Phượng Tôn Cửu Thiên: Khuynh Thành Tuyệt Sắc Linh Trận Sư

Chương 203: Lạc Nhật Sơn Mạch (3)




Sáng hôm sau, ba người Lam Nguyệt tạo thành tiểu đội tiến vào Lạc Nhật sơn mạch. Ba người trực tiếp đi vào sâu trong Lạc Nhật sơn mạch, tu vi của ba người hiện tại ma thú bên ngoài Lạc Nhật sơn mạch thấy bọn họ liền chạy, không đủ luyện tay. Đến vị trí khá sâu trong sơn mạch, Lam Nguyệt hơi nheo mắt nhìn nhìn đại thụ khổng lồ trước mặt, dời bước đi đến.

"Ba chúng ta tạm thời chia ra, khi mặt trời xuống núi thì tập hợp ở dưới gốc cây này."

Lam Nguyệt để lại một ký hiệu tinh thần lực trên thân cây, nhàn nhạt phân phó. Tiết Thanh Hàn và Kiến Tâm đồng thời gật đầu, hướng hai hướng khác nhau mà đi.

Hai người trong chớp mắt đã khuất bóng, Lam Nguyệt cũng xoay người hướng một hướng khác mà đi. Nàng đem tu vi áp chế xuống Động Thiên Cảnh, đồng thời đem tinh thần lực thả ra, đem trăm dặm xung quanh quét một lượt.

Phía Đông Bắc, cách năm dặm, một con ma thú lục giai !

Ánh mắt Lam Nguyệt chợt lóe, lập tức chuyển hướng. Mặc dù Lam Nguyệt chưa tìm được công pháp di chuyển nào phù hợp, nhưng bản thân tu vi của nàng ổn định, kiếp trước làm sát thủ cũng khiến nàng có thân pháp di chuyển không thua đại đa số linh giả.

Lam Nguyệt càng tiếp cận ma thú, hơi thở càng thu liễm lại. nàng dừng lại ở khoảng cách không xa, hơi hơi nheo mắt quan sát.

Con ma thú này là một con ma thú có thể phi hành, trên người nó có đôi cánh giống cánh dơi, thân lại như rắn, phần đầu rắn lại có một cái sừng.

Lam Nguyệt từng xem qua Bách thú phổ trong thư viện của học viện Vân Uyên, nàng từng thấy ghi chép về loài ma thú này, tên gọi Man Khứu. Man Khứu chuyên dùng âm công, tiếng kêu của nó dị thường chói tai, lực công kích đối với năm giác quan là cực kỳ lớn.

Lam Nguyệt vẫn là lần đầu tiền tiếp xúc với loại ma thú này, nhất thời chưa vội công kích, suy nghĩ cách ứng phó.

Đối phó với loại âm công công kích tinh thần này, có thể thử che đi năm giác quan.

Lam Nguyệt vừa nghĩ liền quyết định thực chiến. Nói cho cùng ma thú lục giai vẫn chưa có khả năng uy hiếp đến nàng. Lam Nguyệt đem ngũ giác phong bế, lại phóng xuất ra tinh thần lực dò đường. Dưới chân nhẹ điểm, thân ảnh nàng nhanh nhẹn xuất hiện bên cạnh ma thú. Tay phải cầm một thanh kiếm, lưỡi kiếm lóe lên ánh bạc, một nhát chém xuống lưng của lục giai ma thú.

"Gào !!"

Man Khứu giỏi công kích từ xa, tuy lực phòng ngự rất yếu nhưng tốc độ cực kỳ nhanh. Lam Nguyệt bất ngờ tấn cũng không thể thành công gây ra thương tích cho nó. Man Khứu đã thành công tránh né công kích, hướng nàng phát ra âm thanh gào rống.

"Nghịch hành phá linh thuật !"



Lam Nguyệt nhanh chóng vận công pháp, thi triển Cửu Thiên quyết thiên thứ nhất. Quả nhiên âm công Man Khứu phát ra yếu đi rất nhiều. Lam Nguyệt liếm khóe môi, lộ ra nắm chắc tươi cười. Người vừa tiếp đất, trên lưng lam quang chợt lóe, một đôi cánh băng xòe ra, cả người nàng lập tức tự như mũi tên lao thẳng về phía Man Khứu.

Man Khứu thiên về tốc độ, Lam Nguyệt lại chưa có được bộ pháp nào phù hợp, nhưng nàng có Cửu Linh Hàn Dực a !

So sánh tốc độ, dù là Đế Phân Cảnh cường giả có thể linh khí hóa dực, cũng ít ai có thể đuổi kịp nàng.

Ánh mắt Lam Nguyệt sáng lên lam u sắc, quan sát một lượt Man Khứu đang không ngừng chạy trốn.

Rõ ràng con Ma thú này đã phát giác nàng mạnh hơn nó, mới có thể không chút do dự xoay người chạy trốn.

Bất quá, sao nàng có thể để nó thành công chạy thoát ?

Tìm thấy rồi !

"Vạn kiếm quyết !"

Chỉ thấy kiếm trên tay Lam Nguyệt chợt lóe lên lam quang, linh khí tựa hồ cuồn cuộn xoáy mạnh, một kiếm chém xuống, cơ thể Man Khứu tựa như bị vô số lưỡi đao vô hình cắt xuống, máu thịt đầm đìa. Man Khứu thống khổ gào lên, cơ thể khổng lồ rơi xuống từ không trung.

Lam Nguyệt theo đó lao xuống, một kiếm chém xuống, một kiếm đâm thẳng vào đầu, đem nó chém chết. Hai cánh trên vai từ từ tan biến, Lam Nguyệt rút kiếm ra, từ trên người ma thú nhảy xuống, nhíu nhíu mày.

"Hình như ra tay hơi quá, toàn thân đều là máu."

Nàng nghe nói cơ thể ma thú rất đáng tiền, chỉ là nàng cũng không biết thu thập cơ thể ma thú như thế nào, xem ra chỉ có thể bán xác. Lam Nguyệt định đem xác ma thú thu vào Phượng Linh giới, nhưng chợt nhớ gia hỏa bên trong tựa hồ là một tên ở sạch, nghĩ nghĩ liền đem đồ trong nhẫn trữ vật dọn qua một bên, ném vào Phượng Linh giới, lại dùng nhẫn trữ vật trống đựng xác linh thú.

Thu thập xong, thân hình Lam Nguyệt lại chuyển, hướng một hướng khác rời đi.


Vài giờ sau, Lam Nguyệt cũng không biết bản thân đánh bao nhiêu rồi, có chút mệt mỏi, linh lực trong cơ thể cũng có dấu hiệu sắp cạn kiệt. Lam Nguyệt dừng ở một gốc cây, bày một linh trận đơn giản xung quanh, bắt đầu ngồi khôi phục linh lực.

Linh lực trong người khôi phục đến tám phần, Lam Nguyệt liền nghe thấy tiến giao đấu không xa. Nàng mở mắt, đem Linh trận giải khai, lập tức theo hướng đó bay đến.

Nàng đứng cách không xa, nhìn thấy một nam tử bị một con ngũ giai ma thú truy đuổi.



"Oa oa oa ! Cứu mạng a !"

"Gào !"

Ma thú đuổi theo sít sao, sắc mặt của nam tử cũng đã bị dọa đến oa oa la lớn.

"Chẳng phải chỉ lấy chút linh nguyên trong hang của ngươi hay sao, có cần giết mãi không bỏ không aaaa."

Lam Nguyệt nghe lời này của hắn, khóe môi không khỏi hơi trừu trừu.

Tên này, Linh nguyên của ma thú ngũ giai chính là thứ nó tích lũy cả đời để chuẩn bị cho tiến giai, hẳn dám dòm ngó đến còn bảo nó không truy sát.

Bất quá con ma thú ngũ giai này bộ lông không tồi, hẳn là bán được giá cao.

Lam Nguyệt không nghĩ nhiều nữa, thân ảnh chợt lóe, đã xuất hiện trước mặt ma thú. Kiếm trong tay giơ lên, một kiếm chém xuống. Linh khí tựa như hóa thành một đầu cự long điên cuồng bay ra, một kiếm rơi xuống, đầu của ma thú lập tức rơi xuống.

"Vạn kiếm quyết thức thứ hai: Cuồng Long Xuất Hải !"

Ánh mắt Lam Nguyệt nhiễm lên ý cười, một kiếm xuất ra, cơ thể khổng lồ của ma thú liền ẩm ầm ngã xuống.

Nam tử kia vừa rồi bị dọa sợ ngã xuống, lúc này còn đang trợn mắt nhìn nàng. Hắn nhìn nam tử một thân hắc y đang đứng trước mặt, trong lòng là rung động cực kỳ. Hẳn vừa rồi đấu với con ma thú này chật vật cực kỳ, người này vậy mà một kiếm đã đem ma thú ngũ giai giải quyết gọn gàng.

Hắn lồm cồm từ dưới đất bò dậy, cung kính hướng Lam Nguyệt chắp tay:

"Ân công, đa tạ ân công ra tay cứu trợ. Tại hạ là Nguyên Ân, là người của thương hội luyện khí sư, lần này may mà gặp ân công, nếu không tại hạ hẳn là chết tại nơi này."

Lam Nguyệt thu hồi kiếm, liếc mắt đánh giá hắn một chút. Bên ngoài có chút chật vật, nhưng ngũ quan đoan chính, ánh mắt sáng ngời, tuổi không quá ba mươi.

Lại là luyện khí sư à? Nàng lần đầu gặp được luyện khí sư của đại lục này. Hình như chức nghiệp này còn khá khan hiếm.