"Ngươi thật sự nắm giữ mọi chuyện xảy ra trong tương lai ?"
Kiến Tâm gật gật đầu, rồi lại lắc đầu nói:
"Có thể nói là vậy, nhưng cũng không hẳn là vậy. Thế giới có sự thôi diễn riêng của nó, bất kỳ sự thay đổi nhỏ bé nào cũng có thể ảnh hưởng đến tương lai."
Lam Nguyệt trầm mặc, nói như vậy cho dù nàng biết trước mọi thứ, cũng có thể thay đổi, thậm chí sự kiện diễn ra sớm hay muộn hơn so với nguyên bản.
Thôi, nàng cũng không cảm thấy biết trước tương lai là lợi thế gì, giống như cuộc đời của bản thân bị chi phối vậy.
Tương lai của nàng, nàng phải tự mình nắm trong tay, nếu biết trước, còn gì là thú vị nữa chứ ?
"Chuyện tương lai như thế nào ta không cần biết, bất quá năng lực thủ đoạn của ngươi ta đánh giá khá cao, ta giữ ngươi lại hoàn toàn không phải vì ngươi biết trước được tương lai."
Kiến Tâm hơi ngẫn ra, nàng chưa từng nghĩ có người sẽ từ chối chuyện mê người như vậy. Nếu có thể biết trước tương lai, hoàn toàn có thể sắp xếp mọi thứ một cách hoàn mỹ, cướp đoạt cơ duyên khí vận, tránh mọi kẻ thù cạm bẫy hãm hại mới đúng. Thái độ này của Lam Nguyệt, ngược lại khiến bất mãn ban đầu trong lòng nàng biến mất, có chút thay đổi cách nhìn đối với vị trước mắt.
"Kiến Tâm hiểu rồi."
Lam Nguyệt nghĩ nghĩ, lấy ra một quyển công pháp ném qua cho Tiết Thanh Hàn, nói:
"Tu vi của ngươi đã khôi phục hoàn toàn, cũng nên bắt đầu tu luyện linh kỹ rồi. Công pháp trước kia của ngươi như thể nào ? Có muốn đổi một bộ công pháp trước không ?"
Tiết Thanh Hàn khẽ lắc đầu, nói:
"Đa tạ sư tôn, công pháp cũ rất phù hợp với ta."
Lam Nguyệt gật đầu, sau đó phất tay:
"Ngươi xem làm là tốt rồi, tạm thời ra ngoài đi, ngày mai chúng ta đến chỗ Lạc Y."
"Vâng, sư tôn."
Kiến Tâm và Tiết Thanh Hàn vừa rời đi, Phượng Lam Vũ nghe Lam Nguyệt đã trở lại cũng qua đây.
"Nhi tỷ."
Lam Nguyệt đánh giá thiếu nữ trước mắt, Phượng Lam Vũ một thân tử y, trổ mã xinh đẹp dịu dàng, bởi vì là luyện đan sư, trên người mang theo mùi thuốc nhè nhẹ, càng khiến người an tâm. Mặc dù hiện tại Lam Nguyệt không khác là chủ nhân của các nàng, nhưng nhiều năm xưng hô, nàng nhất thời cũng không đổi được, Lam Nguyệt cũng không cần các nàng thay đổi.
"Ừ, trở về lúc nào."
Lam Nguyệt hơi gật gật đầu, dẫn người đến đình mát ngồi xuống, chậm rãi châm một ly trà, đẩy qua. Phượng Lam Vũ tiếp nhận nhấp một ngụm, mới trả lời nàng:
"Ta về được hai ngày rồi, vừa rồi đến Hiệp hội, nghe tỷ trở về, liền quay lại."
Đúng rồi, Phượng Lam Vũ ở đại hội luyện đan biểu hiện xuất sắc, hiện tại đã trở thành trưởng lão của Hiệp hội luyện đan sư.
Phượng Lam Vũ buông ly trà xuống, thấy Lam Nguyệt không nói gì nữa, mới mở miệng:
"Nếu tỷ đã về, vậy có muốn đến tham gia thọ yến trong cung không ?"
Lam Nguyệt hơi nhướng mày, dò hỏi:
"Thọ yến ? Của ai ?"
Lam Nguyệt ngây ra một chút, mới gật gật đầu.
"Ta trở về cũng thật đúng lúc, ta sẽ đi."
Nói cho cùng cũng gọi một tiếng "Long bá bá", thọ yến của ông, nếu nàng đã biết thì nên đến chúc mừng một tiếng.
Lam Nguyệt nói đến đây, hai người liền đều im lặng. Mãi đến khi Lam Nguyệt cảm thấy không khí giữa hai người có chút mất tự nhiên, Phượng Lam Vũ lại lên tiếng:
"Lần này tỷ trở về, dự định ở nhà bao lâu ?"
"Có lẽ ở nhà một thời gian, ba năm sau tam đại tông môn sẽ tuyển đệ tử, ta muốn tham gia. Muội có chuyện gì sao ?"
Sắc mặt Phượng Lam Vũ hơi đỏ, ấp úng trả lời:
"Cuối, cuối năm nay ta thành thân, hy vọng tỷ có thể tham dự đại hôn của ta và A Hạo."
Lam Nguyệt hơi sửng sốt, tiểu tử Ninh Hạo kia cầu thân rồi? Nhanh như vậy ?
"Ngươi quyết định rồi ?"
Ánh mắt Lam Nguyệt có chút phức tạp, không phải nàng không tin lựa chọn của Phượng Lam Vũ, nhưng tính cách của Ninh Hạo, nàng không nói là thập phần hiểu rõ, nhưng quả thật hắn chung quy còn trẻ, tính cách có chút bồng bột, nàng thật sự không hy vọng bọn họ vì tình cảm nhất thời chưa đến hai năm đã quyết định chung thân cả đời.
Phượng Lam Vũ tựa hồ biết lo lắng trong lòng Lam Nguyệt, trong đầu xẹt qua tình cảm nam nhân kia vì bảo hộ nàng mà bị ma thú làm bị thương nặng, nếu không phải lúc đó người của Ninh hầu phủ phái theo bảo vệ kịp thời đuổi tới hỗ trợ, hai người sớm liền mạng đều không còn, tán thân trong sơn mạch. Ánh mắt Phượng Lam Vũ hiện lên nhu tình như nước, hắn có thể vì nàng liều cả mạng sống, nam nhần như vậy, nàng có gì mà do dự?
"Nhị tỷ, ta biết mọi người đều nghĩ hắn là tên hoàn khố ăn chơi trác táng, nhưng gần hai năm này, hắn vì ta mà thay đổi, vì ta mà làm tất cả, ta đều nhìn trong mắt, ta tin hắn."
Cũng tin tưởng lựa chọn của bản thân.
Lam Nguyệt nhìn nàng như vậy, còn có gì mà không hiểu ? Trước đây nàng ở Phượng gia sống không tốt, nhưng cũng xem như có chút giao tình với Phượng Lam Vũ, hiện tại cũng xem như muội muội nàng, có lẽ nên thăm dò tiểu tử Ninh Hạo kia một chút.
"Được, hôn lễ của muội, ta nhất định tham gia."
"Đa tạ Nhị tỷ."
Trên mặt Phượng Lam Vũ hiện lên tia vui vẻ, chân thành nói.
Phượng Lam Vũ ở lại cùng nàng hàn huyên một chút, cũng đứng dậy rời khỏi. Chỉ là lúc này, linh hồn Lam Nguyệt đột nhiên truyền đến chấn động, thanh âm của Thiếu Ninh suy yếu truyền đến:
"Tiểu..tiểu thư, mau...mau đến không gian."
Phượng Lam Vũ nhìn Lam Nguyệt đột nhiên sắc mặt biến đổi, từ trên ghế đứng lên, chạy như bay về góc anh đào cạnh hồ sen rồi biến mất.
"Nhị tỷ !"
Phượng Lam Vũ kinh hô một tiếng, cũng đã không thấy Lam Nguyệt đâu. Sắc mặt nàng hơi đổi, vội xoay người rời khỏi Tính Tuyết Viện.
"Thiếu Ninh cô cô !"
Lam Nguyệt tiến vào không gian, có chút gấp gáp kinh hô. Chỉ là đến chỗ gốc cây anh đào kia, nhìn thấy là mộ huyệt trống rỗng, cùng với linh hồn Thiếu Ninh đang cực kỳ mờ nhạt đang nằm dưới đất.
Lam Nguyệt tiến đến, có chút lúng túng không biết phải làm sao. Thiếu Ninh là không gian khí linh, lúc này lại sắp tan biến, nàng hoàn toàn không biết làm thể nào cứu người, vội đem nàng ôm lấy.
"Cô cô, người sao rồi, là ai ! Là kẻ nào làm !"
Thiếu Ninh vô cùng suy yếu, cả người sớm đã trong suốt. Nàng bắt lấy tay Lam Nguyệt, hai mắt đỏ ngầu, trong mắt là cảm xúc phẩn nộ, đau khổ, khó tin, thất vọng mà Lam Nguyệt không hiểu được.
Rốt cuộc là ai ! Kẻ nào có thể tiến vào không gian Đào Hoa mà nàng hoàn toàn không hay biết !
Thanh âm Lam Nguyệt kích động vô cùng, nàng không biết làm sao, Linh lực truyền không được, chỉ có thể không ngừng truyền tinh thần lực của bản thân cho Thiếu Ninh, thanh âm nàng hơi run, gương mặt lại lạnh lẽo như băng sương:
"Quân Vô Nhai... Quân Vô Nhai, cứu nàng. Giúp ta cứu nàng !"
Một bóng đen từ Phượng Linh Giới bay ra, chỉ là một cái bóng, hắn nhìn một lát, trầm mặc nói:
"Nàng vốn đã chết, bị người trói buộc ở đây vốn đã không còn là linh hồn, không thể tiến vào luân hồi, ta không cứu được.”
Lam Nguyệt nghe lời này, cả người cứng ngắc, tinh thần lực sử dụng không ngừng khiến đầu óc nàng lúc này có hơi choáng váng. Thiếu Ninh đỏ mắt nhìn nàng, cố gắng truyền âm:
"Tiểu... thư, nàng còn sống, cướp...thi...thể....của gia... thay đổi... dã tâm... nàng.. nàng là..."
Dưới một loạt tiếng nói đứt quãng, Lam Nguyệt hoàn toàn không thể hiểu rõ được Thiếu Ninh muốn nói gì, Lam Nguyệt ngẩn ngơ, gương mặt cuối cùng trước khi Thiếu Ninh biến mất có bao nhiêu không cam lòng, bao nhiêu đau khổ, thật sự khắc sâu vào đầu Lam Nguyện.
Thân là chủ của không gian Đào Hoa, nàng thế nhưng chỉ có thể bất lực nhìn Thiếu Ninh tan biến trong lòng, gương mặt nàng tựa hồ càng thêm bình tĩnh, nhưng trong lòng một mảnh chưa sót không thể kiểm chế được.
Nàng không cứu được Thiếu Ninh, Phượng Lâm Thiên nàng cứu không được, Thiếu Ninh nàng cũng cứu không được.
Lần thứ hai Lam Nguyệt cảm nhận sâu sắc sự bất lực của bản thân.
Quân Vô Nhai vốn không muốn lúc này chặt đứt cảm xúc của Lam Nguyệt, nhưng nhìn không gian đang dần sụp đổ, không thể quản được nữa, hướng Lam Nguyệt quát:
"Nha đầu ! Mau rời khỏi ! Nếu không bản thân ngươi cũng bị chôn vùi ở đây !"