Phượng Tôn Cửu Thiên: Khuynh Thành Tuyệt Sắc Linh Trận Sư

Chương 106: 106: Học Viện Thí Luyện 3





Lúc này, năm vị giám sự bay trên không quan sát đều đồng thời nhìn về nơi cột ánh sáng b ắn ra.
Long Dật Trần cũng nhìn thấy một màn này, hắn nhíu mày.
"Ma thú cuồng hóa ? Là học viên nào chọc vào vậy ?"
Phượng Lam Uyển từ xa ngự kiếm bay đến bên cạnh hắn, lạnh nhạt nói:
"Thực lực này ít nhất tứ giai đỉnh phong."
Long Dật Trần liếc nàng một cái, bộ dạng Phượng Lam Uyển lạnh nhạt hờ hững, tựa hồ chẳng để vào mắt.
"Grào !!!"
Tiếng rống to lớn, vang vọng khắp Vạn Thú Lâm, chẳng những kinh động các học viên khác, mà còn kinh động ma thú.
Ở một nơi khác trong Vạn Thú Lâm, một đám học viên đang đứng trên núi, nhìn về phía Ma thú cuồng bạo.

Nữ nhân đứng đầu đúng là Ngải Linh Y, mà bên cạnh là một thiếu niên che mặt, đúng là kẻ dẫn dụ Phong lang.

Hắn kéo khăn che mặt xuống, chính là Trình Phi.
"Tiểu thư, lần này hai kẻ đó chết chắc rồi.

Ma thú tứ giai, hiện tại lại trong trạng thái cuồng bạo.

Hai người bọn họ tuyệt đối không phải đối thủ."
"Hừ, đáng tiếc đây là thí luyện học viện, không thể giết được bọn họ."
Ngải Linh Y lạnh lùng nhìn bên đó, cười lạnh.

Lần này cũng đều nhờ kẻ đó bày mưu cho nàng, mới có thể tính kế Phượng Lam Nguyệt trong Vạn Thú Lâm này mà an toàn rút lui, hơn nữa không vi phạm quy tắc thi đấu.
Không nghĩ tới kẻ đó lại có tâm kế thâm sâu như vậy, trước giờ đều là giải vờ sao ? Ha, ai có thể ngờ, kẻ trước giờ một bộ não ngắn ngu xuẩn như Phượng Lam Thanh lại là kẻ có tâm tư đáng sợ như vậy.
"Đi thôi, nhiệm vụ quan trọng, chúng ta phải thông qua."
_____
Ầm ầm ầm.
"Khụ khụ..."
Lam Nguyệt và Lan Mịch bị một đòn của Dực Phong Lang quét qua, trùng trùng nện xuống đất, lục phũ ngũ tạng gần như bị chấn nát, cổ họng có một cỗ hương vị tanh ngọt trào ra.

Lực lượng nó phát ra khiến nền đất nứt vỡ, cây cối đỗ rạp.
"Đáng ghét."
Lam Nguyệt lau đi vết máu bên miệng, Dực Phong lang sau khi cuồng hóa, toàn bộ thương tích đều được chữa trị, hơn nữa lực chiến tăng lên 100% ! Chiêu thức bình thường gần như không mang lại thương tổn cho nó.

Thiên hỏa hay Thiên thủy đều là chí tôn thiên bảo, với tu vi nàng sử dụng thực sự quá hao tốn linh lực, hơn nữa còn chưa chắc có thể một kích tất trúng.


Nàng nhìn qua chỗ Lan Mịch, nàng đã ngất đi, Dực Phong Lang đang tiếng về phía đó, không chỉ vậy, đám Phong lang bị Lang vương ảnh hưởng cũng đang hướng bên đó mà đến.
Lam Nguyệt không dám chậm trễ, bàn tay kết ấn, trong không khí vẽ ra vô số ký hiệu phức tạp.
" Hộ linh trận !"
Lam Nguyệt chỉ tay, trận pháp lập tức hướng đến chỗ Lan Mịch, đem Lan Mịch bao lại.

Chỉ là linh trận cấp một, nhưng lực phòng ngự không tồi.

Đám Phong lang xông đến đều bị ngăn bên ngoài.
Lam Nguyệt lập tức phóng ra hỏa cầu, thu hút Lang vương.

Nó tức giận gào lên, lại chém ra vô số phong nhận.

Lam Nguyệt vận dụng Nghịch hành phá linh thuật cùng kết hợp với thân thủ của bản thân, hiểm hiểm mà né tránh.

Nhưng Dực Phong Lang lại chờ sẵn, nó từ trên cao giáng xuống, một kích đánh lên người Lam Nguyệt.
Ầm !
"Khục..."
Trên người Lam Nguyệt lúc này đã đầy thương tích, xương sườn cũng chặt đứt hai đoạn, y phục cũng rách tươm.
Nàng từ dưới đất đứng lên, nhìn Dực Phong Lang kiêu ngạo đứng trước mặt.

Đôi mắt chuyển đổi thành màu xanh u lam, Lam Nguyệt nâng hai tay lên, thất thải quang mang lấy nàng làm trung tâm, dần dần hội tụ thành một thanh thất sắc kiếm quang.

Lam Nguyệt ngẩng đầu, phẫn nộ la lớn:
"Súc sinh, chịu chết đi !"
"Cửu Thiên quyết thiên thứ hai, Trảm Thiên Nhai !"
Lam Nguyệt trở tay, một kích trùng trùng giáng xuống.

Lực lượng khổng lồ b ắn ra, từ phía Lam Nguyệt lao thẳng về phía Dực Phong Lang.

Dực Phong Lang hoàn toàn không kịp né tránh, bị một chiêu này đánh tan thành tro bụi, một mảnh rừng cũng bị một chiêu này sang thành bình địa, mặt đất còn bị chém ra một rãnh lớn.
Một kích vừa ra, tất cả đều chấn động.

Phượng Lam Uyển và Long Dật Trần vốn đang quan sát phía trên cũng phải kinh ngạc.

Mạnh quá !
Một chiêu này có thể gi3t chết một cao thủ Thiên Dương cảnh sơ kỳ ! Sợ là hắn đều không dám trực diện nhận đòn này.
Phượng Lam Uyển hiếp mắt, công pháp này...!chẳng lẽ là Thiên giai công pháp !?
Học viện Vân Uyên từ bao giờ có học viên có công pháp mạnh như vậy !?
"Đi xem thử !"
Phượng Lam Uyển cũng có chút tò mò, ngự kiếm bay về phía đó.

Long Dật Hiên cũng theo sau.
Lam Nguyệt nhìn một chiêu bản thân đánh ra, cũng khiếp sợ.

Nàng không nghĩ Trảm Thiên Nhai lại mạnh như vậy, một kích này...!vượt xa tưởng tượng của nàng.
Không được, nơi này sợ là sẽ thu hút Giám sự đến, trước tiên rời khỏi đã !
Lam Nguyệt uống một viên Phục linh đan và một viên Phục Thể đan, khôi phục chút linh lực và chữa trị chút thương tích, đến chỗ Lan Mịch, ôm lấy cô ấy, lập tức rời khỏi khu vực này.
Mà Lam Nguyệt vừa đi không lâu, Phượng Lam Uyển, Long Dật Trần liền từ trên trời giáng xuống.
Phế tích do đánh nhau lưu lại đang được Vạn Thú lâm khôi phục, chỉ trong chốc lát đã khôi phục như ban đầu.
Phượng Lam Uyển nhìn một vòng, chỉ có chút ít băng, hỏa và mộc thuộc tính khí tức lưu lại.
"Xem ra là không muốn gặp phải chúng ta."
Long Dật Trần nhìn một vòng, nói.
"..."
Phượng Lam Uyển không nói gì, nhưng lại trùng hợp nhìn theo đúng phương hướng Lam Nguyệt rời đi.
Lát sau, Lâm Hỏa Nhi và hai vị giám sự còn lại cũng đến, nhưng mọi thứ kết thúc rồi, nơi này là Vạn thú lâm, cũng không thu được gì.

Lâm Hỏa Nhi đáp xuống, dáng người uyển chuyển đi đến, mị hoặc câu môi cười:
"Ồ, các người còn đến trước cả chúng ta à ?"
Hiện tại tu vi ngang nhau, Lâm Hỏa Nhi hoàn toàn không sợ Long Dật Trần như trước nữa.

Long Dật Trần không thèm liếc nàng, lạnh lùng lấy ra kiếm của mình, sau đó bước lên.
"Trở về vị trí thôi."
Long Dật Trần nói, dẫn đầu rời đi.
Mặc dù hiện tại tất cả tò mò vị học sinh này là ai, nhưng mà đợi kết quả ra rồi, không phải là biết rồi sao ?
Lâm Hỏa Nhi bĩu môi, liếc qua Phượng Lam Uyển vẫn một bộ trầm tư.
"Phượng đại tiểu thư, thiên kiêu chi nữ của Đế Đô, nhìn bộ dạng của ngươi là đang nghĩ đến ai sao ?"
Phượng Lam Uyển thu hồi ánh mắt, cũng không thèm liếc nàng một cái, ngự kiếm rời đi.


Hai người còn lại hai mặt nhìn nhau, sau đó hướng Lâm Hỏa Nhi gật đầu, cũng trở về vị trí của mình.
Lâm Hỏa Nhi bị làm lơ hai lần, lập tức đen mặt, nàng tức giận một chưởng đánh nát tảng đá dưới chân, ánh mắt ngoan độc nhìn theo hướng Phượng Lam Uyển.
Một đám thiên tài tự mãn cao ngạo, lại dám làm lơ nàng, đáng chết !
Một ngày nào đó, Lâm Hỏa Nhi ta phải khiến các ngươi ngước nhìn !
______
Lam Nguyệt tìm được một hang động, đưa Lan Mịch vào trong.

Nàng đưa cho Lan Mịch dùng một viên Phục Linh đan và một viên Phục Thể Đan.

Sau đó vận dụng Linh khí, giúp nàng chữa trị vết thương.

Sau khi giúp Lan Mịch chữa trị, bản thân nàng cũng tự mình điều tức linh khí trong cơ thể tiến hành chữa trị và thôi thúc dược lực.

Số đan dược này là Tuyên Vọng luyện cho nàng, quả nhiên có chỗ dùng.
Năng lực luyện đan của Tuyên Vọng quả thực không tệ, số đan dược luyện ra có phẩm cấp khá cao.
Lam Nguyệt điều tức nửa canh giờ, cơ thể cơ bản đã khôi phục.

Nàng quay sang kiểm tra Lan Mịch một chút, thấy nàng cơ bản cũng đã khôi phục liền yên tâm.
Có lẽ không lâu nữa sẽ tỉnh lại.
Lần này diệt gần như toàn bộ Phong lang, thành tích thu được không tệ.
Lam Nguyệt nhìn ngọc giản của bản thân, một trăm lẻ hai con ma thú nhị giai, hai mươi con ma thú nhất giai, một con ma thú tứ giai, của Lan Mịch cũng đạt sáu mươi hai ma thú nhị giai, hai mươi lăm con ma thú nhất giai.

Số lượng cao nhất mọi năm ở khoảng sáu mươi con ma thú nhất giai.

Xem ra số lượng này đủ để các nàng lọt vào 10 vị trí đầu rồi.
Lam Nguyệt đem thành tích giết ma thú tứ giai cho Lan Mịch.

Một con này của Lan Mịch, đã đủ giành hạng nhất rồi.
Lam Nguyệt vừa thu xếp xong ngọc giản, bên ngoài đột nhiên vang lên thanh âm, Lam Nguyệt khẽ nhướng mày, còn đang bàn về nàng và Lan Mịch đâu.
"Tiểu thư, nàng nói vừa rồi chấn động lớn như vậy, có khi nào hai người kia đã chết rồi không ?"
"Ha, chết rồi mới tốt, nhìn mặt hai tiện nhân kia liền đáng ghét."
Lam Nguyệt ngồi trên cây, lạnh nhạt nhìn đám người bên dưới.

Ngoài trừ Ngải Linh Y và Trình Phi, tám người còn lại nàng không quen biết.
"Linh Y, hiện tại số lượng ma thú của nàng cũng đã đạt hơn 50 con, chắc chắn sẽ lọt vào mười vị trí đầu !"
Một học viên nam đứng bên cạnh Ngải Linh Y nịnh nọt lấy lòng.

Đám người phía sau lập tức hùa theo.
"Đúng, đúng, Linh Y là thiên chi kiêu tử, nói không chừng hạng nhất sẽ là nàng !"

"Đúng vậy, đúng vậy".
Ngải Linh Y kiêu ngạo hất cằm, một bộ dương dương tự đắc.

Trình Phi hơi nhíu mày, cũng không nói gì, ngược lại lộ ra thành thục trầm ổn.
Lam Nguyệt xoa cằm, lúc đó không để ý, tên Trình Phi này thế nhưng tu vi Thực Hóa Cảnh trung kỳ.

Có thể thành tân sinh, tuổi đều không quá 20 tuổi, tên này thế nhưng cũng có thiên tư không tồi, không ngờ lại là con chó của Ngải gia.
Ngải gia ở Đế Đô cũng tính là một đại gia tộc, mặc dù không bằng Thủy gia, nhưng cũng không kém bao nhiêu.
Chỉ là Ngải Linh Y thế nhưng cả gan tính kế nàng, nàng sao có thể không đáp trả đâu ?
Lam Nguyệt hơi câu môi, sau đó nhảy xuống khỏi cây.

Bước chân nàng khẽ chuyển, tựa như một cơn gió lướt qua Ngải Linh Y, sau đó quay về trên cây.
"A, là ai !"
Ngải Linh Y bị tập kích bất ngờ, lảo đảo lùi về sau, Trình Phi nhanh chóng đỡ lấy vai nàng.
"Xem nào, bốn mươi tám con ma thú nhất giai, mười ba con ma thú nhị giai ? Ân, thu hoạch thế nhưng không tồi, đúng không, Ngải Linh Y đồng học ?"
Đám học viên đồng thời ngẩng đầu, liền thấy một thiếu nữ ngồi vắt vẻo trên cành cây, trên tay cầm một miếng ngọc giản, đúng là miếng của Ngải Linh Y.
Ngải Linh Y nhìn người trước mắt, trừng mắt bật thốt lên:
"Phượng Lam Nguyệt !! Sao ngươi lại ở đây !!?"
Phượng Lam Nguyệt cho dù không chết, đáng ra cũng đã bị đưa ra ngoài mới đúng ! Nàng tại sao vẫn ở đây !!
Lam Nguyệt cười nhạt không nói, đem thành tích trong ngọc giản của Ngải Linh Y lấy đi toàn bộ, sau đó ném lại cho Ngải Linh Y.
Ngải Linh Y nhìn hành động không coi ai ra gì của Lam Nguyệt, phẫn nộ quát:
"Phượng Lam Nguyệt, ngươi ăn gan trời ! Dám cướp thành tích của bổn tiểu thư !!"
Lam Nguyệt nhướng mi, nhìn Ngải Linh Y tức đến mặt đỏ bừng, liền nói:
"Thì sao ? Ngươi làm gì được ta ?"
Ngải Linh Y chỉ tay vào mặt Lam Nguyệt ra lệnh:
"Cho ngươi cơ hội cuối cùng, trả thành tích cho ta đồng thời dâng lên thành tích của ngươi, bổn tiểu thư miễn cưỡng cho ngươi sống tiếp !"
Lam Nguyệt nhìn nàng, nhẹ nhàng phun ra hai chữ:
"Mơ tưởng !"
Còn muốn cướp thành tích của nàng ?
Ngải Linh Y nổi giận rồi, lập tức ra lệnh:
"Trình Phi ! Ta muốn ả sống không bằng chết !"
"Vâng, tiểu thư !"
Trình Phi đáp một tiếng, rút kiếm ra chém thẳng lên chỗ Lam Nguyệt.
Kiếm khí lẫm liệt phá không mà đến, Lam Nguyệt không dám xem thường, nhảy khỏi cành cây, nhanh nhẹn tránh thoát.

Nhánh cây Lam Nguyệt vừa ngồi bị chém gãy.
Lam Nguyệt nhướng mi, tên này kinh nghiệm thực chiến không tầm thường, hơn nữa, còn che giấu thực lực.
Thú vị rồi đây.