Phượng Tù Hoàng

Chương 268: huyết hồng ngoài ý muốn




Nhớ lúc đến Lạc Dương, cũng là đầu đông.

Ngồi dựa bên khung cửa sổ, Sở Ngọc nhàn nhã ngắm nhìn những bông tuyết trắng bay lả tả.

Tuyết rơi dày nhưng cũng rất nhẹ. Màn trời giống như phủ kín lông chim trắng xóa, lơ phơ lất phất rơi xuống nhân gian.

Không biết bây giờ Dung Chỉ thế nào, đã đạt được nguyện vọng hay chưa? Người mà nàng cử đi nghe ngóng tin tức còn chưa trở lại, khoảng cách hai nghìn dặm thật khó khăn!

Giá mà có điện thoại thì tốt biết bao! Chỉ cần một cú điện thoại là giải quyết được vấn đề.

Sở Ngọc cảm thấy thú vị, bất giác mỉm cười.

Mấy ngày đầu khi trở lại Lạc Dương, mỗi khi nghĩ đến Dung Chỉ lại nao nao bối rối. Nhưng dần dần, trong lòng trở nên yên tĩnh kỳ lạ, như lúc này nàng cảm thấy rất bình thường.

Ở trong nhà ấm áp, nàng trồng đủ loại hoa cỏ, thỉnh thoảng nghiên cứu cách nấu ăn, đọc thơ văn và ghi chép thời cổ đại. Phương pháp giải sầu giết thời gian có rất nhiều, những lúc chuyên tâm, nàng không nghĩ đến Dung Chỉ nữa.

Thì ra nhớ nhung cũng không phải là điều quá đau khổ. Chỉ cần xác định, ở phương xa hắn vẫn bình an, thì bản thân mình có thể có không ít niềm vui.

Bỗng có tiếng chân dồn dập, một người vội vã bước vào, phá vỡ không gian im ắng. Sở Ngọc kinh ngạc quay lại nhìn, là Trần quản gia.

Quản gia họ Trần tên Bạch. Mấy năm trước, lúc mới tới Lạc Dương, Sở Ngọc và Hoàn Viễn đến chợ mua người hầu thì bắt gặp Trần Bạch ở trong tay một tên buôn người. Hoàn Viễn thấy hắn có khí chất hơn người liền bước tới hỏi mấy câu, được biết hắn vốn là người Nam triều, nhà bị phá sản nên rời quê hương đến Bắc Ngụy, nhiều lần trắc trở rồi lưu lạc đến đây.

Bởi vì hắn cùng quê hương, cách nói năng lại nhã nhặn lễ độ nên Hoàn Viễn có cảm tình, bèn mua hắn về, sai phụ trách việc vặt trong nhà. Lúc đó Trần Bạch mới chỉ hai bốn, hai lăm tuổi. Tuổi chưa nhiều nhưng lại rất trầm tĩnh trung hậu, xử lý công việc khéo léo hiệu quả. Chỉ vào nhà được vài ngày, hắn liền thu xếp việc lớn việc nhỏ trong nhà gọn gàng đâu ra đấy, giúp cho Hoàn Viễn đỡ vất vả hơn nhiều.

Tuy Trần Bạch rất giỏi giang nhưng trước giờ ít khi bộc lộ bản thân. Bình thường nếu không có việc gì, hắn thường trầm mặc tránh né. Có những lúc, thậm chí Sở Ngọc quên mất sự tồn tại của hắn.

Trần Bạch bước vào biệt viện. Vừa nhìn thấy Sở Ngọc, hắn vội vàng bước tới. Bước chân nhanh như gió, dáng điệu vững vàng oai phong khác hẳn vẻ cúi đầu khiêm nhường suốt mấy năm qua. Mà khuôn mặt hắn căng thẳng nghiêm trọng, không còn sự từ tốn tránh né như lúc bình thường, khiến cả người hắn lúc này còn mang vẻ khí khái anh hùng. Bình thường, quản gia rất hiếm khi tới đây. Có việc gì, hắn thường sai người tới thông báo trước, chứ chưa từng thất lễ như vậy.

Trước ánh mắt kinh ngạc của Sở Ngọc, Trần Bạch đến trước cửa sổ, cúi người thi lễ: “Tại hạ có việc vô cùng cấp bách cần bẩm báo!”

Thái độ hắn thay đổi hoàn toàn, giọng điệu rắn rỏi cương nghị. Dù Sở Ngọc còn chưa hoàn toàn khôi phục tinh thần, nhưng cũng rất dễ dàng nhận ra có vấn đề bất thường gì đó: “Chuyện gì vậy?”

Trần Bạch nói ngắn gọn rõ ràng về lai lịch bản thân, mục đích ẩn núp. Hắn nhìn thẳng đối diện Sở Ngọc, nói rành mạch cương quyết: “Tại hạ vốn cũng không muốn tiết lộ thân phận, nhưng mấy ngày gần đây, ở Lạc Dương xảy ra chuyện nghiêm trọng đáng nghi ngờ. Hai ngày trước, ở ngoại ô bỗng xuất hiện bọn giặc cỏ cướp bóc người đi đường. Binh lính đóng quân ở đây tự nhiên bị điều đi nơi khác. Những người do công tử sắp xếp bố trí, bỗng nhiên hơn một nửa không biết tung tích. Mà người phụ trách gửi thư truyền tin, chậm một ngày chưa thấy về. Tại hạ tuân theo ý chỉ của công tử, hễ có biến thì đưa người đi, trước hết đến chỗ an toàn để lánh tạm!”

Dung Chỉ đã từng dặn, việc che giấu lai lịch chỉ là thứ yếu. Khi xảy ra biến cố ngoài dự liệu, bảo vệ Sở Ngọc an toàn mới là quan trọng nhất. Tuy Trần Bạch không biết ở Bình Thành có xảy ra chuyện gì không, nhưng tình thế trước mắt khiến hắn ngửi thấy mùi nguy hiểm. Để Sở Ngọc có thể phối hợp, hắn dứt khoát thừa nhận tất cả. Nếu không trong một thời gian ngắn, rất khó tìm được lý do để lừa nàng đi cùng.

“Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất”. Dung Chỉ bố trí hắn ở đây vì coi trọng sự cẩn thận chu đáo, không mạo hiểm của hắn.

Về phần có bị Sở Ngọc truy hỏi hay trách mắng không, bây giờ không quan trọng nữa.

Ánh mắt Sở Ngọc kỳ dị chăm chú nhìn Trần Bạch. Một lúc sau, nàng mới chậm rãi cất tiếng: “Ẩn nấp trong nhà ta mấy năm qua, ngươi giỏi thật!” Bây giờ xem ra, Trần Bạch hẳn phải là thủ hạ đắc lực của Dung Chỉ. Vậy mà suốt mấy năm hắn ẩn thân làm một quản gia bình thường, chỉ xét riêng về khả năng nhẫn nại trầm tĩnh đã cho thấy người này ở trình độ bậc thầy.

Trần Bạch khẽ cười khổ, chờ bị Sở Ngọc quở trách. Nhưng nàng đứng dậy bước về phía cửa chính, đến trước mặt hắn vái chào thật sâu: “Xin cảm tạ các hạ đã mấy năm qua âm thầm giúp đỡ bảo vệ! Thật khổ cực cho các hạ!”

Lúc mới nghe Trần Bạch là “gián điệp nằm vùng”, Sở Ngọc có chút tức giận. Nhưng dùng lý trí để suy xét, sự phẫn nộ nhanh chóng tiêu tan. Chẳng qua Trần Bạch chỉ là người theo mệnh lệnh làm việc, chủ nhân thực sự vẫn là Dung Chỉ. Nàng muốn tức giận, thì đối tượng phải là Dung Chỉ. Hơn nữa, tuy Trần Bạch nằm vùng, nhưng làm quản gia luôn tận tâm tận lực, bây giờ lại dốc lòng dốc sức lo cho tính mạng của nàng trước tiên. Người Dung Chỉ phái đến tuyệt đối không phải kẻ tầm thường. Người như vậy mà phải làm quản gia của nàng mấy năm, thật sự là nhân tài không được trọng dụng. Như thế tính ra, nàng không thể trách mắng hắn, thậm chí còn phải cảm tạ hắn mới đúng.

Trần Bạch vội vã xua tay tránh né: “Tại hạ không đảm đương nổi! Nhưng tình hình trước mắt rất gấp, xin hãy đi cùng ta!”

Sở Ngọc khẽ gật đầu, quay về phòng lấy từ trong tủ ra một tấm áo bào, khoác lên người, khoác xong mới nhận ra đây là chiếc áo cũ. Mấy năm trước, lần cuối cùng nàng gặp Lưu Tử Nghiệp, hắn đã khoác lên vai nàng chiếc áo này. Nàng chưa từng mặc lại chiếc áo lần nào, hôm nay không ngờ lại giở ra đúng nó. Trong lòng khẽ run lên, nhưng không còn thời gian để đổi chiếc áo khác, Sở Ngọc chỉ có thể gắng chế ngự cảm giác bất an, nói với Trần Bạch: “Tất cả xin trông cậy vào các hạ!”

Trong lúc nguy nan, đương nhiên phải để cho người chuyên nghiệp làm chủ.

Cùng Trần Bạch bước ra cửa, Sở Ngọc bắt gặp bốn, năm mươi người đứng bên ngoài. Nhìn rõ bọn họ, nét cười khổ trên gương mặt nàng càng sâu: “Hóa ra là các ngươi!”

Lúc này đứng trước mặt nàng là hơn bốn mươi người, mặt ai nấy đều nghiêm túc quyết tâm, tay cầm đao kiếm. Hiển nhiên họ là thủ hạ do Trần Bạch triệu tập. Sở Ngọc biết mặt hơn một nửa trong số đó: người làm vườn, đánh xe, tùy tùng hộ vệ, thậm chí hàng xóm cạnh nhà, người bán rượu, thương nhân…, bây giờ xuất hiện với dáng vẻ hoàn toàn khác.

Cái tên Dung Chỉ này…rốt cuộc chăng một tấm lưới khổng lồ, vây kín xung quanh nàng…(Grừ…)

Nhưng lúc này tức giận cũng chẳng để làm gì. Sở Ngọc quay sang Trần Bạch: “Bây giờ chúng ta phải làm sao? Chỉ một mình ta đi thôi ư? Ta mong rằng có thể mang theo Hoàn Viễn và mọi người!”

Trần Bạch trầm giọng: “Được! Ta đã phái người đi tìm bọn họ, xin đợi một lát!”

Chẳng bao lâu sau, Hoàn Viễn và A Man tức tốc chạy tới, còn có cả Ấu Lam, riêng Hoa Thác thì không tìm được. Từ khi trở lại Lạc Dương, từ sáng đến tối, thường xuyên không thấy bóng dáng Hoa Thác, không ai biết hắn đi đâu. Sở Ngọc suy nghĩ một chút, cảm thấy Hoa Thác xem như có thể tự bảo vệ bản thân, liền bảo Trần Bạch xuất phát.

Sở Ngọc được vây bọc chặt chẽ trước sau, nhanh chóng đi ra lối cửa sau, lên một chiếc xe ngựa đã chuẩn bị sẵn sàng. Mấy chiếc xe xung quanh bảo vệ cho xe Sở Ngọc ở chính giữa, xuyên qua vài ngõ tắt vắng vẻ, băng qua thêm mấy ngã tư, xe ngựa phi nhanh trên mặt đường rải đá.

Trần Bạch và Sở Ngọc ngồi cùng xe, trên đường chậm rãi giải thích cho Hoàn Viễn tình hình hiện nay. Cuối cùng hắn nói: “Vì vậy, để tránh bất trắc, công tử đã bố trí một căn nhà bí mật ở Lạc Dương. Chỗ này tuy hơi nhỏ hẹp, nhưng ở nơi vắng vẻ ít người qua lại, không mấy ai biết. Đợi đến khi có tin từ Bình Thành, chúng ta sẽ sắp xếp lại cũng không muộn!”

Hắn vừa dứt lời, thì xe ngựa dừng trước cửa một căn nhà hẻo lánh. Trần Bạch nhảy xuống trước rồi mời Sở Ngọc xuống xe. Mọi người đang bước về phía cửa, bỗng nhiên Trần Bạch cảm thấy điều gì, vội đứng chắn trước mặt Sở Ngọc như lâm đại địch, nhìn chằm chằm vào cổng lớn đang từ từ mở ra.

Sở Ngọc nghiêng đầu từ bên người Trần Bạch nhìn lại. Cổng mở dần, từ từ hé lộ một bóng người với màu áo đỏ tươi, tay cầm kiếm chỉ xéo xuống đất. Trên thân kiếm, chất lỏng đỏ thẫm đang nhỏ tí tách xuống nền đất.

Y phục hắn đỏ tươi như máu, giống với màu kiếm trên tay.

Sở Ngọc trợn tròn mắt: “Hoa Thác?”

Người áo đỏ đứng sau cánh cửa, khóe miệng nhếch lên một nụ cười ngạo mạn yêu dị.