tới vấn đề này, ai nấy đều nhìn tới Trữ Hạ.
Sắc mặt Trữ Hạ đã trắng thành một mảnh, bờ môi tái nhợt, run run. Nàng chỉ thấy lạnh, lạnh tận trong lòng.
“Vì sao…” Trữ Hạ run rẩy hỏi, toàn bộ nơi này có bao nhiêu người nhưng lại yên tĩnh tới mức một bước chân nhẹ cũng có thể nghe thấy.
Tiếu Lăng vẫn lạnh lùng như cũ, mặt không biểu tình gì, chỉ có lông mày hơi nhíu lại.
“Vì sao?” Trữ Hạ run giọng hét lên, nàng đi về phía hắn, thân thể run lẩy bẩy, bước chân xiêu vẹo. Nàng nắm chặt đao trong tay, nắm rất chặt, tới nỗi bàn tay cũng trắng bệch.
Từ sau khi rời khỏi hoàng cung Bang Thập, Tiếu Lăng là người đầu tiên nàng tin tưởng. Dù nàng biết hắn có nhiều bí mật, nhưng dù thế nào nàng cũng tin hắn sẽ không phản bội nàng. Hắn tốt với nàng, nàng cũng nhìn ra sự dịu dàng trong mắt hắn, nàng đã tin hắn thật sự…
Thế nhưng đây lại là kết quả nàng phải nhận sao? Tin tưởng một người mất bao nhiêu khí lực, bao nhiêu khó khăn mới có thể làm được. Vậy mà sao tin tưởng của nàng lại không đáng giá chút nào như vậy? Lôi Nhược Nguyệt đã đối với nàng như thế, giờ Tiếu Lăng cũng phản bội nàng.
Đường Trung Hán thấy Trữ Hạ mỗi lúc một tới gần thì quát lên: “Bỏ vũ khí xuống, ai đầu hàng sẽ được tha mạng.”
Trữ Hạ ngoảnh mặt làm ngơ, vẫn cứ tiến về phía Tiếu Lăng, nước mắt từ trên mặt nàng chảy xuống đầm đìa. Nàng từng nói sẽ không khóc vì bất kỳ ai nữa, sao giờ chính nàng lại nuốt lời rồi?
“Vì sao?” Nàng thì thào.
Tiếu Lăng nhìn nàng, tay đã nắm chặt thành quyền.
“Ta không phải là Tiếu Lăng, tên ta là Mạc Lăng Tiêu.” Thanh âm lạnh lùng của hắn vang lên, trong gió mùa đông lại có chút run rẩy.
Đường Trung Hán cho thủ hạ một cái ánh mắt, quay đầu nói với Trữ Hạ và bọn Liệt: “Hắn không phải phản đồ của các ngươi. Hắn chính là tứ vương tử của Hán Thống chúng ta. Khế Sa khai chiến với Hán Thống, điện hạ chỉ là đang bảo vệ cho quốc gia của mình!”
Trữ Hạ vẫn tiến về phía trước, thủ hạ của Đường Trung Hán kéo hết dây cung, mũi tên vèo một cái, phá không mà đi, thẳng về phía nàng.
“Dừng tay!” Tiếu Lăng đứng ở phía trước nên không chú ý hành động phía sau của tướng sĩ, nghe được tiếng mũi tên xé gió, muốn cản nhưng đã không kịp. Tiếng la của hắn tràn đầy tuyệt vọng, bao nhiêu lạnh lùng cố tỏ ra lúc trước đã hoàn toàn sụp đổ.
Liệt và Lưu Tịch cách Trữ Hạ một đoạn, muốn nhào tới cứu nhưng không kịp. Chỉ nghe một tiếng tên xé rách da thịt, một mũi tên xuyên qua lồng ngực nàng.
Đầu mũi tên bằng thiếc lộ ra ở sau lưng nàng, máu đỏ tươi theo đó tràn ra. Trên cỏ khô dưới chân có một tầng sương mỏng, máu rơi lên như huyết hoa nở rộ, ôn hòa mà xinh đẹp vô ngần.
Trữ Hạ dừng bước, thân thể không động, vẫn nhìn Tiếu Lăng chằm chằm, mắt không chớp một lần. Máu từ khóe miệng nàng trào ra, cỏ dưới chân nàng đã nhuộm thành một mảng màu đỏ.
Tiếu Lăng tiến lên hai bước, không dám gần thêm, hắn chỉ sợ đụng một cái thì sẽ không còn thấy đôi mắt nàng nữa. Thanh âm hắn run rẩy, nhẹ nhàng gọi: “Trữ Hạ…”
Rất nhẹ, rất nhẹ, sợ nàng bị giật mình.
Mắt của nàng bắt đầu mơ hồ, thân thể rốt cuộc không chống đỡ nổi nữa, ngã ập xuống. Tiếu Lăng lao tới, trước khi nàng ngã xuống đất đã ôm lấy được nàng. Máu của nàng nhuộm hồng vạt áo hắn, bàn tay lạnh như băng của hắn theo máu nhỏ vào nóng ấm lên.
“Tìm đại phu! Mau tìm đại phu!” Tiếu Lăng hướng về phía Đường Trung Hán gào thét, thanh âm vừa khàn khàn, vừa nức nở.
Trên đầu mũi tên của Hán Thống có chia sáu cái khe, làm cho miệng vết thương khó lòng khép lại được.
Lão đại phu kiểm tra vết thương của Trữ Hạ xong, lắc lắc đầu nói với Tiếu Lăng: “Tuy trệch trái tim nhưng cũng đã làm phổi bị tổn thương, lại mất máu quá nhiều, lão phu không nắm chắc được. Hy vọng sống quá xa vời!”
“Dùng dược liệu tốt nhất cứu nàng cho ta!” Thanh âm Tiếu Lăng khàn khàn, cơ hồ như thều thào. Hắn nắm chặt bàn tay tái nhợt mà vô lực của nàng, chỉ sợ nếu buông ra, nàng cũng sẽ biến mất.
Đây là lần thứ hai hắn phải sợ hãi như thế.
Buổi tối gặp sói ở Phong Diên Sơn là lần đầu tiên. Đêm hôm ấy hắn điên cuồng tìm kiếm nàng, như kẻ mất hồn. Loại lạc mất này khiến cho ngực hắn đau vô cùng, mỗi lần thở nhẹ thôi cũng đã đau đớn, đến bây giờ hắn vẫn chưa quên. Cho nên hắn mới nói muốn đưa nàng rời đi. Cho nên hắn mới lập ra kế hoạch này ở Đồng thành, là để mang nàng về đất nước của hắn.
Dù nàng sẽ hận hắn phản bội hắn vẫn muốn làm như thế. Hắn muốn nàng rời khỏi chiến trường, hắn muốn đem nàng tới bên cạnh mình, bảo hộ, che chở cho nàng. Hắn muốn sự hấp dẫn của nàng, sự lương thiện của nàng, sự lạnh lùng của nàng, cái mỉm cười của nàng…
Thế nhưng nàng lại muốn chết.
Khi mũi tên xuyên qua lồng ngực nàng, hắn đã nghe được thanh âm ngực bị xé nát. Thì ra khao khát nhỏ nhoi này của hắn, hắn lại cố ý dẫm đạp lên rồi.
Hắn đã hối hận.
Hối hận lúc trước kia khi nàng muốn tiến vào quân đội Khế Sa hắn đã không ngăn cản. Hối hận khi dạy nàng chiến đấu. Hối hận khi nàng suy sụp lại cổ vũ nàng đứng lên, hối hận đã giúp nàng tiến vào thi đấu tổ đội. Hắn hối hận rồi!
Nếu như có thể một lần nữa được lựa chọn, sau khi ở Long Lâm sơn trang ra, hắn sẽ đem nàng về Hán Thống, sẽ đem nàng trói vào bên cạnh hắn.
Đường Trung Hán thấy Tiếu Lăng ôm Trữ Hạ thì đã nhìn ra quan hệ của tên binh sĩ Khế Sa này với Tứ điện hạ không đơn giản.
Rất nhiều gián điệp khi tiềm phục trong quân doanh đối thủ sinh tình cảm sâu nặng với địch nhân, cái này cũng không có gì kỳ quái, hắn có thể hiểu được. Nhưng khi Trữ Hạ bị trúng tên, Tứ điện hạ ân cần và tuyệt vọng như thế thì không còn giống tình chiến hữu nữa rồi.
Dù Tứ điện hạ thương tâm thế nào, Đường Trung Hán hắn vẫn rất cao hứng. Bắc tướng quân Liệt của Khế Sa đã bị hắn bắt làm tù binh.
Hắn đi vào nơi giam giữ Liệt, Liệt không để ý tới hắn, ngược lại một tên tiểu binh xinh đẹp như cô nương vọt tới song sắt, dùng tiếng Khế Sa, khua chân múa tay nói một hồi.
Lưu Tịch nói: “Ta có thể cứu Trữ Hạ! Nói cho Tứ điện hạ biết, ta có thể cứu Trữ Hạ!”
Nhưng Đường Trung Hán không hiểu gì! Hắn chỉ nghe ra hai chữ “Trữ Hạ”.
Hắn cho rằng Lưu Tịch đang hỏi tình huống của Trữ Hạ, vì vậy lắc đầu với Lưu Tịch, lại nói từng chữ một: “Tên tiểu binh kia sắp chết rồi, đại phu nói trừ phi thần tiên hạ phàm, nếu không không thể nào cứu nổi!”
Lưu Tịch sững sờ, trong mắt ngốc trệ. Bỗng nhiên hắn lại gõ song sắt: “Thả ta ra ngoài đi! Ta có thể cứu Trữ Hạ! Ta nhất định có thể cứu nàng! Nói cho Tứ điện hạ là ta có thể cứu nàng! Hãy nói cho hắn biết!”
Đường Trung Hán thấy Lưu Tịch kích động như thế thì bèn nhảy lùi về sau, sợ rằng tới gần hơi nữa sẽ bị tên kia làm cho bị thương.
Tiểu tử này thật sự tuấn tú, nhưng lại phát điên rồi.
Đường Trung Hán lắc đầu, phất phất tay áo, đi ra khỏi lao tù.