Phượng Tôn Cửu Thiên: Khuynh Thành Tuyệt Sắc Linh Trận Sư

Chương 122: 122: Phù Dung Như Mộng 5





Dung Tuyết lạnh nhạt nhìn xác hắn rơi xuống, song kiếm vung lên.

Nhân lúc này lại tấn công nam nhân đối diện.

Hắn liên tục chóng đỡ, hoàn toàn không có chút năng lực phản kháng.
Hai người kia hồi thần, lập tức từ phía sau tấn công Dung Tuyết.

Dung Tuyết cắn răng, lập tức hạ bay lên, né tránh công kích.

Trước mắt nàng chợt nhòe đi, sử dụng Linh lực quá nhiều khiến linh lực không đủ để áp chế Dược lực.

Ba người kia đều phát giác nàng có vấn đề, bọn họ đương nhiên không bỏ qua cơ hội này, đồng loạt tấn công.

Dung Tuyết đưa kiếm đỡ đòn, nhưng vẫn bị đánh văng.

Dung Tuyết từ trên cao rơi xuống, ầm một tiếng, đất xung quanh nàng bị chấn nát, tạo thành một cái hố lớn.
Dung Tuyết vẫn giữ tư thế song kiếm che trước mặt phòng vệ, nàng vung ra, hai tay cầm kiếm, ngẩng đầu nhìn bị bọn.

Ba người kia lại kinh ngạc lẫn sợ hãi, bọn họ không ngờ ba người đồng thời công kích, lại không gây ra bất kỳ thương tích nặng nề nào cho Dung Tuyết.

"Kết thúc ở đây được rồi !"
Dung Tuyết lạnh nhạt nói, nàng thu hồi song kiếm, hai tay hợp lại, kết ấn.
"Cửu Thiên Lôi Trận ! Kết !"
Linh lực kết nối với nhau, từ Dung Tuyết lan rộng mà ra, đem ba người kia bao lấy.

Dưới chân họ xuất hiện một vòng tròn đồ án màu trắng.


"Từ bao giờ mà !!!"
"Cô ta bố trí Linh trận khi nào !??"
Ba nam nhân lập tức hoảng sợ, sau khi Linh trận hoàn thành, Dung Tuyết hét lớn một tiếng "Khởi".

Ngay lập tức thiên địa thất sắc, mây đen cuồn cuộn, sấm sét lập tức giáng xuống.
"Aaa..."
Cả ba hét thảm, trong Cửu Thiên Lôi Trận, linh lực cùng tu vi đều bị áp chế tuyệt đối, bọn họ hoàn toàn không có năng lực phản kháng.
Sấm sét trong Trận cũng không phải sấm bình thường, mà là thiên lôi trong Cửu kiếp, uy thực sánh ngang với lôi kiếp phi thăng.
Phượng Lâm Thiên mở to mắt, nhìn cảnh tượng hoành tráng trước mắt, trong lòng hắn càng dâng lên một cỗ nhiệt huyết không cách nào tả được.

Đây là thực lực tuyệt đối, sức mạnh này chính là con đường mà hắn theo đuổi.
Đợi ánh sáng lôi điện biến mất, ba nam nhân kia đã từ trên cao rơi xuống, cơ thể đã bị sét đánh thành than.

Trong lòng Phượng Lâm Thiên kinh hãi.
"Lợi, lợi hại quá !"
Ba người kia đã bị diệt, Dung Tuyết cũng không chịu được nữa, ngã xuống.

Linh lực trong cơ thể nàng gần như toàn bộ đều đã dùng cạn, Hợp Hoan Tán trong cơ thể sắp không khống chế được nữa rồi.

Dung Tuyết khuỵ xuống, cơ thể gần như mềm nhũng, liên tục th ở dốc.

"Đáng ghét !"
Dung Tuyết ngồi xếp bằng, bắt đầu vận linh lực đem dược lực áp chế.
Phượng Lâm Thiên ngồi trên cây, gãi gãi đầu nhìn nữ tử phía xa.

Hiện tại chắc là an toàn rồi ? Hắn chắc là không cần ra giúp đỡ nhỉ ? Nhưng mà cô nương đó có vẻ không ổn.

Phượng Lâm Thiên do dự một chút, cuối cùng vẫn là ngồi yên nhìn.
Không ngờ Dung Tuyết lúc này lại chậm rãi mở mắt, nàng liếc về phía Phượng Lâm Thiên, đột nhiên biến mất tại chỗ.
Phượng Lâm Thiên còn đang sửng sốt không biết người đi đâu, hắn liền cảm ứng được phía sau có người tấn công, thân ảnh nhanh nhẹn lập tức nhảy về phía trước.
Phượng Lâm Thiên quay người nhìn lại, đã thấy Dung Tuyết đứng phía sau hắn từ bao giờ.
"Ngươi là ai ?"
Thanh âm nàng vang lên, lời nói mặc dù sắc bén, nhưng âm điệu cực kỳ dễ nghe.
Phượng Lâm Thiên nhìn nàng, hắn cảm nhận rõ ràng sát khí tản ra, nữ nhân này chẳng lẽ muốn giết hắn ??
"Cô nương, ta chỉ là người qua đường, vô tình bị trận đánh thu hút đến mà thôi, không có ý gì khác."
Phượng Lâm Thiên xua xua tay, vội vàng giải thích.

Đùa, nữ nhân này một mình gi3t chết 4 cường giả Đế Phân Cảnh, Thiên Dương cảnh nhỏ bé như hắn một chiêu cũng chịu không nổi.

Dung Tuyết nhìn hắn chằm chằm, tựa hồ xác định lời hắn nói có thật hay không.

Sau đó nàng hạ kiếm xuống, cơ thể cũng ngã xuống.
Phượng Lâm Thiên định tiến lên giúp đỡ, lại bị lời nói của nàng ngăn lại.
"Đứng yên ! Ta, vẫn chưa tin tưởng ngươi đâu."
Dung Tuyết dùng kiếm chống đỡ, một gối quỳ xuống, sau đó là ngồi xếp bằng.

Nàng th ở dốc, cả cơ thể đang càng ngày càng nóng lên.
Phượng Lâm Thiên nhìn nàng có vẻ không ổn, từ từ giơ một tay lên, nói.
"Cái kia, cô có phải trúng xuân dược không ? Ta, ta có một mảnh hàn ngọc, có lẽ có thể giúp được cô."
Dung Tuyết mở mắt nhìn hắn:
"Thật sao ?"
Phượng Lâm Thiên không nhiều lời, từ nạp giới lấy ra một mảnh bạch ngọc, hắn nói.

"Cho cô."
Mảnh ngọc này hắn nhìn nó có chút đẹp mắt, nên tùy tiện lấy, cũng không biết có tác dụng gì.
Phượng Lâm Thiên ném qua, Dung Tuyết tiếp được, nhìn một chút,ại nhắm mắt cảm thụ.
"...đa tạ."
"Không có gì !"
Phượng Lâm Thiên sờ sờ mũi.

Kỳ thật hắn cũng có chút hảo cảm với vị cô nương này, cho nên mới đưa nàng Hàn ngọc.

Nhìn bộ dạng của nàng ấy xem ra không phải kẻ lấy oán báo ân.
"Cái kia, nếu không còn gì nữa, ta...!Cẩn thận !"
Phượng Lâm Thiên vừa mới lên tiếng, đồng tử lâp tức co lại, nhào đến ôm lấy Dung Tuyết.
"Ngươi làm cái..."
Dung Tuyết còn chưa kịp nói hết câu, Phượng Lâm Thiên đã ôm lấy nàng nhảy sang một bên.

Một tiếng nổ lớn vang lên, chỗ Dung Tuyết vừa ngồi đã nổ tung, xuất hiện một cái hố lớn.

Hắn là mới...!cứu nàng sao ?
"Cô không sao...!" chứ.
Phượng Lâm Thiên cúi xuống nhìn người mình ôm trong lòng, chỉ là vừa quay lại đôi mắt liền mở to, một chữ cuối cùng cũng không thốt ra được.
Chấn động vừa rồi, mạn che mặt của Dung Tuyết rơi ra, lộ ra dung nhan vốn có.

Phượng Lâm Thiên cảm thấy, người trước mắt thực sự khiến hắn không biết dùng từ gì để miêu tả, nó nằm ngoài sự nhận thức của hắn.

Chắc mọi thứ chỉ gói gọn trong bốn chữ khuynh quốc khuynh thành.

Mỗi một nét trên gương mặt nàng đều đẹp và hoàn mỹ như vậy.

Vừa rồi đối đầu không chú ý, đôi mắt kia của nàng quả thực có thể hút hồn người khác.
Thật sự, quá xinh đẹp, hắn chưa gặp qua người nào có thể xinh đẹp như vậy.
"Đa, đa tạ."

Dung Tuyết hồi thần, đem Phượng Lâm Thiên đẩy ra, quay mặt đi, hơi lúng túng nói.
Còn chưa có nam nhân nào dám ôm nàng như vậy.

Mà nàng thế nhưng vừa rồi còn nhìn hắn chằm chằm.
Chắc chắn là do dược lực gây ra ! Đúng vậy, chắc chắn là vậy !
Phượng Lâm Thiên cũng sửng sốt, lập tức che mặt.

Hắn hắn hắn thế nhưng nhìn dung mạo của người ta mà ngây người ! Hơn nữa mặt có chút nóng là chuyện gì xảy ra !!?
"Dung Tuyết ! Ngươi giết ba vị trưởng lão của Hợp Hoan tông ta ! Chịu chết đi !"
Lúc này, một giọng nói vang lên, từ trên cao hạ xuống một đám người, phục bào trên người cho thấy chính là người của Hợp Hoan tông.
Đi đầu là một nam tử nhìn có vẻ trẻ tuổi, lời nói tràn đầy tức giận.

Nhưng ánh mắt chạm đến dung mạo của Dung Tuyết, lập tức sững sờ.

Đẹp quá ! Đây là Dung Tuyết sao ? Bình thường nàng ta đều mang mạn che mặt, đã có cảm giác rất xinh đẹp.

Không ngờ ẩn sau tấm vải mỏng kia, lại là dung nhan tuyệt mỹ như vậy !
"Haha, Dung cô nương, tại hạ Phó Thiên Chước, tông chủ Hợp Hoan tông, chuyện của ba vị trưởng lão, hy vọng Dung cô nương theo bổn tọa đến Hợp Hoan Tông một chuyến."
Dung Tuyết cắn răng, nàng đương nhiên không thể đi theo hắn.

Chỉ là tông chủ Hợp Hoan Tông cũng đã tiến vào cảnh giới Đế Phân cảnh, nàng của hiện tại khó mà ứng phó.
"Không thể nào."
Dung Tuyết chưa kịp trả lời, Phượng Lâm Thiên đã lên tiếng, hắn cười lạnh.
"Hợp Hoan Tông ? Vừa nghe tên đã biết không phải thứ tốt lành gì rồi ! Một đám nam nhân ức hiếp một nữ tử, không biết xấu hổ sao !"
Dung Tuyết kinh ngạc, nàng không ngờ Phượng Lâm Thiên sẽ lên tiếng, đây là cảm giác được bảo vệ sao ? Đã bao lâu rồi, từ lúc đến hạ giới, nàng chưa từng cảm nhận được cảm giác này.

Mặc dù chỉ là một tiểu tử Thiên Dương Cảnh hậu kỳ, nhưng mà...
Cảm giác này cũng không tệ.
Phó Thiên Chước nghe xong câu trả lời, lập tức thu hồi tươi cười, lạnh lùng nhìn Phượng Lâm Thiên nói.
"Một con kiến cũng dám ngông cuồng trước mặt ta ?"