Lam Nguyệt bình tĩnh quan sát một chút, theo tình hình hiện tại nàng thấy, có vẻ tên Đế Phân cảnh kia sẽ không tham gia chiến đấu, có vẻ là khinh thường một Thiên Dương Cảnh nhỏ nhoi như nàng đi?
Bất quá vấn đề lớn ở đây là bốn tên Thiên Tôn Cảnh này, nàng đối phó cũng không nổi.
"Nha đầu, cảnh giới của tên kia đã có thể phong ấn không gian, Phượng Linh Giới muốn tiến vào, e là vô vọng rồi."
Lúc này Quân Vô Nhai trầm giọng nói, cảnh giới của Phàm nhân hắn không rõ ràng lắm, lúc này nhìn kỹ một chút. Mới phát giác được chuyện này.
Nếu tiến vào Phượng Linh giới gây ra dao động không gian, tên đó chắc chắn phát giác ra, sẽ lập tức ngăn cản.
Trong lòng Lam Nguyệt lập tức thêm một tầng áp lực. Bây giờ muốn chạy cũng không chạy nổi!
Lão phượng hoàng chết tiệt! Sớm không nói muộn không nói, cứ đúng lúc này!
Lam Nguyệt căng da đầu, thật không còn cách nào khác, chỉ có thể liều mạng thôi!
Nàng lấy Băng Tuyệt ra, thân kiếm vốn ảm đạm bỗng chốc tản ra hàn khí lạnh lẽo.
Băng Tuyệt kết hợp với Địa Ngục Hàn Thủy, quả đúng là tuyệt phối. Hai thứ đều thiên tính âm hàn, may mắn nàng là Vô Sắc Linh Căn, lại tinh thông Băng Linh Thuật, sử dụng quả thật vô cùng thuận tay.
Băng Tuyệt là Thần khí, mặc dù tạm thời bị tổn hại Khí linh, không có được quang hoàng như Thần khí bình thường. Nhưng đã là Thần khí, đương nhiên không thể xem nó như một vũ khí bình thường.
Ánh mắt lão giả Đế Phân Cảnh kia lập lòe, trực giác cho lão biết, thanh kiếm băng hàn lạnh lẽo trên tay Lam Nguyệt tuyệt đối không phải linh khí bình thường, có thể là Bán tiên khí, hoặc càng là Tiên khí hoàn chỉnh!
"Nha đầu, kiếm không tồi, đợi ngươi chết rồi, ta liền thay ngươi bảo quản nó."
Ánh mắt Lam Nguyệt lạnh lẽo, nhìn lão già có vẻ tham lam nhìn Băng Tuyệt của cô, không khỏi cười lạnh.
"A, nhìn trúng đồ của ta?"
Hóa ra cao thủ tu luyện đến ngưỡng tu vi này, dục vọng tham lam vẫn tồn tại. A, đúng là nhân loại, dù có tu tiên, cũng không có nửa điểm tính cách của tiên gia nên có.
"Để xem ngươi có mạng để lấy không đã!"
Cho dù hôm nay không thoát được, có chết ở đây, nàng cũng phải kéo bọn họ chết cùng!
"Vạn Kiếm Quyết, Vân Phí Loạn Vũ!"
Lam đồng xuất hiện, thân hình Lam Nguyệt uyển chuyển lay động, Băng Tuyệt trên tay mờ mờ ảo ảo, tựa như biến thành vô số thanh kiếm, đường kiếm mạnh mẽ quyết liệt, tựa như bão táp cuồng phong, vô cùng mãnh liệt.
Bốn cao thủ Thiên Tôn cảnh cũng không toàn bộ ra tay, chỉ có một tên một mình xung phong lên trước. Đánh với một kẻ thua tận một đại cảnh giới còn phải cùng nhau lên, tự tôn của bọn họ không cho phép. Nhìn thấy kiếm thức quỷ dị này, hắc y nhân lập tức đề cao cảnh giác. Hắn không lấy ra vũ khí, chỉ là một bộ quyền pháp. Động tác không hề chậm, chỉ dưới quyền pháp liền có thể đỡ được những đường kiếm của Lam Nguyệt.
"Toái Không Quyền!"
Ngay lúc đỡ lấy chiêu kiếm cuối cùng, hắn thấy Lam Nguyệt nở nụ cười. Lúc này mới giật mình nhìn lại, hai tay hắn dù bị Linh lực bao bộc, thế nhưng bị chém ra một vài vết thương nhỏ. Hắn sửng sốt.
"Không thể nào, ngươi một tên Thiên Dương Cảnh, sao có thể phá phòng ngự của ta?"
Lần đầu thấy một tên ngu xuẩn lấy tay không đón công kích của Thần khí, cho dù nàng tu vi không bằng hắn, nhưng Thần khí vẫn là Thần khí, độ sắc bén hơn hẳn những binh khí bình thường.
Có lẽ bản thân hắn coi thường nàng, nên mới không tập trung hết sức chiến đấu. Ha, vậy thì hắn sẽ vì sự khinh địch của mình mà trả giá.
Keng!
Lưỡi kiếm ma sát va chạm, Lam Nguyệt mở mắt, lam đồng lúc này sáng lên:
"Thanh Đồng Bí Tịch, Hư Vô!"
Trong mắt hắc y nhân kia cũng chợt sáng lên Lam sắc, nháy mắt trì trệ hành động. Nhưng cũng chỉ trong chốc lát, hắn đã hoàn hồn lại. Chỉ là hắn hoàn hồn, cũng là lúc Lam Nguyệt phá tan phòng ngự của hắn, Băng Tuyệt cắm sâu vào lòng ngực hắn, Địa Ngục Hàn Thủy xâm nhập vào thể nội, gần như tàn phá hoàn toàn cơ thể hắn.
Lam Nguyệt rút kiếm ra, cơ thể hắc y nhân kia cũng dần tan rã thành chất lỏng. Hắc y nhân đến cuối cùng vẫn trừng mắt không cam tâm, hắn còn chưa sử dụng vũ khí, cũng chưa tung hết sức mạnh, cứ như vậy bị một con nhóc miệng còn hôi sữa giết chết?
Hắn không cam tâm!
Bất quá không cam tâm, hắn cũng đã chết, hơn nữa cơ thể còn tan thành một bãi nước. Lam Nguyệt thu hồi nhẫn trữ vật của hắc y nhân, tiện tay ném vào không gian.
Địa Ngục Hàn Thủy quay lại, hóa thành một dòng nước đen quấn quanh Băng Tuyệt, sau đó ẩn đi.
Lần này, Lão già Đế Phân Cảnh kia càng kích động, hắn nhìn chằm chằm Lam Nguyệt, lẩm bẩm:
"Hà hà, Thiên Thủy! Thế nhưng là Thiên địa chí bảo! Còn đã sinh ra linh tính!"
Nha đầu này khắp người toàn là bảo, không những có pháp khí không gian, còn có binh khí tiếp cận Tiên phẩm, hiện tại còn có Thiên Thủy vô cùng hiếm có!
Giết! Giết nó rồi, mọi thứ sẽ là của lão!
"Nguy rồi! Nha đầu, lão già kia nổi sát ý với ngươi!"
Quân Vô Nhai chỉ kịp nói một câu như vậy, Lam Nguyệt cảm nhận được không gian giống như bị một tấm màn vô hình bao lấy, khiến nàng cảm thấy áp lực tựa ngàn cân, đến di chuyển cũng có chút khó khăn. Phượng Linh Giới hay Quân Vô Nhai đều hoàn toàn mất liên lạc.
Xem ra bảo vật nàng sử dụng, đã khiến lòng tham của lão già kia nổi lên rồi.
Vừa rồi giết tên Thiên Tôn cảnh kia, chẳng qua là nhân lúc hắn khinh địch sơ suất, nàng mới có cơ hội hạ sát hắn. Nhưng hiện tại đối phương đã có cảnh giác, cứng đối cứng, nàng không có cơ hội.
"Tiểu nha đầu, vốn dĩ bản tọa sẽ không trực tiếp ra tay, nhưng nha đầu ngươi quá mức tinh quái, vẫn là sớm một chút giết chết, tránh hậu hoạn!"
Hơn nữa bên kia còn không biết giữ được người trong bao lâu, chủ nhân nói cảnh giới của người kia, không phải cảnh giới Hóa Thần bình thường có thể ứng phó.
Lão già Đế Phân Cảnh nhàn nhạt một câu, một tay thủ thế, linh lực tụ lại, Phong linh lực vô hình mà sắc bén, không gian giống như bị xé toạc.
"Phong Chi Thủ, Phán Độ!"
Một bàn tay khổng lồ huyễn hóa mà thành, mang theo đặc tính sắc bén của Phong hệ, xé toạc không gian, đánh về phía Lam Nguyệt.
Lam Nguyệt cảm nhận được áp bánh vô hình, đòn này nàng bị khóa không gian, không né tránh được, chỉ có thể liệu mạng chống đỡ!
Ngay lập tức, Thất sắc linh lực trong người Lam Nguyệt vận chuyển, đóa Tịnh Hồn Liên trong thức hải không ngừng xoay chuyển, tập trung tinh thần lực ở mức tối đa.
"Cửu Thiên Quyết thiên thứ nhất, Nghịch Hành Phá Linh Thuật!"
Ngay khi linh khí va chạm, hiệu quả suy giảm công kích của Nghịch Hành Phá Linh Thuật phát huy tác dụng, bất quá do chênh lệch tu vi quá lớn, rốt cuộc cũng không có tiêu biến được bao nhiêu.
"Cửu Thiên Quyết thiên thứ hai, Trảm Thiên Nhai!"
Ngay sau đó, Lam Nguyệt nâng Băng Tuyệt lên, dồn hết Linh lực vào kiếm, một kiếm xé toạc hư không chém ra, đem Phong Chỉ Thủ của lão giả chém thành hai. Kiếm khí còn kéo dài đến phía sau lão giả, bị lão một đòn đánh lệch, kiếm khí đánh ra phía sau, cây cối ầm ầm sụp đổ, mặt đất còn tạo thành một vết chém lớn.
Lão giả kinh ngạc một chút, chỉ mới là Thiên Dương Cảnh nho nhỏ, đã có lực công kích cỡ này. Pháp quyết cô ta học, tuyệt đối trên Thiên cấp!
Vốn dĩ công pháp chia thành Thiên Địa Huyền Hoàng bốn loại cấp bậc, bất quá đó chỉ là phàm nhân phân chia, ở cấp bậc của bọn họ, sớm biết trên Thiên cấp còn có phân chia cấp cao hơn.
Đó là tồn tại mà có kẻ cả đời tu hành cũng không có được.
Mặc dù chiêu vừa rồi lão dùng chưa đến năm phần linh lực, nhưng nha đầu này có thể phá chiêu được, thiên phú này quả thật không tệ.
"Nha đầu, bản tọa trọng người tài, đáng tiếc ngươi lại là mầm họa không thể không diệt, có trách thì trách thiên đố anh tài đi."
Ánh mắt Lam Nguyệt hơi lóe, lúc này không chỉ lão già kia ra tay, mà ba tên Thiên Tôn cảnh xung quanh cũng đồng loạt xuất chiêu, nàng đã rơi vào thế khó.
Đáng ghét, không gian bị phong bế, nàng cũng không thể gọi Thanh U ra hỗ trợ.
Hôm nay phải kết thúc ở đây sao?