Phượng Tôn Cửu Thiên: Khuynh Thành Tuyệt Sắc Linh Trận Sư

Chương 109: 109: Trước Khi Vào Bí Cảnh 1





Phượng Lam Vũ rũ mắt, im lặng một lát mới từ từ mở miệng:
"Nói mục đích thì lớn lao quá, nhị tỷ, ta chẳng qua không muốn phải sống khép nép lo sợ nữa, ta muốn có thể là chính mình."
Lam Nguyệt hơi nhướng mày, không nói gì.

Nàng biết Phượng Lam Vũ không đơn giản, có thể dưới mắt Phong Mị Nhi bình an trưởng thành, tâm tính trầm ổn biết ẩn nhẫn như vậy, hiếm có.
"Bỏ đi, mặc kệ mục đích thật sự của ngươi là gì, chỉ cần không gây hại đến ta, chúng ta hợp tác vui vẻ."
Lam Nguyệt nói, đứng lên xoay người rời đi.

Nàng đi được vài bước, liền dừng lại, hơi nghiêng đầu sang, nói:
"Dù sao cũng đa tạ ngươi."
Dứt lời, liền tiêu sái đi mất.

Phượng Lam Vũ đứng tại chỗ, khẽ rũ mắt.
Hy vọng lần này nàng chọn đúng rồi...
____
Lam Nguyệt vừa quay lại đài tỉ thí, liền nhìn thấy Huyền Tịch.

Hắn đứng dưới bóng cây, gió nhẹ khẽ lướt qua, đem tóc đen của hắn thổi tung.

Vạt áo cũng khẽ lay động, hoa văn kim sắc lấp lánh kim quang như ẩn như hiện.
Huyền Tịch nhìn nàng, đôi mắt kia lúc nào cũng là một mảnh tịch mịch yên tĩnh.
Lam Nguyệt không biết, sự yên tĩnh trong mắt của Huyền Tịch, chỉ từng vì nàng mà nhấc lên gợn sóng.
Lam Nguyệt hơi gợi khóe môi, lộ ra chút tươi cười, nàng bước đến bên cạnh hắn, mở miệng.
"Ngươi chờ ta sao ?"
Huyền Tịch chậm rãi mở miệng:
"Ừ, đi đâu vậy ?"
"Gặp chút người không liên quan mà thôi, xin lỗi, lần này ta chỉ lấy được hạng 2."
Bất quá hạng 2 này cũng rất vinh dự.

Lần trước còn dõng dạc nói với hắn sẽ giành hạng nhất, hiện tại chỉ có thể thất hứa rồi.

Nàng cũng không nghĩ Cửu Thiên quyết thiên thứ hai uy lực lại lớn như vậy, vẫn tạm thời che giấu thì tốt hơn.

May mắn Cửu Thiên quyết sử dụng thất sắc linh lực, nơi sử dụng lại là Linh trận Vạn thú lâm, mới có thể che giấu hoàn mỹ.
Huyền Tịch nhìn nàng, không nói gì.

Lam Nguyệt ho khan một tiếng, chuyển đề tài.
"Có muốn đi dạo một chút ?"
"Ừ."
Huyền Tịch gật đầu, Lam Nguyệt cùng hắn sóng vai mà đi.
Hai người vừa đi xa, trong một góc, Lan Mịch và Ninh Hạo bước ra.

Ninh Hạo gãi gãi đầu, tựa như bừng tỉnh đại ngộ lên tiếng:
"Ta nói Lão đại làm sao không muốn cùng ta đi ăn mừng, hóa ra là ở đây vụng trộm."
Lan Mịch trợn mắt, đánh hắn một cái, nói:
"Vụng trộm cái gì ! Đó là chỉ chuyện xấu xa ! Lam Nguyệt là cùng Quốc sư đại nhân là tình đầu ý hợp !"
Ninh Hạo không hiểu lắm, nhưng cũng gật gù:

"Nga, tình đầu ý hợp..."
____
Sao khi thí luyện kết thúc, Lam Nguyệt được nghỉ phép một thời gian, ba ngày sau mới tiến vào bí cảnh Đan Uyên.
Lam Nguyệt rời học viện, nàng đến tiểu viện xem tình hình của đám người Tuyên Vọng, Huyền Tịch không biết sao, thế nhưng cũng muốn đi theo.
Vừa đến cửa, liền nghe thấy thanh âm của Tuyên Vọng.
"Lạc Y, linh căn của ngươi đặc biệt, hiện tại vẫn không có công pháp phù hợp."
Lam Nguyệt nhìn vào, thấy Tuyên Vọng ngồi trên ghế đá giữa sân, Lạc Y đứng đối diện Tuyên Vọng, ánh mắt hơi ảm đạm.
"Làm sao vậy ?"
Lam Nguyệt nhìn một màn này, liền lên tiếng.

Nàng bước vào, Huyền Tịch ung dung theo sau.

Lạc Y nghe giọng nói quen thuộc liền quay đầu lại, ánh mắt sáng lên chạy đến trước mặt Lam Nguyệt.
"Tiểu thư ! Lạc Y rất nhớ người !!"
Lam Nguyệt nhìn bộ dạng trẻ con của nàng, gõ nhẹ vào trán nàng, nói:
"Không phải chỉ mới vài ngày sao ?"
"Một ngày ta cũng nhớ !"
Lạc Y thè lưỡi, cười hì hì nói.

Trước kia bầu bạn sớm chiều bên tiểu thư là nàng, hiện tại thật lâu mới có thể gặp, đương nhiên nhớ !
Tuyên Vọng cũng từ trên ghế đứng lên, ôn nhã tươi cười:
"Tiểu thư đến rồi ? Đám người Diệp Tu đều có nhiệm vụ, đã ra ngoài hết rồi.

Linh thú của người thì theo đám người Linh Lan đến Lạc Nhật sơn mạch lịch luyện."
Tuyên Vọng nhìn Lam Nguyệt nói.

Sau đó, ánh mắt hắn rơi vào người Huyền Tịch, lại không dám nhiều xem vài lần.

Người này cho hắn cảm giác đặc biệt nguy hiểm, không biết tiểu chủ nhân từ đâu quen biết kẻ này.

Ánh mắt người này chỉ lướt qua, hắn cũng cảm thấy cả người áp lực, lại có chút kính sợ.

Loại sợ hãi này, kì lạ khó mà nói nên lời.
"Tuyên Vọng, vừa rồi các ngươi nói gì ?"
Tuyên Vọng nghe Lam Nguyệt hỏi, liền hồi thần, vội đáp.
"Lạc Y đã tu luyện đến cảnh giới Tụ Linh Cảnh, nhưng vẫn chưa có công pháp phù hợp để tu luyện.

Quang linh căn vốn là linh căn hiếm có, hiện tại còn bị nguyền rủa, công pháp phù hợp bọn họ sợ là đã không còn."
Lam Nguyệt hơi nhíu mày, đây đúng là một vấn đề khó.

Quang linh căn, nàng chưa gặp bao giờ, nếu không phải Cửu Thiên sử lục có nhắc đến, nàng còn không biết có loại linh căn này tồn tại.

Công pháp Quang linh căn mà Quân Vô Nhai nói lại ở Tầng 2 của Hàn Nguyệt điện, tu vi của nàng vẫn chưa đạt đến Pháp Linh Cảnh, vẫn chưa mở được tầng 2.

"Quang linh căn ?"
Huyền Tịch đột nhiên mở miệng nói.
Lam Nguyệt xoay đầu lại, hai mắt hơi sáng lên, sao nàng có thể quên, có vị Đại thần phía sau chứ !

"Đại thần, ngươi có Quang hệ công pháp không ?"
Huyền Tịch cách lớp mặt nạ nhrìn nàng, tựa như nhìn kẻ ngốc, hắn lạnh nhạt nói:
"Bản quân sao có thể có đồ vật của Phàm nhân."
Lam Nguyệt sờ sờ mũi, cũng đúng, hắn là Thần tộc, cần công pháp của phàm nhân làm cái gì ?
"Không đúng, vậy những linh kỹ ngươi dạy ta là ở đâu ra ?"
Huyền Tịch nhìn bộ dạng của nàng, gõ nhẹ lên trán nàng, nói:
"Là ta sáng tạo cho ngươi."
Lam Nguyệt hơi trừng mắt kinh ngạc.

Sáng tạo ? Quả nhiên là đại thần sao ? Tùy tiện liền sáng tạo ra Thiên giai linh kỹ, linh thuật.
Đôi mắt nàng hơi sáng lên, chờ mong nhìn hắn.
"Đại thần, có thể giúp ta sáng tạo một bộ công pháp phù hợp Quang linh căn không ?"
Huyền Tịch hừ một tiếng, không đáp lại.

Hắn là người tùy tiện sáng tạo công pháp linh kỹ cho người khác sao ?
Lam Nguyệt thấy hắn không nói, nàng kéo kéo tay áo mắt, thanh âm cũng tận lực mềm mại xuống.
"Đại Thần, chỉ là một chuyện không tốn sức, người tùy ý liền có thể làm được a."
Huyền Tịch hơi kinh ngạc, lần đầu thấy Lam Nguyệt dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với hắn.

Ngược lại...có chút mới lạ.
Huyền Tịch đột nhiên có chút ý muốn trêu chọc Lam Nguyệt, hắn nói:
"Bản quân không làm chuyện không có lợi ích, ngươi nói xem, ngươi lấy gì trao đổi ?"
Lam Nguyệt cúi đầu, có chút đau đầu.

Nàng cảm thấy Huyền Tịch hiện tại so với trước kia quá khác.

Trước đây đều phải đứng cách hắn ba bước chân, động vào một chút liền dùng thanh khiết thuật, luôn ít khi mở lời.

Nhưng hắn của hiện tại chẳng những có thể thân cận, đến cách nói chuyện cũng thay đổi !
Được lắm, Phượng Lam Nguyệt nàng tung hoành hắc đạo bao nhiêu năm, có gì chưa gặp phải, còn phải sợ hắn sao !
Lam Nguyệt đột nhiên cười, nàng kéo lấy cổ áo Huyền Tịch, kéo hắn xuống, chụt một tiếng hôn lên má hắn.

Huyền Tịch còn đang ngây người, mắt hơi hơi mở to, đồng tử chợt lóe qua sắc tím.

Đến lúc Lam Nguyệt an toàn rút lui, hắn mới hoàn hồn.
"Ngươi..."
Lam Nguyệt tà mị li3m môi, nở một nụ cười.
"Phần thưởng nha, Thần Quân đại nhân không phải cần một phần thưởng sao ?"
Huyền Tịch đưa tay chạm nhẹ vào mặt, cảm giác mềm mại vừa rồi như còn lưu lại.

Cảm giác này, đúng là kỳ lạ...
Phần thưởng này ...!hắn miễn cưỡng chấp nhận.
Tuyên Vọng: "..." vô duyên vô cớ bị bắt ăn cơm chó ???
Lạc Y: tiểu thư nhà nàng đây là bị cắp đi rồi ??

Huyền Tịch nhẹ nhàn búng ngón tay, một đạo tử quang chui vào mi tâm Lạc Y.

Hắn nói:
"Đây là một đạo Thần ấn bản quân vẽ cho ngươi, chỉ cần tu luyện đến tu vi càng cao, sẽ từ từ ăn mòn lời nguyền Quang linh căn trong cơ thể ngươi."
Lạc Y vô cùng kinh hỷ, vội vàng quỳ xuống dập đầu với Huyền Tịch:
"Đa tạ cô gia ! Lạc Y nhất định không phụ kỳ vọng, trở nên càng cường đại ! Bảo hộ tiểu thư thật tốt !"
"Khụ khụ !"
Lam Nguyệt nghe tiếng "cô gia" của Lạc Y liền bị sặc, ho khan mấy tiếng, vội nói:
"Lạc Y, ngươi gọi bậy cái gì ! Hắn là Dung Huyền, là Hộ quốc Quốc sư."
"A."
Lạc Y lúng túng cười cười, vội đổi lại xưng hô.
"Quốc sư đại nhân."
Huyền Tịch nhìn một màn này, không bài tỏ ý kiến gì.
Lam Nguyệt lấy từ không gian ra một bản vẽ lớn, đưa cho Tuyên Vọng.

"Đây là bản thiết kế dùng để tu luyện ta vẽ ra, có chín cửa, ngươi dựa theo mà làm, áp dụng cho huấn luyện của Cửu Môn."
Tuyên Vọng tiếp nhận bản vẽ, mở ra.

Hai mắt hắn mở to, càng nhìn ánh mắt càng nóng rực:
"Độc đáo ! Đúng là tuyệt vời ! Tiểu thư, người thiết kế ra các cửa ải này quả thật đầu óc vừa thông minh cũng vừa nguy hiểm !"
Tuyên Vọng hưng phấn, mắt thấy liền muốn nhào đến ôm lấy Lam Nguyệt, chỉ là hắn còn chưa thực hiện được, Huyền Tịch đã kéo Lam Nguyệt ra, lạnh lùng nhìn hắn.

Tuyên Vọng thu hồi móng vuốt, nuốt một ngụm nước bọt, hắn có cảm giác chỉ cần hắn chạm vào Lam Nguyệt, hắn liền có thể lập tức hôi phi yên diệt !
"Khụ, chủ tử, chúng ta cũng nên tìm một tổng bộ để chính thức thành lập Cửu Môn."
Tuyên Vọng ho khan một tiếng, lùi lại một bước chuyển sang chuyện khác nói.
Lam Nguyệt gật đầu, nói:
"Đúng vậy, còn nữa, ngoài Túy Nguyệt lâu, cũng nên bắt đầu xây dựng một ít sản nghiệp khác."
Lam Nguyệt kỳ thật cũng không biết nên xây dựng tổng bộ ở đâu cho phù hợp, nàng muốn tạo dựng một thế lực độc lập, có địa bàn riêng, giống như Tam đại tông môn kia.

"Ngươi nói, ở đại lục này, có vùng đất nào không thuộc phạm vi ảnh hưởng của tứ quốc không ?"
Tuyên Vọng trầm tư một chút, mới nói:
"Có thì đúng là có, chỉ là nơi đó không dành cho người sống, quá độc hại."
"Độc hại ?"
Lam Nguyệt nhướng mi, lặp lại.

Tuyên Vọng khẽ gật đầu, nói tiếp.
"Độc Vụ sâm lâm, tiểu thư đã nghe qua chưa ?"
Lam Nguyệt gật đầu, nàng đã từng đọc được trong sách ở thư viện, Độc Vụ sâm lâm này rộng lớn vô cùng, bên trong hầu như đều chỉ có thể tồn tại những Ma thú hệ độc, hoặc các loại độc trùng.

Sâm lâm này quanh năm bao phủ một màn độc khí, tứ quốc đều không dám bén mảnh tới gần, trăm dặm quanh Độc Vụ sâm lâm không có người sinh sống, đều là một vùng hoang vắng.

Xưa nay cũng chưa từng có ai dám đi sâu vào trong Độc Vụ sâm lâm, bởi vì độc vụ càng vào sâu, càng dày đặc, cũng càng lợi hại.

"Đại Thần, ngươi nói, nếu ta bố trí một đại trận trong Độc vụ sâm lâm, để ngăn cách độc khí này bên ngoài, cần linh trận cấp mấy ?"
Huyền Tịch rũ mắt suy tư một chút, mới nâng mắt nhìn nàng, nói:
"Ngăn cách độc vụ, hơn nữa còn có tính chất bảo vệ, khuyến nghị ngươi dùng Vạn Độc trận.

Chỉ là linh trận cấp hai, nhưng có thể chuyển hóa độc xung quanh thành công kích đối với người sấn trận, rất thích hợp."
Chỉ là linh trận cấp 2 ?
Trong lòng Lam Nguyệt không khỏi thở dài, nàng hiện tại chỉ là Linh trận sư cấp một, vẫn chưa đủ tinh thần lực khống chế bố trí linh trận cấp hai.

Xem ra lần này vào bí cảnh, phải nâng cao tinh thần lực, đột phá Linh trận sư cấp hai mới được.
"Chuyện lập tổng bộ, đợi ta vào bí cảnh trở ra lại bàn, ngươi cứ tiếp tục phát triển sản nghiệp của Cửu Môn, chiêu mộ đệ tử.

Ta có một vài ý tưởng cho ngươi..."

Đợi Lam Nguyệt và Tuyên Vọng bàn xong, cũng đã đến giữa trưa.

Lam Nguyệt kéo Huyền Tịch đến Túy Nguyệt Lâu dùng bữa.
Lam Nguyệt ngồi đối diện Huyền Tịch, gấp một miếng thịt vào tô hắn:
"Đây là thịt Bất Tri Thố, ma thú này nhanh nhẹn, rất khó bắt, thịt cũng rất ngon, nướng lên chính là mỹ vị, ngươi nếm thử đi."
Huyền Tịch nhìn động tác của nàng, cũng không có bất mãn gì, gấp lên bỏ vào miệng.

"Không tồi."
Hắn ăn xong miếng Lam Nguyệt gấp, liền bỏ đũa xuống, cũng không có ý tứ động đũa, chỉ cầm lấy ly trà trên bàn, chậm rãi uống.

Lam Nguyệt hỏi:
"Ngươi không đói sao ? Thức ăn không ngon ?"
Huyền Tịch buông ly trà xuống, chậm rãi nói:
"Đợi ngươi phi thăng rồi, tự sẽ hiểu được."
Thức ăn đối với Thần tộc mà nói, chẳng có ý nghĩa gì.
Lam Nguyệt không nói nữa, phi thăng ? Với tu vi hiện tại của nàng, cũng không biết ngày nào tháng nào.

Hơn nữa, nàng đối với Thượng giới cũng không có hứng thú gì.

Dù thân phận của mẫu thân nàng là Thần tộc, cũng chỉ là chuyện quá khứ, nàng không quan tâm.

Cho dù có phi thăng nàng cũng không muốn từ bỏ mỹ thực.
"Ta nói Đại Thần, thiên hạ muôn ngàn mỹ vị, hà cớ gì hà khắc với bản thân ? Sống mà không biết đến mỹ thực, vậy còn có gì thú vị chứ ?"
Thú vị sao ?
Đối với hắn mà nói, Nhân sinh giống như nước chảy mây trôi, chẳng có ý nghĩa gì, cũng chẳng có gì.

Quả thực vô vị.
"Đợi ta một chút, bổn tiểu thư tự mình xuống bếp, làm cho ngươi một món."
Lam Nguyệt cười, xoay người rời đi.

Huyền Tịch an tĩnh ngồi trong phòng, thật lâu sau hắn lần nữa động đũa, gấp một miếng cá hấp bỏ vào miệng.
Mỹ thực sao, cũng không tệ.
_____
Lam Nguyệt vào phòng bếp Túy Nguyệt Lâu, làm hai bát mì trường thọ, sau đó bưng lên.

Không ngờ giữa đường lại bị chặn lại.
"Ồ, đây không phải Nhị tỷ đây sao ?"
Lam Nguyệt lạnh lùng nhìn Phượng Lam Thanh, mở miệng:
"Tránh ra."
Phượng Lam Thanh cười, hoàn toàn không có ý định tránh ra.

Nhìn hai tô mì Lam Nguyệt bưng, cười nói:
"Mì trường thọ ? Nói mới nhớ, vài ngày nữa không phải sinh thần của tỷ sao ? Hôm nay ăn mừng trước ? A, xem ta, lại quên mất, ba ngày sao tỷ đã phải vào bí cảnh Đan Uyên, làm gì còn thời gian tổ chức."
Lam Nguyệt cười nhạt, nói:
"Thì sao ?"
Phượng Lam Thanh thấy nàng như vậy, hoàn toàn không ngoài ý muốn, ngược lại nở nụ cười.
Quả nhiên khó đối phó như lời đồn.

Bất quá càng khó đối phó nàng càng hứng thú.
"Nhị tỷ, dù sao cũng là tỷ muội, ta cùng tỷ ..."
"Lam Nguyệt."
Thanh âm vang lên cắt ngang lời Phượng Lam Thanh, Lam Nguyệt nhìn phía sau Phượng Lam Thanh, Huyền Tịch đã đứng ở đó, ánh mắt hắn lạnh lùng dừng lại trên người Phượng Lam Thanh.
"Ngoại lai giả ?"