Phượng Tôn Cửu Thiên: Khuynh Thành Tuyệt Sắc Linh Trận Sư

Chương 153: 153: Đại Hội Luyện Đan 1





"Đại hội luyện đan ?"
Lam Nguyệt hơi nâng mi, đây chính là Đại hội luyện đan sư năm năm mới tổ chức một lần của Huyền Linh đại lục, tề tựu về đây là vô số thiên tài luyện đan trẻ tuổi.
Nếu nàng nhớ không sai, giới hạn độ tuổi tham gia là dưới 25 tuổi.

Nhưng nếu nàng không sai, Tuyên Vọng đã quá độ tuổi được phép tham dự rồi.
Vậy Thẩm gia đây là muốn hắn làm gì đây ?
"Tiểu thư, mặc dù không nhìn thấy tận mắt, nhưng ta chắc chắn sư phụ đang ở Thẩm gia !"
Diệp Mộng quả quyết nói, nàng đích thân điều tra, Thẩm gia chủ và quản gia của hắn đúng là từng nhắc đến người kia, hơn nữa là luyện đan sư thất phẩm.
Mười năm trước, hắn từng đoạt quán quân của đại hội luyện đan sư, nếu hắn tham gia lần nữa, chắc chắn sẽ bị phát giác.
Nhưng nàng vẫn chưa biết, Tuyên Vọng tại sao lại để rơi vào tay Thẩm gia dễ dàng như vậy ? Thẩm gia có điểm yếu gì của hắn sao ?
Thẩm gia, rốt cuộc có âm mưu gì đây ? Chỉ là quán quân của đại hội luyện đan sư ?
"Diệp Mộng, ngươi hiện tại là luyện đan sư cấp mấy rồi ?"
Diệp Mộng không biết tại sao Lam Nguyệt lại đột nhiên chuyển chủ đề, nhưng vẫn gật đầu trả lời:
"Thuộc hạ ngu dốt, chỉ mới đạt Tứ phẩm luyện đan sư."
Tứ phẩm sao ?
Tứ phẩm luyện đan sư ở tuổi hai mươi, phải biết số người đạt được thành tựu như ngươi từ xưa đến nay còn chưa quá mười người đâu.
"Diệp Mộng, ngươi đăng ký tham gia đại hội luyện đan đi."
"Hả ?"
Diệp Mộng cả kinh, sợ bản thân nghe nhầm.
Không phải chứ, môn chủ, hiện tại đâu phải lúc !??
Chúng ta còn phải cứu sư phụ của thuộc hạ mà !
_________
Thẩm gia.
Mật thất bí mật dưới lòng đất.
Nơi này là mật thất bí mật trong thư phòng của Thẩm gia chủ.

Người biết được mật thất bí mật này, cũng chỉ có Thẩm gia chủ và quản gia của hắn, Hoắc Đô.
Lúc này, bên trong mật thất, bố cục được phân bố không khác gì một căn phòng bình thường.

Thẩm gia chủ chấp tay phía sau, ánh mắt nhìn lạnh lùng nhìn người trên giường.
Trên giường lúc này, một nam tử ngồi xếp bằng, hắn mặc một bộ bạch y đơn giản, tóc đen tùy ý xõa tung.


Nếu để ý kỹ, hai tay hai chân nam tử đều bị xích lại, sợi xích một màu trong suốt, hồi lâu ẩn hiện lưu quang, nếu không để ý kỹ, tuyệt đối sẽ không nhìn thấy.

Hai mắt hắn nhắm nghiền, tựa hồ đã phát hiện người đến, hai mắt hơi run rẩy, chậm rãi mở ra.

Trong đôi mắt kia một mảnh thanh minh tĩnh lặng, không có thù hận, cũng không có phẫn nộ.

Người này đúng là Tuyên Vọng đã biến mất một tháng nay.
"Thẩm Minh Dạ, đại hội luyện đan lần này, ngươi tự biết phải làm thế nào rồi đó."
Tuyên Vọng nâng mi nhìn hắn, người này, chính xác là phụ thân của hắn, Thẩm Tùng.

Người nhẫn tâm vứt bỏ hắn, trong mắt ông ta, cũng chỉ có một đứa con trai mà thôi.

Dù hắn xuất sắc như thế nào, cũng chưa từng đổi lại được một lời khen ngợi từ ông ta.

Đến lúc hắn bị tên đệ đệ kia hãm hại, ông ta cũng tuyệt tình mà xóa tên hắn khỏi gia phả.

Đến hiện tại, đã không còn gì hy vọng nữa.

Hắn quay lại, mục đích chỉ có một, đưa một người đi.
Tuyên Vọng chậm rãi mở miệng, thanh âm lãnh đạm lại xa cách.
"Khi nào ông thả Đan Nhi ra ?"
Thẩm Tùng nhíu mày, bất quá cũng không vì thái độ lãnh đạm của Tuyên Vọng mà không vui, ngược lại cười lạnh.
"Nếu ngươi giành được quán quân cho Tu Nhi, ta tự nhiên sẽ không làm gì nó.

Nhưng nếu ngươi dám có ý đồ gì, vậy thì đừng trách ta không niệm tình cha con !"
Tuyên Vọng nghe lời này, hai mắt đỏ ngầu, giận dữ lớn tiếng:
"Thẩm Tùng ! Đan Nhi cũng là nữ nhi của ông !"
"Vậy thì sao ?"
Vậy thì sao ?
Ba chữ này, Thẩm Tùng thốt ra vô cùng lạnh nhạt.

Trong mắt ông ta, chỉ có quyền lực, danh dự, lợi ích là trên hết.


Bởi vì nhà ngoại của Thẩm Minh Tu có quan hệ với Trung Châu đại lục, nên hắn mới hết mực yêu thương chiều chuộng.

Cũng vì muốn cưới nữ nhân kia, ông ta nhẫn tâm xuống tay với người vợ chung sống gần mười năm.
Thẩm Tùng độc ác như thế nào, hắn lĩnh ngộ rõ ràng hơn ai hết.

Năm nay lại vì muốn nâng cao danh tiếng của Thẩm Minh Tu, ông ta không ngại lấy tính mạng nữ nhi của mình, ra uy hiếp hắn !
"Thẩm Tùng, ông quả nhiên đủ tàn nhẫn, không bằng cả súc sinh."
"Câm miệng ! Tên Nghiệt tử như ngươi có thiên phú tốt như vậy, còn không phải do ta ban tặng sao ? Không có ta, nhưng thế nào ngươi có thể có mặt trên đời ? Vang danh thiên tài luyện đan sư, còn hưởng thụ địa vị Thẩm gia đại công tử !?"
"Haha, cái Thẩm gia thối nát này của ngươi, ta thà sinh ra đã không có cha !"
"Nghiệt tử !"
Xoẹt !
Trên tay Thẩm Tùng xuất hiện một cây roi, trên thân roi ẩn hiện tử điện chớp nhoáng.

Thẩm Tùng quất roi, thật mạnh đánh vào người Tuyên Vọng.

Tử điện là một thanh trung cấp Linh khí, độ sát thương do nó gây ra cực kỳ mạnh, lại chỉ quất linh hồn, trên x@c thịt tuyệt đối không để lại một chút vết xước nào.
Tuyên Vọng bị quất ngã xuống giường, trên quần áo cũng không chút vết rách, nhưng khóe miệng hắn lại tràn ra vết máu.

Tuyên Vọng lau vết máu trên miệng, mặc dù linh hồn bị đánh trúng đau đến chết đi sống lại, nhưng hắn cũng không muốn trước mặt người đàn ông này kêu r3n dù chỉ một tiếng.
Thẩm Tùng hừ lạnh một tiếng, hắn thu hồi Tử Điện, lạnh lùng cảnh cáo:
"Ngươi tốt nhất ngoan ngoãn đừng giở trò, cũng đừng tỏ thái độ với ta.

Ta không biết ngươi đến Đông Nhạc được ai che chở.

Nhưng ở Tây Âm, ngươi chẳng là cái gì !"
Tuyên Vọng rũ mắt, không nói tiếng nào.

Đợi Thẩm Tùng rời đi, hắn mới từ từ ngồi vững lại.

Nhìn bàn tay mình một chút, lời Thẩm Tùng khiến hắn đột nhiên lại nhớ đến chút chuyện cũ năm xưa.
Tên kia, cũng không biết hiện tại thế nào rồi.

Quyền khuynh triều dã, chẳng qua chỉ là một kẻ đáng thương cái gì cũng không làm được.

Cũng không biết hắn bây giờ đã thoát khỏi khống chế của người kia chưa.
Tuyên Vọng cười nhẹ một tiếng, bản thân hắn còn lo chưa xong, lại đi lo lắng cho người khác.

Còn có tiểu chủ tử của hắn, cũng không biết có tìm hắn không nữa.

Nàng bình thường nhìn có vẻ lãnh đạm, nhưng hắn biết nàng quan tâm người mình hơn ai hết, tuyệt đối sẽ đi tìm hắn.
Hy vọng nàng thấy khó mà lui, dù sao nhúng tay vào chuyện này, đối với nàng cũng không phải chuyện tốt lành gì.

Thẩm gia hay tứ đại gia tộc, thậm chí là Hoàng thất Tây Âm, đều không phải ăn chay.

Cửu Môn chưa phát triển quá lớn mạnh, lại chỉ có đám hậu bối trẻ tuổi.

Không có cường giả thật sự nắm quyền, Cửu Môn muốn đối đầu với Thẩm gí hay Hoàng thất, đều chỉ là lấy trứng chọi đá.
Tiểu chủ nhân, hy vọng với trí thông minh của người, có thể đưa ra lựa chọn sáng suốt.
_________
Ba ngày sau, ngày diễn ra đại hội luyện đan.

Dòng người tấp nập đổ về quảng trường Thiên Âm, trung tâm diễn ra đại hội luyện đan sư lớn nhất Đại lục.

Năm năm trước, đại hội được tổ chức ở Nam Huyền Quốc, năm nay là tổ chức ở Tây Âm.
Xôn xao.
Lam Nguyệt cải trang một chút, để tránh sự chú ý không cần thiết.

Dù sao đây là đại hội luyện đan lớn nhất đại lục Huyền Linh, nếu gặp phải người quen, nhận ra nàng cũng có chút phiền phức.
Trên đường có rất nhiều người, quý tộc có, dân thường có, đến hoàng thất...!cũng có.
"Tiểu Vũ, nàng, nàng chờ ta một chút, nàng đi nhanh như vậy làm gì nha !"
Thanh âm phía sau truyền tới, một nam tử lướt qua người Lam Nguyệt, lại vô tình va phải nàng.
Lam Nguyệt bị đẩy sang một bên, được Diệp Mộng đỡ lấy.
"Chủ tử, người không sao chứ ?"
Lam Nguyệt khẽ lắc đầu, nâng mắt nhìn nam nhân trước mặt.
Hắn cũng phát hiện bản thân va phải người khác, vội vàng xin lỗi rối rít.
"Xin lỗi, xin lỗi, cô nương không sao chứ ?"
"Không sao."
Lam Nguyệt lắc đầu, nam tử này ngũ quan tuấn tú, da dẻ trắng trẻo, trên người mặc cẩm phục, là lụa tuyết yên tốt nhất của Đông Nhạc quốc.
Gia thế của tên gia hỏa này cũng không tầm thường.
Ánh mắt Lam Nguyệt vô tình lướt qua ngọc bài treo bên eo nam tử, đột nhiên cảm thấy có chút quen mắt.

Ninh tự ? Đây chẳng phải ngọc bài của Ninh hầu phủ sao ?
Hắn...
"Ninh Hạo, ngươi đang làm cái gì ?"
Lúc này, một giọng nữ vang lên, thanh âm không thể khiến Lam Nguyệt cảm thấy quen thuộc hơn.
Phượng Lam Vũ từ phía xa bước đến, đen mặt nhìn Ninh Hạo đứng chung một chỗ với Lam Nguyệt và Diệp Mộng.
"A, Tiểu Vũ, muội đừng hiểu lầm.

Vừa rồi gấp quá, va phải vị cô nương này."
Lam Nguyệt không khỏi kinh ngạc, kém chút liền trừng mắt nhìn Ninh Hạo.
Ninh Hạo !? Tên tiểu Hầu gia bắt nạt Tiểu Minh bị nàng dạy dỗ một trận !? Là Ninh Hạo bị nàng cướp xe ngựa ở cửa Cung năm đó !?
Hắn thật sự là tên béo ngu ngốc lẽo đẽo theo nàng gọi Lão đại kia !?
Chỉ mới một năm không gặp, như thế nào thay đổi lớn như vậy !? Nàng đều nhìn không ra !
Tu vi cũng tăng lên Động Thiên Cảnh sơ kỳ rồi, không tệ, không tệ.
Phượng Lam Vũ liếc qua Lam Nguyệt một cái.

Lam Nguyệt chỉ mỉm cười gật đầu, hiện tại nàng cũng không tiện lộ thân phận, tạm thời xem như không quen.
"Là Ninh Hạo lỗ m ãng va chạm, mong vị cô nương này bỏ qua."
Phượng Lam Vũ mở lời khiến Lam Nguyệt hơi kinh ngạc, không ngờ Phượng Lam Vũ lại thay Ninh Hạo ra mặt.
"Không sao, ta cũng không thương tổn gì.

Nếu không có chuyện gì khác, vậy chúng ta đi trước đây."
Lam Nguyệt và Diệp Mộng khẽ gật đầu chào một cái, lướt qua hai người rời đi.
Phượng Lam Vũ xoay người nhìn theo bóng lưng của Lam Nguyệt, mãi đến khi nàng lẫn vào đám người cũng chưa dời mắt.
Ninh Hạo nhìn nàng suy tư như vậy, không khỏi tò mò lên tiếng.
"Tiểu Vũ, nàng sao vậy ? Cô nương đó có vấn đề gì sao ?"
Phượng Lam Vũ chậm rãi mở miệng giải thích:
"Ừ, phong thái của cô ấy, có chút giống Nhị tỷ."
"Lão đại !? Không thể nào ! Lão đại mỹ mạo không có bình thường như vậy ! Nàng nếu ở đây, tuyệt đối là trung tâm của sự chút ý."
Phượng Lam Vũ liếc hắn một cái, giống như nhìn cái ngốc tử.

Cũng chỉ có đồ ngốc như ngươi mới nghĩ như vậy.
Nếu tỷ ấy bí mật đến, đương nhiên không muốn để lộ hành tung.

Huống hồ nàng chỉ nói giống, cũng không chắc người đó là tỷ ấy.
"Đi thôi, ca ca còn chờ chúng ta ở quảng trường."
"Được."