Phượng Vũ Chiến Ca

Quyển 1 - Chương 1: Mới quen




Nàng nhìn thấy hắn là đã bắt đầu toan tính lợi dụng hắn, đồng thời hắn thấy nàng cũng lập tức muốn lợi dụng nàng.

Hắn cười, quay đầu đi không nhìn nàng, từ trên tửu lâu nhìn xuống đám người đi tới đi lui ở đằng xa. Nhưng tầm mắt của hắn không có tiêu điểm đã làm lộ ra những bất an trong lòng hắn.

Nàng rót rượu vào chén, cười híp mắt, nhìn theo ánh mắt hắn hướng xuống đường phố đông vui.

Hôm nay đúng là ngày thành Quảng Liên tổ chức Đại giao dịch trong tháng, người người chen lấn đi lại. Nàng đột nhiên nhớ tới cách đây không lâu từng chứng kiến việc buôn lậu heo, khi đó người ta dùng một cái xe lớn do tám con ngựa kéo để vận chuyển.

Lúc ấy, cả trăm con heo bị nhốt chen chúc trong một cái xe.

Thành Quảng Liên là thành thị buôn bán ở biên cảnh của nước Bang Thập. Mười năm trước Bang Thập và Khế Sa kí hiệp nghị thương mại, các thành thị ở biên cương không ngừng mở rộng và phát triển. Ngày nay, thành Quảng Liên chính là thành thị lớn nhất ở vùng Tây Bộ, cũng được xưng là trung tâm kinh thế của Tây Bộ của nước Bang Thập.

Vì vậy lưu lượng người tới thành Quảng Liên mỗi ngày đều rất lớn, người nước ngoài cũng rất đông đảo, buôn bán tấp nập. Nơi này cũng có rất nhiều tình huống đặc thù, đặc biệt nhất, nó là địa phương đứng đầu về chứa chấp trọng phạm quốc gia.

Nàng dùng đũa gắp một miếng thịt bò, nhai kĩ, nuốt chậm, ánh mắt vẫn không ngừng liếc về phía hắn đánh giá. Chính vì thế nàng cũng có thể phát hiện ra hắn cũng đang đánh giá mình.

Tội phạm có rất nhiều loại, trộm, cướp, giết người, bị thương hoặc gian dâm...

Không biết hắn thuộc loại nào?

Theo mặt trời dần lên cao, tửu lâu Hồng Vận càng lúc càng đông khách ra vào, chỗ trống cũng ít hơn. Nàng hoàn toàn có lý do mang đĩa thịt bò và rượu tới chiếc bàn mà hắn đang ngồi, cười hỏi hắn một câu:

“Huynh đệ, có phiền nếu ta cùng ngồi ở đây không?”

“Dĩ nhiên không phiền.” Hắn mỉm cười hời hợt đáp.

Nàng âm thầm đánh giá trong lòng, nhìn tư thế ngồi, tư thế ăn của hắn có thể thấy hắn là một kẻ được nuôi dạy rất tốt. Nhìn hoa bào hắn đang mặc trên người, ngón tay trắng nõn, thon dài, nhất định là công tử xuất thân nhà giàu rồi.

“Huynh đệ định xuất cảnh phải không?” Nàng cúi nhìn y phục cũ rách trên người mình rồi hỏi tiếp.

Cải trang thành nam nhân đã nửa năm nay nên nàng hoàn toàn học được bộ dáng của nam nhân. Hơn nữa, từ nhỏ nàng giỏi nhất là bắt chước giọng của người khác nên càng nhìn càng giống một cậu thiếu niên.

“Định như thế.” Hắn giả bộ không để tâm lắm, lại hỏi lại: “Còn ngươi?”

“Ta người trong sáng không nói mờ ám.” Nàng cúi đầu, khẽ liếc mắt nhìn xung quanh, sau đó mới tiếp tục trả lời: “Ta muốn xuất cảnh, nhưng không có quan ấn.”

Nghe thấy nàng nói vậy thì hai mắt hắn sáng lên một cái, nhưng trong nháy mắt lại khôi phục như không có gì, cố tình như không quan tâm, tiếp tục rót một chén rượu cho mình.

“Ta tên là Chung Trữ Hạ.” Nàng cũng rót rượu ra chén, giơ chén rượu ra làm lễ rồi ngửa đầu uống cạn.

“Tiếu Lăng.” Hắn học theo nàng cũng uống cạn chén rượu rồi mới nói tên của mình.

Chung Trữ Hạ nửa đùa nửa thật nói:

“Ta muốn xuất cảnh để kiếm tiền. Đời này nếu không có tiền thì lão bà cũng không lấy nổi.”

“Ồ? Định làm gì?” Tiếu Lăng cũng hỏi nửa thật nửa hư.

“Làm việc lặt vặt thôi. Ta am hiểu nhất là đi giao thiệp với quan binh.” Nàng nói xong thì nháy mắt ra hiệu một cái.

Hắn đặt đũa xuống, nửa nghiêm túc, nửa khiêu khích hỏi: “Chỉ cần có thể kiếm ra tiền là ngươi đều muốn làm?”

Nàng chần chừ một chút, gương mặt lại tươi cười, thấp giọng nói: “Kiếm được càng nhiều thì nguy hiểm càng lớn, đạo lý này ta rất hiểu.”

Vừa nói những lời này, trong lòng nàng đã thầm mắng: “Tiểu tử ngươi không phải đã sớm nhìn trúng ta rồi sao, lúc này lại còn phải nói bóng gió?”

“Ta đang cần tìm tôi tớ, hay là ngươi tới giúp ta?” Hắn lại cầm đũa lên, mang theo bộ dạng có cũng được, không có cũng chẳng sao khiến cho Trữ Hạ thực sự muốn đánh người.

“Tôi tớ... Điều kiện là gì?” Nàng vẫn cố gắng giữ lễ phép, hỏi lại.

“Ta sẽ trả tiền công cho ngươi, thời hạn là một năm, trong một năm này ngươi đi theo ta, giúp ta làm việc.” Hắn vừa nói vừa nhìn thẳng vào mắt nàng như muốn câu dẫn tâm hồn nàng, sau đó lại bổ sung thêm một câu: “Ta là người buôn ngựa.”

Lần này, Trữ Hạ thiếu chút nữa là chửi ầm lên.

Là công cụ chiến tranh, quốc gia hoàn toàn nghiêm cấm buôn bán ngựa, giống như khoáng thạch và binh khí vậy. Cho nên gặp Mã Thương thì không khác gì gặp Quân Hỏa Thương (người buôn bán súng ống, đạn dược). Bọn họ đều có danh xưng chung là “những kẻ buôn lậu chiến tranh”.

Nếu muốn mua bán ngựa, có hai cách, một là phải có ấn xác nhận của Binh Bộ, hai chính là buôn lậu.

Dạng thứ nhất phải là người có quyền, ví dụ như Thống lĩnh Binh bộ. Còn dạng thứ hai lại cần có thế lực ngầm, phải có khả năng chọc trời khuấy nước mới có thể làm được. Nhưng dù Tiếu Lăng này thuộc loại nào thì đối với Chung Trữ Hạ nàng, đều là người không thể chọc vào được.

Nàng lại uống tiếp rượu để làm giảm lo âu trong lòng. Lúc này nàng cũng không biết nên cao hứng hay bi ai nữa?

Nếu Tiếu Lăng đã không ngần ngại nói cho nàng biết hắn là Mã Thương thì chắc chắn hắn đã không có ý cho nàng rời đi rồi.

Nếu đi cùng Tiếu Lăng thì chuyện xuất cảnh sẽ vô cùng dễ dàng với nàng.

Nhưng nàng vẫn có chút không hiểu, tại sao Tiếu Lăng lại tìm nàng? Biểu hiện bất an lúc đầu của hắn không giả, nếu như hắn là Mã Thương thì dù thế nào cũng không cần tới trợ giúp của nàng. Trừ phi...

Trừ phi hắn có ý đồ khác hoặc gặp phải chuyện ngoài ý muốn nên muốn tìm nàng làm kẻ thí mạng.

Trong lòng nàng cười lạnh, chỉ là lợi dụng lẫn nhau mà thôi. Nhìn xem cuối cùng là ai đùa đến chết với ai?

Nàng ngồi trên xe ngựa ngoái nhìn thành Quảng Liên lần cuối, nhìn nước Thập Bang một lần, nơi nàng đã sinh ra và lớn lên.

Lần sau trở lại không biết là khi nào, không biết sẽ thay đổi thế nào?

Một trận gió quét qua, cuốn bố cáo dán trên tường thành rơi xuống.

Chẳng bao lâu sau, lệnh truy nã rơi hẳn xuống, bức họa vẽ vì lâu ngày mà đã nhòe nhoẹt rồi, chỉ có thể thấy một gương mặt đang cười đầy mơ hồ, bên cạnh còn viết một loạt chữ:

“Công chúa Hạ Trữ của Thập Bang vì muốn đưa em trai là vương tử Trữ Xuyên lên ngôi hoàng đế nên đã giết vua, tội không thể tha. Phát lệnh truy nã. Ai dám chứa chấp hoặc biết mà không báo sẽ bị tội đồng bọn phản nghịch, phải chịu phạt cùng.”

Thành Lạc Bách thuộc nước Khế Sa, đối diện và cách Quảng Liên thành chừng 200 dặm. Khoảng mười năm trước, thành Lạc Bách chỉ là một thôn trang nhỏ không tới trăm hộ. Từ sau khi hiệp nghị thương mại được kí kết, chỉ trong một thời gian ngắn đã phát triển thành thành thị lớn nhất tại biên cảnh Khế Sa, có thể so sánh với thành Quảng Liên. Điều này có thể thấy được năng lực lãnh đạo phi phàm của người đứng đầu Khế Sa hiện tại.

Sau khi tiến vào nước Khế Sa, Trữ Hạ hết nhìn đông lại ngó tây. Từ nhỏ, trong ấn tượng của nàng, Khế Sa chỉ là một nước nghèo nàn, lạc hậu, ngay cả quạ đen cũng không thèm bay tới. Còn có một câu nói: “Người Khế Sa gầy trơ xương, chó cũng không thèm ăn.”

Như thế cũng biết Khế Sa nghèo thế nào.

Nhưng lúc này đây nhìn lại thì thấy dường như đã không còn nghèo như vậy nữa.

Dọc đường đi qua không biết bao nhiêu thôn trang, hiện tại lại tới được thành Lạc Bách, có thể thấy không khác gì so với thành Quảng Liên, ngoại trừ kiến trúc và bố cục trong thành có nét chỉnh tề hơn.

Các thành thị ở biên cảnh đều có một đặc điểm chung là đều có nhân khẩu hỗn tạp. Bản thân nước Khế Sa cũng là môt nước gồm nhiều dân tộc tạp cư, có đến mười mấy dân tộc và bộ lạc cùng chung sống, so với người của nước Bang Thập hoàn toàn khác nhau. Bọn họ chủ yếu có màu tóc sáng, tròng mắt màu lam hoặc lục. Ở Bang Thập, những người như thế bị gọi là “Dị tộc”. Người như Trữ Hạ ở thành Quảng Liên rất nhiều nhưng lúc này tới thành Lạc Bách, sự khác biệt của nàng với tất cả những người ở đây làm Trữ Hạ vô cùng lo lắng, sợ mình sẽ gây chú ý cho người khác.

Nhưng lo lắng của nàng là dư thừa.

Cư dân ở biên cảnh Khế Sa cũng vô cùng hỗn tạp về huyết thống, người trưởng thành giống nàng có không ít. Ít ra là khi nàng đi bộ trên đường phố thì cũng chẳng có ai ngoái đầu lại nhìn nàng làm gì.

Tiếu Lăng trên danh nghĩa thương nhân, lúc tiến vào Khế Sa còn mang theo một xe tơ lụa. Ngày giao dịch ở thành Lạc Bách cách ở thành Quảng Liên là mười lăm, cho nên mấy ngày nay Tiếu Lăng cũng không vội tìm người mua mà kéo Trữ Hạ đi đông dạo tây ngắm nhìn mỹ nữ.

“Tiểu huynh đệ Trữ Hạ, tìm lão bà thì nhất định phải tìm người thật xinh đẹp. Ngươi đã nhắm được cô nào chưa?” Lúc ngồi ở ven đường ăn mì hoành thánh, Tiếu Lăng đã hỏi Trữ Hạ như thế.

“Ta không phải con nhà danh môn, người ta không để vào mắt.” Trữ Hạ liếc nhìn hắn một cái: “Ta cũng lại không phong lưu phóng khoáng, anh tuấn tiêu sái như công tử được.”

Lời này của Trữ Hạ nghe chua chát nhưng lại không hề sai. Người Khế Sa cao lớn, mỹ nữ ở Khế Sa cũng có vóc dáng cao ráo. Dù ở Bang Thập, cô gái như Trữ Hạ cũng được coi là cao rồi, nhưng tới đây lại cải trang thành nam tử nên nàng tự nhiên lại thành nam nhân thấp bé, nhỏ gầy.

Thấy nàng đã ăn sạch bát mì hoành thánh, Tiếu Lăng lấy cớ nói nàng quá gầy lại gọi thêm một bát nữa bắt ăn hết.

Trữ Hạ vốn định cự tuyệt nhưng lại lập tức ý thức được là hắn đang đợi người khác.

Một người nếu thật sự muốn ăn mì hoành thánh thì đã không dùng thìa với đũa làm nát cả mì trong bát của mình như thế.

Sau thời gian cháy nửa nén hương, một nam tử chừng 30 tuổi tới ngồi xuống cạnh Tiếu Lăng, cũng kêu một bát mì hoành thánh, nhưng lại không ăn. Rồi hai người bọn họ như vô tình bắt chuyện, thanh âm rất khẽ, Trữ Hạ chỉ có thể lõm bõm nghe thấy vài từ, trong đó hình như nam tử này gọi Tiếu Lăng là ‘công tử’, hơn nữa vẻ mặt cũng vô cùng kính sợ hắn.

Trong lúc nói chuyện, thỉnh thoảng Tiếu Lăng cũng chỉ khẽ “ừ”, thỉnh thoảng nhỏ giọng hỏi, dù Trữ Hạ có dỏng tai nghe nhưng vẫn không nghe được gì.

Sau đó Tiếu Lăng liếc mắt nhìn nàng rồi đứng dậy, Trữ Hạ vội vàng đi theo.

Dọc đường đi không ai nói chuyện với ai. Về tới khách điếm, đóng cửa phòng lại, lúc này Tiếu Lăng mới cười với Trữ Hạ làm cho nàng không khỏi rùng mình một cái.

"Ngươi muốn làm gì?” Trữ Hạ giống như một con mèo xù lông, lùi về sau một bước, nhìn chằm chằm vào hắn.

Tiếu Lăng không hề để ý tới dáng vẻ của nàng, đi tới trước bàn ngồi xuống, tự mình rót một chén trà, nhẹ nhàng thưởng một ngụm, sau đó mới chậm rãi mở miệng nói:

“Ta đã nhìn trúng một con ngựa!”

“Ngựa?” Trữ Hạ hơi buông lỏng đề phòng, đi tới ghế đối diện ngồi xuống, ánh mắt lại dò xét vẻ mặt của hắn.

Tiếu Lăng rót cho nàng một chén trà, nói tiếp: “Đây là một con ngựa rất tốt, ta nhìn trúng nó cung đã lâu lắm rồi, không ngờ nó lại xuất hiện lần nữa.”

“Con ngựa này tên là Thiên Nặc. Tên này do ông nội của ta đặt cho, vốn là ngựa thuộc về Tiếu gia ta, nhưng súc sinh kia lại phản bội lại Tiếu gia, tìm chủ khác.” Lúc này, mặc dù Tiếu Lăng mỉm cười nhưng lại khiến cho vẻ mặt của Trữ Hạ ngưng trọng lại.

Lấy kiến thức hạn hẹp của Trữ Hạ về ngựa thì chỉ biết có loại thần câu toàn thân màu đỏ, mồ hôi cũng đỏ như máu. Loại ngựa này có tên là Hãn Huyết bảo mã. Nàng cũng từng nuôi một con bạch mã Hồng Đề, nghe nói cũng là một loại bảo mã.

Nghĩ tới con ngựa Tiểu Tam mình nuôi từ nhỏ, trong mắt Trữ Hạ hiện lên một tia đau đớn, rồi lại nhanh chóng khôi phục như cũ.

Dù có là Thần Mã thì vẫn chỉ là ngựa, không phải là người, vậy mà Tiếu Lăng này lại nói là ‘phản bội’? Cùng lắm là nhà khác đã chiếm lấy nó, chẳng lẽ còn nghĩ ngựa cũng có tình cảm sâu đậm hay sao? Trữ Hạ hiểu đây chỉ là một cách nói bóng gió.

Muốn lừa người ta sao? Trữ Hạ trong lòng thầm mắng nhưng cũng không dám nói ra.

“Chủ nhân của con ngựa này không phải người tầm thường, vì thế ta cần ngươi trợ giúp.” Tiếu Lăng ngẩng đầu, trong mắt viết rõ hai chữ ‘âm mưu’.

Trữ Hạ bắt đầu hối hận, tai sao lúc đầu lại tới ngồi cùng hắn chứ? Thật là lỡ một bước chân mà thành hận thiên cổ rồi! Nàng ngồi tại chỗ, cố gắng nở một nụ cười, thanh âm hơi run:

“Nói đi, muốn ta giúp ngươi làm gì?”

“Ba ngày sau con ngựa kia sẽ xuất hiện ở Long Lâm sơn trang trong thành Lạc Bách này, ngày mai chúng ta sẽ tới đó ở.” Tiếu Lăng nói một hơi, rồi lại bổ sung thêm một câu: “Với thân phận như vợ chồng.”

Trữ Hạ sửng sốt tới vài giây.

'Thân phận như vợ chồng’, ý của hắn chẳng phải là bảo nàng giả làm lão bà của hắn hay
sao?

Nàng ưỡn ngực, lời lẽ nghiêm khắc đáp:

“Ta đường đường làm nam tử hán, sao lại có thể giả trang làm nam nhân chứ?”

“Sao? Thôi được, vậy ta chịu thiệt thòi, ta làm lão bà của ngươi là được rồi.” Tiếu Lăng thản nhiên đáp. Chẳng qua lại bồi thêm một câu: “Nếu như điều đó có thể làm người khác tin tưởng.”

Hắn nói thế này thì thà chẳng nói gì còn hơn.

Trữ Hạ vẫn phản kháng một cách yếu ớt: “Tại sao phải giả làm vợ chồng? Không giả làm huynh đệ được sao?”

“Chỉ có vợ chồng mới không làm người khác chú ý. Ta đã nói rồi, chủ nhân của ngựa này thế lực quá lớn, chỉ có thể tới âm thầm, không thể quang minh chính đại mà tới được.”

“Ngươi dám buôn bán ngựa, ngươi dám chọc vào quan quân, thế mà lại sợ chủ nhân của ngựa này à? Nếu ngươi nói ra nguyên nhân, biết đâu người ta đem ngựa trả cho ngươi cũng không chừng.” Trữ Hạ tiếp tục cố gắng thuyết phục.

Tiếu Lăng cúi đầu suy nghĩ một chút, lúc Trữ Hạ còn đang tưởng là mình thuyết phục được hắn rồi thì hắn lại ngẩng đầu lên, nói:

“Ta biết bắt ngươi giả trang nữ nhân là làm khó cho ngươi. Nếu không thì thế này đi, nếu chuyện này thành công thì ta trả tự do cho ngươi?”

Tiếu Lăng nói lời này có hai ý, một là muốn giao dịch với nàng, mặt khác cũng nhắc nhở nàng rằng hiện tại nàng vẫn đang là người của hắn. Hắn có thể đem nàng ra khỏi biên giới thì cũng có năng lực đem nàng quay về đó.

Trữ Hạ cắn môi, hai mắt nhìn chăm chăm vào lá trà trong chén trà, lặng im suy tư.

Bảo nàng giả trang làm nữ nhân thì chẳng ảnh hưởng gì tới tôn nghiêm cả, dù sao nàng vốn là nữ nhân. Nàng cũng không lo lắng chuyện vì mặc đồ nữ nhân mà bị bại lộ việc mình là nữ. Điều nàng lo lắng chính là sợ Tiếu Lăng giỏi quan sát, sẽ nhận ra nàng chính là người đang bị truy nã ở khắp hang cùng ngõ hẻm tại Bang Thập. Còn nữa, dù đang ở thành Lạc Bách trong nước Khế Sa, nhưng nơi đây cách thành Quảng Liên không xa, lại là nơi buôn bán giao dịch giữa các nước nên vẫn rất có thể bị người khác nhận dạng.

Mấu chốt nhất chính là Tiếu Lăng đáng tin sao?

Buôn lậu chiến tranh có tiếng nhất, độ đáng tin cũng thấp nhất, bọn họ chỉ lợi dụng quan quyền, không bao giờ thần phục kẻ nào.

“Được rồi.” Sau một hồi cân nhắc, đắn đo, Trữ Hạ gật đầu: “Ta làm. Nhưng ngươi nhớ là ngươi thiếu của ta một ân tình đấy.”

Tiếu Lăng nhíu nhíu mày.

Còn dám đòi hỏi nợ nhân tình? Tên này trên danh nghĩa vẫn là tôi tớ của hắn, người hầu mà còn dám nói chuyện với chủ nhân bằng cái ngữ khí đó?

Nhưng Tiếu Lăng cũng không nói gì, chỉ gật đầu:

“Được.”