Phượng Tù Hoàng

Chương 231: Gió thoảng qua đầu núi




Cô gái nhìn ra ngoài cửa sổ, cười lạnh một tiếng: “Quan Thương Hải tới cứu ngươi. Cuối cùng, ngươi cũng có chút giá trị trong lòng hắn!”

Sở Ngọc bước theo, đứng bên cạnh nàng ta nhìn ra ngoài cửa sổ. Ở cổng lớn có một bóng người, trên mắt bịt một băng vải. Hăn đi với tốc độ phi thường, mặc dù nhanh nhưng lại khiến người ta có cảm giác hắn đang dạo bước trong sân vắng.

Hắn vừa xông vào, lập tức phía trước xuất hiện khoảng ba, bốn mươi tên hộ vệ. Tiếp đó, từ cửa sau cũng có thêm bốn, năm mươi gã hộ vệ nữa ùa tới, giơ đao thương sáng loáng sẵn sàng nghênh chiến.

Bỗng nhiên, trong tòa nhà có đến hàng trăm người tụ tập, không gian rộng rãi thoáng đãng giờ đây trở nên chật chội. Các hộ vệ hành động rất thống nhất hiệu quả, bề ngoài giống hệt những người đã từng giao đấu ngăn cản Hoa Thác. Lúc trước mười người bức Hoa Thác thất bại thảm hại, nửa bước cũng khó dời. Bây giờ quân số tăng lên gấp mười lần.

Xem ra lúc cô gái kia ra khỏi cửa, để tránh gây sự chú ý quá mức nên không đem toàn bộ binh lực đi theo. Nhưng dù chẳng mang theo bất kỳ ai, bản thân nàng ta cũng đã rất gây chú ý rồi!

Quan Thương Hải bị vây quanh, dừng bước lại. Hắn hướng về phía Sở Ngọc, cất tiếng hỏi: “Không sao chứ?”

Nhìn thấy Quan Thương Hải, Sở Ngọc mới đỡ thấp thỏm. Nhưng tình cảnh trước mắt lập tức làm nàng lo lắng. Dù sao cô gái này cũng đang áp đảo bằng quân số đông: “Ta không sao, huynh hãy cẩn thận!”

Quan Thương Hải cười cười. Trong bóng đêm, nụ cười của hắn hơi mơ hồ, nhưng hoàn toàn không có chút nào sợ hãi. Hắn không để ý tới ba tầng thị vệ vây xung quanh mình, chỉ trầm giọng nói với cô gái kia: “Thả người!” Giọng nói kiên nghị vững vàng như núi.

Không phải thỉnh cầu, mà là ra lệnh.

Đối với Hoa Thác là như thế, mà đối với cô gái không rõ lai lịch, nhưng chắc là tôn quý quyền lực này cũng vậy.

Hắn không ngang ngược kiêu ngạo, cũng không nhún mình xin giúp đỡ, chỉ làm điều mà bản thân cho rằng cần phải làm. Vững vàng trước sau như một, cho dù đối phương là ai, thái độ của hắn cũng như thế.

Con người Quan Thương Hải và lối sống của hắn luôn vững vàng trầm ổn như vậy, trước giờ không xin người khác giúp đỡ.

Trước thái độ của Quan Thương Hải, cô gái vẫn chưa nổi giận, mà chỉ khẽ cười nhạt. Dù chỉ hơi nhếch mép, khuôn mặt nàng ta vẫn tràn đầy uy thế khinh người: “Quan Thương Hải, ngươi nhất định phải đối địch với ai gia sao?”

Ai gia?

Vẫn còn chút dư âm kinh ngạc về giới tính thật sự của nàng ta, bây giờ Sở Ngọc lại nghe được tin chấn động hơn.

Ai gia, là cách tự xưng của hoàng thái hậu. Hoàng thái hậu Nam triều đã qua đời ngay trước mắt Sở Ngọc. Về phần hoàng đế vừa mới đăng cơ, tuổi đã khá nhiều, mẫu thân còn mạnh khỏe hay không cũng khó nói. Vậy mà ở ngay chỗ này tại Bắc triều, lại xuất hiện một vị hoàng thái hậu, thật là thú vị!

Mới đây, Sở Ngọc còn nghe những lời đồn đại về nàng ấy. Nghe nói trong tang lễ của tiên đế, Phùng thái hậu bi thương thảm thiết muốn đâm đầu vào lửa để tự thiêu. Sau khi được cứu, nàng ta đã được triều thần nhất trí ủng hộ. Đối với danh từ “thái hậu”, ấn tượng của Sở Ngọc giống như trong phim truyền hình, là những “lão thái thái”, ít nhất phải ở tuổi trung niên. Không ngờ thái hậu Bắc triều lại là một cô gái trẻ trung xinh đẹp như vậy!

Ngày đó, lần đầu tiên nhìn thấy nàng ta, Hoàn Viễn nói trên xe ngựa có ký hiệu của nữ quý tộc Bắc Ngụy. Thân là thái hậu, quả thật nàng ấy có địa vị tôn quý nhất.

Có điều, thái hậu đáng lẽ phải ở chốn thâm cung, vì sao lại rời khỏi kinh đô Bình Thành, vượt ngàn dặm xa xôi để đến Lạc Dương này?

Quan Thương Hải thản nhiên tiếp lời: “Ta không muốn đối địch với bất kỳ ai, nhưng cũng không ngại đối địch với bất cứ kẻ nào. Dù ngươi là dân thường cũng vậy, thái hậu cũng thế, đừng nên gây sự với ta!” Hắn không nói to, ngữ khí cũng không gay gắt, chỉ đơn giản như trần thuật sự việc: “Nếu ngươi chịu dừng tay, ta có thể bỏ qua, không trách lỗi xưa. Nhưng nếu ngươi cứ cố tình lấn tới, thì ta sẽ không hạ thủ lưu tình!”

Dù ngoại lực xung quanh có thế nào, thì đối với hắn, cũng chỉ như cơn gió thoảng qua đầu núi.

Phùng thái hậu nhìn chằm chằm, nhưng không phải với ánh mắt mềm mại dịu dàng của phái nữ mà chỉ có lạnh lùng quả quyết, hướng thẳng về phía Quan Thương Hải: “Ngươi đang uy hiếp ai gia?”

Quan Thương Hải khoanh tay trước ngực, trong tình thế lúc này mà vẫn ung dung nhàn nhã mỉm cười: “Cứ mở miệng ra là ai gia, ngươi muốn dùng thân phận để ép ta? Hoàng thái hậu, thì sao? Bắc Ngụy, thì sao nào? Ngươi chớ quên, Dung Chỉ có thể, ta cũng có thể! Dung Chỉ có thể giúp ngươi đạt được địa vị này, thì ta cũng có thể hủy diệt ngươi!”

Sở Ngọc ngơ ngẩn nhìn Quan Thương Hải. Hắn đứng cách hơn mười mét ngoài kia, giữa vòng vây thị vệ. Trong đêm xuân ấm áp, nụ cười của hắn rất thoải mái nhẹ nhàng, nhưng lại mang theo ý vị cuồng ngạo, như một sức mạnh vô hình cuồn cuộn xô tới.

Quả thực chính là…coi khinh hết thảy.

Đó là sự tự tin đáng sợ, dựa vào thực lực của bản thân mình.

Trong phút chốc, Sở Ngọc có cảm giác như mình đang nhìn thấy Dung Chỉ. Tuy phương thức biểu hiện khác nhau, nhưng ở Quan Thương Hải cũng có điều gì đó rất giống Dung Chỉ. Đó là sự tự tin, kiên định, vững vàng, trong bất kỳ hoàn cảnh nào cũng kiên trì cố gắng và tin tưởng vào năng lực của bản thân. Họ đều…gây chấn động lòng người như thế!

Nếu Dung Chỉ thần bí như biển sâu thăm thẳm, thì Quan Thương Hải trầm ổn vững vàng như núi cao vời vợi.

Quan Thương Hải chậm rãi tiếp lời: “Ngươi không phải là kẻ ngốc! Dù sao, ngươi cũng có thể tạm gọi là “một nửa sư muội” của ta. Mặc dù ta bày trò đùa bỡn để giải sầu, nhưng không hề có ý làm hại ngươi, ngươi nên hiểu rõ điều này. Hoa Thác đó cũng là do ta sắp xếp cho gặp ngươi. Nhưng nếu vì thế mà ngươi nghi ngờ ta, rồi đối địch với ta, thì trong tình trạng này, ngươi đang tự tìm đường chết!”

“Ngươi chỉ có thể tin tưởng ta!”

“Với khả năng của ta, hoàn toàn có thể giết hết đám người này rồi ung dung rời đi!”

“Ta nói được làm được, ngươi không có sự lựa chọn!”

“Ta chỉ nói đến thế thôi!”

Sở Ngọc đứng bên cạnh phát hiện, mỗi lúc Quan Thương Hải nói một câu, sắc mặt Phùng thái hậu lại tái thêm một chút. Trong đôi mắt đẹp kiên cường của nàng là sự đấu tranh giằng co khổ sở. Nhưng chỉ thoáng chốc, tất cả những điều đó bị đè nén áp chế lại, chỉ còn sự bình tĩnh lạnh lùng.

“Phải!” Phùng thái hậu khẽ gật đầu, giọng đã mềm hơn một chút so với ban nãy: “Lần này ta đã làm sai, xin sư huynh tha thứ!” Chỉ cân nhắc suy tư trong khoảnh khắc, nàng ta đã quyết định dứt khoát nhanh chóng, khiến Sở Ngọc đứng bên cạnh không khỏi bội phục.

Phùng thái hậu phất phất tay, tất cả hộ vệ đều tránh sang hai bên, nhường một lối đi ở giữa, thẳng ra cổng lớn. Nàng ta không hề quay đầu, chỉ lạnh lùng nói với Sở Ngọc: “Ngươi có thể đi!”

Khi Sở Ngọc đã đứng ở phía sau Quan Thương Hải, Phùng thái hậu lại sai người đưa bọn họ ra ngoài.

Sở Ngọc không ngờ có thể dễ dàng thoát thân như vậy. Không giao tranh, không đổ máu mà có thể bình yên rời khỏi phủ đệ tạm cư của Phùng thái hậu, nàng không dám tin là sự thật nữa.

Buổi tối hôm nay đúng là quá nhiều chấn động. Người trẻ tuổi có diện mạo cực kỳ giống Dung Chỉ hóa ra lại là một cô gái, cô ta lại là thái hậu Bắc Ngụy, đồng thời còn là “một nửa sư muội” của Quan Thương Hải.

Quan Thương Hải đi xe ngựa tới. Sau khi hai người lên xe, mỗi người ngồi một bên, Sở Ngọc đã trấn tĩnh lại, nhìn hắn chằm chằm: “Bây giờ, nên chăng là huynh giải thích với ta một chút?”