Phượng Tôn Cửu Thiên: Khuynh Thành Tuyệt Sắc Linh Trận Sư

Chương 133: 133: Là Đáng Thương Hay Đáng Trách





Phong Mị Nhi đưa tay ra, bạch quang chợt loé, trên tay bà ta lập tức xuất hiện hai thanh loan đao sắc bén.

Phong Mị Nhi vung lên, sát khí từ nó toả ra lại vô cùng nồng đậm.

Lam Nguyệt nhanh nhẹn nhảy về phía sau, hoàn hảo không chút thương tổn né tránh công kích của Phong Mị Nhi.

Bàn tay vung lên, Nghịch hành phá linh thuật yên lặng mà xoay chuyển, đem sát thương Phong Mị Nhi gây ra giảm đến mức tối thiểu, tránh phá huỷ băng kết.
Nhân lúc này, Phượng Lâm Thiên giả, hay chính là tên con rối sư kia, từ phía sau đánh lén Lam Nguyệt.

Lam Nguyệt đương nhiên có phát giác, lam đồng lạnh lẽo quay lại đối diện hắn, tay trái nâng tay, nắm chặt thành quyền hướng về mặt con rối sư đánh qua.

Con rối sư cười lạnh, hoàn toàn không nghĩ một quyền kia sẽ có uy lực lớn gì, nhưng lúc này, hoả diễm đột ngột bùng lên, bao lấy nắm đấm của Lam Nguyệt.

Hoả diễm cực nóng phả vào mặt, Con rối sư muốn tránh cũng đã không kịp, tay của hắn còn chưa chạm vào Lam Nguyệt đã bị một quyền đánh bay.

Thiên hoả không phải một ngọn lửa bình thường, đương nhiên sẽ không bị dập tắt một cách dễ dàng.

Con rối sư bị Thiên hoả thiêu đốt, kêu la thảm thiết không ngừng.

Lam Nguyệt không để ý đến hắn nữa, nàng quay lại đối diện ánh mắt tràn đầy kinh ngạc của Phong Mị Nhi.
Không phải nó là Băng linh căn sao ! Sao lại sử dụng được Hỏa Linh kỹ !!?
Không ! Nó không phải Băng Linh căn ! Chẳng lẽ là Song hệ thiên tài sao !!?
Ánh mắt Phong Mị Nhi chuyển từ kinh ngạc sang lạnh lẽo như băng.

Một kẻ như vậy, tuyệt đối không thể để nó trưởng thành hơn nữa ! Tuyệt đối không thể để nó cản trở tiền đồ của Uyển Nhi !
"Phượng Lam Nguyệt ! Ngươi đi chết đi !"
Phong Mị Nhi hét lớn một tiếng, bà ta đem loan đao hợp lại, hai thành nhanh chóng dung hòa, hóa thành một thanh đại đao.

Bà tay vung lên, cuồng phong thịnh nộ nổi lên, không khí tựa hồ bị ngưng thành thực thể, tựa như lưỡi đao bén nhọn cắt vào da thịt.

Vô Ảnh Nhận, một tuyệt kỹ dành cho Phong hệ linh căn, giết người vô hình, mắt thường khó mà nhìn được nó, nhưng Lam Nguyệt có lam đồng, cùng với cảm giác nhạy bén với nguy hiểm, nàng có thể nhìn rõ cũng như cảm nhận rõ hướng tấn công của Phong Mị Nhi.

Vũ khí của Phong Mị Nhi có vẻ là một thanh Linh khí cực phẩm, hơn nữa còn có thể biến đổi hình dạng.

Nàng hiện tại nhìn như chiếm thế thượng phong, nhưng thực chất nàng lại không có cách nào gây thương tích cho Phong Mị Nhi.


Không còn cách nào khác, nàng chỉ có thể sử dụng Băng Tuyệt lần nữa.

Hy vọng sẽ không có kẻ nào có hiểu biết xuất hiện, phát hiện ra Băng Tuyệt là Thần khí.
Băng Tuyệt lần nữa xuất hiện, Lam Nguyệt không hề phòng thủ nữa, nàng dùng Băng Tuyệt đem Loan đao gạt sang một bên, tay trái nắm thành quyền, đấm thẳng vào bụng Phong Mị Nhi.
"Liệt Diễm Quyền, Toái Nha !"
Một quyền trực diện đánh thẳng vào bụng Phong Mị Nhi.

Bà ta trúng quyền, phun ra một búng máu, văng ra phía sau, phá hủy vách tường tạo thành một lỗ lớn.
"Khụ khụ..."
Phong Mị Nhi từ đống đổ nát đứng lên, bà ta cắn chặt răng.

Nhiều năm trù tính chuẩn bị, bà không thể thua ở đây được !
Bà ẩn nhẫn bấy lâu nay, không phải để nhận lấy kết cục thảm bại !
Xung quanh Phong Mị Nhi lần nữa tràn ra ma khí, lần này không giống lần trước, ma khí cuồng bạo đáng sợ, gần như đem Phong Mị Nhi che lấp.

"Tất cả gì gì ta phải chịu đựng và trải qua, ta muốn ngươi nếm trải từng chút từng chút một, Phượng Lam Nguyệt !!"
Ma khí tán đi, Phong Mị Nhi đã hoàn toàn biết đổi.

Đầu tóc được vấn gọn gàng đẹp đẽ đã biến mất, tóc đen biến thành trắng, y phục cũng đã nhiễm đen.

Đôi mắt bà ta đỏ ngầu, làn da trắng bệch, móng tay trở nên dài nhọn và sắc bén.
"Grừ...!Dung Tuyết...!Dung Tuyết...!Phượng Lâm Thiên ! Các người đều đáng chết ! Đều đáng chết !"
Lam Nguyệt khẽ nhíu mày, bật người nhảy lùi về sau.

Ma khí này kỳ lạ quá, Phong Mị Nhi hiện tại, hoàn toàn không phải con người !
"Ngươi...là Ma nhân sao ?"
Nàng từng ở thư viện Vân Uyên học viện đọc được từ một quyển cổ thư, Ma Nhân là một dang nửa người nửa ma, không giống với tu luyện mà nhập ma, mà Ma Nhân chính là nhân loại được hồi sinh bởi ma tộc.

Khi biết được điều này, nàng đã tra qua Cửu Thiên sử lục.
Ma Nhân chính là người đã chết, sau đó được hồi sinh dưới thân phận Ma tộc.

Họ được cấy vào cơ thể một loại ma hạch đặc biệt của Ma giới, có thể dựa vào chấp niệm của người đó, đem linh hồn trở về thể xác.
Nói cách khác cũng là một loại nghịch thiên cải mệnh, hồi sinh người chết.
Chỉ là....!Phong Mị Nhi vì sao mà chết ? Chết từ khi nào ?
Phong Mị Nhi búng tay, lần này Lam Nguyệt chiến đấu khá là khó khăn.


Phong Mị Nhi hiện tại, tu vi lẫn công kích đã sánh ngang cường giả Thiên Tôn Cảnh.

Ầm !
"Hahaha...!Chết đi, chết đi !!!"
"Dung Tuyết, ta nói cho ngươi biết, năm đó chuyện của ta và Phượng Lâm Thiên, là ta cố tình sắp xếp ! Chàng ấy ngủ với ta là sự thật !"
"Long Nhi vốn không phải con của Phượng Lâm Thiên ! Ta mang Uyển Nhi trở lại, là để cố tình phá hoại hạnh phúc của các người !"
"Các ngươi bất hòa, cũng là ta âm thầm đổ dầu vào lửa ! Ngày ngươi bỏ trốn cũng là ta nói với Phượng Lâm Thiên ngươi theo nam nhân khác chạy ! Haha, ta không có được hạnh phúc, sống như loài súc sinh ! Ai cho các ngươi có quyền hạnh phúc ! Ta không cho phép !!"
Ầm ầm ầm !!
Khụ...
Lam Nguyệt khuỵu một chân xuống, dùng Băng Tuyệt chống đỡ.

Những lời Phong Mị Nhi vừa nói là sự thật !?
Lam Nguyệt chỉ cảm thấy từ tận đáy lòng, một cỗ lửa giận ngút trời đang phun trào, muốn đem lí trí của nàng lấn át.
"Làm sao ? Không chịu nổi nữa ? Vậy thì đi chết đi !!"
Băng Tuyệt mặc dù là thần khí, nhưng nàng của hiện tại, một phần mười sức mạnh của nó cũng không hoàm toàn triển khai hết.
Đáng ghét, Linh lực trong người không kịp hồi phục với tốc độ sử dụng, linh lực của nàng sâp cạn kiện rồi !
Phong Mị Nhi điên cuồng nở nụ cười, bà ta giơ tay lên, móng tay sắc nhọn hướng vào tim Lam Nguyệt đâm tới.
Nàng phải chết dưới tay bà ta sao ? Không ! Không đời nào !
"Ta tuyệt đối không chết ở đây !!"
Lam Nguyệt hét lớn, móng tay Phong Mị Nhi cách tim Lam Nguyệt chỉ còn một li, trên người Lam Nguyệt đột nhiên bộc phát kim quang.

Kim quang đại thịnh, Phong Mị Nhi còn chưa tiếp thu được chuyện gì xảy ra, đã bị đánh bật về sau, ầm ầm ầm phá vỡ căn phòng, bị đè trong đống đổ nát.
Ánh sáng biến mất, Lam Nguyệt cũng hồi thần.

Mặc dù không biết chuyện gì vừa xảy ra, nhưng nàng nhất định phải tranh thủ thời cơ, tận dụng phần linh lực còn lại, hạ Phong Mị Nhi trong một chiêu !
Thiên thứ hai của Cửu Thiên Quyết quá mạnh, dùng ở đây, sợ là đừng nói toàn bộ vương phủ, đến cả xung quanh vương phủ cũng sẽ hủy diệt.

Ở Đế Đô cũng gây ra chấn động lớn.

Sẽ dẫn đến những phiền phức không cần thiết.
Phong Mị Nhi vừa từ đống đổ nát đứng dậy, Lam Nguyệt đã lập tức hành động.


Một chiêu này rất mạnh, nàng vẫn chưa vận dụng quá mức thuần thục, nhưng đây là lựa chọn duy nhất !
Thức thứ hai của Liệt Diễm Quyết, Thiên Hỏa Thiêu Cốt !
Lam Nguyệt vung lên Băng Tuyệt, thân kiếm vốn lạnh băng bỗng chốc đỏ rực lên, Thiên hỏa thiêu đốt trên lưỡi kiếm, rực rỡ lóa mắt, tựa như vũ khúc của lửa, Thiên hỏa theo động tác Lam Nguyệt nhảy múa, sau đó chém thẳng vào cơ thể Phong Mị Nhi.

Phong Mị Nhi đau đớn kêu thảm một tiếng, vết chém từ vai xuống eo vỡ ra, máu đen cứ thế mà b ắn ra ngoài.

Lam Nguyệt tức tốc lùi lại, máu của Phong Mị Nhi rơi xuống đất, phát ra tiếng xèo xèo.

Máu của Ma Nhân, chứa cực độc.
"Aaaaaa...."
Phong Mị Nhi vẫn bị Thiên hỏa thiêu đốt, đau đớn kêu la.
Lam Nguyệt ngồi khuỵu xuống, nhìn Phong Mị Nhi bị Thiên hỏa thiêu đốt vẫn đang lăn lộn đau đớn.
"Aaaa...!tại sao...tại sao..."
Nàng rốt cuộc đã làm gì sai, rốt cuộc đã làm gì sai !
Người nàng yêu, không yêu nàng.

Thân nhân nàng, từ bỏ nàng ! Nàng muốn yên ổn sống hết quãng đời còn lại, lại bị tra tấn đến chết ! Thành bộ dạng như hiện tại người không ra người, ma không ra ma !
Ta không cam tâm, ta không cam tâm !
"Aaaaa...."
Lam Nguyệt cảm nhận được, Ma khí của Phong Mị Nhi đã được Thiên hỏa đốt cháy toàn bộ.

Kẻ trở thành Ma Nhân, vốn đã không giữ được tâm tính khi còn là con người nữa rồi.

Nàng thiêu rụi Ma khí, có lẽ cũng là đang giúp bà ta.
Nghe nói có thể thành Ma Nhân, trước khi chết chấp niệm của người đó là rất lớn.

Chấp niệm của Phong Mị Nhi là Phượng Lâm Thiên sao ?
"Aaa, Dung Tuyết ! Hôm nay dù có chết, ta cũng kéo ngươi theo !!!"
Phong Mị Nhi đột ngột hét lớn, sau đó lao về phía Lam Nguyệt.

Từ lúc biến ra bộ dạng Ma nhân, bà ta đều nhầm nàng thành mẫu thân.

Lam Nguyệt muốn tránh đi, nhưng lúc này vai nàng đột nhiên bị nắm chặt.

Lam Nguyệt giật mình quay đầu, không biết tên Con rối sư kia làm sao dập tắt được Thiên hỏa, hiện đang giữ chặt nàng.

Lam Nguyệt đang định tiếng vào Phượng Linh Giới tránh đi, một tiếng nói mang theo sự lạnh lẽo từ bên ngoài vang lên.
"Cút."
Cùng lúc đó, một vầng tử quang lấy Lam Nguyệt làm trung tâm b ắn ra, đem Phong Mị Nhi và Con rối sư kia đánh bay.
Lam Nguyệt quay đầu, liền thấy bóng dáng quen thuộc đứng ở cửa, xung quanh hắn tỏa ra khí tức cực kỳ nặng nề.
Không hiểu sao, mặc dù gương mặt bị mặt nạ che khuất, Huyền Tịch cũng không có nói gì nhiều, nhưng Lam Nguyệt lại cảm thấy hắn đang tức giận.

Nhìn Phong Mị Nhi và Con rối sư hoàn toàn tê liệt nằm trên đất, vừa rồi hắn ra tay không hề nương tay.
Đây là thực lực Hóa Thần a, thật lợi hại.

Một cái phất tay, Thiên Tôn cảnh cũng chỉ là con kiến.
Có lẽ trong mắt Huyền Tịch, Hóa Thần cũng chỉ là con kiến.
Huyền Tịch đi đến chỗ Lam Nguyệt, hắn ngồi xổm xuống, nhét vào miệng Lam Nguyệt một viên đan dược, rồi vận linh lực giúp nàng nhanh chóng chuyển hóa.

Toàn bộ quá trình hắn không nói một lời, Lam Nguyệt cũng ngoan ngoãn thuận theo, không dám hé miệng nói nửa lời.
"Đủ rồi, Mị Nhi, nàng buông bỏ đi."
Một giọng nói theo phía sau Huyền Tịch vang lên, người đó từ bên ngoài bước vào, là Phượng Lam Thiên.

Không chỉ Phượng Lâm Thiên, còn có gia quyến của Phượng Thương Vương phủ và Phượng Vân Long đang bị trói.

Hóa ra Huyền Tịch lúc rảnh rỗi đã đem đám người bị Phong Mị Nhi giam giữ thả ra.

"Mẫu thân ! Mẫu thân cứu con !"
Phong Mị Nhi hơi động tay, gắn gượng đứng dậy, Thiên hỏa đã tắt, Ma khí cũng đã tan, bà ta nâng đầu, ngước nhìn người bên ngoài.

Trước mắt dần dần trở nên rõ ràng, Phong Mị Nhi nhìn thấy Huyền Tịch đang bên cạnh Lam Nguyệt.

Lại chuyển mắt, ánh mắt bà dừng lại trên người Phượng Lâm Thiên.

Trong lòng tư vị hỗn tạp, một bước sai lầm, bà trở thành loại người mà bà hận nhất.
Rõ ràng, rõ ràng mọi chuyện không nên như vậy, mọi chuyện đáng ra không phải như vậy.
"Phượng Lâm Thiên, ta hận chàng, ta hận chàng ! Tại sao ta lại yêu phải một kẻ như chàng chứ ! Tại sao !! Huhuhu..."
Phong Mị Nhi từ thều thào đến gào lớn, nước mắt không ngừng chảy xuống, trước mắt bà nhòa đi, trong lòng là thống hận, lúc này lớn tiếng nói ra lại khiến bà cảm thấy nhẹ nhõm hơn bất kỳ lúc nào.
Đúng rồi, đáng ra bà nên làm sớm hơn mới đúng.
"Phượng Lâm Thiên, chàng có biết chín năm đó ta phải trải qua những gì không ! Ta lang thang khắp nơi, cuối cùng mở một quán trà ở phía Tây đại lục, một lần gặp phải đám Ma tộc thấp kém đê tiện kia, bản thân ta tu vi bị phế, đã không còn năng lực tự vệ nữa, ta, ta bị bọn chúng c**ng bức ! Nhục nhã đó, các người sao có thể biết được ! Ta vốn đã chết đi ! Lại bị bọn chúng cường thế biến ta thành Ma Nhân, cuộc sống mấy năm đó của ta giống như địa ngục vậy ! Haha...!tất cả là tại chàng a Phượng Lâm Thiên !"
Lam Nguyệt lạnh lùng nhìn bà ta, không nói lời nào.

Kẻ bị tổn thương thì muốn tổn thương người khác sao ? Thật là một lí do buồn nôn.
Phượng Lâm Thiên khập khuyễn bước tới, dừng trước mặt Phong Mị Nhi.

Ông quỳ xuống, vòng tay ôm lấy bà ta.
"Mị Nhi, xin lỗi.

Là ta nợ nàng."
Mười mấy năm qua, người chịu nhiều thiệt thòi nhất là nàng.

Nàng trở nên như vậy, một phần cũng là lỗi của hắn.