Phượng Tôn Cửu Thiên: Khuynh Thành Tuyệt Sắc Linh Trận Sư

Chương 193: Nghịch chuyển Huyết Châu




Ánh mắt Lam Nguyệt lóe lên quan mang, trong đầu đột ngột có một giọng nói quái dị vang lên:

"Không cam tâm đúng không ? Cảm giác bản thân thật nhỏ bé có đúng không ?"

"khư khư khư... Phượng Lam Nguyệt, ngươi quá yếu, ngươi không bảo vệ được thứ gì cả, mọi thứ xung quanh người, bằng hữu, thân nhân, thậm chí là người yêu đều sẽ chết, mà ngươi chỉ có thể bất lực mà thôi."

Thanh âm kia tựa như ma chú, từng chút từng chút gieo vào tâm trí Lam Nguyệt sự sợ hãi, bất lực.

"Phượng Lam Nguyệt !"

Một thanh âm đột ngột xen vào thần thức của Lam Nguyệt, đánh vỡ thanh âm dụ hoặc kia. Lam Nguyệt bừng tỉnh, lại phát hiện bản thân đang cầm Hỗn Độn Huyết Châu trên tay. Huyết khí lẫn Hắc khí từ Huyết châu không ngừng cuồn cuộn chuyển động, dường như muốn nuốt chửng cả Lam Nguyệt.

Nàng cả kinh, vội vàng định thần, ngưng tụ tinh thần lực ngăn cản lực lượng từ Huyết châu xâm nhập thức hải.

Tịnh Hồn Liên trong thức hải nở rộ, liên tục xoay chuyển, không ngừng giúp Lam Nguyệt bổ sung tinh thần lực đã tiêu hao. Nhưng Huyết châu tấn công quá mức cường ngạnh, dù là Tịnh hồn liên cũng không thể kịp thời bổ sung

Tinh thần lực giúp nàng chống đỡ, Lam Nguyệt có chút trụ không nổi, sắc mặt trắng bệch.

Lam Nguyệt quả thật không ngờ đến, Huyết châu vốn trước giờ vẫn luôn an ổn không chút nguy hiểm, lần này lại đột nhiên quay đầu cắn nàng một phát đau như vậy. Hơn nữa Huyết Châu này không phải là Thần khí thượng cổ sao, tại sao lại tà mồn như vậy.

"Phượng nha đầu, dùng Thần lực cắt đứt liên hệ của nó!"

Quân Vô Nhai ở một bên lo lắng la lên. Hắn lúc này chỉ là linh hồn thể, đối với Huyết châu không thể đến gần, nếu không chỉ có thể bị nó cắn nuốt, chỉ có thể ở một bên chỉ điểm Lam Nguyệt.

"Ta không dùng thần lực được!"

Lam Nguyệt cắn răng nói, nếu không phải nàng có Tinh Thần lực cường đại, sợ là sớm bị Huyết châu khống chế.

"Khặc khặc khặc, Phượng Lam Nguyệt, buông tay đi, giao cơ thể cho ta, ta cho ngươi lực lượng, biến ngươi trở thành kẻ mạnh nhất Cửu Thiên!"

Giọng nói quái dị kia lại tiếp tục vang lên trong thức hải của Lam Nguyệt, tràn ngập ý tứ dụ dỗ.

"Cút!"

Hai mắt Lam Nguyệt lạnh lẽo, từ kẽ răng phun ra một chữ, đủ thấy tâm trạng của nàng chán ghét cỡ nào.

Thần lực không dùng được, nàng còn không thể dùng Thần khí sao !

"Băng Tuyệt, ra !"

Lam Nguyệt hô một tiếng, từ mi tâm bay ra một thanh kiếm xanh lam, toàn thân tản mát ra hàn quang lạnh lẽo. Ý niệm Lam Nguyệt vừa động, lưỡi kiếm Băng tuyệt vẽ một đường cong, nhanh chóng dứt khoát chém xuống.

Thần khí vừa ra, Hắc khí lần huyết khí quấn quanh thân Lam Nguyệt bị một nhát chém của Băng Tuyệt cắt đứt.

Tránh thoát được trói buộc của Huyết Châu, Lam Nguyệt lập tức thi triển Thần lực, đem Huyết châu dần dần đề

ер.

Hắc khí cùng Huyết khí lượng lờ không ngừng giãy dụa, tựa hồ vô cùng không cam tâm, đến cuối cùng vẫn bị phong ấn lần nữa vào hỗn độn huyết châu. Huyết châu lần nữa trở về trạng thái tĩnh lặng như trước, huyết khí cùng hắc khí bên trong chậm rãi lưu chuyển, xinh đẹp quỷ dị.

Lam Nguyệt thở phào nhẹ nhõm một hơi, đem Huyết châu thu lại.



"Mau rời đi, không gian không trụ nổi nữa rồi."

Lam Nguyệt nhìn không gian đang dần dần sụp đồ, ánh mắt chợt lóe lên. Nàng vung tay lên, Phượng Linh giới trên cổ tay đột nhiên sáng lên, từng mảnh không gian vỡ vụn tựa như Thủy tinh chui vào Phượng Linh Giới, Lam Nguyệt cũng theo đó vào Phượng Linh giới. Trong Phượng Linh giới lúc này, Lam Nguyệt đem mảnh vỡ không gian đào hoa nhốt lại không một không gian nén, lằng lặng đứng đó nhìn một đóng không gian vặn vẹo vỡ nát trước mặt, ánh mắt thâm thúy.

Quân Vô Nhai hơi kinh ngạc, chợt hiểu nàng muốn làm gì. Hắn im lặng thật lâu, rốt cuộc cũng lên tiếng:

"Cơ hội thành công chỉ có một phần ba, trả giá lại không hề nhỏ, ngươi xác định muốn như vậy."

Lam Nguyệt rũ mắt, thanh âm không có chút phập phồng nào của nàng vang lên:


"Dù là một phần vạn, ta cũng nguyện ý thử. Quân Vô Nhai, ta không muốn hối hận."

Quân Vô Nhai nhìn nàng, đột nhiên có chút hoảng hốt. Thật lâu trước kia, nàng cũng ừng ở trước mặt hắn nói những lời này.

"A Nhai, ta không muốn hối hận."

Nàng, dù có quên hết tất cả, dù có đầu thai chuyển thế, vẫn không hề thay đổi.

"Hừ ! Tùy ngươi. Nhưng nói cho người biết, để chữa trị không gian này, Phượng Linh Giới trong vòng 3 năm sẽ không thăng cấp được, ngươi nên biết điều này có ảnh hưởng thể nào đến việc tu luyện của ngươi."

Quần Vô Nhai quay đầu đi, một bộ ta không quan tâm, lại không nhịn được nhắc nhở.

Khóe môi Lam Nguyệt hơi cong lên, mỉm cười nói:

"Yên tâm, trong lòng ta rõ ràng."

Nàng nhẹ nhàng vung tay, không gian đó lập tức khép lại. Sau đó nàng lại mở tay ra, Hỗn Độn Huyết châu lằng lặng nằm trong lòng bàn tay Lam Nguyệt.

"Quân Vô Nhai."

"Làm sao ?"

Ánh mắt Lam Nguyệt hơi ngưng trọng, đột nhiên nói:

"Ta cảm thấy, ta có thể điều khiển được Hỗn Độn Huyết châu."

Quân Vô Nhai: !!!??

Lam Nguyệt ra khỏi không gian, đã nhìn thấy góc hoa anh đào đang bốc cháy, nàng nhìn đến có chút xuất thần, đến lúc Phượng Lam Vũ dẫn theo Phượng Vân Tường và Dung Tuyết đến, nàng mới thu hồi tầm mắt.

Dung Tuyết nhìn cây hoa anh đào đang bốc cháy, hơi sững sờ, lẩm bẩm hỏi:


"Nguyệt Nhi, có chuyện gì đã xảy ra ? Không gian đào hoa..."

Lam Nguyệt nhìn bộ dạng lung lay sắp đổ của Dung Tuyết, có chút không đành lòng, nhẹ nhàng tiến lên ôm lấy vai nàng.

"Nương, con sẽ không tha cho kẻ đó."

Cướp đi di thể của phụ thân, hủy hoại không gian, giết Thiếu Ninh cô cô. Mỗi một việc, nàng đều tuyệt đối không thể bỏ qua!

"Thiên, Hạo Thiên hắn..."



Dung Tuyết nghẹn ngào, thanh âm run rẩy. Đến cuối cùng một câu cũng không thể nói ra được, ngất đi.

"Phu nhân !"

"Phu nhan !"

"Nương !"

Lam nguyệt vội ôm lấy thân hình mảnh mai của Dung Tuyết, Phượng Vân Long và Phượng Lam Vũ cũng kinh hãi kêu lên. Lam Nguyệt kiểm tra nàng một lượt, phát hiện nàng không sao mới thoáng an tâm.

"Ta đưa nương về nghỉ ngơi, các ngươi tiếp tục điều tra chuyện này. Có chút thông tin nào lập tức báo cho ta."

"Vâng, tiểu thư!"

Phượng Vân Long cung kính đáp, Lam Nguyệt xoay người đem Dung tuyết đã ngất đi bế trở về.

Hai nha hoàn đi theo Dung Tuyết nhìn một màn này, liếc mắt nhìn nhau, không nói một lời đi theo Lam Nguyệt rời đi.

Lam Nguyệt đưa Dung Tuyết vào Thính Tuyết Viện, đặt nàng nằm xuống giường mình, nàng dùng linh lực kiểm tra một lượt không phát hiện vấn đề mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Nàng nâng mắt, nhìn hai nha hoàn quy quy củ củ đứng bên cạnh, nhàn nhạt mở miệng:

"Hai người các ngươi tên là gì ?"

"Khởi bẩm tiểu thư, nô tì là Thanh Bích, bên cạnh là Thanh La. Hai người còn lại cạnh giữ ở Thanh Hà viện, nữ tử hơi cao hơn một chút là Thanh Thu, người còn lại là Thanh Thủy."

Một nữ tử bước lên một bước, cung kính hành lễ, giọng nói không kiêu ngạo, không siểm nịnh, thái độ cử chỉ thập phần hoàn mỹ. nàng còn chưa hỏi đến hai người còn lại, cũng đã được nàng tỉ mỉ nói qua một lượt.

Lam Nguyệt hơi nâng mắt, có chút đánh giá cao người trước mặt. Nếu nàng nhìn không lầm, nha hoàn tên Thanh Tủy này tu vi không kém hơn nàng, thậm chí là cao hơn một bậc. Nhưng một chút kiêu ngạo xem thường của người từ đại lục cấp cao đối với đại lục cấp thấp cũng không có.

Có thể thấy vị chủ nhân kia của các nàng rất biết chọn người, cũng rất biết dạy người.

"Bích La Thu Thủy, đúng là những cái tên hay."

Lam Nguyệt nói, tựa hồ là tùy ý cảm thán một câu. Nàng đứng lên, chậm rãi phân phó:

"Chăm sóc mẫu thân ta cho tốt, khi nào người tỉnh lại liền đến báo cho ta biết."

"Vâng."

Thanh Bích và Thanh La lần lượt cung kính đáp lại. Lam Nguyệt khẽ gật đầu ra ngoài.

Lam Nguyệt vừa đi khuất, Thanh Bích hơi nhíu mày, Thanh La lại có chút bất mãn nhỏ giọng oán trách:

"Tiều thư đúng là lạnh lùng, phu nhân còn chưa tỉnh lại đã bỏ đi."

"Im miệng, đây không phải thứ ngươi có thể nghị luận. mau đi lấy một chậu nước ấm đến đây."

Thanh Bích cau mày nhìn nàng một chút, nghiêm khắc nhắc nhở. Thanh La lập tức bĩu môi cúi đầu ra ngoài.

Mà lúc này, Dung Tuyết vốn đã ngất đi đang nằm trên giường, hàng mi cong vút khẽ rung động.