Phượng Tù Hoàng

Chương 225: Băng và lửa




Sở Ngọc vừa mới bàn luận với Hoàn Viễn, làm cách nào để nhìn rõ diện mạo người trong xe. Không ngờ đối tượng bàn luận của hai người đang tiến tới ngay trước mắt.

Không phải đến tìm nàng chứ?

Sở Ngọc nhìn chiếc xe, trong lòng hoảng loạn. Nếu người trong xe là Dung Chỉ, nàng không biết phải đối diện như thế nào.

Lúc xe ngựa chạy đến trước cửa, Sở Ngọc bất giác lùi về phía sau hai bước. Nhưng nằm ngoài dự liệu của nàng, chiếc xe không dừng lại mà tiếp tục chạy. Hộ vệ bên cạnh xe cảnh giác liếc nhìn nàng, khi xác định đó chỉ là một công tử thư sinh yếu ớt và một đứa trẻ không có khả năng uy hiếp, họ lại thu hồi ánh mắt.

Hóa ra chỉ là đi ngang qua.

Sở Ngọc nhẹ nhàng thở ra, không khỏi cười thầm tự giễu. Bây giờ nàng chẳng còn giá trị lợi dụng nào với Dung Chỉ, sao hắn có thể đến đây? Ngay cả khi bọn họ giáp mặt, kề sát vai nhau bước qua, e rằng hắn cũng chẳng buồn liếc mắt đến nàng.

Đang định quay trở lại phòng, liếc nhìn chiếc xe lần cuối, Sở Ngọc kinh ngạc thấy nó dừng lại ngay trước cửa tòa nhà bên cạnh.

Sở Ngọc hiện đang Sở viên, là nơi mà Hoàn Viễn mua để chuẩn bị đường lui trước đây. Đầu tiên hắn phái người đến quét dọn trông coi, sau khi Sở Ngọc và mọi người dọn đến thì gọi tên là Sở viên.

Hai bên Sở viên vốn để trống. Nhưng không lâu sau khi Sở Ngọc và mọi người chuyển đến, phía bên trái cũng có một hộ gia đình đến ở. Khác với những nhà khác thường có biển hiệu đề thân phận hoặc họ tên của chủ nhân để khẳng định quyền sở hữu, ngôi nhà này chỉ treo một bảng hiệu trống không. Chủ nhân ngôi nhà hầu như không bao giờ ra khỏi cửa, tất cả mọi việc đều do mấy quản gia xử lý. Thỉnh thoảng có tôi tớ ra vào mua bán hàng hóa, còn lại phần lớn thời gian, ngôi nhà đó đều đóng chặt cổng. Khu vườn nhà Sở Ngọc liền kề với tường nhà đối phương, thỉnh thoảng lại ngửi thấy mùi thuốc đông y khá đậm. Như vậy có thể đoán, chắc là trong ngôi nhà kia có người bệnh.

Sở Ngọc vốn quen sống kín đáo, lại không thích tò mò tìm hiểu những người không liên quan, vì vậy tuy ở gần kề bấy lâu nhưng không biết chút gì về nhà hàng xóm bên cạnh.

Thế nhưng nhà hàng xóm này lại có quan hệ với Dung Chỉ?

Chiếc xe ngựa dừng trước cửa ngôi nhà không biển hiệu, một hộ vệ tiến lên gõ cửa. Sau đó, cửa mở ra, xe ngựa chạy thẳng vào bên trong. Ở cửa có bậc thềm, vốn không tiện cho xe chạy vào. Đáng lý người trong xe nên bước xuống, tự mình đi vào, nhưng hắn không hề xuất hiện. Mấy hộ vệ khiêng chiếc xe lên mấy tấc, vượt qua bậc thềm mới cẩn thận đặt xuống.

Chỉ đi bộ vài bước mà cũng không chịu đi, chẳng lẽ Dung Chỉ được chiều chuộng, lười biếng đến mức này sao?

Bao nhiêu điều nghi hoặc, nhưng Sở Ngọc thấy chắc chắn, rõ ràng nhất một chuyện: nàng phải tìm hiểu bằng được về thân phận thật sự của người trong xe, nếu không thì không thể nào an lòng được.

Hiện tại có hai biện pháp: thứ nhất là dùng vũ lực xông vào, tập kích xe ngựa rồi nhìn vào trong khoang xe. Cách thứ hai là lẩn vào gian trong của tòa nhà kia. Nàng không tin, người kia đã ngồi xe ngựa vào vườn, lại còn tiếp tục ngồi xe vào nhà nữa.

Tất nhiên, Sở Ngọc cũng đã nghĩ đến chuyện nằm bò trên bờ tường để nhìn lén. Nhưng nếu làm vậy thì nàng sẽ trở thành mục tiêu quá thu hút, chẳng may bị người ta phát hiện, đánh cho rơi xuống thì chẳng hay ho gì. Hơn nữa nhà hàng xóm không phải chỉ là một gian nhà nhỏ tầm thường, bên đó cũng có đình đài lầu gác, non bộ, suối nhỏ, vườn cây đầy đủ. Tuy cả tòa nhà không rộng lớn như phủ công chúa trước kia, nhưng muốn đi từ cửa trước đến cửa sau cũng phải mất mười phút. Nếu nàng muốn nằm trên bờ tường mà nhìn rõ người trong nhà, thì trước hết phải luyện được thần công nhìn xuyên chướng ngại vật và nhìn xa như kính viễn vọng.

Từ khi chiếc xe ngựa bắt đầu ghé thăm ngôi nhà vô danh ở kế bên, lần nào Sở Ngọc cũng bảo Lưu Tang mang ghế ra ngồi trước cửa nhà mình, quan sát thật kỹ khách của nhà hàng xóm. Cứ như vậy đã được hơn nửa tháng.

Cứ cách hai, ba ngày, chiếc xe ngựa lại đảo qua một lần, có lần là sáng sớm, có lúc là buổi chiều, mỗi lần ở lại khoảng hai canh giờ. Nhưng chưa lần nào, Sở Ngọc có thể nhìn thấy dung mạo người ngồi trong xe.

Sở Ngọc đã từng lén dùng tiền bạc để mua chuộc hỏi thăm người làm trong tòa nhà đó, thậm chí còn sai người bí mật bắt cóc đám gia nhân ra ngoài mua sắm. Nhưng dù nàng dụ dỗ hay ép buộc, những người đó đúng là “bần tiện bất năng di, uy vũ bất năng khuất” (nghèo khó không thể lay chuyển, vũ lực không thể khuất phục), hiên ngang bất khuất, khiến cho Sở Ngọc được mở rộng tầm mắt, biết thế nào gọi là trung liệt.

Đúng lúc Sở Ngọc chuẩn bị phải trường kỳ kháng chiến, thì cơ hội biết được đáp án lại đến sớm hơn một chút.

Đó là một buổi chiều rất bình thường như mọi ngày, Sở Ngọc ngồi buồn bã trong vườn, xung quanh là không khí ngày xuân ấm áp tươi tắn. Nhìn một đóa hoa mới nở, bất giác Sở Ngọc nhớ ra, nàng đến với thế giới này từ mùa xuân năm trước đến mùa xuân năm nay, thấm thoắt đã tròn một năm.

Không biết từ lúc nào, nàng đã quen với cách sống, cách sinh hoạt thời cổ đại, từ ăn ở đi lại, thậm chí còn bị lây nhiễm không khí, lối sống của thời đại này. Nàng không thể thay đổi thời đại, mà ngược lại còn bị thời đại cải biến.

Hơn nữa, nàng thích một người, nhưng lại phải nói rằng: tốt nhất là không bao giờ gặp lại nhau nữa.

Trong lòng Sở Ngọc ảm đạm, ngay cả khu vườn tươi đẹp ngập tràn sắc xuân cũng không thể khiến tâm tình nàng vui vẻ lên được. Lúc này nhìn ra, nàng thấy ở lối vào hoa viên xuất hiện hai người, một người là Hoàn Viễn, còn người kia khiến nàng không khỏi ngạc nhiên: “Hoa Thác?”

Sao hắn lại tới đây?

Đứng cạnh Hoàn Viễn, Hoa Thác vẫn mặc y phục đỏ rực như trước đây. Nhìn thấy hắn, Sở Ngọc không khỏi nhớ lại mấy tháng trước, giữa vùng tuyết trắng, hắn đã đoạn tuyệt với Dung Chỉ, và nguyền rủa những lời oán độc thê lương.

Mấy tháng không gặp, khí chất con người hắn đã thay đổi hoàn toàn khác. Trước đây, ngay cả những lúc nói lời nhẹ nhàng nhất với nàng, Hoa Thác vẫn tạo cho người ta cảm giác nóng như lửa, kiêu ngạo bừa bãi. Còn bây giờ, ngọn lửa ấy đã tắt ngấm. Ngay cả khi hắn nhếch mệch cười, thì trong ánh mắt vẫn là băng giá đã kết tụ hàng vạn năm.

Tính cách hắn, có lẽ đã hoàn toàn bị xoay chuyển.

Từ hồn nhiên, chân thành, nhiệt tình một cách cực đoan trở nên lạnh lẽo, oán hận một cách cực đoan.

Hoặc là thế này, hoặc là thế kia. Nếu không phải yêu thì sẽ là hận. Logic của Hoa Thác đơn giản trực tiếp như thế, yêu và hận nồng đậm khắc sâu, thậm chí khiến cho Sở Ngọc cảm thấy tự thẹn vì không bằng.

Tuy nhiên, Hoa Thác vẫn có mặt không hề thay đổi, đó là luôn biểu hiện tình cảm trong lòng một cách thẳng thắn ngay trên nét mặt. Dù là yêu quý bảo vệ Dung Chỉ trong quá khứ hay là căm hận Dung Chỉ bây giờ, đều không hề giấu diếm hay che lấp.

Mấy ngày qua Hoàn Viễn đi thu thập tin tức ở Lạc Dương, vô tình phát hiện ra tung tích của Hoa Thác. Nghĩ đến điều Sở Ngọc muốn làm, hắn liền tìm gặp Hoa Thác, thuyết phục rồi dẫn hắn tới đây.

Hoa Thác đã từng có thời gian gắn bó với thủ lĩnh tổ chức thích khách là Hạc Tuyệt. Tuy hắn khinh thường không bao giờ sử dụng thủ đoạn ám sát, nhưng không phải là không biết những kiến thức này. Mà trong thời gian ở cạnh Dung Chỉ, hắn đã học hỏi được khá nhiều cách xử lý công việc bí mật nhanh gọn. Vì vậy, muốn âm thầm dò hỏi điều gì, nhờ Hoa Thác làm là thích hợp nhất.

Khi sử dụng vũ lực, Sở Ngọc hay bị mềm lòng. Hơn nữa, hai người có võ nghệ bên cạnh nàng là A Man và Lưu Tang, tính cách lại quá hồn nhiên chất phác, giao việc này cho họ không ổn chút nào. Nhưng nếu có Hoa Thác, mọi vấn đề đó sẽ được giải quyết.

Sau khi Hoàn Viễn nói tóm lược đơn giản, Sở Ngọc khẽ gật đầu với Hoa Thác: “Làm phiền ngươi quá, xin đa tạ vì đã đồng ý ra tay giúp đỡ!”

Hoa Thác thản nhiên đáp: “Không cần cảm ơn, ta cũng không phải vì nàng!”

Hắn nhìn về phía ngôi nhà hàng xóm liền kề, ngửi thấy mùi thuốc đông y từ bên kia tường bay sang, khẽ nhíu mày: “Trước khi dò hỏi người trong xe ngựa là ai, ta muốn xem xem, người nào là chủ của tòa nhà này?”

Không đợi Sở Ngọc kịp phản ứng, hắn liền nhún người, nhẹ nhàng phóng đi.

Bóng áo đỏ chợt lóe lên rồi biến mất sau bờ tường.