Phượng Tù Hoàng

Chương 238: Sáng nay thánh chỉ đến




Xe ngựa của Hoàn Viễn và Sở Ngọc trở về, đến đầu ngõ thì dừng lại. Phía trước, có mấy người đứng trước cổng Sở viên. Hai người nhìn nhau nghi ngờ, rồi chậm rãi bước tới xem rốt cuộc là chuyện gì.

Đến gần, Sở Ngọc và Hoàn Viễn có thể thấy rõ ràng, cánh cổng Sở viên mở to, mà ở ngay ngưỡng cửa là hai nhóm người đang giằng co.

Bị ngăn cản, viên quan mặt đỏ phừng phừng tức giận mắng A Man: “Cái tên nô lệ da đen vụng về nhà ngươi, có tư cách gì mà quyết định thay chủ nhân? Còn không mau tránh ra?”

A Man đứng trước cửa, mắt hơi đỏ lên. Hiển nhiên hai chữ “vụng về” đã đâm trúng chỗ hiểm trong lòng hắn. Từ khi theo Sở Ngọc học chữ đến nay, hắn ngày càng nhận ra, bản thân mình ngoài sức lực trời phú thì hoàn toàn vô dụng. Lúc Sở Ngọc gặp phiền phức, hắn chỉ có thể đào đường hầm theo mệnh lệnh chứ không nghĩ ra được biện pháp giải quyết nào.

Vì lý do đó, A Man vốn đã ít nói lại ngày càng kiệm lời, ngày càng cố gắng thu mình, dường như chỉ hận không thể thu nhỏ bản thân núp vào một góc. Bình thường ai bảo làm gì thì hắn làm nấy, ngay cả Lưu Tang cũng có thể sai khiến hắn. Nhưng những người lạ này muốn xông vào Sở viên thì hắn lại mím môi ngăn cản cật lực, thể hiện rõ quyết tâm không nhượng bộ.

Sở Ngọc đến gần nhìn thấy tình cảnh này, không cất tiếng gọi A Man, cũng không xông vào chỗ bọn họ. Nàng kéo Hoàn Viễn lùi lại vài bước, đứng ở một góc khuất mà A Man không nhìn thấy. Lẳng lặng quan sát một hồi, nàng bỗng ghé tai khẽ hỏi Hoàn Viễn: “Ngươi nói xem, có phải ta là một kẻ chẳng ra gì?”

Hoàn Viễn kinh ngạc: “Sao lại nói vậy?”

Sở Ngọc nhìn A Man chằm chằm, thản nhiên nói: “Ta nghĩ rằng mình đối xử với các ngươi rất tốt, nhưng chẳng qua tự ình là đúng mà thôi. A Man ở đây chẳng hề vui vẻ chút nào. Ta làm việc gì cũng không mang theo hắn, khi không cần đến hắn là lập tức bỏ quên, bởi vì trong vô thức, ta nghĩ đầu óc hắn đơn giản, không phải là đối tượng giao tiếp phù hợp. Ta nghĩ như vậy, chẳng phải là tư lợi hèn hạ ghê tởm sao?”

Hoàn Viễn giật mình, lại nghe Sở Ngọc nói tiếp: “Ta và ngươi ra ngoài, lại bỏ hắn ở nhà một mình, điều này còn đáng sợ hơn cả nhục mạ trực tiếp. Ta đưa hắn theo, rồi lại để hắn cô đơn thui thủi một mình. Trước kia có Lưu Tang ở đây còn đỡ, bây giờ Lưu Tang đi rồi, hắn lại càng cô độc hơn bao giờ hết!”

A Man buồn bã, tự ti, không phải là do nàng tạo thành sao? Trong lúc vô ý, nàng đã tạo ấn tượng như vậy cho hắn, khiến hắn cảm thấy mình là kẻ vô dụng. Chàng trai ngày xưa sung mãn đầy sức sống, tựa như thú hoang bên dòng suối trong veo ở huyện Sơn Âm, bây giờ đâu mất rồi?

Cặp mắt hắn vẫn trong vắt màu hổ phách, nhưng giờ đây lại bị bao phủ một tầng ưu thương. Vẻ hồn nhiên hoang dã, sung mãn ngỗ ngược đã bị bào mòn hầu như toàn bộ. Từ khi nàng mang hắn về, ngoại trừ cho hắn ăn, thì đem lại cho hắn điều gì?

Trước đây có lẽ A Man ngốc nghếch hơn bây giờ, nhưng lại vui vẻ hơn.

Sở Ngọc lẳng lặng nhìn A Man, còn Hoàn Viễn lại lẳng lặng nhìn Sở Ngọc, với vẻ dịu dàng trìu mến mà chính hắn cũng không nhận ra. Hắn cảm thấy không thể dời ánh mắt, như có thể thấu suốt tâm nguyện trước sau như một của người con gái này. Nàng vốn không cần lo cho cảm giác của A Man, dù sao đó cũng chỉ là một tôi tớ trong phủ. Nhưng nàng nghiêm túc tự trách mình như thế, lại không khỏi lay động lòng người.

A Man đứng chắn trước cửa, chỉ cần viên quan sai người tiến đến, hắn liền nhẹ nhàng đẩy ra. Lực rất mạnh, mấy người tùy tùng đều bị đẩy lui về phía sau nhưng A Man không nhúc nhích chút nào. Hắn chẳng có tâm tư nào khác ngoài ý nghĩ tuyệt đối không cho người lạ vào Sở viên, chờ đến khi Sở Ngọc trở về. Bỗng trên không truyền xuống tiếng nói lạnh lùng: “Sao ngươi không dứt khoát đóng cửa lại?” Đóng cửa lại, sẽ không phải giằng co với những người này nữa.

A Man sửng sốt ngẩng đầu, nhìn thấy Hoa Thác trên bờ tường, buột miệng trả lời: “Ta quên!” Ngẫm nghĩ một lát, hắn lắc đầu: “Nếu đóng cửa, lỡ bọn họ phá cửa thì sao?” Nếu cửa bị hỏng, Sở Ngọc sẽ phải tốn tiền sửa chữa, chi bằng cứ để hắn chịu khó trấn giữ ở đây.

Hoa Thác sa sầm gương mặt vốn đã chẳng vui vẻ gì, liếc đến chỗ Sở Ngọc đang đứng, nói với viên quan: “Chủ nhân của Sở viên đã về, nếu ngài có việc gì thì nói ra đi!”

Theo hướng mắt Hoa Thác, viên quan quay lại nhìn thấy Sở Ngọc và Hoàn Viễn, liền hổn hển cất tiếng: “Các vị về đúng lúc lắm! Sao gia nô nhà các vị lại vô lễ thế?”

Bị Hoa Thác làm lộ bí mật, Sở Ngọc chỉ còn cách kéo Hoàn Viễn bước ra, đến gần viên quan cười cười: “Đó không phải gia nô, mà là người nhà của ta. Nếu ta đi vắng, hắn có thể thay ta quyết định, xin các hạ chớ hiểu lầm!”

Đến trước cửa, nàng mỉm cười với A Man, rồi mới quay sang viên quan: “Bản nhân là chủ hộ, xin hỏi các hạ đến đây có việc gì vậy?”

Viên quan trước là kinh ngạc về lý do thoái thác thờ ơ như không của Sở Ngọc, sau mới nhớ đến mục đích chuyến đi. Hắn thở vài cái để dịu lửa giận, một lúc sau vẻ mặt mới trở nên bình tĩnh: “Xin hỏi, các hạ có phải tên là Hoàn Viễn?”

Sở Ngọc nghiêng đầu quay sang Hoàn Viễn: “Tìm ngươi!” Nàng lui về phía sau nửa bước, nhường cho Hoàn Viễn tiến lên nói chuyện, còn bản thân mình thì kéo A Man, nhỏ giọng nói: “Làm tốt lắm! Nhưng lần sau, đừng đứng một mình chịu trận ở cửa, chẳng may gặp nguy hiểm thì biết làm sao? Để ta dạy ngươi nhé, ngươi xem, cái người mặc đồ đỏ trên bờ tường kia là thực khách nhà chúng ta. Những lúc thế này chính là thời điểm lợi dụng hắn, phải ra sức bóc lột giá trị thặng dư chứ! Có việc gì cứ sai hắn làm là được!”

Cái quái gì thế?

Dù tiếng Sở Ngọc rất nhỏ, nhưng với người luyện võ như Hoa Thác thì vẫn nghe rõ ràng. Mặt hắn đen một nửa, nhưng ngẫm ra thì, quả thật hắn là thực khách ăn uống “chùa” ở đây, không có tư cách gì phản bác những lời vừa rồi. Hắn chỉ còn cách nhảy khỏi tường, thầm nghĩ lần sau sẽ không rỗi hơi để ý chuyện trước cửa nữa.

Thuận miệng đuổi Hoa Thác đi, Sở Ngọc mới chuyên tâm để ý chuyện của Hoàn Viễn phía bên kia. Nghe đoạn đối thoại giữa hắn và vị quan, nàng càng lúc càng mở to mắt. Hóa ra viên quan kia do hoàng đế Bắc Ngụy Thác Bạt Hoằng phái tới, chuyển lời rằng: nghe nói Hoàn Viễn tài học bất phàm, muốn mời hắn lên triều làm quan.

Chưa nói đến việc Thác Bạt Hoằng vươn tay quá dài, từ Bình Thành – cách hàng ngàn dặm về phía bắc đến tận Lạc Dương, mà nàng thực hiếu kỳ, làm sao Thác Bạt Hoằng biết đến sự tồn tại của Hoàn Viễn, thậm chí còn mời hắn ra làm quan?

Cũng không nên nói, không có ai biết đến sự tồn tại của Hoàn Viễn. Có điều, Sở Ngọc cho rằng, chỉ phía Dung Chỉ biết mà thôi. Lần trước Chung Niên Niên tìm tới, nàng không hề ngạc nhiên. Nhưng vì sao lại lấy danh nghĩa hoàng đế, mà không phải là thái hậu?