Phượng Tù Hoàng

Chương 258: Cắn mỗi người một miếng




Khuôn mặt đối diện Sở Ngọc lâm vào trầm tư. Lòng dạ hắn thâm sâu, dù gặp sóng to gió lớn thế nào, nhưng chỉ cần hắn muốn là có thể tự khống chế, không để người khác phát hiện ra. Ngược lại, vẻ mặt thái độ càng ung dung cao nhã.

Cảnh tượng đó rơi vào đáy mắt Sở Ngọc, thì nàng lại cho rằng hắn đang âm mưu đen tối điều gì.

Sở Ngọc chờ đợi khá lâu, mới lại nghe thấy Dung Chỉ cất tiếng: “Còn gì nữa không?” Còn điều kiện nào nữa?

Tinh thần Sở Ngọc rung lên, lập tức tiếp tục những lời đã chuẩn bị sẵn: “Còn nữa, ngươi muốn làm gì ta cũng không quan tâm, nhưng hi vọng ngươi đừng động đến những người bên cạnh ta!”

Dung Chỉ hơi hơi nhướn mày: “Ví dụ như?”

Sở Ngọc nhìn thẳng hắn, ánh mắt kiên định: “Ví dụ như Hoàn Viễn, ví dụ như Lưu Tang. Việc của Hoàn Viễn có lẽ không liên quan đến ngươi, Lưu Tang đi cùng tỷ tỷ cũng là điều mà ta mong muốn. Nhưng, ta hi vọng những sự việc như thế không xảy ra lần thứ hai. Yêu cầu này, cũng không tính là quá phận chứ?” Trên thực tế, trừ Hoàn Viễn, hiện nay bên cạnh nàng không còn người nào có giá trị lợi dụng nữa. Nàng đưa ra yêu cầu này chẳng qua là đề phòng mọi khả năng mà thôi.

Dung Chỉ tất nhiên hiểu rõ suy nghĩ của Sở Ngọc. Hắn mỉm cười gật đầu: “Điều này có thể cho phép!” Hắn ngồi trên bệ đá, ngôn ngữ thái độ nhẹ nhàng, nhưng lại khiến Sở Ngọc sinh ra ảo giác: nàng như cá trong lưới, chim trong lồng, mọi quyền sinh quyền sát đều nằm trong tay hắn.

Cảm giác này không thoải mái chút nào.

Sở Ngọc hơi nhíu mày với vẻ không vui, trong lòng cân nhắc cẩn thận lại một lần nữa. Thật ra với thủ đoạn tâm cơ, địa vị quyền thế của Dung Chỉ, hắn muốn ép hỏi nàng toàn bộ thông tin về chiếc vòng của Thiên Như Kính ngay tại đây là việc chẳng hề khó khăn. Nhưng hắn lại lựa chọn cách thức giao dịch tương đối ôn hòa, xét ở góc độ này, hắn cũng không tệ!

Nhớ lại ngày trước, Dung Chỉ bị trói buộc ở phủ công chúa, có lẽ tình cảnh còn khó chịu hơn nàng bây giờ nhiều. Hiện tại, chẳng qua là đổi vị trí sang nàng mà thôi!

Tình hình trước mắt không thể gọi là hoàn toàn hài lòng, nhưng chỉ cần cố chịu đựng qua giai đoạn này, rồi tất cả sẽ ổn thỏa!

Nghĩ như vậy, tâm tình Sở Ngọc dễ chịu hơn nhiều. Trên gương mặt nàng, nụ cười trở nên ngời sáng trong trẻo. Nàng cười tít mắt quay sang Dung Chỉ: “Một yêu cầu nhỏ cuối cùng. Ngươi đừng ngại nhiều, yêu cầu này cũng chỉ tiện thể cùng lúc với các yêu cầu trước mà thôi. Đó là, lúc ngươi đánh bại được Thiên Như Kính, hãy giúp Hoàn Viễn thoát thân ra, không phải làm phụ tá cho Thác Bạt Hoằng, Thác Bạt Hiếc gì đó nữa!”

Dung Chỉ chăm chú nhìn nàng, rất thong thả chớp mắt, mỉm cười: “Được, tất cả các yêu cầu của nàng không khó khăn gì, ta đều chấp nhận. Nhưng yêu cầu cuối cùng thì chưa đến thời điểm thích hợp để thực hiện!”

Sở Ngọc vốn dự định sẽ cò kè mặc cả, không ngờ Dung Chỉ lại đồng ý tất cả một cách hào phóng như vậy, vừa kinh ngạc vừa vui mừng. Nàng nhẹ nhàng bước tới hai bước, giơ tay ra, lòng bàn tay hướng ra ngoài: “Giao ước!”

Dung Chỉ cũng đưa tay ấn nhẹ lên tay nàng, cười cười: “Chỉ nói miệng, không sợ ta đổi ý sao?” Vỗ tay thề nguyền là kiểu giao ước khó tin cậy nhất!

Sở Ngọc cười với vẻ chế nhạo: “Nếu ngươi đã muốn đổi ý, thì viết ra giấy trắng mực đen cũng chẳng ngăn cản được ngươi. Chi bằng dùng cách đơn giản hơn đi!” Không biết có phải cảm giác nhầm lẫn hay không, nhưng vừa rồi lúc nàng chạm tay Dung Chỉ, không thấy giống vỗ tay vào nhau, mà như đang vuốt ve, mơn trớn…

Ảo giác! Hoàn toàn là nhầm lẫn!

Hai người xem như “một lời đã định”, Dung Chỉ cười cười, quay lại đùa nghịch với người thừa kế tương lai của ngai vàng Bắc Ngụy. Hắn cực kỳ dịu dàng, trên vầng trán, giữa hai chân mày lưu chuyển ánh sáng rạng rỡ, xóa dần vẻ lạnh lùng cao ngạo như núi tuyết không thể chạm tới. Sở Ngọc không khỏi ngẩn ngơ, sau khi lấy lại tinh thần, nàng liền cảm thấy bây giờ không biết nên theo ai, nên làm gì.

Như giao ước giữa nàng và Dung Chỉ, bây giờ nàng cần nói cho hắn toàn bộ hiểu biết của mình về chiếc vòng. Nhưng xem thái độ lúc này, dường như hắn không hề gấp gáp chuyện đó, thậm chí còn bỏ qua mà chơi đùa với trẻ con… Rốt cuộc hắn nghĩ gì vậy?

Ngón tay Dung Chỉ trắng nõn thon dài khẽ chạm lên cái miệng nhỏ xinh xắn của em bé. Bàn tay đứa trẻ mũm mĩm lập tức nắm lấy ngón trỏ kia ấn vào miệng. Mấy chiếc răng sữa bé xíu ra sức cắn, như là muốn cắn đứt tay người ta.

Sở Ngọc sợ ngây người, thầm toát mồ hôi thay cho người thừa kế của hoàng gia Bắc Ngụy. Chắc là đang mọc răng, ngứa răng muốn cắn, nhưng mà cũng phải chọn đối tượng chứ! Trẻ con là thế, rất thích cắn. Nhưng đó là Dung Chỉ, đến nàng còn không dám cắn…A, không đúng! Nàng đã từng cắn, nhưng cắn không trúng…

Nghĩ tới chuyện “cắn người”, gương mặt Sở Ngọc lại nóng lên.

Dung Chỉ trầm tĩnh mỉm cười, những ngón tay còn lại cù nhẹ lên má đứa trẻ khiến nó cười khanh khách. Nhân cơ hội này, hắn rút ngón tay ra. Trên đốt giữa ngón trỏ, có một vòng tròn ướt át in rõ những dấu răng nhỏ xíu, nhìn qua trông giống như đeo nhẫn. Dung Chỉ ngắm nghía “chiếc nhẫn” một hồi, rồi quay sang Sở Ngọc mỉm cười: “Để nàng chê cười rồi!”

Sở Ngọc nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng nhúc nhắc chân bước qua, ghé xuống bên cạnh đứa bé. Dung Chỉ bên trái, còn nàng ở bên phải.

Nàng lúng túng không biết nên đối diện với Dung Chỉ thế nào, vì vậy đành phải giả vờ chuyên chú ngắm đứa bé con. Ban đầu là giả vờ, nhưng càng nhìn kỹ lại càng thích. Đứa bé này dễ thương quá!

Vừa ngắm nhìn, Sở Ngọc vừa nghĩ đến một chuyện: “Đứa bé này trông không giống người Hồ!” Không phải hoàng đế Bắc Ngụy vốn thuộc dòng dõi Thác Bạt thị – có nguồn gốc từ tộc người Tiên Bi du mục sao?

Sở Ngọc từng nghe Hoàn Viễn nói, ở Bình Thành có rất nhiều người Hồ. Nhưng mấy ngày qua, nàng dạo chơi ngắm cảnh phố phường, nhìn trên đường không phân biệt được đâu là người Hán, đâu là người Hồ. Ngoại trừ cách ăn mặc, nàng thấy họ chẳng khác người Nam triều là bao.

Đương nhiên, Sở Ngọc cũng không có khái niệm về hình dáng cụ thể của người Tiên Bi là thế nào. Nàng chỉ mơ hồ đoán, chắc là họ mũi ắt sâu, tuy không giống người ngoại quốc mắt xanh tóc vàng, nhưng nhìn chung là khác hẳn người Hán.

Cảnh tượng nhìn thấy trên đường có thể lý giải được. Sau khi tiến vào Trung Nguyên, người Tiên Bi sống cùng, kết hôn, sinh con với người Hán. Bởi vì số lượng người Hán quá lớn nên người Tiên Bi ngày càng bị Hán hóa nhiều hơn. Ngay cả cái gọi là huyết thống hoàng tộc của bọn họ cũng bị Hán hóa mạnh mẽ.

Ngắm em bé một hồi, Sở Ngọc không nhịn được, cũng bắt chước Dung Chỉ đưa tay ra đùa nghịch. Một giây sau, ngón trỏ nàng cũng theo vết xe đổ của Dung Chỉ, bị bàn tay mũm mĩm non tơ của cu cậu chộp được, thông thạo nhét vào miệng cắn. Xem ra bé con thực hiện việc này không phải là một hai lần đầu.

Sở Ngọc hít một ngụm khí, ngón tay bị đau muốn rút ra, nhưng lại sợ vô ý làm đau đứa trẻ. Đứa trẻ nhỏ bé non nớt thế này, khiến người ta cảm thấy, chỉ cần hơi dùng lực cũng có thể làm bé bị đau.

Dung Chỉ im lặng, khóe mắt hơi cong cong, thưởng thức điệu bộ nhíu mày của nàng một lúc, rồi mới đưa tay tương trợ, đùa nghịch đứa trẻ khiến nó chủ động há miệng, giải phóng ngón tay nàng. Sở Ngọc rút ngón tay ra, liền nhìn thấy trên đó cũng có một vòng tròn dấu răng, lại ở đúng chỗ giống ngón tay Dung Chỉ vừa rồi.

Mỗi người một dấu răng, vị trí giống nhau như đúc. Rõ ràng hai người không hề tiếp xúc chút nào mà lại như có sợi tơ vô hình kết nối hai đầu.

Sở Ngọc cảm thấy không thoải mái lắm, bỗng bên tai truyền đến tiếng hỏi han: “Nàng thích trẻ con sao?”

Sở Ngọc ngẩn người, một lúc sau mới phản ứng kịp, nhận ra Dung Chỉ đang nói chuyện với mình. Do dự một lát, nàng gật đầu: “Rất thích, nhưng chỉ những lúc chúng không gây náo loạn ồn ào!” Giống như lúc này vậy, nếu mà cu con kia khóc ầm lên, là nàng sẽ bỏ chạy.

Dung Chỉ nghiêm túc gật đầu: “Ta sẽ nhớ kỹ!”

Sở Ngọc hơi ngạc nhiên khó hiểu: hắn nhớ kỹ cái đó làm gì?