Phượng Tù Hoàng

Chương 247: Chén trà vỡ




Liên tục bị lực tác động, cuối cùng cơ thể cứng đờ của Dung Chỉ mới dần dần mềm mại, ấm áp trở lại.

Để thực hiện phương pháp cứu chữa này, không những cần nhanh mà còn đều, lực không được quá mạnh hoặc quá nhẹ. Dù Quan Thương Hải có võ nghệ cái thế, nhưng vì phải khống chế lực cho đúng liều lượng nên trán cũng lấm tấm mồ hôi. Hắn vừa mới thở phào một hơi, thì nghe thấy tiếng bước chân của Sở Ngọc ngay trước cửa phòng ngủ, và chợt nhận ra tình huống lúc này.

Làm thế nào bây giờ?

Quan Thương Hải khẽ cau mày, Dung Chỉ khó khăn lật nghiêng người, khóe miệng hơi nhếch lên. Mặc dù đang trong tình huống ngàn cân treo sợi tóc, hai người vẫn bình tĩnh không chút bối rối.

Trước khi Sở Ngọc vào phòng, Quan Thương Hải hoàn toàn có thể nhảy qua cửa sổ trốn thoát. Nhưng bây giờ thể lực Dung Chỉ chưa hồi phục, lại chưa dịch dung. Nếu bỏ hắn lại, e rằng kế đánh tráo người suốt hơn một năm qua của bọn họ sẽ bị Sở Ngọc phát hiện ra ngay.

Nhưng nếu mang Dung Chỉ đi thì cũng rất khó! Một người lách qua cửa sổ đã chật hẹp rồi, nếu mang thêm người nữa thì sẽ chậm trễ. Đến lúc đó cả hai cùng mắc kẹt ở cửa sổ, không khéo vừa vặn chạm trán Sở Ngọc.

Nếu lúc này bảo Sở Ngọc đừng vào, tất nhiên sẽ tránh chuyện nàng nhìn thấy Dung Chỉ, nhưng cũng sẽ khiến nàng sinh nghi…

Tuy nghĩ đến rất nhiều khả năng, nhưng đối với Quan Thương Hải, lại chỉ là một phút suy tư thoáng qua trong chớp mắt. Lúc này Dung Chỉ có động tác. Nhận ra hắn định làm gì, Quan Thương Hải lập tức phối hợp.

Bước vào phòng ngủ, ánh mắt Sở Ngọc quét tới, rồi nàng không khỏi sửng sốt.

Phòng ngủ bài trí đơn giản, một giường một tủ. Trên giường, có thể thấy rõ ràng hai người đang nằm. Một người tóc tai tán loạn, vạt áo xổ tung, hai mắt khép kín, gương mặt đầm đìa mồ hôi – chính là người nàng muốn tìm, Quan Thương Hải. Người còn lại nép vào ngực hắn, hơn nửa người khuất sau người hắn, từ cổ lên đầu cũng trùm chăn mỏng. Lọt vào tầm mắt Sở Ngọc, chỉ có vài sợi tóc đen nhánh lòa xòa…

Chứng kiến cảnh tượng này, Sở Ngọc sửng sốt hơn mười giây. Mãi cho đến khi người trong chiếc chăn mỏng hình như không chịu nổi, rên rỉ khe khẽ, mới khiến nàng bừng tỉnh. Sở Ngọc vội vàng xin lỗi rồi lui ra ngoài cửa.

Từ phòng ngủ ra đến ngoài gian chính, Sở Ngọc vẫn chưa hết ngại, lại lui ra đến tận cửa tiền sảnh mới chậm chạp dừng lại. Nàng đưa tay sờ mặt, gương mặt nóng bừng, tim cũng đập dồn dập.

Vừa rồi…nàng bắt gặp hiện trường chuyện gì gì a…Trên trán Quan Thương Hải còn lấm tấm mồ hôi…

Vừa rồi nàng còn nghe thấy âm thanh kỳ dị như tiếng động đất… Sẽ không phải là…âm thanh chuyện đó đó chứ?…

Không đúng! Nếu chuyện đó phát ra âm thanh, thì cũng không thể nhanh như vậy!…

Không hắn là như thế! Quan Thương Hải là người tập võ, nói không chừng tốc độ và cường độ của người tập võ nhanh, mạnh hơn nhiều so với người thường…

Cũng không đúng, tập võ đâu phải để dùng vào phương diện này?…

***

Sau khi nghĩ ngợi lung tung một hồi, Sở Ngọc rốt cuộc dần dần khôi phục tỉnh táo. Ngay sau đó trong đầu nàng xuất hiện nghi ngờ: nàng kết giao với Quan Thương Hải đã hơn một năm, chưa từng thấy hắn có nữ nhân bao giờ, sao bỗng nhiên hôm nay…

Nghĩ lại, nàng liền thấy thoải mái: chuyện riêng tư của người khác, chắc hẳn không cần phải bày ra trước mắt nàng!

Nói là nói vậy, nhưng trong lòng Sở Ngọc cảm thấy không dễ chịu lắm: vừa rồi chứng kiến cảnh tượng, nàng chỉ hoảng hốt chấn kinh, còn bây giờ hồi tưởng lại, ý thức được rằng Quan Thương Hải cũng có cuộc sống riêng tư… Nàng cảm thấy dường như có thứ gì đó thuộc về mình đã bị đoạt mất…

Từ khi kết giao đến nay, nàng và Quan Thương Hải luôn tâm tình cởi mở, không giấu diếm điều gì…

Chợt nghĩ như vậy, bỗng Sở Ngọc toát mồ hôi: nàng sẽ không như vậy chứ? Không có được Dung Chỉ thì chuyển sang sư huynh của hắn, mà mới chỉ xa cách có hơn một năm thôi…

Không được! Phải dứt khoát chặt đứt khả năng này từ trong trứng nước!

Sở Ngọc nghiến răng thầm nhủ: nhất quyết không được đi vào vết xe đổ! Dù Quan Thương Hải có thế nào, kể cả là nàng thích, thì tuyệt đối cũng không thể làm “tiểu tam” (người thứ ba).

Đây là vấn đề nguyên tắc.

Đang nghĩ đến thần người, Sở Ngọc bỗng thấy có ai đó vỗ vai mình. Quay đầu nhìn lại thì là “Quan Thương Hải”, nàng sợ đến cuống quýt lùi về phía sau.

Tay Dung Chỉ còn dừng giữa không trung, thì thấy Sở Ngọc lùi về phía sau như gặp quỷ, trong lòng hắn không khỏi nghi ngờ, thầm nghĩ: hay là hôm nay hắn dịch dung có chỗ sơ hở? Tuy hắn cải trang thành Quan Thương Hải rất cẩn thận, nhưng khả năng kia cũng có thể xảy ra, mà lại không tài nào phán đoán được tâm tư của Sở Ngọc.

Sở Ngọc nhìn “Quan Thương Hải”, trong đầu lập tức hiện ra cảnh tượng ban nãy, hai má lại nóng dần lên. Nàng vội thở sâu để trấn tĩnh lại. Bây giờ mới nhớ ra, hôm nay nàng đến đây là để xin lỗi chuyện hôm qua.

Thấy Sở Ngọc cứ đứng ngây ngẩn, Dung Chỉ ho nhẹ một tiếng, thay đổi giọng nói: “Vào phòng ngồi nhé?”

Sở Ngọc vô thức gật gật đầu, rồi đột nhiên nghĩ đến người nép vào lòng hắn: “Người đó… không tiện lắm… Người trong phòng đó…” Trong phòng còn có ai ai đấy, cứ thế mời nàng vào không vấn đề gì sao?

Sở Ngọc cũng không xác định được địa vị của người kia, cho nên đành tạm gọi là “ai ai đấy”.

Dung Chỉ nói không chút đếm xỉa: “Người đó cô không cần quan tâm!” Bây giờ hẳn là đã nhảy qua cửa sổ rồi!

Bởi vì nhận thức sự việc khác nhau, nên hai người cùng nói chuyện nhưng đối tượng ám chỉ lại hoàn toàn khác nhau. Sở Ngọc không thể ngờ rằng, “ai ai đấy” vừa mới nép vào ngực Quan Thương Hải lại chính là người đang đứng trước mặt nàng với khuôn mặt khác.

Vào phòng ngồi xuống rồi, ánh mắt Sở Ngọc vẫn không khỏi hướng về phía phòng ngủ, chỉ sợ có người bước ra. Tuy dáng vẻ “Quan Thương Hải” rất ung dung thoải mái, nhưng nàng thì lại hơi lúng túng khó xử.

Đợi một hồi không thấy “ai ai đấy” xuất hiện, Sở Ngọc cảm thấy an tâm hơn, cũng tập trung tinh thần, trước hết là xin lỗi Quan Thương Hải về chuyện hôm qua, sau đó nhắc đến lời mời của Vương Ý Chi.

Dung Chỉ đang cầm chén trà, nghe lời nàng nói, cổ tay dừng giữa không trung.

Không chỉ là động tác, mà suy nghĩ, hô hấp, thậm chí mạch máu cũng dường như đình trệ trong phút chốc.

Một lúc lâu sau, Dung Chỉ chậm rãi đặt chén trà xuống, nhưng vẫn nắm chặt trong tay, cất tiếng hỏi: “Cô, muốn đi cùng với hắn?”

Sở Ngọc khẽ gật đầu: “Thành thật mà nói, ta thấy cũng hợp lý… Dù sao mấy người Hoàn Viễn cũng lần lượt đi hết rồi, ta chẳng còn vấn vương gì ở nơi đây nữa, có thể mang theo A Man ra đi bất cứ khi nào. Đi ngao du khắp nơi với Vương Ý Chi chắc là thú vị…” Nói rồi nàng nhìn Dung Chỉ với vẻ ngóng đợi: “Hôm nay ta đến đây… để hỏi ý kiến huynh… Huynh cảm thấy thế nào?”

Hắn cảm thấy…như thế nào?

Dung Chỉ giật mình, nâng chén trà lên. Môi hơi dính dính, giọng nói hơi khàn khàn: “Cô không nên hỏi ta! Con đường của cô, nên do chính cô tự lựa chọn!”

Vương Ý Chi…

Dung Chỉ hầu như không chút hoài nghi, nếu Sở Ngọc đi cùng Vương Ý Chi, sau này hắn sẽ khó có cơ hội gặp lại. Nàng là kiểu người giống Vương Ý Chi, như gió như trăng không gì có thể trói buộc được.

Nhưng giờ này phút này, tình này cảnh này, hắn không có bất kỳ tư cách gì để ngăn cản nàng.

Sở Ngọc cười cười: “Nhưng chính bản thân ta cũng chưa quyết định, hơn nữa huynh là bằng hữu, tất nhiên ta muốn biết quan điểm của huynh!”

Nhận ra hình như Quan Thương Hải chẳng có ý kiến gì, Sở Ngọc nhất thời mất hứng. Không lâu sau, nàng liền đứng dậy cáo từ, còn Dung Chỉ vẫn cầm chén ngồi im lặng.

Đợi Sở Ngọc đi xa, Dung Chỉ mới đặt chiếc chén xuống. Ngón tay chậm rãi buông ra, men sứ trắng bóng bao bọc nước trà xanh biếc bên trong, tựa như một khối ngọc bích thượng hạng.

Hắn xoay người rời đi, để lại chén trà ở giữa bàn.

Ánh mặt trời buổi sớm rọi vào phòng, chiếu lên chén trà. Bỗng một tiếng “cách”, cùng với âm thanh giòn tan, chén trà vỡ làm đôi. Nước theo khe hở chảy xuôi xuống, nhỏ tong tong trên mặt đất.

HẾT QUYỂN 5