Hai Ngày trôi qua yên ổn, Niên Doãn Minh cũng thu xếp ổn thỏa cùng Bạch Cẩn Lan chuẩn bị đến kinh thành, trước khi đi không quên lập một tầng kết giới bảo vệ ngôi nhà. Ba người Bạch Cẩn Lan, Lý Nghiêm Chính và Niên Doãn Minh như cũng ngồi trên xe ngựa, tú hồng và khuynh bạch cưỡi ngựa còn những binh sĩ khác thì đi bộ.
Không khí trên xe vẫn như cũ quỷ dị lạ thường, Bạch Cẩn Lan cũng vậy, bắt đầu cảm thấy buồn nôn. Vì mang thai hạng chế dùng dược nên thuốc mà lần trước Niên Doãn Minh đưa cũng không uống nên bây giờ gương mặt tái xanh còn có chút mồ hôi lạnh, mặt luôn hiện ra sự khó chịu tựa đầu vào vai Lý Nghiêm Chính.
“Nếu ngươi cảm thấy khó chịu thì ngủ một lát, đến nơi ta sẽ gọi” Lý Nghiêm Chính đỡ y nằm lên đùi mình nói.
“Hay đệ dùng dược đi, dù gì cũng ít nên khó tổn hại đến đứa nhỏ đâu!” Niên Doãn Minh nìn Bạch Cẩn Lan khó chịu cũng tỏ vẻ lo lắng nói.
“Không được..., sức khỏe đệ trước giờ luôn yếu, nếu không cẩn thận.... đứa nhỏ sẽ nguy hiểm nên phòng vẫn hơn” Bạch Cẩn Lan khó chịu cố gắng sức nói hàng chỉnh câu.
“Ngươi nghỉ ngơi đi, không tốt liền nói, ta sẽ tìm chỗ nghỉ chân” Lý Nghiêm Chính lấy một chiếc chăn đắp lên người Bạch Cẩn Lan, tay xoa đầu y nói.
Được sự dỗ dành của Lý Nghiêm Chính, Bạch Cẩn Lan cũng từ từ chìm vào giấc ngủ. Y ngủ rất ngon giấc, có lẽ do trong người khó chịu nên lúc y dạy chỉ mới vừa chiều. Bầu trời lúc này đã ngả về màu cam, không khí yên lặng hơn, ngoài tiếng xe ngựa và tiếng bước chân thì chỉ có tiếng gió và tiếng chim hót.
Nhìn ra cửa sổ thấy được phong cảnh yên tĩnh, không gian cũng thanh tĩnh khiến y thoải mái không ít. Lý Nghiêm Chính nhìn Bạch Cẩn Lan dễ chịu trong lòng liền nhẹ nhõm không ít, hiện tại họ gần đến thành Nam Vinh, đến tối có thể tìm chỗ trọ tốt để nghỉ ngơi.
“Cũng sắp đến thành Nam Vinh rồi, chúng ta sẽ trọ ở chỗ cũ, ngươi thấy thế nào?” Lý Nghiêm Chính cuối đầu nhìn Bạch Cẩn Lan, tay sờ lên mặt y hỏi.
“ Cũng được, nơi đó rất tốt cũng không quá khoa trương” Bạch Cẩn Lan mỉm cười hài lòng nói.
Hai người vẫn hài hòa trò chuyện, bên đây Niên Doãn Ninh không phải là do chuẩn bị nhiều nên không ngủ hay không nên từ lúc Bạch Cẩn Lan ngủ được một lúc thì liền ngủ cho đến bây giờ không tỉnh. Lý Nghiêm Chính lúc đầu chỉ trò chuyện cũng Bạch Cẩn Lan cho y thoải mái lại vô tình nhìn qua Niên Doãn Minh rồi mỉm cười một cách quỷ dị.
Một lúc sau họ đã đến cổng thành Nam Vinh, trong thành lúc này không còn náo nhiệt nữa mà chỉ có lài người qua lại, không khí lại yên tĩnh khiến người khác thoải mái. Xe ngựa dừng chân ở quán trọ Vân An, quán trọ này rất lớn nhưng phong cách mộc mạc, không xa hoa như những quán trọ lớn khác.
Niên Doãn Minh và Lý Nghiêm Chính xuống trước rồi mới đỡ Bạch Cẩn Lan xuống, họ bao trọn quán trọ vì cũng là hắn mang nhiều người đi nên cũng không thể để họ ở bên ngoài mãi nên ba phòng thượng hạng thì cho ba người Bạch Cẩn Lan, Lý Nghiêm Chính và Niên Doãn Minh. Phòng tốt thì cho Tú Hồng và Khuynh Bạch còn những phòng đôi thì cho binh sĩ tự mình sắp xếp chia nhau nghỉ ngơi, nhưng thế này quả là xa hoa đi.
Sau khi sắp xếp xong họ cũng để một vài binh sĩ canh giữ, Tú Hồng và Khuynh Bạch Hầu hạ Bạch Cẩn Lan nghỉ ngơi, Lý Nghiêm Chính và Niên Doãn Minh cũng trở về phong của mình. Bạch Cẩn Lan sau khi nằm một lúc thì trong người cũng cảm thấy khỏe hơn, không cảm thấy khó chịu hay buồn nôn nữa.
Đến trời tối thì bên ngoài lại nhôn nhịp hẳn lên, mở cửa sổ ra là có thể thấy cả đưởng đỏ rực đến lồng, Bạch Cẩn Lan nhìn một lúc mới nhớ ra hình như hôm nay đã là tết Đoan Ngọ rồi. Từ lúc y đến thế giới này chỉ có ba bốn tháng , chưa được bao lâu là đã xảy ra nhiều chuyện như vậy liền không nhớ đã đến tết Đoan Ngọ.
Bạch Cẩn Lan thay một bộ thanh y có hình hoa trà lên người, chuẩn bị xuống đường dạo một lát thì khi ra cửa liền thấy Lý Nghiêm Chính cũng vừa đi tới, trên người cũng đã thay y phục khác.
“Ngươi cũng định đi dạo sao?” Lý Nghiêm Chính đứng trước mặt y, nhẹ giọng nói.
“Đúng vậy”.
“Tú Hồng và Khuynh Bạch không đi cùng sao?” hắn nhìn phía sau y rồi nhìn y nói.
“Ta kêu họ đi nghỉ ngơi rồi”.
“Ta cũng đi, hay cùng đi”.
“Được”.
Bạch Cẩn Lan cùng Lý Nghiêm Chính cùng đi trên đường, trên đường lúc chiều không có gì đặc biệt vậy mà bây giờ lại náo nhiệt vô cùng, lồng đèn đỏ treo đầy đường, những sạp hàng reo bán khắp nơi. Những quán ăn hương thơm bóc lên xung quanh khiến Bạch Cẩn Lan kiềm lòng không được kéo Lý Nghiêm Chính hết quán này đến quán khác dù gì từ chiều y đã chưa ăn gì.
Lý nghiêm Chính lần đầu ăn đồ nhân gian nên khá cẩn trọng không ăn nhiều đa số đều do Bạch Cẩn Lan ăn nhưng người trả tiền vẫn là hắn. Hai ngươi đi đến mệt cả, đến một nơi yên tĩnh ngồi, họ tìm đến một cây cầu, nơi này ít người qua lại nên vô cùng yên tĩnh.
Ngồi trên cầu, nhìn lên bầu trời đêm lại có hoa đăng vô cùng đẹp tựa như những ngôi sao. Bạch Cẩn Lan nhìn bầu trời đêm, Lý nghiêm Chính nhìn Bạch Cẩn Lan trên mặt rạng rỡ, đôi mắt lại vô cùng sáng lại rất đẹp.
“Nhị lang này, chuyện thành thân, ta nghĩ là cũng có thể”.