Phượng Tôn Cửu Thiên: Khuynh Thành Tuyệt Sắc Linh Trận Sư

Chương 115: 115: Hồi Phủ





Lam Nguyệt rơi vào trầm tư, lát sau mới lên tiếng:
"Ngươi cho người hướng đến Tây Âm quốc điều tra thử xem."
Lần đầu gặp Tuyên Vọng là ở Tuyên Ngô giáp ranh Tây Âm quốc, có lẽ hắn có khả năng là người của Tây Âm quốc.
"...vâng."
Diệp Mộng cung kính đáp, mặ dù không biết lí do, nhưng Môn chủ là người thân thuộc với sư phụ nhất, cũng chỉ có nàng biết rõ về sư phụ.
"Đúng rôi, Lạc Y ở đâu ?"
"Cô ấy có nhiệm vụ bên ngoài, hiện tại chắc là vẫn còn ở Bắc Vũ Quốc, Môn chủ tìm nàng sao ? Ta có thể liên lạc."
Lam Nguyệt khẽ gật đầu, lấy ra một quyển công pháp, đưa cho Diệp Mộng.
"Không cần, đợi Lạc Y trở về, ngươi đưa cái này cho nàng."
Diệp Mộng tiếp nhận công pháp, kính cẩn đáp "vâng" một tiếng.
Lam Nguyệt dùng bữa xong, dẫn theo Tiểu Mao rời khỏi Túy Nguyệt Lâu.
Nàng gõ nhẹ đầu tiểu Mao, nó vừa ăn no, "chi chi" kêu lên hai tiếng, có vẻ thật bất mãn.
Lam Nguyệt cười, khẽ nói:
"Hơn một năm, ta cũng nên trở về Tướng quân phủ một chuyến.

À, bây giờ nên gọi là Phượng Thương vương phủ mới đúng nhỉ."
Phượng Lâm Thiên được phong vương, Phượng Lam Uyển và Phượng Vân Long đều không được trở thành quận chúa và thế tử, ngược lại nàng lại trở thành quận chúa, Phong Mị Nhi chắc hằn là nhìn nàng rất không vừa mắt đi.

Lần này trở về, nàng đã không còn cần phải nhẫn nhịn như xưa nữa, ân oán với Phượng gia cũng nên chấm dứt rồi !
_____
Lam Nguyệt đứng trước cửa Phượng gia, trước cửa đã thay hai chữ "Phượng phủ" thành bốn chữ "Phượng Thương Vương phủ".

Lam Nguyệt cười nhạt, nâng bước đi vào.
Chỉ là Lam Nguyệt vừa bước đến cửa, đã bị thị vệ ngăn lại.
"Người đến là kẻ nào ! Vương phủ là chỗ ngươi tùy tiện xông vào sao !"
Lam Nguyệt dừng bước, một tay nàng phụ phía sau, khẽ nâng mắt liếc tên thị vệ vừa lên tiếng.
Nàng chỉ không ở hơn một năm, thị vệ đều đổi người rồi, không ai nhận ra nàng sao ?
Phong Mị Nhi đã toàn quyền khống chế trong phủ ?
"Bản quân chúa, ngươi cũng dám cản sao ?"

Thị vệ nghe lời này, chẳng những không nhường đường, ngược lại cười lạnh.
"Ta ở đây đã nửa năm, chưa từng nghe qua Vương phủ có vị quận chúa nào.

Ngươi còn dám mạo danh lung tung ? Cút đi !"
"Ồ ?"
Lam Nguyệt cười khẽ, ánh mắt thêm vài phần xem trọng, nàng nói:
"Phong Mị Nhi đúng là không tầm thường, rõ ràng là thiên tử sắc phong, lại mặc nhiên gạt bỏ địa vị của ta trong vương phủ."
"To gan, tên của Vương phi là để cho ngươi gọi sao !"
Thị vệ nghe nàng nói, lập tức nổi giận.

Cả hai tên đồng loạt rút kiếm, hướng Lam Nguyệt chém tới.
Keng !
"Linh giả !"
Cả hai thị vệ đồng loạt lên tiếng, bởi vì một chém vừa rồi của họ, đều bị linh lực phòng hộ của Lam Nguyệt cản lại.
Bọn họ chỉ là võ giả bình thường, đối đầu Linh giả, một chút cơ hội cũng không có.
Lam Nguyệt liếc nhìn cả hai, nàng vung tay, một đạo lam quang đánh ra, cả hai lập tức bị đánh bay vào trong, bọn họ ngã trên đất, đau đớn kêu r3n.
Người qua đường nhìn thấy đánh nhau, lập tức dừng chân, bàn tán xì xầm to nhỏ.

Lam Nguyệt cũng không rảnh để ý, hiên ngang bước vào vương phủ.
Phượng gia, ta trở về rồi đây.
"Trước cửa vương phủ ta, kẻ nào cả gan làm loạn !"
Lúc này, một thanh âm vang lên, một thiếu niên khoảng chín mười tuổi bước.

Gương mặt non nớt, nhưng thần sắc trên mặt lại không có chút nào trẻ con, ngược lại có chút lạnh lùng, tàn nhẫn.

Lam Nguyệt hơi nhíu mày.
Đây là...!Phượng Vân Long sao ?
Hơn một năm không gặp, tiểu thí hài này còn cao lên không ít, hơn nữa tựa hồ cũng không tốt lành gì.
Phượng Vân Long nhìn đến Lam Nguyệt, lập tức sửng sốt, chỉ vào mặt nàng.

"Ngươi...!ngươi là Phượng Lam Nguyệt ?"
Lam Nguyệt tiến đến đối diện hắn, rũ mắt nhìn xuống, lạnh nhạt mà cong môi:
"Đệ đệ, ngươi trực tiếp gọi họ tên tỷ tỷ mình, thật đúng là giáo dưỡng tốt."
Phượng Vân Long lùi một bước, hắn đúng sau lưng hộ vệ, cười lạnh nói:
"Tỷ tỷ ? Bằng ngươi cũng xứng làm tỷ tỷ của bổn thiếu gia ?"
Lam Nguyệt nâng mi, lạnh lùng nhìn hắn:
"Phượng Vân Long to gan, gặp bản quận chúa còn không hành lễ ?"
Lam Nguyệt thả ra uy áp, hướng bốn phía mà đến.

Hạ nhân, hộ vệ, hay cả Phượng Vân Long đều bị cỗ uy áp này chèn ép, rầm một tiếng đồng loạt quỳ xuống.
Bởi uy áp quá mạnh, dưới chân bọn họ, nền đều nứt vỡ, dưới đầu gối đều là máu tươi.
Uy áp vừa ra, bốn phía đều kinh sợ, một chút tiếng động bọn họ cũng không dám phát ra, ngược lại run rẩy lợi hại.

Phượng Vân Long nghiến răng nghiến lợi, ngẩng đầu nhìn Lam Nguyệt hét lớn:
"Phế vật nhà ngươi, dám đánh ta, phụ vương, mẫu phi tuyệt đối không tha cho ngươi !"
Phụ vương ? Mẫu phi ? Chỉ mới tiếp nhận phong vương bao lâu, đã gọi thuận miệng như vậy ?
Lam Nguyệt đi đến trước mặt hắn, một cái tát giáng xuống.

Phượng Vân Long bị đánh một cái, gương mặt liền lệch sang một bên, bên má bị đánh lập tức sưng đỏ lên, khóe miệng còn rớm máu.

Phượng Vân Long bị đánh liền sững sờ, tựa hồ không nghĩ Lam Nguyệt lại ra tay đánh hắn.
"Phượng Lam Nguyệt, ngươi..."
Phượng Vân Long quay đầu lại, vừa định lớn tiếng mắng, Lam Nguyệt lại giáng một bạt tay lên má còn lại, bên đó cũng lập tức sưng đỏ lên.
"Bây giờ thuận mắt hơn nhiều."
Lam Nguyệt hài lòng nói, nàng lấy ra một khối khăn trắng lau tay, sau đó liền ném đi.

Khối khăn còn chưa kịp tiếp đất lập tức bị hóa thành tro.


Lam Nguyệt thu hồi uy áp, nhưng cũng không có ai còn sức để đứng lên.
Vừa rồi bị lệch một bên, hiện tại hai bên đều sưng lên, cân đối hơn nhiều.
"Ta đánh ngươi thì sao ?"
Nàng nhìn Phượng Vân Long, lạnh nhạt nói một câu.

Phượng Vân Long sờ hai má bị đánh sưng đỏ, tức giận đến một chữ đều nói không ra.

Chẳng là chỉ cần hắn mở miệng nói chuyện, liền rất đau.
"Long Nhi !"
Ngay lúc này, Phong Mị Nhi bên trong bị kinh động chạy ra, bà ta nhìn Phượng Vân Long bị đánh đến biến dạng, lập tức đau lòng lại tức giận kêu lên.
"Ẫu ..

hi !" (Mẫu phi)
Phượng Vân Long thấy Phong Mị Nhi đến, cũng bất chấp miệng bị đau, lập tức khóc lên.

Phượng Vân Long mặc dù có chút thông minh lanh lợi, nhưng chung quy cũng là một hài tử.
"Long Nhi, hài tử ngoan, mau uống vào, trị thương."
Phong Mị Nhi lập tức đưa Phượng Vân Long phục dụng đan dược, hắn uống vào, vết thương liền dần dần biến mất.

Phượng Vân Long vừa khôi phục, lập tức cáo trạng.
"Mẫu phi ! Là tiểu tiện nhân Phượng Lam Nguyệt, nàng quay về rồi !"
Phong Mị Nhi nghe lời này, nhíu mày, vừa rồi chỉ chú ý nhi tử, không phát hiện ra Phượng Lam Nguyệt.

Bà ta nhìn về phía Lam Nguyệt, âm âm trắc trắc nói:
"Phượng Lam Nguyệt !"
Mắt thấy Phong Mị Nhi muốn nổi giận, bà ta lập tức chú ý cửa phủ vẫn mở, hơn nữa bên ngoài còn có quần chúng vây xem.

Phong Mị Nhi lập tức thay đổi thái độ.
"Nguyệt Nhi, hóa ra là con.

Đám hạ nhân này đúng là không hiểu chuyện, sao có thể ngăn cản tiểu thư vào nhà ? Mỗi người bị trừ một tháng lương ! Tự đi lãnh phạt cho ta !"
"Vâng, vương phi."
Đám hộ vệ lập tức quỳ bái, đỡ nhau rời đi.
Lam Nguyệt nhìm bà ta biểu diễn, chỉ nhìn mà không nói gì.

"Mẫu phi !"
Phượng Vân Long vừa muốn lên tiếng, đã bị Phong Mị Nhi dùng ánh mắt ra hiệu, hắn lập tức căm phẫn mà trừng Lam Nguyệt, mím môi im lặng.
Phong Mị Nhi đi đến trước mặt Lam Nguyệt, dịu dàng nói:
"Con đi học viện, đi liền hơn một năm cũng không trở về, ta và phụ vương con đều rất nhớ con."
Dứt lời, bà ta đưa tay, muốn nắm lấy tay nàng.

Lam Nguyệt mỉm cười, lùi lại một bước, nàng lên tiếng.
"Đa tạ di nương quan tâm, bổn quận chúa là Quận chúa được Hoàng thượng đích thân sắc phong, di nương xưng hô có chừng mực."
Nha hoàn hầu cận của Phong Mị Nhi lập tức lên tiếng:
"To gan, vương phi là chính thất, sao có thể bị ngươi vũ nhục thành di nương ?"
Lam Nguyệt nhìn nàng ta, nở nụ cười.
"Hoàng thượng sắc phong sao ? Hay từ đầu tới cuối, chỉ do bản thân bà ta tự mình ngộ nhận ?"
Đúng vậy, nếu Hoàng đế công nhận bà ta là chính thất, người được phong quận chúa hay là thế tử, phải là nhi nữ và nhi tử của bà, chứ không phải Phượng Lam Nguyệt !
Sắc mặt Phong Mị Nhi không tốt lắm, không sao, đồ đã đến tay, hiện tại Vương phủ do bà khống chế, tạm thời nhẫn nhịn một chút.

Phong Mị Nhi cố nở một nụ cười, nói.
"Quận chúa tha tội, là tì nữ không hiểu chuyện."
Lam Nguyệt nhìn bộ dạng nhẫn nhịn của bà ta, chỉ liếc nhìn một cái, liền lướt qua.
Nàng muốn xem, lần này bà ta định làm gì.
"Bổn quận chúa mệt rồi, chuyện này nhờ di nương xử lí rồi."
"...Được."
Phong Mị Nhi nắm chặt bàn tay giấu dưới tay áo rộng.

Ánh mắt ngoan độc nhìn bóng lưng Lam Nguyệt.

Chợt bà ta đổi ánh mắt, nở nụ cười dịu dàng ân cần:
"Quận chúa, vài ngày nữa, con liền tròn mười lăm tuổi, lần này trở về liền ở lại một thời gian đi, ta và phụ vương con cũng có thể tổ chức một buổi lễ cập kê cho con."
Bước chân của Lam Nguyệt ngừng lại, nàng nghiêng đầu nhìn lại, khẽ mỉm cười:
"Vậy, vạn sự nhờ người a, di nương."
Ánh mắt Phong Mị Nhi lóe qua sự hung tàn, lại nhẹ nhàng cười nói:
"Vậy thì tốt, ta đảm bảo cho con một buổi lễ cập kê khó quên."
Phượng Lam Nguyệt, để cho tiện nhân ngươi thoải mái một thời gian !
Rồi ngươi cũng sẽ giống với mẫu thân ngươi, đến chết cũng mang danh ô nhục suốt đời !