Phượng Tôn Cửu Thiên: Khuynh Thành Tuyệt Sắc Linh Trận Sư

Chương 100: Mặc Hoàng (2)




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


《Truyện được viết và cập nhật duy nhất trên watpad, các web khác đều là đạo nhái.》______________________


"Tôn..., người bình tĩnh một chút, có một số việc hiện tại vẫn chưa thể nói cho người."


Mặc Hoàng thấy nàng lập tức đề phòng, vội lên tiếng giải thích.
Lam Nguyệt lạnh lùng nhìn hắn, cười lạnh một tiếng:


"Hành động hiện tại của ngươi, chỗ nào khiến ta cảm thấy ngươi không có ác ý ?"


Mặc Hoàng ngẩn ra, trăm lo ngàn lo hắn lại quên mất người trước mắt đã không còn là chủ nhân của hắn nữa rồi, không có chút quan hệ nào với hắn, càng không biết hắn là ai.


Mặc Hoàng đột nhiên cảm thấy trống rỗng, đôi mắt lạnh băng kia lại lộ ra mờ mịt xưa nay chưa từng có.


Lam Nguyệt sửng sốt, không hiểu sao khi nhìn thấy ánh mắt này của hắn, trong lòng nàng lại đột nhiên khó chịu, cảm thấy người trước mắt không nên có biểu cảm này. Nàng nhấp môi, lát sau mới chậm rãi mở miệng.


"Xin lỗi, là ta quá xúc động. Chỉ là ngươi thu lại Lĩnh vực tinh thần đi, ta trước giờ không thích cảm giác bị khống chế."


Lam Nguyệt rũ mi, nàng ngồi xuống, che giấu sự khác thường trong lòng.


Huyền Tịch lúc này lại lên tiếng.


"Mặc Hoàng."


Mặc Hoàng nghe giọng hắn, giật mình, thu lại cảm xúc ít ỏi vừa lộ ra, lạnh lùng liếc nhìn Huyền Tịch một cái, mới thu hồi lĩnh vực Tinh thần.


Lĩnh vực thu hồi, Lam Nguyệt mới thở dài một tiếng. Nàng nhanh chóng liên hệ Quân Vô Nhai:


"Quân Vô Nhai, ngươi ở sao ?"


Lời Lam Nguyệt vang lên trong không gian, nhưng thật lâu sau mới có thanh âm hắn vang lên.


"... Ở."


Lam Nguyệt nhìn thái độ này của hắn, không nói nàng cũng biết Quân Vô Nhai biết Mặc Hoàng.


"...Ngươi quen biết hắn."


Không phải câu hỏi mà là khẳng định.


Quân Vô Nhai "Ừ" một tiếng, chậm rãi lại kiên định, trước giờ chưa từng thấy hắn thận trọng cùng nghiêm túc.


"Lam Nguyệt, ta lại muốn ra ngoài một lần, lầm này ta e là sẽ ngủ sâu hơn cả lần trước."


Lam Nguyệt không đáp, chỉ lặng lẽ mở ra Phượng Linh Giới, coi như ngầm đồng ý. Nàng không tò mò, cũng không hỏi lí do.


"Nha đầu, Đa tạ."


Lam Nguyệt đem linh lực cùng một sợi Thần lực ít ỏi của bản thân truyền vào Phượng Linh Giới. Mặc Hoàng lẫn Huyền Tịch đều chăm chú nhìn, im lặng không nói.


Lát sau, một sợi hắc khí từ vòng tay bay ra, tụ thành một bóng đen, lần này không giống lần trước, không chỉ là một cái bóng, mà là mang hình dáng vốn có của Quân Vô Nhai.


Huyền y bạch phát, ý cười tà tứ, yêu diễm vô song.


Mặc Hoàng kích động đứng lên, đôi mắt lạnh lùng của hắn đều xuất hiện cảm xúc xúc động cùng mừng rỡ, hắn mấp môi, nhưng lại chẳng nói ra được một lời.


"Tiểu Mặc đã lớn như vậy rồi a, chẳng qua tu vi của ngươi sao lại giảm nhiều như vậy."


Lời này vừa ra, đôi mắt Mặc Hoàng càng thêm đỏ, khóe mắt có nước mắt óng ánh trong suốt, thủy chung bị hắn nén lại, không có rơi xuống.


"Quân thúc..."


Lam Nguyệt cũng không kinh ngạc, dù sau thái độ của Quân Vô Nhai vừa rồi, nàng rõ hơn ai hết. Chỉ là phải dùng linh lực cùng một chút Thần lực yếu ớt mở ra Phượng Linh Giới, nàng cũng không rảnh để suy nghĩ chuyện khác. Lam Nguyệt đột nhiên cảm nhận được một bàn tay đặt lên vai nàng, một luồng sức mạnh ấm áp từ vai nàng tràn xuống đan điền, vận hành khắp cơ thể, khiến áp lực nàng phải chịu giảm đi không ít. Lam Nguyệt thở nhẹ một hơi, nghiêng đầu nhìn Huyền Tịch. Hắn cũng đang nhìn nàng, thấy nàng quay sang, nhẹ giọng nói:


"Chú tâm."


Lam Nguyệt nhìn hắn cười một cái, con người này, trước giờ vẫn luôn khiến nàng yên tâm. Hắn ngoại trừ tính cách hay trầm mặc ít nói một chút, thật ra chỗ nào cũng tốt. Lam Nguyệt khẽ gật đầu một cái, lại thu hồi ý nghĩ, chú tâm vào Phượng Linh Giới.


Quân Vô Nhai cười, ánh mắt cũng tràn ngập thỏa mãn.


"Bản tôn còn tưởng, người ta thân thuộc trên đời đều đã không còn nữa rồi chứ. Đã bao lâu trôi qua rồi ?"


Bị giam cầm trong Phượng Linh Giới, lại trọng thương ngủ say trong Phượng Linh Giới không biết bao lâu, hắn đều tưởng vĩnh viễn sẽ không có ai trò chuyện nữa rồi. Rốt cuộc có thể trở thành chủ nhân của Phượng Linh Giới không hề đơn giản. Nhưng hắn gặp Phượng Lam Nguyệt, hiện tại còn có Mặc Hoàng.


"Bảy vạn năm...đã bảy vạn năm rồi... Quân thúc, ta tưởng ngài đã..."


Quân Vô Nhai nghe Mặc Hoàng nói, lại có chút hoài niệm.


"Bảy vạn năm rồi sau, ta đúng là ngủ đã quá lâu rồi..."


"...Bản tôn rất muốn ôn chuyện cùng ngươi, chỉ là đáng tiếc, thời gian của ta có hạn, nha đầu cũng không chịu được lâu."


Quân Vô Nhai thu lại ý cười, nghiêm túc nhìn Mặc Hoàng.


"Tiểu Mặc, thực sự là nàng sao ?"


Mặc Hoàng cũng hít sâu một hơi, vô cùng khẳng định trả lời:


"Không sai, ta lấy tính mạng ra đảm bảo, ta và chủ nhân từng có khế ước, ta so với bất kỳ ai đều quen thuộc linh hồn của nàng. Vả lại, nếu hắn đến tìm nàng,..." vậy càng thiên chân vạn xác !


Quân Vô Nhai theo tầm mắt Mặc Hoàng quay lại nhìn Huyền Tịch. Người này khí tức thật đặc biệt, thân phận e là tuyệt đối không phải tầm thường.


"Hắn là..."


"...chính là người đó."


"Cái gì !!? Là hắn !"


Huyền Tịch đột nhiên cảm thấy sát ý ngập trời hướng hắn mà đến. Là Quân Vô Nhai, hắn đã đứng trước mặt hắn, ánh mắt đều mang phẫn nộ:


"Nếu không phải bản tôn chỉ là hồn thể, bản tôn tuyệt đối băm ngươi thành trăm mảnh."


Ánh mắt Huyền Tịch không chút thay đổi, lạnh nhạt mở miệng:


"Huyết Diễm Huyền Phượng ? Thượng cổ phượng hoàng sao... Cửu Liên Huyền Hỏa trên người nàng là ngươi ?"


Quân Vô Nhai không hiểu sao hắn lại hỏi vấn đề này, chỉ hừ một tiếng, ngạo nghễ nói:


"Thế gian này trừ bản tôn, ai sẽ có Cửu Liên Huyền Hỏa ?"


Huyền Tịch liếc hắn một cái, thanh âm thêm phần lạnh nhạt:


"Mặc dù Lam Nguyệt có thể chất Vô Linh căn, nhưng chủ tu Băng hệ, Cửu Thiên Huyền Hỏa đối với hệ chủ tu của nàng có ảnh hưởng, ngươi để nàng sử dụng hoàn toàn là muốn hại nàng."


"Sao có thể ! Vô linh căn xưa nay đều toàn tu, cho dù hiện tại nàng chỉ chủ tu Băng hệ, nhưng Hỏa hệ nàng vẫn có thể tu luyện ! Sao có thể ảnh hưởng nàng chứ ! Trước đây..."


Quân Vô Nhai nói đên đây, đột nhiên im lặng. Huyền Tịch không lí hắn, vẫn nhàn nhạt nói:


"Ta không biết các ngươi nói trước đây nàng là người nào. Nhưng hiện tại nàng là Nhân tộc, chỉ là một phàm nhân, Cửu Thiên Huyền Hỏa là thần vật, nàng có thể dùng được vài lần nhưng hậu quả để lại trong người, ngươi có từng nghĩ đến ?"


Quân Vô Nhai im lặng, hắn thế nhưng chưa suy xét đến vấn đề này. Lúc đó thấy Lam Nguyệt sử dụng Cửu Thiên Huyền Hỏa thuận lợi như vậy, hắn bất ngờ kinh ngạc, lại quên mất vấn đề này.
Mặc Hoàng lúc này mới lên tiếng:


"Ngươi giúp nàng kiểm tra đi."


Huyền Tịch nhìn hắn một cái, không có đáp lại. Nhưng Mặc Hoàng cũng hiểu biết hắn, không nói gì thêm.


"Quân thúc, nàng... đã gặp A Ngân chưa ?"


Quân Vô Nhai nghe Mặc Hoàng hỏi, lúc này mới lộ ra tươi cười, hắn gật đầu.


"Tiểu Ngân phục sinh, nàng hiện tại vẫn chưa thể phá vỏ trứng ra. Ta còn đang lo lắng không biết làm sao, may mà ngươi đã xuất hiện."


Mặc Hoàng kích động, khóe môi thế nhưng hơi kéo, hai bàn tay cũng nắm chặt:


"Thật...thật sao ? Ta...ta có thể gặp nàng không ?"


Quân Vô Nhai nhìn hắn như vậy, cũng không trách. Ngược lại Huyền Tịch lại có chút kinh ngạc, thực sự hắn chưa từng thấy Mặc Hoàng có cảm xúc dao động nhiều như vậy trong bảy vạn năm qua. Có lẽ hơn bảy vạn năm nay, cảm xúc mà hắn chưa từng thể hiện đều xuất hiện trong ngày hôm nay đi.


Quân Vô Nhai khẽ gật đầu, nhìn sang Lam Nguyệt:


"Có thể, chẳng qua nha đầu hiện tại không thể giúp ngươi đem nó ra. Thời gian không còn nhiều, ta có vài chuyện muốn dặn dò ngươi..."


Quân Vô Nhai nói, Mặc Hoàng trịnh trọng mà lắng nghe, đợi hắn nói xong, Huyền Tịch lên tiếng:


"Đủ rồi, nàng đã đến giới hạn."


Quân Vô Nhai liếc hắn một cái, lớn tiếng đe dọa:


"Huyền Tịch đúng không ? Ta nói cho ngươi biết, người đời này tốt nhất bảo hộ nàng thật tốt, nếu lại dám để nàng chịu bất kỳ ủy khuất hay thương tổn gì, dù là chân trời gốc biển, bản tôn tuyệt đối cũng muốn giết ngươi !"


Lời nói xong, Quân Vô Nhai lại hóa thành một đoàn hắc khí, chui vào Phượng Linh Giới.


Lam Nguyệt thu lại Linh lực, có chút loạng choạng muốn ngã, Huyền Tịch ở phía sau đỡ lấy nàng. Một luồng linh lực tinh thuần truyền vào người nàng, bổ sung lại linh lực vừa hao hết. Sắc mặt Lam Nguyệt tốt hơn một chút.


"Đa tạ."


Nàng ngồi xuống ghế, thần thức quét qua không gian một lượt, quả nhiên đã không tìm thấy Quân Vô Nhai. Nàng mở mắt, nhìn Mặc Hoàng nói:


"Chuyện các ngươi nói, ta đều nghe được. Nếu quả trứng không được Long tộc dùng linh lực nuôi dưỡng sẽ rất khó để nở, vậy ta liền giao nó cho ngươi..."


"...Có điều, ta muốn ngươi lập lời thề, tuyệt đối bảo vệ nó chu toàn, không thương tổn nó, ta mới có thể yên tâm."


Nói xong, ý niệm nàng vừa động, trên tay liền xuất hiện quả trứng màu trắng.


"Sau này, nó sẽ tên là A Ngân."


Mặc Hoàng nhìn chằm chằm quả trứng, không hề nhiều lời, chỉ thiên phát thệ:


"Mặc Hoàng ta tại đây lập lời thề, không thương tổn A Ngân, dùng tính mạng để bảo hộ nàng chu toàn, nếu trái lời thề, hồn phi phách tán, vạn kiếp bất phục !"


Lam Nguyệt nhìn ánh sáng đồ văn xuất hiện dưới chân hắn, khẽ gật đầu, đưa tay khẽ vuốt quả trứng, nhẹ giọng nói:


"A Ngân, sau này ngươi đi theo hắn, khi nào ta đủ lớn mạnh, sẽ đến đem ngươi đòi lại."


Lam Nguyệt cảm nhận một chút ý thức truyền đến, cười khẽ một tiếng, lại vỗ vỗ nó vài cái, sau đó đưa nó cho Mặc Hoàng.


Mặc Hoàng cẩn thận đem quả trứng ôm lấy, trịnh trọng nói:


"Ta sẽ chăm sóc nàng thật tốt, người yên tâm."


"Ừ."


Lam Nguyệt không nghi ngờ, nhìn thái độ của Mặc Hoàng, nàng đại khái có thể đoán.


Mặc Hoàng nhìn Lam Nguyệt, có chút do dự, hắn suy nghĩ một chút, vẫn là nói:


"...người, từng là chủ nhân của ta và A Ngân."


"...ta biết."


Lam Nguyệt nhàn nhạt đáp, nàng nhìn Mặc Hoàng, ánh mắt lại chuyên chú lại trịnh trọng.


"Nghe các ngươi nói, ta đại khái có thể đoán được một chút ít. Mặc Hoàng, không cần biết chúng ta từng có quan hệ gì, nhưng hiện tại ta là Phượng Lam Nguyệt, không phải chủ nhân trước kia của ngươi. Ta không yêu cầu ngươi phải làm gì, cũng không có quyền đó. Ngươi có cuộc sống của mình, có thứ ngươi cần làm, muốn làm, chủ nhân của ngươi, không phải là ta." Cho dù đó là tiền kiếp của ta.


Mặc Hoàng ôm chặt quả trứng, hắn im lặng hồi lâu, cúi người không nói lời nào.


Huyền Tịch ở bên cạnh nghe, hắn cũng không ngốc, từ chuyện Tịnh Hồn liên dẫn hắn đến đây, gặp Lam Nguyệt, đến chuyện của Mặc Hoàng và con Phượng hoàng kia, dường như đều có liên hệ trong đó. Mà Phượng Lam Nguyệt cùng hắn, có một loại nhân quả nào đó, hoặc là duyên nợ nào đó.


Chìa khóa của tất cả có lẽ chính là phần ký ức bị mất bảy vạn năm trước, trước khi hắn tiếp quản Thần Điện, trở thành Thần Quân.


"Phượng Lam Nguyệt, vậy sau này ta có thể trở thành bằng hữu của ngươi không ?"


Mặc Hoàng đột nhiên hỏi, nhường Lam Nguyệt sửng sốt. Bất quá sửng sốt cũng chỉ là chuyện chớp mắt, nàng cười:


"Kia thật vinh hạnh, ta đương nhiên sẵn lòng."


Có một bằng hữu cấp bậc cỡ này, nàng lời to a.


Lam Nguyệt đưa tay, Mặc Hoàng ngơ ra một chút, mới chậm rãi đưa tay nắm lấy tay nàng.
Nhưng mà Mặc Hoàng còn chưa kịp chạm vào tay Lam Nguyệt, bàn tay vươn ra của Lam Nguyệt đã bị kéo lại. Lam Nguyệt nhìn Huyền Tịch đang nắm tay nàng, kinh ngạc. Huyền Tịch chỉ nhàn nhạt nói:


"Được rồi, ngươi cũng nên trở về học viện rồi."


"Hả ?"


Nói, cũng không đợi Lam Nguyệt phản ứng, liền kéo người biến mất tại chỗ.


Mặc Hoàng đứng một mình tại chỗ, nâng niu quả trứng trên tay, khóe môi lại xả ra một nụ cười, không phải gượng ép cười, cũng không phải cười lạnh, mà là tươi cười một cách hạnh phúc. Gương mặt tuấn mỹ lại thêm phần sức sống, hắn cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên quả trứng. Nếu nhìn kỹ, liền có thể thấy một giọt nước óng ánh trong suốt, vừa rơi xuống mặt vỏ trứng.


"A Ngân, nàng trở về rồi, tốt quá."


__________ 《Truyện được viết và cập nhật duy nhất trên watpad, các web khác đều là đạo nhái.》_________


Ahaha, lão Mặc khóc rồi.


Ahaha, lão Huyền biết ghen rồi.


Hôm nay thật là thú dị khư khư khư ~