Phượng Tù Hoàng

Chương 213: Hương vẫn như xưa




Lúc Mặc Hương cởi áo khoác, Sở Ngọc sững sờ đến ngây người. Người này vốn tưởng đã chết, bây giờ xuất hiện rõ ràng trước mặt bọn họ.

Dù cho cơ thể tiều tụy, dung nhan bị tổn hại, phong thái rất khác xưa, nhưng không thể lẫn vào đâu được. Tất cả đều nhận ngay ra đó là Mặc Hương.

Quả thật chính là Mặc Hương.

Giống như giữa tuyết trắng, một nhành mai từ từ hé nở.

Lưu Tang lẩm bẩm: “Người này…hình như là Mặc Hương ca ca…Không phải huynh ấy chết rồi sao?” Rồi cậu bé bỗng run rẩy: “Hay là hồn ma hiện về?”

Sở Ngọc nhìn Mặc Hương kinh ngạc, rồi lĩnh ngộ ra điều gì, bật cười.

Trước khi người kia cởi áo khoác, Hoa Thác đã nhận ra đó là Mặc Hương. Nhưng nhìn diện mạo lúc này của Mặc Hương, hắn không khỏi cảm thấy hổ thẹn.

Sở Ngọc có thể nghĩ ra, tất nhiên Hoàn Viễn cũng rất nhanh chóng hiểu được vấn đề. Lòng phẫn nộ vì cảm giác bị lừa gạt, ánh mắt hắn như mũi nhọn phóng về phía Dung Chỉ: “Dung Chỉ, phải chăng ngươi nên có lời giải thích?”

Dung Chỉ không đáp lời, thậm chí không hề liếc nhìn Hoàn Viễn lấy một lần, chỉ chăm chú nhìn Mặc Hương. Mặc Hương cởi áo khoác, dường như có ý muốn quỳ xuống hành lễ. Một động tác đơn giản nhưng lúc này đối với hắn muôn vàn khó nhọc.

Dung Chỉ không còn đứng dựa bên xe ngựa nữa, mà nhẹ nhàng bước tới một bước, đỡ Mặc Hương đang định quỳ xuống, thấp giọng nói: “Khổ cho ngươi rồi!”

Dù chưa ai kể tỉ mỉ chuyện xảy ra thế nào, Dung Chỉ cũng có thể đại khái đoán được tình hình. Hắn sai Mặc Hương thay mình chỉ đạo kế hoạch, nhưng hành động bất ngờ của Sở Ngọc khiến Hoa Thác thay đổi suy nghĩ. Để ngăn cản Mặc Hương, Hoa Thác nhốt hắn lại, cũng phá hủy tất cả những đầu mối liên lạc bên dưới. Nhưng Mặc Hương vẫn tìm mọi cách trốn ra được, nhắm thẳng hướng Giang Lăng tìm Vu Văn – cũng là Vũ Văn Hùng để xin cứu viện. Hắn muốn nhờ Vũ Văn Hùng ứng phó với cục diện rối loạn do sự nhúng tay của Hoa Thác.

Tuy Vũ Văn Hùng chỉ dẫn theo một trăm người, nhưng đều là những lực sĩ thành thạo cung đao, quen thuộc sa trường. Bọn họ thạo cả kỵ binh và bộ binh, dù ở giữa thiên binh vạn mã vẫn như những mũi đao sắc bén có thể phá tan vòng vây.

Mặc Hương đến Giang Lăng xin Vũ Văn Hùng đưa quân về Kiến Khang, mà bây giờ Sở Ngọc và mọi người bị Tông Việt truy kích, cũng nhờ Vũ Văn Hùng giải vây.

Một lần nữa, công lao lại thuộc về Mặc Hương.

Những điều Dung Chỉ phán đoán cũng không khác mấy so với thực tế. Hoa Thác đánh ngất Mặc Hương xong liền nhốt hắn trong một căn nhà hoang ở Kiến Khang, sai người trông giữ. Mặc Hương vốn không có võ công, vất vả tìm mọi biện pháp trốn ra được, mới phát hiện mọi đầu mối liên hệ đã bị cắt đứt. Không còn lựa chọn nào khác, hắn đành bất đắc dĩ một thân một mình đi Giang Lăng cầu cứu. Thể chất yếu ớt, lại không một xu dính túi, trên đường hắn đã phải chịu rất nhiều khổ sở vất vả. Thậm chí vì sắc đẹp trời sinh mà hắn còn nhiều lần bị kẻ xấu âm mưu hãm hại. Để bảo vệ mình, hắn phải tự hủy dung. Nhiều lần trải qua nguy hiểm, cuối cùng hắn đã đến Giang Lăng, gặp được Vũ Văn Hùng.

Lúc đến Kiến Khang, thấy trên người Mặc Hương có nhiều vết thương, Vũ Văn Hùng khuyên hắn ở lại tĩnh dưỡng, không nên đi cùng. Nhưng Mặc Hương vẫn kiên trì đòi đi, bởi vì trong lúc này không ai khác có thể phán đoán thế cục nhanh nhạy hơn, thêm vào đó hắn phải chuộc lại sai lầm. Dọc đường dù trải qua bao nhiêu vất vả khổ sở, hắn vẫn nghiến răng chịu đựng, không chút kêu ca phàn nàn, tuyệt đối không làm chậm trễ tốc độ của đội hắc kỵ. Cuối cùng, với cơ thể gầy yếu đầy thương tích, hắn đã thực sự chống đỡ qua được hết chặng đường.

Mấy ngày qua, hắn đã khiến Vũ Văn Hùng và toàn thể đội hắc kỵ phải kính trọng.

Công và tội, Mặc Hương quyết định không nói, Dung Chỉ cũng quyết định không hỏi. Hắn nâng Mặc Hương dậy, chăm chú nhìn đối phương một hồi, rồi buông tay ra lùi về phía sau hai bước.

Tiếp đó, Dung Chỉ nâng tay chỉnh lại y phục, cúi người, nghiêm nghị vái chào Mặc Hương.

Lúc Mặc Hương phải ăn đói mặc rách cũng không hối hận. Lúc hắn tự hủy dung mạo, cũng chưa từng chần chừ. Nhưng lúc này đối diện với Dung Chỉ vái chào hành lễ, hắn bỗng hoảng loạn, vội vàng định né người tránh. Nhưng phía sau có một đôi tay giữ chắc bờ vai, khiến hắn phải nhận lễ.

Đợi cho Dung Chỉ đứng thẳng lên, Vũ Văn Hùng mới buông Mặc Hương ra: “Đây là tâm ý của công tử, ngươi xứng đáng nhận lễ này, không cần phải tránh đi!”

Ngay cả Vũ Văn Hùng cũng nói như vậy khiến Mặc Hương sợ hãi: “Nhưng ta đã không hoàn thành nhiệm vụ mà công tử giao…”

Dung Chỉ cười khẽ chặn lời hắn: “Mặc Hương, thành sự tại thiên, đó là ý trời, không phải lỗi của ngươi!”

Gần như cùng lúc đó, cách khoảng ba, bốn trượng, Sở Ngọc khẽ cười, lấy khuỷu tay huých vào người Hoàn Viễn: “Chao ôi, ngươi có cảm thấy không, bộ dáng hành lễ của tên kia trông rất giống ngươi?” Hoàn Viễn luôn nghiêm trang cẩn thận chu đáo, cấp bậc lễ nghĩa đầy đủ, không ngờ hôm nay có thể chứng kiến Dung Chỉ cũng có những động tác tương tự như vậy.

Mặc dù hắn chỉ mới chỉnh y phục, chứ chưa chỉnh lại đầu tóc mũ mão, nhưng với một kẻ quen từ trên cao nhìn xuống như Dung Chỉ, cũng có thể coi là cực kỳ thành ý.

Hoàn Viễn thấy Sở Ngọc còn cười được, không khỏi kinh ngạc: “Công…” Chữ “chúa” chưa kịp thốt ra, hắn đã bị đôi mắt đẹp của nàng khẽ lườm nhắc nhở, lập tức đỏ mặt, cất tiếng khẽ như tiếng muỗi kêu: “Sở…Ngọc…”

Dừng một chút, Hoàn Viễn mới có thể nói chuyện bình thường: “Mặc Hương giả chết chắc chắn là do Dung Chỉ bày mưu tính kế, sao nàng lại không nổi giận?”

Sở Ngọc nghiêng đầu nghĩ nghĩ rồi mỉm cười: “Sao ta phải giận nhỉ?”

Sở Ngọc không nổi giận, nhưng Hoàn Viễn thì có. Hắn suýt không nhịn được, buột miệng chất vấn: “Nàng thích hắn đến thế sao? Thích đến mức không còn biết thứ gì trên đời nữa?” Nhưng trực giác mách bảo hắn không có tư cách hỏi như vậy, nên chỉ lặng im, sắc mặt hơi trầm xuống.

Thấy Hoàn Viễn hơi thay đổi sắc mặt, Sở Ngọc thầm nghĩ: không đùa hắn nữa, bèn mỉm cười: “Thật ra, trong lòng ta đã sớm hiểu, không thể nhờ cậy vào những gì Dung Chỉ nắm giữ. Nhưng hắn nắm giữ cái gì thì ta không biết. Hôm nay, cuối cùng đã biết sơ sơ một hai điều!”

Sở Ngọc quay đầu, nhìn thấy Mặc Hương vẫn đang trò chuyện với Dung Chỉ, vẻ mặt thoáng qua một tia phức tạp, thấp giọng nói: “Ta tính thế nào, ngươi cứ đợi thì biết!”

Dung Chỉ nói với Mặc Hương xong, liền bảo Vũ Văn Hùng dẫn mọi người lui ra, còn mình thì bước tới cạnh Sở Ngọc: “Công chúa, có thể tìm một chỗ nào nói chuyện được không?”

Sở Ngọc không uốn nắn xưng hô của hắn như với Hoàn Viễn, chỉ thản nhiên nói: “Có chuyện gì thì nói luôn chỗ này đi!”

Dung Chỉ mỉm cười: “Thế cũng được!” Nói xong, hắn cũng làm động tác giống như với Mặc Hương vừa rồi, nghiêm trang vái chào nàng.

Sở Ngọc lười phải tránh né, chỉ cười nhạt: “Ngươi vái ta làm gì? Ta không giống Mặc Hương, liều mình đi xin viện binh đến giải vây cho ngươi!”

Dung Chỉ mím môi, mỉm cười: “Lúc đó, ta đã nghe thấy!”

“Cái gì?” Hắn nói không đầu không đuôi khiến Sở Ngọc chẳng hiểu ra làm sao.

Dung Chỉ lẳng lặng nói: “Một ngàn năm trăm năm.” Đây là bí mật lớn nhất của nàng.

Sở Ngọc lúc này biến sắc: “Ngươi giả hôn mê?”

“Phải!”

“…Chúng ta kiếm chỗ nào nói chuyện đi!”