Lam Nguyệt dùng cả ngày ở lại Thôn Vị Ương, nàng và Lạc Y ở trong phòng rất lâu, sau đó hai người mới ra ngoài. Cả thôn Vị Ương lẫn Tiết Thanh Hàn đều có chút tò mò. Bất quá Lam Nguyệt không nói gì, Lạc Y càng không hé răng.
"Thật sự biện pháp này độ nguy hiểm quá cao, ngươi thật sự muốn thử sao ?"
Lạc Y gật đầu, trong ánh mắt đầy kiên định. Lam Nguyệt nhìn nàng một hồi, lại thở dài.
"Muốn rời khỏi Huyền Linh đại lục, một là theo đại tuyển Tam tông vào ba năm sau rời đi, hoặc là dùng cách phi pháp không có giấy thông hành rời đi. Cách đi lậu này rất ít người sử dụng, bởi không có chứng nhận thân phận, hành tẩu qua các quốc gia là chuyện gần như không thể nào."
Lam Nguyệt ngừng một chút, lại quay sang Du Nhiên, hỏi:
"Du Nhiên cô nương, không biết các người có thể giúp họ làm hộ tịch và giấy thông hành được hay không ?"
Du Nhiên gật gật đầu:
"Thánh Nữ là Thánh nữ tộc ta, ta đương nhiên có thể giúp ngài làm hộ tịch cùng giấy thông hành.
Vậy có nghĩa là nếu có người của Cửu Môn đi theo Lạc Y, sợ là sẽ không thể có được giấy thông hành cùng hộ tịch chứng thực thân phận.
Thấy Lam Nguyệt trầm mặc, Du Nhiên lại bỗng nhiên lên tiếng:
"Nếu... nếu lấy thân phận phu quân của Thánh Nữ, cũng coi như là người tộc ta."
Lạc Y: !!!! "Du cô cô !Người đang nói cái gì vậy !"
Hai má Lạc Y đỏ bừng, còn Lam Nguyệt thì sáng mắt lên.
"Ta hiều rồi. Vậy Lam Nguyệt xin cáo từ trước."
"Khoan..."
Không đợi Lạc Y phản đối, Lam Nguyệt đã gọi Thanh U ra, kéo Tiết Thanh Hàn còn đang ngây ngốc lên lưng nó bay đi mất.
Lạc Y đỡ trán, quay sang nói với Du Nhiên:
"Cô cô, Lạc Y bắt đầu bế quan từ hôm nay, mọi chuyện trong thôn mong người chủ trì."
Du Nhiên hơi kinh ngạc, nhưng cũng không hỏi nhiều mà gật gật đầu:
"Thánh nữ cứ yên tâm bế quan, mọi chuyện Du Nhiên sẽ sắp xếp ổn thỏa. Một năm sau chúng ta sẽ khởi hành đi
Quang Minh đại lục."
Lạc Y trịnh trọng gật đầu, xoay người rời đi.
Một năm này, nàng nhất định đột phá lên Thiên Dương Cảnh !
Lam Nguyệt trở về Đế Đô, liền sai Thanh U đưa Tiết Thanh Hàn đi Cửu Môn nói mọi chuyện với Tuyên Vọng. Còn bản thân nàng cũng quay về Phượng vương phủ.
"Nguyệt Nhi, con về rồi."
Lam Nguyệt vừa đến cửa vương phủ, đã thấy Dung Tuyết ngồi trong đình mát trong hoa viên từ sớm. Nàng vừa bước vào đã cất giọng gọi. Lam Nguyệt hơi sửng sốt một chút, mới vội bước lên đỡ bà.
"Nương, sao người lại ra đây? Cơ thể đã đỡ hơn chút nào chưa."
Dung Tuyết khẽ gật đầu, ôn nhu nói:
Lam Nguyệt chưa nói gì, Thanh La bên cạnh mẫu thân đã lên tiếng:
"Tiều thư, phu nhân nghe người buổi chiều sẽ về dùng cơm với người, nên sớm đã cho người chuẩn bị thức ăn, còn cổ tình ra đây đón người."
"Thanh La."
Dung Tuyết nhỏ giọng trách cứ, đưa tay ra nắm lấy tay Lam Nguyệt.
"Mẫu thân tự biết sức khỏe mình thể nào, Nguyệt Nhi không cần lo lắng."
Lam Nguyệt nhìn Thanh La cuối đầu, lại nhìn Dung Tuyết trên mặt tràn đầy ôn nhu, thở dài một tiếng, đỡ người quay về Thính Tuyết Viện.
"Nương, Thính Tuyết Viện vốn dĩ là của ngài, ngài dọn về đi."
"Nương không..."
"Thanh Hà Viện vắng vẻ, người ở đó con không yên tâm, Thính Tuyết Viện đã được con bố trí linh trận, hiện tại người không có tu vi, cũng đảm bảo an toàn của người."
"...Được rồi, ta liền nghe con."
Dung Tuyết thở ra một hơi, có chút bất đắc dĩ thóa hiệp.
Rất nhanh sau đó, Phượng Vân Tường đã sắp xếp người chuyển toàn bộ đồ dùng của Dung Tuyết qua Thính Tuyết Viện. Lam Nguyệt sẽ chuyển qua viện bên cạnh, là viện cũ của Phượng Lam Uyền. Nàng cho người sửa lại toàn bộ, cũng đổi tên viện thành Nguyệt Hiên.
Tạm thời Lam Nguyệt vẫn ở Thính Tuyết viện, nhưng từ chủ viện dời sang hậu viện.
Hạ nhân bận việc, Dung Tuyết và Lam Nguyệt cùng nhau dùng bữa tại Thính Tuyết Viện. Mẫu tử dùng bữa, không khí vô cùng hòa hợp. Sau khi dùng bữa xong, Lam Nguyệt mới lên tiếng.
"Nương, ngày mai người muốn vào cung không ?"
Động tác Dung Tuyết có chút khựng lại, hơi hơi mỉm cười, nói:
"Đi, nương không thẹn với lòng, sẽ không trốn tránh. Nói ra ta cũng được xem như là sư tôn của hắn."
Lam Nguyệt gật gật đầu, cũng không nghĩ nhiều nữa, nói:
"Người nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai con theo người nhập cung dự thọ yến."
"Được."
Lam Nguyệt rời khỏi chủ viện của Dung Tuyết, thanh âm Quân Vô Nhai trong không gian liền vang lên:
"Nha đầu, trên người mẫu thân ngươi có khí tức rất kỳ lạ, ta nhìn không ra nguyên nhân."
Trong mắt Lam Nguyệt xẹt qua một chút ánh sáng xanh, nàng nhạt nhạt nói:
"Đó là mẫu thân của ta."
Quân Vô Nhai im lặng một hồi, chợt nói:
"Nha đầu, ngươi đối với thứ gọi là thân nhân rất cố chấp."
"...Vậy sao."
Lam Nguyệt nhẹ nhàng đáp, nhìn ánh mặt trời từ từ biến mất, cả Thính Tuyết viện bắt đầu chìm trong bóng tối, ánh sáng từ Dạ Minh châu và đèn lồng bắt đầu sáng lên, cũng chỉ chiếu sáng được một nửa gương mặt nàng, nửa còn lại chìm vào bóng tối, nhìn không rõ thần sắc.
Ngày hôm sau, từ sớm đã có người hầu trong phủ đến chuẩn bị lễ phục cũng như hầu hạ nàng trang điểm làm tóc.
Lam Nguyệt sống ở thế giới này cũng đã hơn ba năm, đối với kiểu tóc phức tạp của cổ đại, nàng đúng là lười phải động tay chân đi làm, đưa cho nàng liền đơn giản cột cao phía sau là được.
Lam Nguyệt được chuẩn bị một bộ lễ phục màu xanh lam nhạt, váy được nhiều lớp lụa mỏng chồng lên nhau, lại thêu hoa văn bạch mai tinh xảo, mặc vào có cảm giác mát mẻ nhẹ nhàng, cũng không phải lễ phục phức tạp như
cung trang.
Nha hoàn làm theo lời Lam Nguyệt, chọn một kiểu tóc không quá phức tạp cho nàng, trang điểm nhẹ nhàng cho nàng, nhìn qua không quá đơn giản mộc mạc nhưng cũng không quá mức nổi bật. Tuy nhiên phải nói nhan sắc này của nàng dù chỉ có một chút son cùng kẻ mày cũng đủ khiến người khác kinh diễm.
Tu linh giả không thiếu mỹ nhân, nhưng nàng cũng được xếp vào hàng ngũ đứng đầu.
"Lui ra đi."
Thanh âm nhàn nhạt của Lam Nguyệt khiến nha đầu nhìn thất thần phía sau vội đỏ mặt cúi đầu cáo lui.
Lam Nguyệt cũng đứng lên, bước ra ngoài đi tìm mẫu thân nàng.
Dung Tuyết cũng đã chuẩn bị xong, một búi tóc phu nhân, một thân nguyệt sắc lễ phục, gương mặt tuyệt mỹ kia mang theo một tia ý cười dịu dàng lại nhợt nhạt, Lam Nguyệt có cảm giác như Cửu thiên huyền nữ giáng trần, một giây sau liền bay lên chín tầng trời cao.
Lam Nguyệt hồi hồn, quên mất, mẫu thân nàng vốn là Thần nữ, quả thật là từ Cửu thiên xuống, nhưng không thể bay về được nữa.
"Nương, chúng ta đi thôi."
Lam Nguyệt mỉm cười, bước đến bên cạnh Dung Tuyết đỡ lấy tay nàng. Hai mẫu tử bộ dạng bên ngoài không quá cách biệt tuổi tác, nhìn không khác gì hai tỷ muội, cùng nhau rời Thính Tuyết Viện.
Phượng Vân Tường đã chờ sẵn bên ngoài, ngoài ra còn có Phượng Lam Vũ và hai người của Phượng gia Lam Nguyệt không rõ lắm tên tuổi.
Nam nữ chia ra cùng lên xe, Lam Nguyệt, Phượng Lam Vũ và Dung Tuyết cùng một chỗ ngồi. Đoàn người ngựa xe lăn bánh cùng tiến về phía hoàng cung.