Phượng Tôn Cửu Thiên: Khuynh Thành Tuyệt Sắc Linh Trận Sư

Chương 191: Mẫu Tử (2)




"Nguyệt Nhi, con muốn đi Trung Châu?"

Dung Nguyệt tựa hồ lúc này mới từ trong suy tư hồi thần, nhớ nàng nói đến bản thân muốn đi Trung Châu, mí mắt hơi hơi rung động, hỏi.

Lam Nguyệt thấy nàng chú ý điểm này, cũng không bất ngờ, hơi hơi gật đầu.

"Đúng vậy, con định đến Đại hội tuyển đệ tử của Tam tông."

Dung Nguyệt há miệng, tựa hồ muốn nói gì đó, thật lâu cũng không nói ra được, cuối cùng chỉ hóa thành một tiếng thở dài:

"Được rồi, Trung Châu ngọa hồ tàng long, mỗi bước như đi trên băng mỏng, con.. vạn phần thận trọng."

Lam Nguyệt trịnh trọng gật đầu, nàng tự nhiên biết rõ, Trung Châu đại lục là trung tâm Huyền Nguyên Thiên, là nơi tập trung thiên tài của Huyền Nguyên Thiên, người ở đó, khó đối phó hơn người ở Huyền Linh đại lục gấp trăm lần.

Lam Nguyệt lại ngồi tâm sự với Dung Tuyết trong chốc lát, mới đứng dậy quay về Thính Tuyết Viện.

"Nha đầu, tiếp theo ngươi định làm gì?"

Vừa vào phòng ngồi xuống, Quân Vô Nhai lên tiếng hỏi. Lam Nguyệt muốn rót cho bản thân một chén trà, mới chợt nhớ bản thân đã lâu lắm chưa về Thính Tuyết Viện, linh trận nàng bày cũng không ai vào được, nên trà là không có. Nàng buông ấm trà xuống, thản nhiên nói:

"Làm gì? Thì tập trung tu luyện, sớm ngày phi thăng."

Quân Vô Nhai lại nói, tựa hồ có chút không tin.

"Ngươi không còn gì vướng bận? Hiện tại là một lòng tu luyện phi thăng?"

". Ừm."

Lam Nguyệt im lặng hồi lâu, mới đáp một tiếng. Quân Vô Nhai vừa nghe liền thấy được sự do dự mờ mịt trong thanh âm của nàng. Hắn nói không sai, nàng có nhiều vướng bận, nàng vốn không còn thân nhân, chỉ có Cửu Môn, có huynh muội kết bái, còn có mối họa chưa giải quyết là Phượng Lam Uyển và Phượng Vân Long. Nhưng hiện tại nàng còn một vướng bận lớn nhất, mẫu thân nàng còn sống. Bà ấy mặc dù từ Thượng giới xuống, nhưng hơn mười năm trước sớm đã mất tư cách quay về Thượng giới. Hơn nữa nàng nghĩ, bà ấy cũng không muốn quay về trên kia.

Thôi, chuyện đến đâu tính đến đó, hiện tại nàng nghĩ nhiều cũng không có ích gì.

Lam Nguyệt quay về, mở ra Linh trận nha hoàn bà tử từng hầu hạ ở Thính Tuyết Viện cũng lần nữa quay về làm việc, dọn dẹp. Rất nhanh đã có người đến thay trà cho nàng, Lam Nguyệt cũng nhàn nhã uống một ly, sau đó liền tắm rửa thay y phục.



"Tiểu thư, bên ngoài có một nam một nữ đến, nói là tìm người."

Lam Nguyệt vừa từ dục phòng ra, đã có một nha hoàn tiến lên bẩm báo. Lam Nguyệt hơi ngần ra một chút, mới nhớ đến Tiết Thanh Hàn và Kiến Tâm, nàng nhàn nhạt phân phó:

"Đưa người trực tiếp đến Thính Tuyết Viện."


"Vâng."

Nha hoàn quy quy củ củ đáp một tiếng liền lui ra. Lam Nguyệt để người giúp nàng chảy đầu vấn tóc, một thân bạch y tinh xảo xinh đẹp. Lam Nguyệt trước giờ không chú ý đến màu sắc y phục của bản thân, trước nay đều là thanh y lam y đủ loại, đúng là lần đầu thử màu sắc khác, cũng không có quá nhiều ý vị, vẫn là loại y phục dài của tiểu thư khuê cát như này, quá rườm rà phức tạp.

Bất quá nàng lúc này một thân bạch y, khí chất đến gương mặt, lúc này có đến chín phần giống với Dung Tuyết.

Lần đầu nhìn kỹ lại dung mạo của bản thân trong gương, Lam Nguyệt đều nhìn đến có hơi xuất thần.

"Tiểu thư, người đã được mời đến tiền sảnh."

Người bên ngoài lần nữa đến thông báo, Lam Nguyệt phục hồi lại tinh thần, từ trên ghế đứng lên đi ra ngoài. Nha hoàn chải tóc cho nàng trong lòng cũng âm thầm than, đại tiểu thư dung mạo quả thực xuất chúng, lúc này tỉ mỉ ăn diện tựa như Cửu thiên thần nữ, xinh đẹp vô cùng.

Đúng, là đại tiểu thư mà không phải nhị tiểu thư. Đến cuối cùng tiểu thư thật sự của Phượng Thương Vương phủ cũng chỉ có một người, Vương gia liền để bọn họ đổi lại xưng hô.

Lam Nguyệt đi vào tiền sảnh, Tiết Thanh hàn và Kiến Tâm đã chờ sẵn, hai người thấy nàng đi vào thì hơi kinh ngạc một chút, vấn không quên đứng lên hành lễ:

"Sư tôn."

"Chủ nhân."

Lần đầu bị người cung kính gọi một tiếng chủ nhân, bất quá Lam Nguyệt cũng không lúng túng, chỉ khế gật đầu, hỏi:

"Chuyện của Lạc Y như thế nào rồi?"

Tiết Thanh Hàn tựa hồ đã chuẩn bị sẵn, chậm rãi đáp:



"Lạc Y cô nương mang theo Tứ Ấn một đường rời khỏi Nam Huyền quốc, trên đường đuổi giết không ngừng. Có vẻ thông tin về Tứ Ấn đã truyền ra, hơn nữa còn cố ý nói bí mật của Tứ Ấn dẫn đến một bảo tàng thượng cổ, cao thủ đuổi giết Lạc Y cô nương không ít. Chúng ta một đường yểm hộ, vừa đến biên giới đã bị chặn đánh bốn phía, may mắn người của Cửu Môn tiếp viện kịp thời. Hiện tại cô nương đang ở chỗ của những hậu nhân Minh Hoàng nhất tộc."

Lam Nguyệt hơi nhíu mày, hỏi:

"Chỗ đó an toàn không?"

"Ta đã xem xét qua, tạm thời sẽ không ai biết tung tích của nàng."

Lam Nguyệt hơi gật đầu, nhàn nhạt nói:

"Ngày mai đưa ta đến chỗ nàng."

"Vâng."

Hỏi xong Tiết Thanh Hàn, Lam Nguyệt quay sang Kiến Tâm. Kiến Tâm bộ dạng cũng không có lo sợ như trước, nhàn nhã ngồi vắt chân trên ghế, vặn một quả nho trên bàn bỏ vào miệng, hai mắt híp híp, tựa hồ vô cùng hưởng thụ. Nàng mang bộ mặt của Phượng Lam Thanh, tính cách thật ngược lại hoàn toàn khác xa, bộ dạng nhìn cũng thuận mắt hơn trước.

"Cảm thấy hiện tại ta sẽ không giết ngươi, nên thoải mái rồi?"

Lam Nguyệt hơi híp mắt đánh giá nàng, nhàn nhạt nói. Kiến Tâm nghe giọng nàng, thần sắc trên mặt có chút cứng đờ. Nàng ghé mắt nhìn Lam Nguyệt, tựa hồ cảm thấy nàng không có sát khí, cười đến vô cùng chân thành:

"Chủ nhân của ta, hiện tại ta là tôi tớ của ngài, nô của ngài, ngài muốn ta đi hướng đông ta tuyệt đối không dám đi hướng tây, đương nhiên ta cũng biết giá trị của ta, nếu ngài muốn giết ta cũng không phải là hiện tại."

Lam Nguyệt đánh giá nàng, nữ nhân này rất thông minh, danh dự cốt khí gì đó đều trực tiếp không cần, cũng đều xem thời thể. Nhưng loại người này nắm trong tay mới tốt, không thể để tự do, nếu không đến lúc đó ngươi chết như thế nào cũng không biết được.

Dù sao nàng là nhiệm vụ giả, chấp hành nhiệm vụ không biết ở bao nhiêu thế giới rồi, tâm tư tuyệt đối không tầm thường, nếu không cũng không sống được đến hiện tại.

"Kiến Tâm, ngươi đã chấp hành bao nhiêu nhiệm vụ rồi?"

Kiến Tâm hơi sửng sốt, tựa hồ không nghĩ nàng hỏi cái này, nàng sờ sờ mũi, suy ngẫm một chút rồi nói:

"Không có ấn tượng lắm, không có một trăm cũng có tám mươi nhiệm vụ rồi."

Lam Nguyệt mặt ngoài không tỏ vẻ gì lắm, nhưng trong lòng âm thầm kinh hãi. Người thực hiện nhiều nhiệm vụ như vậy, tâm tính tuyệt đối không dễ dàng nắm bắt, nhưng nàng trước mặt Huyền Tịch lại một chút sức phản kháng cũng không có, có thể thấy thủ đoạn lẫn thực lực của Huyền Tịch nằm ở thế tuyệt đối.