Phượng Tôn Cửu Thiên: Khuynh Thành Tuyệt Sắc Linh Trận Sư

Chương 190: Mẫu Tử (1)




Lam Nguyệt trở về Phượng Vương phủ.

Nguyệt Hy quận chúa trở về, đám hạ nhân ở cửa vừa nhìn thấy đã lập tức mừng rỡ chạy vào trong thông báo.

“Quận chúa trở về, Quận chúa đã trở về rồi !”

Lam Nguyệt chậm rãi bước vào nhà, vừa đến đại sảnh đã thấy Phượng Vân Tường bước ra. Hắn hiện tại kế thừa Vương phủ, trở thành Phượng Thương vương. Nhưng dù vậy, Phượng Vân Tường vẫn chưa từng đối với Lam Nguyệt có chút nào bất kính.

“Tiểu thư !”

Phượng Thương Vương phủ bây giờ lộ ra có Phượng gia quân, thực lực cường đại, địa vị ở Đông Nhạc quốc so với trước kia chỉ có hơn không kém. Vị phụ thân kia của nàng giấu quả thật rất sâu, chết rồi cũng sắp xếp mọi chuyện vô cùng chu đáo, để lại đường lui cho tất cả mọi người, chỉ có đường cho bản thân hắn đều hoàn toàn chặt đứt.

Trước đây mẫu thân chết, ông ấy ẩn nhẫn, đau khổ sống tiếp. Hiện tại ông ấy chết, mẫu thân lại còn sống trở về. Đúng là trời trêu đùa người.

Lam Nguyệt thu hồi cảm xúc, khẽ gật đầu.

“…Người ở đâu ?”

Phượng Vân Tường biết nàng hỏi ai, nói:

“Ta đã cho người thông báo qua, hẳn đang ở biệt viện của nàng.”

“Ừ, ta đến tìm nàng.”

Lam Nguyệt khẽ gật đầu, bước chân chuyển hướng để một gã sai vặt dẫn đường đến Thanh Hà viện.

Thính Tuyết Viện là viện cũ của Dung Tuyết, bất quá những năm này đã trở thành tiểu viện của Lam Nguyệt, bị nàng thiết lập Linh trận bảo hộ, không phải ai cũng có thể tùy tiện đi vào. Hiện tại nàng trở về, Phượng Vân Tường liền sắp xếp một viện khác cho nàng.

Thanh Hà viện ở phía Nam, không quá vắng vẻ, nhưng cũng là nơi thanh nhã yên tĩnh, cũng phù hợp với tính cách của Dung Tuyết.

Lam Nguyệt vừa tiến vào, người đã từ trong phòng đi ra, hai bên liền ở trong sân gặp gỡ. Lam Nguyệt nhất thời không biết nói cái gì.

Lam Nguyệt đánh giá người trước mặt một chút, nữ tử mặc một bộ phi tiên váy trắng như tuyết, thắt lưng xanh lam quấn quanh vòng eo thon thả, áo ngoài mỏng nhẹ, váy dài đường thêu tỉ mỉ, từng đóa phù dung màu xanh nhạt như ẩn như hiện.Nàng vấn một kiểu tóc đơn giản, càng thêm phần Dung Tuyết không phải Nhân tộc, nàng bộ dạng so với mười năm trước hẳn là không khác bao nhiêu, nếu đứng chung một chỗ, chắc hẳn không ai nghĩ là mẫu tử.

Nàng được nha hoàn bên cạnh đỡ lấy, đứng dưới mái hiên sắc mặt nhu hòa, nhìn thấy Lam Nguyệt, một đôi mắt phượng xinh đẹp hơi mở to, mơ hồ có chút hơi nước mờ mịch. Sắc môi nàng hồng nhuận, kiều diễm lại xinh đẹp, mang theo một tia thanh lãnh kiêu ngạo, rõ ràng mang theo phong thái uy nghi của một người nhiều năm đứng trên cao, nhưng lại xen kẽ một tia khí tức suy yếu khó phát hiện. Lam Nguyệt là một kẻ nhan khống, ánh mắt không khỏi hiện lên một tia kinh diễm. Tất cả mọi người đều nói, nàng có dung nhan giống bảy phần với Phù Dung quận chúa năm xưa, đặc biệt là đôi mắt phượng kia, cực kỳ giống. Nhưng hiện tại nhìn thấy chân dung, Lam Nguyệt cảm giác dung mạo này so với nàng càng thêm kiều diễm xinh đẹp.

Vốn dĩ nàng còn tưởng mẫu thân nàng dù sao cũng là cường giả, là Thần tộc, khí thế trên người hẳn là có phần cường thế sắc bén. Nhưng hiện thực lại khác với nàng nghĩ, tuy không hề yếu kém, nhưng lại có sự dịu dàng mềm mại của nữ tử khuê các.

Lam Nguyệt lại có ảo giác, nàng cảm thấy xung quanh Dung Tuyết giống như có đào hoa nở rộ, nhưng chớp mắt nhìn kỹ lại thì cái gì cũng không có. Nàng cũng từng có ảo giác như vậy khi nhìn Huyền Tịch.



Dung Tuyết vừa thấy nàng, bước đi dưới chân nhanh hơn, nhưng đến cách nàng ba bước thì dừng lại. Ánh mắt Dung Tuyết khẽ chuyển, tựa hồ có chút hồi hộp, cố gắng nở nụ cười sao cho bản thân nhìn ôn hòa nhất, mở miệng:

“Nguyệt Nhi, con trở về rồi.”

Lam Nguyệt hơi chớp mắt, giữ cho lòng yên tĩnh không gợn sóng, nàng mỉm cười, bước đến trước mặt Dung Tuyết, nói:

“Vừa nghe tin ngươi về, ta liền trở về.”


Dung Tuyết nghe lời này, khóe mắt có chút ướt, nàng đưa tay, muốn sờ mặt Lam Nguyệt, lại có chút cứng đờ không dám động vào, có chút khổ sở nói:

“Xin lỗi, là nương không xứng làm mẫu thân, chưa từng bảo hộ tốt cho ngươi.”

Tâm Lam Nguyệt hơi rung lên, ánh mắt thoáng dao động. Nàng do dự một chút, đưa tay bắt lấy bàn tay mảnh khảnh xinh đẹp của Dung Tuyết, kéo qua đặt lên mặt mình, ánh mắt nhu hòa:

“Không phải lỗi của người.”

Chuyện năm đó, nói cho cùng không phải lỗi của Dung Tuyết, nàng cũng không thể lựa chọn được.

Oán trách ? Nàng làm gì có tư cách đó ? Nếu không phải vì nàng, một thân tu vi của nàng cũng không mất hết, cũng không rơi vào kết cục bị tính kế, sống mơ hồ hết mười năm.

Nước mắt Dung Tuyết rơi xuống, mỹ nhân rơi lệ, đến Lam Nguyệt cũng không nhịn được vì nàng mà đau lòng. Lúc này được Lam Nguyệt chủ động thân cận, không nhịn được nữa đem người ôm vào lòng.

“Nguyệt Nhi, hài tử đáng thương của ta, ta, ta có thể nghe con gọi một tiếng…”

Dung Tuyết nói đến đây, thanh âm liền có chút ngập ngừng, lo sợ bất an.

Lam Nguyệt bị ôm vào lòng, đã có chút ngẩn ra, cảm nhận vòng tay ấm áp bao lấy nàng. Không giống với lúc Huyền Tịch ôm nàng, người trước mắt cùng nàng có chung huyết mạch, cảm giác hoàn toàn khác.

Nàng cũng có mẫu thân, không phải bị sát hại, không phải không rõ tung tích, là chân thật tồn tại trước mặt nàng. Lam Nguyệt luôn nghĩ, bản thân hẳn là đã làm nhiều việc ác, nên người thân của nàng không có một ai an ổn. Kiếp trước là cha mẹ nàng bị sát hại từ lúc nàng còn nhỏ, kiếp này lại là thân nhân tràn đầy khúc mắc, tình thân chưa bao giờ hưởng thụ.

Lúc này bị mẫu thân thân sinh ôm vào lòng, Lam Nguyệt nói không rung động chính là giả.

“Nương…”

Lam Nguyệt đương nhiên biết lời chưa nói hết của Dung Tuyết là gì, rốt cuộc một tiếng gọi, nàng hoàn toàn không có gì không thể gọi lên tiếng.

Dung Tuyết nghe lời này, mừng đến phát khóc, ôm nàng càng thêm chặt chẽ.

“Tốt, tốt, nữ nhi ngoan, nữ nhi ngoan của ta.”



Nàng có nương, thật tốt !

Dung Tuyết kéo Lam Nguyệt đi vào Thanh Hà viện, hai mẫu tử trò chuyện chuyện xảy ra những năm này. Lam Nguyệt không phải người nhiều lời, cũng không muốn nàng lo lắng, chỉ đem vài chuyện đơn giản kể lại. Nàng cũng hỏi Dung Tuyết mười năm nay ở nơi nào. Điều khiến Lam Nguyệt bất ngờ là, mẫu thân nàng mười năm nay thế nhưng ở Trung Châu đại lục.

Là một vị tôn giả cứu nàng, sau đó đưa về nhà của hắn, vẫn luôn chăm sóc nàng. Chỉ là Dung Tuyết mất trí nhớ, không rõ bản thân có thân thế như thế nào, tu vi lại không có, sống mười năm trống rỗng. Bất quá nam nhân kia rất tốt với nàng, lần này khôi phục trí nhớ, bốn nha hoàn theo nàng quay về đều là cao thủ Thiên Dương Cảnh.

“Bọn họ theo ta đã lâu, cũng có tình cảm, đều là người của ta.”

Lam Nguyệt nhìn nhìn bốn nữ tử đứng phía xa, bộ dạng thành thật rũ mắt, không kiêu ngạo không siểm nịnh, cũng không có thái độ coi thường khi phải phục vụ một nữ tử không có tu vi, coi như có chút yên tâm. Nha hoàn đều có tu vi Thiên Dương Cảnh, xem ra Trung Châu đại lục ngọa hổ tàng long a, nàng cũng không khỏi có chút tò mò thế lực của nam nhân cứu mẫu thân nàng, xem ra địa vị ở Trung Châu đại lục cũng không tầm thường.

“Mẫu thân lần này quay về, ở lại… bao lâu ?”

Dung Tuyết đương nhiên biết nàng nghĩ cái gì, không khỏi đau lòng nói:

“Không đi, nương ở cạnh con.”

Lam Nguyệt khẽ mỉm cười, giải thích:

“Con muốn đi Trung Châu đại lục, nếu nương ở bên đó, con cũng dễ tìm gặp người hơn.”

Thần sắc Dung Tuyết hơi đổi, có chút buồn bã nói:

“Nương không đi, con cũng biết tình trạng hiện tại của ta, ở Trung Châu đại lục dễ dàng bị người nhận ra, nương hiện tại lại không có tu vi, chỉ là gánh nặng. Người kia, ta cũng không muốn lại phiền toái hắn.”

Lam Nguyệt hơi có chút khó hiểu, mẫu thân nàng ở Trung Châu đại lục lâu như vậy, dù mất trí nhớ cũng không bị người quen phát hiện, đây là vận may vẫn là có người cố ý sắp xếp ?

Nhắc đến người kia, thần sắc Dung Tuyết có chút phức tạp, Lam Nguyệt liền rõ ràng.

Người kia ái mộ mẫu thân nàng, mẫu thân nàng mới có thể trốn tránh.

“Người kia ở đâu ? Đợi sau này ở Trung Châu có cơ hội, con sẽ đến cảm tạ.”

Dung Tuyết hơi do dự một chút, chậm rãi nói:

“Hắn tên Nam Tùy, là Tín Phong vương của Thiên Cơ vương triều.”

Thiên Cơ vương triều…

Lam Nguyệt khẽ lẩm bẩm, thế lực ở Trung Châu nàng còn chưa rõ ràng lắm, xem ra cần tìm hiểu thêm, chuẩn bị một chút trước khi đến Trung Châu đại lục, tránh cho đến lúc đó cái gì cũng không biết.