Phượng Tôn Cửu Thiên: Khuynh Thành Tuyệt Sắc Linh Trận Sư

Chương 15: Chờ Ta




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Mọi người trong Lạc Thiên Lâu sắc mặt nhanh chóng thay đổi.


Đây là ...


Cường giả của Lạc Thiên Lâu !


"Tiểu bối mạo phạm, kính xin tiền bối rộng lượng".


Khương Ngọc gương mặt tuấn tú hơi tái, bất quá vẫn là đứng vững vàng, hơi khom người cung kính nói.


Lam Nguyệt đảo mắt, quả nhiên không tầm thường, tu vi ngược lại cao.


Nàng nếu không có Cửu Thiên Quyết hỗ trợ sợ là khó mà đứng vững.


Đến đây, Lam Nguyệt càng kiên định ý nghĩ trở thành cường giả, nàng càng mạnh càng không để bất kì ai uy hiếp ! Chỉ có trở thành cường giả tối cao, đứng trên đỉnh cao mới không bị người khi dễ !


Kia thần bí người mặc dù không đáp, nhưng uy áp đã biến mất, chứng tỏ người kia cũng không làm khó, đã thu hồi uy áp.


Mọi người trong đại sảnh cũng thở dài một hơi.


Bùi Kỷ Nguyên âm trầm nhìn Lam Nguyệt, đôi mắt sâu hoắm trở nên càng đen tối. Hắn chỉ thẳng vào mặt Lam Nguyệt, gằn giọng nói:


"Ngươi cho bổn đại gia chờ ! Đợi tiến vào Lạc Nhật sơn mạch, ta làm sao thu thập ngươi !"


Không chờ Lam Nguyệt đáp lời, tức giận xoay người liền đi rồi.


Lạc Thiên Lâu, hắn cũng không còn mặt mũi ở lại.


Sỉ nhục hôm nay, bổn đại gia chắc chắn trả !!!


Đúng vậy, hắn nhất định phải đi tìm đại ca ! Đại ca chắc chắn thay hắn giết chết tiểu tử này ! Giúp hắn rửa nhục !!


"Súc sinh cũng chỉ là súc sinh, aizz"


Lúc Bùi Kỷ Nguyên vừa bước đến cửa, Hồng Lăng nhưng là thở dài nói, một bộ tiếc hận lắc lắc đầu. Bất quá trên mặt lại treo ngọt ngào cười, bộ dáng hết sức xinh đẹp, khiến nam tử trong Lạc Thiên Lâu hai mắt toả sáng, mặt đỏ tim đập.


Bùi Kỷ Nguyên vừa đi đến cửa tức giận đến ngất xỉu, bị người nâng đi.


Khương Ngọc lắc lắc đầu, nàng vẫn là như vậy a, hắn vốn nghĩ nàng liệu trang cao lãnh được bao lâu, không ngờ nhanh như vậy liền đâu lại hoàn nấy a.


Bất quá, nàng như vậy vẫn là tốt hơn a...


Kịch hay đã hết, Lam Nguyệt xoay người bước lên phòng, người xung quanh cũng dần tản ra.


Nguyên chủ kí ức thật sự quá ít, xem ra nàng trở về cần tìm hiểu một chút.


Cũng không thể trách được, Phượng Lam Nguyệt ở Phượng gia chẳng khác nào hạ nhân, nàng như thế nào được dạy này đó kiến thức đâu ?


Khương Ngọc cũng đến phòng của bản thân, lúc này cửa bị mở ra, Hồng Lăng một thân xinh đẹp hồng y bước vào.


" Tiểu Ngũ ? Có chuyện gì sao ?"


"Tam ca~"


Hồng Lăng le lưỡi cười, ngồi xuống bàn, tự cấp bản thân rót một ly trà, nàng một hơi uống cạn. Sau đó mới nghi hoặc nói:


"Huynh nói xem, tiểu tử kia là như thế nào ?"


Khương Ngọc biết nàng nói tiểu tử kia là ai, hắn liền nói:


"Tiểu Ngũ, không phải ta không nói cho muội, muội cũng đừng chọc hắn, người này ta không nhìn thấu, không đơn giản a"


Khương Ngọc bất đắc dĩ thở dài, Lăng Nhi tính cách quá mức tùy ý, lại thêm nàng từ nhỏ được chiều chuộng, có chút kiêu ngạo, nếu vẫn không thể thay đổi, tương lai sợ là gây hoạ a...


Hồng Lăng không cho là đúng hừ một tiếng, nàng im lặng lúc sau, bĩu môi bất mãn nói:


"Như thế nào ? Chẳng lẽ muội lại sợ tiểu tử kia ?"


Một Đông Nhạc quốc nho nhỏ mà thôi, cũng là xếp cuối cùng trong Tứ đại đế quốc, có cái gì nhân vật lợi hại ? Nàng thân phận cao quý, há lại sợ một tiểu tử lai lịch không rõ.


Cho dù hắn có là thái tử, nàng cũng không sợ !


Khương Ngọc nghe vậy, mài liền nhíu lại, nghiêm túc nói:


"Tiểu Ngũ, chúng ta ra ngoài là lịch luyện, không phải trong gia tộc dung túng tùy muội muốn làm gì thì làm. Nếu muội vẫn như vậy tùy tâm sở dục, liền không phải đơn giản giáo huấn như Nguyệt huynh đệ..."


"Đã biết, đã biết ! Tam ca, huynh càng ngày các giống mấy lão bất tử kia ! Lè !" Hồng Lăng thấy Khương Ngọc còn định tiếp tục, vội xua tay, sau đó đứng dậy làm cái mặt quỷ, chạy ra ngoài.


Khương Ngọc cười khổ một tiếng, lắc lắc đầu, cũng không có quản nàng.


Hồng Lăng chính là như vậy, bề ngoài chính là một người kiêu ngạo, trường đến một bộ quyến rũ túi da, kì thật tính cách chính là một hài tử, quả thực bất đồng a...


Dạ Ảnh, hắn đến Đông Nhạc cũng được gần hai tháng, chưa từng nghe qua danh tự này, chẳng lẽ không phải Đông Nhạc người ?


"Thần bí như vậy, thật khiến người khác tò mò a..."


Hồng Lăng rời khỏi phòng Khương Ngọc khi, bất giác liền đi đến trước phòng Lam Nguyệt, có chút giật mình, hồi tưởng lại buổi chiều sự việc, khoé môi nhịn không được hơi cong lên.


"Tiểu tử này, cũng không có đáng ghét như tưởng tượng ..."


Những cái này Lam Nguyệt cũng không có biết, nàng vừa đến phòng liền lăn ra giường. Chịu, nàng mặc dù quen chịu cực, nhưng có thể sung sướng tại sao phải chịu khổ.


Mấy ngày đi đường vất vả, thực sự ngủ không ngon a !


Bất tri bất giác, Lam Nguyệt liền tiến vào giấc ngủ sâu...


Lam Nguyệt mở mắt, trước mặt nàng chính là cảnh vật mờ ảo, sương mù dày đặc. Này đối với nàng hiện tại hết sức quen thuộc.


Nàng lại đến kia mộng cảnh, kia nam tử thần bí hẳn là xuất hiện !


Bỗng nhiên Lam Nguyệt lại có chút mong chờ mà chính nàng cũng không có phát giác.


Rốt cuộc một tháng này vẫn là hắn ở chỉ giáo nàng tu luyện.


Đúng như nàng dự đoán, một thân ảnh xuất hiện tại nàng trước mắt. Lam Nguyệt phút chốc xuất thần.


Cũng không thể nói nàng hoa si a ! Huyền Tịch thực sự là một đại mỹ nam a ! Loại này tuyệt sắc dù là nam tử cũng không chắc không bị mê hoặc ! Huống hồ nàng cũng thực ái mỹ. Mặc dù nàng cũng không rõ quá hắn dung mạo, chỉ cảm thấy thật đẹp


Huyền Tịch gương mặt vẫn như vậy bình tĩnh, hắn giáo nàng lâu như vậy cũng chưa từng thấy hắn cười.


"Đại thần, ngươi lại tới giáo ta ?"


Lam Nguyệt như thường lệ hỏi.


Bình thường Huyền Tịch sẽ gật đầu, bất quá hôm nay hắn lại không có trả lời, chỉ nhìn nàng.


Lam Nguyệt nhíu mày, nhìn hắn chằm chằm như muốn từ hắn trên người nhìn ra cái gì, nhưng là cố tình nàng cái gì cũng không nhìn ra !


"Uy, ngươi làm sao ?"


Huyền Tịch khẽ lắc đầu, lúc này mới mở miệng:


"Cửu Thiên Quyết ngươi đã có thể tự mình lĩnh ngộ, ta sẽ không lại giáo ngươi"


Lam Nguyệt giật mình, hắn lại không giáo nàng ?


"Ý ngươi là ngươi sẽ không lại đến ?"


Lam Nguyệt mở miệng, thanh âm có chút mất mát mà cả nàng cũng không nhận ra.


"Ngươi không nỡ xa ta !?"


Bỗng Huyền Tịch lên tiếng, thanh âm trầm thấp mang theo chút ý cười.


"Sao có thể !?" Lam Nguyệt thanh âm bỗng lớn, có chút mất tự nhiên.


"Ta chỉ lo không ai giúp ta tu luyện a !"


Nói xong Lam Nguyệt thực muốn đánh mình một cái, cái này là cái gì lí do a ! Nàng gần đây hầu như đều tự mình lĩnh ngộ công pháp, Huyền Tịch hoàn toàn chỉ đứng một bên quan sát a !


Bỗng nhiên trầm thấp tiếng cười vang lên, Lam Nguyệt có chút tức giận xoay người, bất quá khi nhìn đến kia tuyệt mỹ dung nhan thượng tươi cười biểu tình. Lam Nguyệt gương mặt thanh lãnh lần đầu tiên xuất hiện biểu tình. Nàng mắt đẹp mở to, ngây ngốc nhìn Huyền Tịch. Nàng... Đột nhiên nhìn rõ gương mặt của hắn.


Một đôi hẹp dài mắt phượng, gương mặt trắng noãn gần như trong suốt, làn da so nữ nhân còn đẹp, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, sống mũi cao thẳng, môi mỏng vẽ ra một độ cong mê người, thật dài lông mi, tử sắc đồng tử loé lên sáng rọi quang minh, tựa như xinh đẹp nhất đá quý, khiến người nhìn đến trầm luân mê mụi.


Hắn vốn dĩ liền mỹ, lúc này cười rộ lên, vạn vật thất sắc, hắn một cái tươi cười đủ để thiên hạ vì đó mà điên đảo !


Nàng hiện tại liền hiểu cái gì gọi nhất tiếu khuynh thành ! Cái gì gọi là một nụ cười của mỹ nhân có thể thắng cả thiên hạ ! Trước đây nàng đều nghĩ những nhà văn thơ kia thêm mắm thêm muối, trên đời làm gì có mỹ nhân như vậy. Hiện tại nhìn thấy người này, nàng liền tin tưởng !


Huyền Tịch từ từ đến gần Lam Nguyệt, cả người tựa như mờ ảo, bất kì lúc nào cũng sẽ biết mất.


Hắn đôi tay chạm đến gương mặt Lam Nguyệt khi, gương mặt biểu tình trở nên nhu hoà, mang theo nồng đậm sủng nịch.


Lam Nguyệt lúc này cũng bừng tỉnh, có chút xấu hổ, nàng thực không ngờ bản thân lại như vậy mất mặt ! Trọng sinh sau, nàng định lực như vậy kém a !


"Chúng ta chắc chắn sẽ gặp lại"


Lam Nguyệt nghi hoặc, không hiểu nhìn hắn.


Huyền Tịch mấp môi, không trả lời. Hắn như ở do dự cái gì, cuối cùng một kéo, kéo Lam Nguyệt vào lòng, ôm lấy nàng.


Lam Nguyệt cả kinh, hoàn toàn quên mất phản ứng.


"Chờ ta"


______




Lạp~