Phượng Tôn Cửu Thiên: Khuynh Thành Tuyệt Sắc Linh Trận Sư

Chương 172: 172: Hoàng Vị Chi Tranh 1





Nửa tháng sau, khắp Kinh Thành vang lên một hồi chuông dài, đây là báo hiệu quốc tang.

Lam Nguyệt và Huyền Tịch mấy ngàn này cũng nhàn nhã, hiện tại cũng chỉ có thể chờ đám người kia chủ động lộ đuôi chuột, hai người cũng nhàn hạ không có việc gì làm, rảnh rỗi liền dạo kinh thành hoặc là như hiện tại, thưởng trà trò chuyện.

Từ lúc đến dị giới này, cũng chưa có khoảng thời gian nào yên bình như vậy.

Nếu có thể, nàng hy vọng nhật tử sau này, có thể cùng hắn, bình bình đạm đạm sống như vậy.

Lam Nguyệt cầm ly trà lên, uống một ngụm, trong long không khỏi hâm mộ.

Mấy ngày này, nàng phát hiện Huyền Tịch thế nhưng không ít tài lẻ, đặc biệt nấu ăn ngon.

Tay nghề pha trà, cũng so nàng hơn một bậc.

Gần như không có việc gì hắn không làm được.
Nàng từng hỏi hắn, đến bản thân hắn cũng không xác định rõ ràng lắm.

“Có lẽ là sống lâu lắm, nhàm chán, cái gì cũng học một chút ?”
Hắn nói thời gian dài đằng đẵng, có nhiều chuyện, đã không còn nhớ rõ nữa, cũng không biết rốt cuộc nàng chọn trúng lão quái vật bao nhiêu tuổi đây ? Một ngàn ? Một vạn ? Hay là hơn nữa ?
Hắn là Thần tiên a, bất lão bất tử, sinh mệnh không có hạn cuối.

Mà nàng hiện tại, vẫn chỉ là một Phàm nhân.
Khoảng cách quá lớn.

“Tiểu thư ! Nam Huyền đế Băng hà rồi !”
Lạc Y đẩy cửa bước vào, kích động nói.

Nhìn thấy Huyền Tịch cũng ở, vội vàng đem thần sắc kích động thu liễm:
“Cô gia.”
Không biết sau, nàng đối với vị cô gia này, luôn có một cảm giác kính sợ không nói rõ.

Còn kính sợ hơn cả đối với tiểu thư.
Nam nhân này, quá mức đáng sợ, mặc dù hắn không hề để ý đến nàng, một tiểu nhân vật.


Nhưng khí tràng kia, rõ rang không giận tự uy.

Trước mặt hắn, nàng giống như một con kiến nhỏ bé, không chút sức phản kháng.

Cũng không biết tiểu thư làm sao dưới khí tràng cường đại này mà vẫn bình thản như không ?
Đây chính là lý do hai người này nhìn xứng đôi đi ?
“Tiểu thư, đây chính là thời cơ mà người đang nói đến sao ?”
Lam Nguyệt khẽ mỉm cười, chậm rãi nói:
“Nam Huyền quốc hiện tại vốn dĩ không có uy quyền như xưa nữa rồi.

Trong triều hoàng đế bệnh nặng, Hoàng hậu nhiếp chính bấy lâu nay, cục diện giằng co rối rắm.

Thế lực triều đình sớm đã nằm trong tay Đông Phương thế gia.”
Hiện tại Hoàng đế băng hà, các hoàng tử, thế lực hoàng thất chắc chắn đang ngo ngoe rụt rịt.

Đông Phương Hoàng hậu muốn tiếp tục nắm giữ triều chính, đưa Thái tử đăng cơ, sợ là không thể không có sự trợ giúp của Đông Phương thế gia.

Mà chuyện này, phong vệ của Đông Phương thế gia chắc chắn sẽ càng lỏng lẻo hơn.

Hiện tại chỉ còn thiếu một mồi lửa, Kinh Thành ắt đại loạn.
“Ý người là tạo phản !?”
Lạc Y kinh sợ, mi mắt hơi rung lên.

Tạo phản, chuyện này hoàn toàn không dễ làm, hơn nữa, người có năng lực chống lại Đông Phương thế gia, e là cũng chỉ có ba thế gia khác.

Bất quá Nam Cung thế gia và Đông Phương thế gia còn có một chân với nhau, tạm thời liên minh.

Vậy cũng chỉ còn lại Mộ Dung thế gia và Nạp Lan thế gia mà thôi.
“Người cảm thấy, ai có khả năng tranh vị…”
Lạc Y suy tư một hồi, mới chậm rãi lên tiếng.

Lam Nguyệt mỉm cười, ý tứ sâu xa nhìn nàng.


Tin rằng khi đến Nam Huyền, Lạc Y cũng sớm nắm sơ bộ tình hình của Hoàng tộc Bắc Ly.
“Thất hoàng tử, Bắc Ly Dạ !?”
Lạc Y cả kinh, Bắc Ly Dạ bề ngoài mặc dù không được sủng ái, đến vương vị cũng chưa được phong, nhưng theo nàng điều tra, người này cũng không phải nhu nhược yếu đuối, hắn có thế lực ủng hộ phía sau, chính là Mộ Dung thế gia.

Tên này và đại tiểu thư của Mộ Dung thế gia Mộ Dung Lan Vi còn có chút quan hệ không rõ ràng, Mộ Dung thế gia vẫn luôn âm thầm ủng hộ người này.

Hơn nữa, Bắc Ly Dạ vẫn luôn âm thầm bồi dương một thế lực nào đó, nàng cũng không thể tra rõ được.

Chỉ biết tổng lực chiến của bọn họ, không thua kém hoàng thất Cấm vệ quân là bao.
“Tiểu thư, nhưng mà người làm sao biết, Bắc Ly Dạ sẽ hành động ?”
Lạc Y ngược lại chú trọng vấn này, nói ra dù Hoàng đế hiện tại băng hà, nhưng cũng khó mà chắc chắn Bắc Ly Dạ sẽ ra tay lúc này.

Dù sao thế lực của Đông Phương thế gia không nhỏ, cộng thêm thế lực triều đình đều nằm trong tay Hoàng hậu và Thái tử, cơ hội thành công của Bắc Ly Dạ rất thấp.
“Không cần lo lắng, ngày Thái tử đăng cơ, hắn chắc chắn sẽ hành động.”
Kế hoạch này, nàng sớm cùng Mộ Dung Lan Vi nói qua, Mộ Dung thế gia cũng không phản đối, dù sao cách nàng đưa ra, là đem tỷ lệ thành công của bọn hắn nâng lên mấy phần.

Muốn cân bằng, họ không thể để Đông Phương thế gia vốn đang lớn mạnh làm chủ hoàng quyền được.

Nếu chuyện đó xảy ra, chỉ sợ Tứ đại thế gia sắp thành một nhà độc đại rồi.

Đến lúc đó, gia tộc có hiềm khích với Đông Phương thế gia như Mộ Dung thế gia chắc chắn không thể sống yên.
“Vậy, vậy chúng ta có cần hỗ trợ ?”
“Là một Đồng minh đúng nghĩa, chúng ta đương nhiên hỗ trợ a.”
Lam Nguyên nhướng mi, nếu không có nàng hỗ trợ, chỉ sợ bọn họ phải đánh nhau đến lưỡng bại câu thương a, hơn nữa còn chưa chắc sẽ dành được chiến thắng cuối cùng.
“Ngươi không cần nhúng tay vào việc này, chỉ cần chú ý bên Đông Phương thế gia là được.

Mặc dù chuyện này sẽ gây ra sóng gió không ít, nhưng Đông Phương thế gia cũng sẽ không quá mức bất cẩn chuyện Thiên Ấn.”
Dù sao cũng là thế gia ngàn năm tích lũy mà thành, thực lực, không phải nói chơi.
“Đúng rồi, nói đến thì có một vị đại tiểu thư của Tứ Tông tộc đến Nam huyền quốc, hiện tại đang ở Nam Cung thế gia.


Chúng ta có cần đề phòng nàng nhúng tay một chút.”
Lam Nguyệt hơi sửng sốt một chút, Tứ Tông Tộc ? Hình như Phụ thân nàng có thù không cạn với đám người Tứ Tông Tộc này.

Năm đó Phương Lâm Thiên đánh thẳng vào Phong Dực Thành, diệt Trác gia, đúng là chấn động đại lục.

Hơn nữa nàng nhớ, ở Nhà đấu giá Mễ Đặc còn gặp được một vị, tên là gì ấy nhỉ ? A, Phong Uyển.
Họ Phong, quả thật là một cái họ có chút hoài niệm a.

“Không cần quá để ý nàng làm gì.

Tứ Tông Tộc không can dự thế tục, nàng sẽ không ra tay.”
Nếu nàng thực sự ra tay, vậy thì Phong tộc sao… cũng không phải vấn đề gì quá lớn.

Phượng Lâm Thiên có thể một mình diệt Trác tộc, vậy thì nàng cũng có thể một mình diệt Phong tộc.

Dù sao thì bọn họ cũng không phải thứ tốt lành gì.
“Được rồi, ngươi tạm thời quay lại Đông Phương thế gia ẩn mình, tạm thời đừng bứt dây động rừng.”
“Vâng.”
Lạc Y cung kính hạ người, thân ảnh nhanh nhẹn biến mất khỏi phòng.
Lam Nguyệt chậm rãi ngồi xuống, đặt ly trà xuống bàn, ánh mắt khẽ chuyển, đặt lên người Huyền Tịch, liền không thể nào dời mắt.
Huyền Tịch lúc ở cùng nàng, không đeo mặt nạ, cũng không dùng thuật che mắt, động tác hắn vô cùng ưu nhã, đến uống trà cũng là cảnh đẹp ý vui.

Lúc hắn nhìn nàng, đôi mắt thỉnh thoảng lóe lên tử sắc.

Đôi lúc nàng cũng thật sự nghi hoặc, đôi mắt kia của hắn, vốn dĩ không phải là màu đen, mà là một màu tím a.
Thật đẹp mắt…
Nga lúc đó, đồng tử của nàng cũng lóe qua một màu u lam sắc, mi mắt Huyền Tịch hơi run nhè nhẹ.

Hắn chậm rãi mở miệng:
“Làm sao vậy ?”
Lam Nguyệt hơi hím mắt cười:
“Không có gì, chỉ cảm thấy tự mãn một chút.”
Lam Nguyệt hơi ngừng lại, đưa tay ra, ngón tay nàng hơi động, khẽ chạm vào lòng bàn tay Huyền Tịch, âm thanh mang theo chút trêu chọc.
“Không ngờ nam nhân phong hoa tuyệt đại như vậy, lại rơi vào tay ta nha.”
Đối với trêu chọc của thiếu nữ, Huyền Tịch im lặng không nói, bàn tay đang cầm ly trà của hắn bất giác nắm chặt, trên tai cũng chậm rãi bò lên một màu đỏ tươi.
Lam Nguyệt vẫn luôn chú ý Huyền Tịch, đương nhiên phát hiện được biến hóa nhỏ này của hắn.

Đế Quân đại nhân rõ ràng là đang ngượng ngùng nha.

Nhìn hắn như vậy, Lam Nguyệt cũng không tính toán tiếp tục trêu chọc hắn.

Không ngờ nàng vừa muốn rút tay lại, Huyền Tịch đã trở tay nắm lấy tay nàng.

Hơn nữa giây tiếp theo, nàng còn chưa kịp hoàn hồn nàng vốn ngồi ở đối diện hắn, lúc này đã an vị trên người Huyền Tịch, bị hắn ôm lấy.
“Chàng…”
Lam Nguyệt hoảng hồn, chỉ kịp thốt lên một tiếng, Huyền Tịch liền vòng tay, đem nàng vững vàng giam giữ trong lồ ng ngực.
“Ừm, của nàng.”
Thanh âm của hắn vẫn lạnh nhạt như hằng ngày, bất quá Lam Nguyệt vẫn nghe ra một chút thâm thúy.

Ở khoảng cách này, nàng có thể rõ ràng cảm nhận được nhịp tim của hắn nhanh hơn so với bình thường.

Lam Nguyệt cảm thấy mặt mình có chút nóng, thật không ngờ tới, nàng, nàng, nàng thế nhưng có một ngày bị Đai Thần trêu chọc đến mặt đỏ tai hồng.
Bất quá rất nhanh, Lam Nguyệt đã lấy lại được phong thái thường ngày.

Nàng hơi dụi đầu vào ngực Huyền Tịch, chậm rãi mở miệng:
“Đại Thần, chàng càng ngày càng lợi hại a, hiện tại còn biết trêu chọc lại ta rồi ?"
Chút cảm xúc thay đổi đó của Lam Nguyệt, Huyền Tịch đương nhiên là cảm nhận được.

Hắn cười khẽ một tiếng, thanh âm đặc biệt dịu dàng, giọng hắn chậm rãi vang lên.

"Là nàng dạy tốt, phu nhân."
Bá một cái, mặt Lam Nguyệt lúc này càng đỏ, nhịn không được đẩy hắn ra.

Nàng lập tức đứng dậy, quay đầu chạy lấy người.

"Chàng chàng chàng...!ta, ta chợt nhớ còn chút việc phải làm, đi, đi trước !"
Phu nhân cái gì chứ, aaa, Đại thần đúng là ngày càng hư hỏng !
Lam Nguyệt giống như một cơn gió lao ra khỏi phòng, nàng bị chọc đến quâ mất mặt, cũng không chú ý Huyền Tịch lúc này sắc mặt kỳ thật tái nhợt.

Lam Nguyệt đi rồi, khóe miệng hắn mới tràn ra một tia huyết sắc.

Máu của hắn, không phải màu đỏ, mà là một màu kim sắc, đẹp đến chói mắt, lại mang theo một chút hương khí nhàn nhạt.

Đôi mắt cũng lóe lên một tia tử sắc.
"Xem ra không thể chóng cự quá lâu nữa..."
Hắn đem máu lau đi, khẽ lẩm bẩm, rồi lại than nhẹ một tiếng.