Phượng Tôn Cửu Thiên: Khuynh Thành Tuyệt Sắc Linh Trận Sư

Chương 159: 159: Đại Hội Luyện Đan 7





Ầm ầm ầm !!
Không gian bao lấy Hắc y nhân nháy mắt nổ tung, khói bụi mùi mịt.

Lam Nguyệt nhẹ nhàng đáp xuống quảng trường, sắc mặt bình tĩnh.
“Thắng rồi sao ?”
Diệp Mộng lên tiếng, ánh mắt căng thẳng nhìn khói bụi mù mịt giữa không trung.

Tuyên Vọng lắc đầu, lên tiếng:
“Nào có đơn giản như vậy.”
Tiết Thanh Hàn đồng ý với quan điểm của Tuyên Vọng, mặc dù sư tôn rất mạnh, nhưng kẻ này tu vi không thể nhìn thấu, lại được sư tôn cẩn thận đối phó, chứng tỏ sư tôn rất coi trọng, tuyệt đối là cấp bậc đã vượt qua người !
“Ha…haha…hahahaha…Tốt, rất tốt !”
Tiếng cười từ bên trong đám khói bụi vang vọng, đợi khói bụi tản đi, đã thấy hắc y nhân lúc này nằm trên đất, y phụ trên người hắn tả tơi, đấu bồng cũng rơi xuống.

Là một nam nhân trung niên, trên mặt còn có một vết sẹo dài qua mắt.
“Hoắc U !”
Tiết Thanh Hàn kêu lên, sắc mặt thay đổi.

Mọi người đều nhìn hắn, Diệp Mộng lên tiếng hỏi:
“Ngươi biết hắn ?”
Tiết Thanh Hàn căng thẳng, sắc mặt cũng khó coi một chút.
“Hoắc U là trưởng lão cung phụng của Lãnh Thiên Điện, trước đây ta từng nhìn thấy ông ta vài lần.”
Chỉ là Hoắc U đến đây làm gì ? Hay là nói Lãnh Thiên Điện có âm mưu gì chứ ? Đối với bọn họ, Huyền Linh đại lục chẳng qua chỉ là một đại lục nhỏ bé xa xôi, có gì đáng để bọn chúng âm mưu đến đây chứ ?
“Lãnh Thiên Điện ? Không phải là một trong ba đại tông môn trong truyền thuyết sao !? Bọn họ đến đây làm gì ?”
Diệp Mộng kinh ngạc, một thế lực trong truyền thuyết lại để ý đến một tiểu quốc nhỏ của một đại lục xa xôi sao !?
“Muốn biết hắn đến đây làm gì, bắt lại không phải là được rồi sao ?”
Lam Nguyệt lạnh lùng lên tiếng, Băng Tuyệt trong tay khẽ động, phát động tấn công.


Hoắc U nhanh chống đỡ lấy, thế nhưng công kích từ Thần khí, hắn hoàn toàn không thể ngăn cản, một tay bị Băng tuyệt chém đứt.
“Aaaa !!”
Đáng ghét, vũ khí trên tay ả là gì chứ !?
Hoắc U nhanh chóng nuốt một viên đan dược để cầm máu, quan sát Lam Nguyệt một chút, hắn âm âm trắc trắc lên tiếng:
“Hừ ! Ngươi chắc chính là Phượng Lam Nguyệt ?”
"Đúng thì sao ?"
Lam Nguyệt nhàn nhạt trả lời.

Nàng lúc này sắc mặt tuy bình thường, nhưng bàn tay cầm Băng Tuyệt đã có chút run rẩy, rõ ràng là đang cố gắng đứng vững.
Với nàng hiện tại, sử dụng Thần khí cường độ mạnh như vậy quả nhiên vẫn không chống đỡ nổi.

Linh lực trong cơ thể đã bị rút gần như cạn kiệt.
Xem ra không thể tiếp tục dùng Băng Tuyệt nữa rồi.
Băng Tuyệt trên tay biến mất, Lam Nguyệt phụ tay phía sau, bàn tay giấu trong ống tay áo nắm chặt.

Tịnh Hồn Liên trong thức hải nàng chậm rãi xoay chuyển, giúp nàng khôi phục phần nào linh lực, sắc mặt Lam Nguyệt tốt hơn một chút.
Quả nhiên là cô ta !
Hoắc U nheo nheo mắt, nếu là Phượng Lam Nguyệt, theo kế hoạch, chủ nhân đã căn dặn hắn tạm thời không thể động nàng.
Hiện tại mọi chuyện bại lộ, nhiệm vụ thâu tóm Tây Âm quốc đã thất bại, hắn cũng không cần thiết phải ở đây dây dưa không dứt.
“Hừ, coi như các ngươi gặp may ! Lần sao gặp lại, bổn tọa sẽ không dễ dàng cho qua nữa đâu !”
Hoắc U âm trầm lên tiếng, ánh mắt đảo qua đám người Thẩm gia, bàn tay thành trảo, nháy mắt kéo Thẩm Minh Tu đến.

Bàn tay hắn bóp lấy cổ Thẩm Minh Tu, ánh mắt sắc bén lạnh lẽo, tựa như nhìn một cái vật chết.

Thẩm Minh Tu hoảng loạn, cơ thể run run, khó khăn mở miệng:
“A ! Đại…đại nhân…”
“Hừ, đám phế vật vô dụng các ngươi, nếu đã vô dụng như vậy, vậy thì thay bổn tọa làm một việc cuối cùng đi !”

Hắn lấy ra một viên đan dược, nhét vào miệng Thẩm Minh Tu, sau đó ném về phía đám người Lam Nguyệt.
“Cha ! Cha ! Cứu ta ! Cứu ta !!”
"Tu Nhi !!"
Ánh mắt Lam Nguyệt chợt lóe, nàng không giỏi về mặt đan dược, không rõ thứ Hoắc U cho Thẩm Minh Tu nuốt là loại đan dược gì.

Chỉ là hắn ném Thẩm Minh Tu về phía nàng, tuyệt đối không phải tốt lành gì !
Lam Nguyệt vừa định né tránh Thẩm Minh Tu đang bay qua, đã nghe Tiết Thanh Hàn hốt hoảng kêu lên:
“Sư tôn, cẩn thận ! Đó là Bạo Linh Đan ! Mau tránh xa Thẩm Minh Tu ra !”
Cái gì ? Bạo Linh Đan thì sao ?
Ánh mắt Huyền Tịch hơi lóe, nháy mắt xuất hiện bên cạnh Lam Nguyệt, đem nàng bảo hộ trong lòng ngực.

Tử quang chợt lóe, đồng thời, tiếng nổ vang trời vang lên.
Huyền Tịch nhìn hiện trạng vụ nổ tạo thành, trong mắt khẽ động.

Không ngờ, Phàm nhân lại có thể điều chế ra đan dược tự bạo lợi hại như vậy.

Hắn không biết Bạo Linh Đan là gì, chỉ là lúc đó hắn cảm nhận được linh lực trong cơ thể tên kia tăng lên đột biến, mới lập tức hành động, kịp thời ra tay.
Tất cả mọi người đều bị dư chấn của nó tác động, nháy mắt bị đánh bay.

Lam Nguyệt là người ở gần nhất, nhưng may mắn Huyền Tịch kịp thời ra tay, nàng hoàn toàn không có tổn thương gì.

Đương nhiên, thứ nàng quan tâm đầu tiên, chính là Huyền Tịch.

Nàng đẩy hắn ra, vội vội vàng vàng kiểm tra xem một lượt.
“Chàng sao rồi ? Cảm thấy trong người như thế nào ? Không sao chứ ?”
Huyền Tịch nhìn tiểu cô nương của hắn lo lắng như vậy, thế nhưng không khỏi bất giác cười khẽ.


Hắn đưa tay, gõ nhẹ vào trán nàng một cái, thanh âm nhu hòa, lại có chút bất đắc dĩ:
“Nàng rốt cuộc đem Bổn quân xem thành cái gì ? Ta yếu đến vậy sao ?”
Lam Nguyệt che cái trán, không khỏi tức giận phồng má, nói dỗi:
“Còn không phải vì lo cho chàng sao !”
Lam Nguyệt quay qua, Thẩm Minh Tu sớm đã bị nổ cho tan xác, cũng có không ít binh lính của Mạc Tử Uyên bị vạ lây, tử thương gần một nửa.

Mà Thẩm Tùng lúc này gần như hồn phi phách tán, run run bò đến chỗ vài vụn thịt, miệng lẩm bẩm liên hồi:
“Con trai, hài tử, con trai của ta… niềm tự hào của ta…hết rồi, hết cả rồi..ha ha…hahaha…”
Hắn chắc là điên rồi.
“Hắn ta trốn mất rồi.”
Quả nhiên là lợi dụng vụ nổ, nhanh chóng thoát thân rồi.

Tên này, đúng là giảo hoạt.

Nhưng mà… hắn bỏ đi cũng là một chuyện tốt.

Với thực lực hiện tại của nàng, đánh bại hắn, sợ là cũng phải trả giá.
“Bắt lại.”
Mạc Tử Uyên quan sát một chút, đưa tay ra hiệu.

Đám thuộc hạ của hắn nhanh chóng tiến lên, đem toàn bộ người Thẩm gia bắt giữ.

Hắn đưa mắt nhìn qua Tuyên Vọng đang chăm sóc Thẩm Đan Nhi, chần chờ một chút, cuối cùng vẫn là bước qua.
“… Dạ.”
Động tác trên tay Tuyên Vọng hơi dừng một chút.

Hắn hơi nắm tay, nhẹ nhàng đặt Thẩm Đan Nhi tựa vào ghế ngồi.

Sau đó mới đứng thẳng lên, chậm rãi xoay người nhìn Mạc Tử Uyên.
“Tại hạ Tuyên Vọng của Cửu Môn, không biết Nhiếp chính vương gia đây là… nhận nhầm người ?”

Đồng tử Mạc Tử Uyên co rụt, bàn tay cũng nắm chặt.

Hắn rũ mắt, biểu cảm trên mặt cũng tối tăm.

Nhận nhầm ư ? Haha… nhận nhầm, hay cho câu nhận nhầm !
"Ngươi và Đan Nhi có quan hệ gì ? Tại sao cứu nàng ?"
Mạc Tử Uyên lạnh lùng chất vấn, Tuyên Vọng lại không hề nao núng, tựa như kịch bản đã chuẩn bị từ trước, nước chảy mây trôi trả lời.
"Xem như cùng ca ca nàng có chút giao tình, tiện tay giúp hắn cứu muội muội.

Vừa rồi có lẽ là Thẩm cô nương cũng nhạn nhầm người, vì kế hoạch của chủ tử thuận lợi, ta cũng không tiện giải thích."
Hay cho câu không tiện giải thích, ngươi xem ta là kẻ ngốc sao !
Thẩm Minh Dạ à Thẩm Minh Dạ, đến cuối cùng ngươi vẫn trốn tránh ta, là muốn cùng ta đoạn tuyệt sao ?
“Tốt, là bổn vương nhận nhầm rồi !”
Mạc Tử Uyên nghiến răng lạnh lùng nói một câu, phất tay áo liền xoay người rời đi.

Tuyên Vọng lúc này ánh mắt điềm tĩnh đến kỳ lạ, tựa như mặt nước mùa thu, không chút gợn sóng.
Diệp Mộng đứng bên cạnh hắn, ánh mắt nhìn Tuyên Vọng vô cùng phức tạp, nàng muốn lên tiếng, nhưng lại không biết mở lời thế nào.
Chuyện gì vậy, nàng ở cạnh sư phụ lâu như vậy rồi, lần đầu thấy biểu cảm này trên mặt người.

Sư phụ lúc nào cũng tỏ ra vui vẻ, luôn đùa cợt người khác.

Bộ dạng không nghiêm túc kia, chẳng lẽ luôn là lớp mặt nạ che đậy cảm xúc thật sự của người sao, sư phụ ?
"Sư phụ..."
"Được rồi, chúng ta đến chỗ chủ tử."
Tuyên Vọng nói với nàng một tiếng, liền ôm Thẩm Đan Nhi lên, bước về phía Lam Nguyệt bên kia.

Đúng lúc này, một giọng nói hốt hoảng vang lên.
"Nguy rồi ! Phần thưởng quán quân bị trộm rồi !"
Gì chứ !? Từ khi nào mà !!!
Là Hoắc U !!