Phượng Tôn Cửu Thiên: Khuynh Thành Tuyệt Sắc Linh Trận Sư

Chương 89: Huyết Châu Dị Động (1)




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nàng cũng chỉ mới là Thiên Dương Cảnh thôi a !! Kia lúc nào nàng mới đuổi kịp nàng a, nàng như thế nào bảo hộ A Nguyệt a !!!


"Không đúng, A Nguyệt, ngươi có thể tu luyện rồi !?"


Đúng vậy, A Nguyệt không phải Vô thuộc tính linh căn sao !? Như thế nào có thể tu luyện a ???


"Ân, bất quá ta không phải Đế Phân Cảnh cường giả, đây là ta vô ý có được phi hành linh kỹ mà thôi, không phải Linh khí hoá dực của Đế Phân cảnh."


Phi hành linh kỹ ? Chưa từng nghe qua a ! Tuyệt như vậy !!? Nàng cũng muốn học a !!!


Tựa hồ nhìn đến Thủy Y Hoạ suy nghĩ, Lam Nguyệt có chút khó xử nói:


"Ngươi thể chất không phù hợp."


"A ?"


Thủy Y Hoạ hơi thất vọng, bất quá không sao, đợi nàng đến Đế Phân Cảnh cảnh giới cũng có thể bay a !


Lam Nguyệt đưa Thủy Y Hoạ bay đến Trích Tinh Lâu.


Trích Tinh Lâu là nơi cao nhất của Đế Đô, nơi này Đông Nhạc quốc thường dùng để ngắm sao, bất quá đều phải tiêu phí kim tệ, mà mỗi một tiếng đều ngàn vạn kim tệ, người bình thường tuyệt đối không có khả năng trả.


Lam Nguyệt đứng cạnh Thủy Y Hoạ, nhìn ra phía xa, nàng thanh âm thực khẽ, rất êm tai, tựa như tiếng chuông bạc vang lên:


"Y Hoạ, mặc dù có chút trễ, bất quá ta vẫn chúc ngươi, sinh thần vui vẻ."


Nàng vừa dứt lời, pháo hoa nở rộ cả bầu trời, đủ mọi màu sắc, thật sâu khắc vào đôi mắt Thủy Y Hoạ. Thủy Y Hoạ kinh ngạc nhìn, nàng ngây người nhìn pháo hoa nở rộ trước mặt, đột nhiên có xúc động muốn khóc.


"A Nguyệt, ta sợ,... Ta sợ ngươi chán ghét ta phiền phức, chán ghét ta nhiều lời, không muốn cùng ta kết bạn...ô ô ô .."


Thủy Y Hoạ nhào đến ôm lấy Lam Nguyệt, lần này nàng cũng không né tránh, nhẹ nhàng vỗ nàng bối, im lặng để Thủy Y Hoạ khóc xong.


"A Nguyệt, ngươi biết không, ta từ nhỏ thể chất yếu kém, trong người lại mang theo thủy linh căn cực phẩm, lúc đó người đến gần ta đều bị linh lực mất khống chế của ta gây thương tổn,... Ta từ nhỏ liền chỉ một mình, người có tu vi thấp một chút đến gần ta đều bị công kích, ta không thể tiếp xúc với bất kì ai..."


Lam Nguyệt kinh ngạc, nàng không biết ôn hoà như Thủy linh lực cũng sẽ công kích người a ? Xem ra nàng cần nghiên cứu thêm 《Cửu Thiên Sử Lục》 a.


"Mãi...mãi đến khi ta năm tuổi, một vị tự xưng là tông môn trưởng lão tìm đến, hắn muốn mang ta đi, ta lúc đó không hiểu cái gì, hắn nói sẽ giúp ta khống chế linh lực cường bạo, nói ta sẽ như những đứa trẻ khác, có thể cùng người khác tiếp xúc..."


"Ta lúc đó thực sự rất muốn có cuộc sống bình thường,... Liền đi theo hắn, nhưng ta thực không ngờ, hắn muốn lại là thứ linh lực bị mất khống chế này của ta,.. lúc nhỏ ta lần đầu nhìn đến tử vong cận kề, xung quanh ta đều bao bộc bởi tuyệt vọng..."


"...nhưng lúc ta cho là ta phải chết, sư phụ xuất hiện, ngài cứu ta, sau đó nhận ta làm đệ tử, đưa về tông môn."


"Lúc đó ta mới biết, thì ra chính biểu ca đã giúp ta, đó là sư phụ của hắn, biểu ca từ nhỏ đã như vậy che chở ta..."


"...Từ đó về sau, sư phụ liền giúp ta khống chế linh khí, ta lại thêm sáu năm tại tông môn đóng cửa bế quan, ngươi có biết hay không ta thực sự rất muốn có cái bằng hữu, lần đầu gặp ngươi, ta đã rất muốn cùng ngươi kết bạn, thấy ngươi bị ức hiếp, ta càng muốn giúp đỡ ngươi..."


Thủy Y Hoạ kể rất nhiều, từ lần đầu nàng lên tông môn như thế nào, cuộc sống ra sao, đến lần đầu lịch luyện bị thương nặng, trở về Đế Đô dưỡng thương,...


Lam Nguyệt khẽ thở dài, đúng là một đứa trẻ đáng thương, những gì Thủy Y Hoạ trải qua, so với nàng bên ngoài biểu hiện nhiều chênh lệch.


Một tiểu cô nương ngây ngô đáng yêu như vậy, như thế nào có như vậy số phận đâu ?


"A Hoạ, linh lực của ngươi còn thời điểm cuồng bạo sao ?"


Thủy Y Hoạ nghĩ nghĩ, sau đó lắc đầu nói:


"Ta không biết, hiện tại vẫn không thấy, nhưng sư phụ nói, ta không được kích động, không được mất lý trí, nếu không hậu quả lần này rất khó kiểm soát."


"Ân."


Xem ra nàng cần đem Địa Ngục Hàn Thủy lấy ra, nếu không A Họa gặp Linh lực lại cuồng bạo, lại thêm Địa Ngục Hàn Thủy, sợ là khó giữ mạng.


Lam Nguyệt nhẹ giọng nói, trong lòng âm thầm ghi nhớ, hiện tại Địa Ngục Hàn Thủy trong người A Họa, đợi chuẩn bị kỹ, nàng liền giúp A Họa đem mầm ác bệnh này trừ đi.


"A Nguyệt, cảm ơn ngươi."


Thủy Y Hoạ cười đến hai mắt cong cong, tâm trạng vui vẻ cực kì.


Lam Nguyệt cũng cười nhẹ đáp lại, Thủy Y Hoạ đem này đó bí mật nói cho nàng, hẳn là đã xem nàng là tri kỷ, nàng, trong lòng nhịn không được ấm áp.


Chung quy nàng vẫn hy vọng có cái bằng hữu đáng bản thân tin tưởng.


Nàng vừa sợ, cũng vừa khát vọng...


Lam Nguyệt còn tại thất thần, Thủy Y Hoạ bên cạnh đột nhiên 'Di' một tiếng, kinh hô lên:


"A Nguyệt, ngươi nhìn ! Kia không phải Lâm Hoả Nhi sao ?"


Lam Nguyệt đưa mắt nhìn lại, trong dòng người, một bóng dáng đỏ rực lướt qua, bộ dạng có chút gấp gáp, gương mặt cũng thượng mang theo lén lút biểu tình, tựa hồ sợ hãi bị người trông thấy.


Lam Nguyệt hơi câu môi, kéo tay Thủy Y Hoạ.


"Đi, xem nàng muốn làm gì."


"Hảo a."


Thủy Y Hoạ hưng phấn kêu một tiếng, đôi mắt đều muốn toả sáng.


Cả hai nhanh chóng rời đi Trích Tinh Lâu, không chút tiếng động theo dõi Lâm Hoả Nhi. Mà chính chủ một chút cũng không hay biết.


Thủy Y Hoạ kinh ngạc đến cằm đều phải rớt. Lâm Hoả Nhi lão yêu bà này thiên phú mặc dù không tốt, nhưng dựa vào cái biện pháp tu luyện không biết xấu hổ kia cũng đã là Thiên Dương Cảnh sơ kì a ! Nàng liền không nói làm gì, nhưng A Nguyệt nhà nàng là chuyện gì a !? Nàng như thế nào đi theo một cao thủ Thiên Dương Cảnh mà chính chủ không chút phát giác a ??


Thủy Y Hoạ vốn muốn hỏi, nhưng nhớ đến tình cảnh hiện tại, đem lời đến miệng nuốt trở về.


Được rồi, A Nguyệt nhà nàng vốn không theo lẽ thường, chưa đến Đế Phân Cảnh đã có thể bay, thêm chuyện này cũng không có gì quá khó chấp nhận.


Lâm Hoả Nhi lén lút rẽ vào một ngỏ hẹp, Lam Nguyệt và Thủy Y Hoạ hết sức ăn ý theo sau.


Lâm Hoả Nhi đi đến cửa sau một trạch viện, nàng gõ ba lần vào cửa. Bên trong tựa hồ vang theo thanh âm, Lâm Hoả Nhi mở miệng đáp lại, cũng không biết vì sao, Lam Nguyệt và Thủy Y Hoạ hoàn toàn không nghe thấy thanh âm của họ.


Cửa mở ra, Lâm Hoả Nhi lách mình đi vào. Cánh cửa lần nữa đóng lại, Lam Nguyệt và Thủy Y Hoạ liền đi ra.


Lam Nguyệt quan sát xung quanh trạch viện, đôi mắt hơi loé lên, tựa hồ đã hiểu rồi lí do.


"A Nguyệt, nơi này thế nhưng bày linh trận !"


Thủy Y Hoạ kinh ngạc kém chút liền hô lên, linh trận a !  Kia thế nhưng là Linh trận sư a ! Đế Đô khi nào lại xuất hiện rồi loại nhân vật này a !


Phải biết Huyền Linh đại lục là không biết đến Linh trận sư chức nghiệp này a ! Người này tuyệt đối không thể là Huyền Linh đại lục người !


Thủy Y Hoạ hưng phấn, bất quá nàng lại nhiều hơn một phần lo lắng. Linh trận sư này lại cùng Lâm Hoả Nhi có quan hệ, phần lớn chính là kẻ thù...


"A Nguyệt, Linh Trận sư chính là một loại chức nghiệp, này Huyền Linh đại lục cũng không có, ân, chính là, Đại sư huynh chính là một Linh trận sư sơ cấp a !"


Thủy Y Hoạ sợ Lam Nguyệt không biết Linh Trận sư là cái gì, vội vàng cho nàng giải thích.


"Ta biết."


Mặt Lam Nguyệt cũng không có thể hiện kinh ngạc, chỉ nhàn nhạt trở về một câu. Nàng như thế nào không biết đâu ? Chỉ là Lam Quân Ly lại cũng là Linh trận sư ?


"A ?"


Ngươi biết ? Ngươi như thế nào biết ? Đừng nói Đông Nhạc quốc, Huyền Linh đại lục cũng không có Linh trận sư ghi chép nha ! Thủy Y Hoạ mờ mịt, bất quá cũng không hỏi nhiều, được rồi, nàng một lần nữa khẳng định, Lam Nguyệt vốn không thể dùng ánh mắt xem người bình thường xem nàng.


Đáy mắt Lam Nguyệt xẹt qua một tia ám quang, Lâm Hoả Nhi hành động có chút kì quái, trên người nàng tồn tại một loại khí tức, một loại khí tức khiến nàng cảm thấy chán ghét cùng bày xích. Lần trước gặp mặt là không có, nhưng vừa rồi...


Nàng không rõ đó là cái gì, nhưng nàng biết, tuyệt đối không phải thứ tốt lành gì !


"Y Hoạ, chúng ta trở về."


Lam Nguyệt đặt tay lên vai Thủy Y Hoạ, nhỏ giọng nói.


Thủy Y Hoạ gật gật đầu, nàng cũng biết, có Linh trận tồn tại, nàng một cái không chút hiểu biết Linh Trận xông vào mà không kinh động người bên trong kia chính là người si nói mộng.


Nếu có Đại sư huynh thì tốt rồi, huynh ấy dù sao cũng là sơ cấp Linh trận sư a.


Tốt, trở về liền đi tìm đại sư huynh !


Thủy Y Hoạ cũng không biết, kì thực bên cạnh nàng hiện tại cũng có một Linh trận sư tại.


Lam Nguyệt không phải muốn giấu giếm, chẳng qua nàng không muốn Thủy Y Hoạ dính dáng đến chuyện này. Nàng vừa rồi tiếp xúc trạch viện này nháy mắt khi, đặt ở Phượng Linh Giới viên Huyết Châu lại sinh ra phản ứng ! Mặc dù rất nhỏ phản ứng, nhưng Lam Nguyệt thân là nó chủ nhân tự nhiên cảm nhận được.


Chính là một loại nào đó cộng hưởng, tựa hồ tìm đến rồi đồng loại một dạng ! Cho nên nàng mới để Thủy Y Hoạ rời đi, bản thân lại vào trong điều tra một chút. Thực lực địch nhân không rõ, nàng cũng không muốn kéo Thủy Y Hoạ vào nguy hiểm.


Hai người rời đi trạch viện sau liền tách ra, Thủy Y Hoạ không trở lại Thủy gia mà nhanh chóng đến Tề Vương phủ. Nàng muốn tìm Đại sư huynh giúp đỡ !! Linh trận sư xuất hiện ở Huyền Linh đại lục, không phải chuyện nhỏ !


Lam Nguyệt nhìn Thủy Y Hoạ rời đi sau, chậm rãi lấy ra một cái màu bạc mặt nạ, lại trùm lên màu đen đấu bồng, gương mặt gần như đều ẩn trong bóng đen.


"Quân Vô Nhai, ngươi biết Huyết Châu nguồn gốc sao ? Cái gì sẽ đối nó sinh ra cộng hưởng ?"


Lam Nguyệt chuẩn bị xong, vận dụng ý niệm hỏi Quân Vô Nhai. Trong «Cửu Thiên Sử Lục» không có một chút ghi chép nào về Huyết Châu. Một cái Thần vật, lại không có chút ghi chép nào, kia chỉ có thể giải thích, nàng tu vi hiện tại chưa đủ để biết nó nguồn gốc.


Quân Vô Nhai trầm mặc, hắn không phải không muốn nói, nhưng nàng hiện tại biết quá nhiều liền tiếp cận càng lớn nguy hiểm. Hỗn Độn Huyết Châu sự tình, chỉ sợ không phải đơn giản liền có thể giải quyết.


"Nha đầu, Huyết Châu sự tình ngươi tạm thời đừng động đến. Nhưng thứ có thể sinh ra cộng hưởng với nó, tuyệt đối không phải thứ tốt lành gì ! Huyết Châu là vật chí tà chí ác, ngươi mặc dù là nó chủ nhân, nhưng ngươi hiện tại không khống chế được nó, ngàn vạn không nên vọng động !"


Quân Vô Nhai vô cùng nghiêm túc, hoàn toàn không có bình thường đùa cợt tùy ý, ý vị nhắc nhở hết sức rõ ràng. Huyết Châu là thời thượng cổ chí tôn thần vật, nó sớm khai linh trí, nếu chủ nhân tâm trí không đủ cường, bị cắn nuốt chính là chuyện sớm muộn !


"Chí tà chí ác ? Ngược lại cũng rất thú vị."


Lam Nguyệt câu môi, mi gian đều tồn tại một cỗ cao ngạo bễ nghễ thiên hạ chi khí, khác hẳn Lam Nguyệt lạnh nhạt hờ hững hằng ngày.


"Ta thực sự muốn biết, dạng gì đồ vật có thể cùng cái này chí tà chí ác Huyết Châu làm cộng hưởng a..."


"Nha đầu, tò mò hại chết miêu, ngươi vẫn là không nên đi."


Quân Vô Nhai nhịn không được khuyên một câu.


"Sợ cái gì ? Không phải còn không gian sao ? Cùng lắm liền trốn đi ! Cũng không chết được."


Lam Nguyệt hơi nhướng mi, trả lại một câu.


Mặc dù nàng cùng Quân Vô Nhai nói như vậy, nhưng kì thực nàng đều có bản thân tính toán.


Phượng Linh Giới mặc dù có thể trốn vào, nhưng lại không thể chuyển dời. Nàng đi vào nơi nào, lúc bước ra vẫn tại đó, mà chuyện này lại dễ dàng bại lộ chuyện nàng có Phượng Linh Giới, kia nàng như vậy không khác nào tự đào hố chôn mình. Nàng không lo sợ bởi Huyết Châu cộng hưởng xảy ra rất nhỏ phản ứng, tựa hồ chỉ là chớp mắt. Nếu nàng không phải Huyết Châu chủ nhân, có lẽ cũng không phát hiện ra. Kia chỉ có thể thứ cùng Huyết Châu cộng hưởng đã không tại, hoặc kia chỉ là một chút khí tức bị lây dính lúc tiếp xúc, thứ kia vốn chưa từng đến. Hiển nhiên, vế sau càng thuyết phục hơn.


Lam Nguyệt di chuyển xung quanh linh trận, đôi mắt nàng dần chuyển thành u lam sắc, tìm kiếm linh trận yếu ớt nhất vị trí.


Tìm đến rồi cái kia vị trí, Lam Nguyệt bàn tay mảnh khảnh giơ lên, linh hoạt tạo cái thủ ấn. Trước mặt nàng xuất hiện một cái màu trắng đồ án, nàng bàn tay nhẹ đẩy, khẽ quát:


"Đi !"


Linh Trận xuất hiện thật nhỏ dao động, sau đó chủ động mở ra một cái thông đạo. Lam Nguyệt linh quang chợt loé, lách mình tiến vào.


Một cái cấp một linh trận, hoàn toàn không thể ngăn được nàng.


__________



________


Thêm sao ~