Lý Nghiêm Chính đang chăm chú nhìn Bách Cẩn Lan thì nghe y nói, hắn bây giờ ngạc nhiên rõ ra mặt, nhìn Bạch Cẩn Lan với gương mặt vô cùng khó tin. Bạch Cẩn Lan cũng quay nhìn Lý Nghiêm Chính, hai người đối mặt với nhau, cả hai đều không hề có tình cảm với đối phương, một người nghĩ cho giang sơn nghĩ cho bản thân, một ngươi lại nghĩ cho hài tử nghĩ cho gia tộc liền chấp nhận bên nhau.
Ngày hôm sau mọi người tiếp tục lên đường trở về kinh thành, Bạch Cẩn Lan trước khi đi lại chấp vấn Tú Hồng và Khuynh Bạch một lúc, lý do là tối qua khi trở về y đã thấy Tú Hồng và Khuynh Bạch đang nói cười ngoài đường. Còn Niên Doãn Minh thì đã thất vọng cả buổi vì lúc tối đi đến phòng muốn cùng y đón Tết Đoan Ngọ nhưng lại không tìm được, sáng hôm sau nghe thấy y đi cùng Lý Nghiêm Chính liền không vui.
Còn khá xa nữa mới đến kinh thành cũng khoản hai ngày đường nữa nên Bạch Cẩn Lan phải chịu đựng cảm giác khó chịu buồn nôn suốt dọc đường khiến sắc mặt y tái đi không ít, thời gian chủ yếu là ngủ, dù là Phượng Trạch linh lực có thể chống đỡ không ít vết thương nhưng hiện tại là thai nghén cũng là hiện tượng tự nhiên trong cơ thể nên không thể kiểm soát được.
“ Ngươi cảm thấy thế nào rồi, sắc mặt lại nhợt nhạt hơn cả lúc trước” Lý Nghiêm Chính nhìn Bạch Cẩn Lan sau khi nôn xong thì nói.
Hắn mỗi lần thấy y không chịu được nữa liền tìm chỗ nghỉ chân nhưng tình trạng của y lại không giảm đi chút nào, y cả ngày nôn mửa, lại không ăn uống gì hợp khẩu vị khiến chỉ mới hai ngày mà đã gầy đi không ít.
“ Không sao, chỉ có hơi chóng mặt... Ụa...” Bạch Cẩn Lan vừa nói xong liền nôn tiếp, giờ liền không còn gì để nôn nên nôn ra dịch chua.
“ Ngươi như vậy mà không sao, như thế này chưa về đến kinh thành ngươi đã không chịu nổi” Lý Nghiêm Chính một bên vừa vuốt lưng y vừa lo lắng nói.
“ Ta, ta nghĩ khi mang thai ai cũng sẽ như thế này thôi, có thể ta là nam nhân nên có chút khác... Ụa...” Y vừa ngước lên thở nói được một câu liền cuối xuống nôn tiếp.
“ Ta nghe nói mang thai vất vả, cũng từng nghe nói ba tháng đầu là vất vả nhất, ngươi cũng gần ba tháng nhưng bụng lại to hơn bình thường lại nghén hơn hẳn người khác, ta nghĩ về đến kinh thành sẽ mời thái y trong cung chuẩn đoán cho ngươi một lượt”.
“ Không được, nếu như vậy họ sẽ biết ta là Phượng Trạch” Bạch Cẩn Lan nghe Lý Nghiêm Chính nói liền hoảng sợ nói.
“ Biết thì là biết, chuyện ngươi mang thai sớm muộn gì cũng bị phát hiện với lại ngươi đã đồng ý thành thân với ta nên chuyện này ắc phải nói cho phụ hoàng biết”.
Bạch Cẩn Lan đương nhiên hiểu chuyện này, dù sớm dù muộn cũng sẽ bị phát hiện nhưng y vẫn muốn cước một lần, cước sau khi về kinh thành thánh thượng sẽ truyền gặp y, đến đó y sẽ tương kế tựu kế. Việc này dù rất mạo hiểm nhưng vì Bạch phủ, vì bản thân và hài tử vẫn nên cược một lần.
“ Ngài không cần bận tâm, ta đã có suy tính của mình, ngài chỉ cần đến rướt ta thôi... Ụa...” nói xong lại tiếp tục muốn nôn.
Nhưng lần này nôn liền không nôn được nữa, choáng váng ngất đi. Lý Nghiêm Chính chưa kịp nói gì thì thấy Bạch Cẩn Lan ngất đi, hắn liền hoảng loạn ôm y vào xe ngựa, lúc này Niên Doãn Minh cũng đang bên trong nhìn thấy cũng trở nên hoảng loạn.
“ Đệ ấy sao lại ngất” Niên Doãn Minh hốt hoảng nói.
“ Do nôn quá nhiều, nói một câu liền nôn, cả ngày hôm nay cũng không ăn gì, ngươi biết bắt mạch sao lại hỏi ta” Lý Nghiêm Chính lo lắng nói.
“ À, ta quên mất” Nói xong liền luốn cuốn tay chân nắm lấy cổ tay y bắt mạch.
Niên Doãn Minh vừa bắt mạch vừa nhìn Bạch Cẩn Lan sắc mặt lại có chút khó coi, Lý Nghiêm Chính bị sắc mặt này dọa cho một trận. Một lúc sau cơ mặt Niên Doãn Minh cũng dãn ra, đặc tay Bạch Cẩn Lan về chổ cũ thở phào một hơi.
“ Không có gì, tình trạng thai nghén của đệ ấy khá nặng, có lẽ do không ăn uống cộng thêm buồn nôn lại có tâm sự nên mới động thai, nhưng chỉ nhẹ mà thôi, không cần lo lắng”.
“ Vậy thì tốt rồi, ngày trước thuyết phục rất lâu y mới chịu dùng thuốc vậy mà lại nôn sạch, nếu cứ như vậy sợ chưa đến kinh thành y đã không chịu nổi” Lý Nghiêm Chính nhăn mặt khó chịu nói, tay vuốt y.
“ Chỉ tại ta không nghĩ là tình trạng đệ ấy lại có chút nặng, cũng chỉ nghĩ qua ba tháng sẽ trở lại bình thường, sẽ không sao”.
Lý Nghiêm Chính bất lực nhìn Bạch Cẩn Lan đang nằm, sắc mặt tái nhợt lại có chút đau lòng. Hắn chưa bao giờ nghĩ mang thai lại vất vả như vậy, hắn cũng từng thấy các phi tần mang thai vất vả nhưng chưa từng bận tâm nhiều, bậy giờ vương phi tương lại của hắn lại chịu khổ thế này y lại rất bất lực.
Cuối cùng họ quyết định đóng trại ở chỗ này một đêm, có thể chậm trễ nhưng cũng giảm bớt phần nào cho Bạch Cẩn Lan. Nhưng hiện tại Tú Hồng và KHuynh Bạch khó có thể bận tâm được vì từ khi y mang thai thì hình thái của họ sắp trở về nguyên chủ, sắp không trụ nổi hình thái người nữa.