Phương Tiên Sinh, Chờ Ngày Anh Nhận Ra Em

Chương 39: Ngoan ngoãn ở lại






Giản Đình lấy hết sức, đưa tay giáng cho Hạ An một tát tai trước sự chứng kiến của những người giúp việc đang lau dọn trong phòng khách.

Mọi người đều sửng sốt.

Hạ An đứng im bất động, đáy lòng nhất thời trào dâng cảm giác uất ức.

"Hạ An... cô cho tôi là kẻ ngốc hay một kẻ mù rồi?"

Hạ An bị đánh một tát tai muốn choáng váng, nhưng cô vẫn im lặng không phản kháng. Năm ngón tay vẫn còn in đỏ trên má trắng nõn, nhưng cô không hề thấy đau, rũ mắt nhìn Giản Đình không nói nên lời, cố gắng lắm mới phát ra được một chữ: "Tôi..."

"Tôi biết hôm qua cô ở cùng anh ấy... còn nữa Hạ An, tôi nhắc lại cho cô nhớ, năm đó là cô gây tai nạn cho tôi, khiến tôi mất đứa con, nằm liệt suốt ba năm, nhưng tôi không hề hận cô, thậm chí vẫn luôn đối xử tốt với cô, vậy mà cô trơ trẽn đến mức muốn cướp luôn người đàn ông của tôi." Giản Đình vừa nói vừa cười đau khổ.

Thấy Giản Đình lên tiếng trách móc... "Tôi... chuyện năm đó là do tôi sai, tôi thành thật xin lỗi cô." Sự khổ sở bao trùm lấy Hạ An, cô vội vàng nói xin lỗi, lắp ba lắp bắp giải thích: "Còn chuyện giữa tôi và Phương Hàn, chị cứ hỏi anh ấy sẽ rõ, tôi không biết phải nói thế nào nữa."

Tầm mắt mọi người trong nhà, trong đó có cả quản gia đang nhìn về phía hai cô.

Hạ An nói câu sau khiến Giản Đình tức đến xanh người nhưng vẫn phải kiếm chế: "Được, tôi sẽ hỏi thẳng Phương Hàn, rốt cuộc anh ấy chọn tôi hay cô."

Câu cuối cùng của Giản Đình vừa dứt, khiến cả hai cô gái đều giật mình lo sợ.

Giản Đình quay người bỏ lên lầu, để lại Hạ An đứng ngây ra đó.

Không thể đợi đến khi Phương Hàn về, Giản Đình thay quần áo, kêu tài xế Lâm đưa đến công ty tìm anh.

Trong công ty ai cũng biết cô là vợ sắp cưới của tổng giám đốc nên để tự cô đi vào phòng làm việc của anh.

Phương Hàn đang nói chuyện với đối tác, bất ngờ thấy cửa phòng bị đẩy mạnh ra, Giản Đình bước vào.

Giản Đình định lên tiếng nhưng thấy anh ra hiệu im lặng, nên cô đành im lặng ngồi xuống sofa chờ anh nói chuyện điện thoại xong.

Sau khi kết thúc cuộc nói chuyện điện thoại, anh và Giản Đình nói chuyện, cuộc nói chuyện tưởng chừng như rất căng thẳng.

Anh ghét ánh mắt giận dữ, những câu nói khó nghe của cô.


Hạ An nói đúng, một chiếc ô không thể che cho ba người, anh không thể bên cạnh cả hai cô gái dù đó là sự thương hại đi chăng nữa. Bây giờ lòng anh đã rõ, người anh muốn ở bên cạnh là Hạ An, vì thế nhân cơ hội này anh phải nói rõ với Giản Đình, anh sẽ bù đắp cho cô theo cách khác.

"Giản Đình, anh không muốn lừa dối em, không muốn lừa dối lòng mình nữa, thật sự anh đã yêu Hạ An rồi, anh muốn chịu trách nhiệm với mẹ con cô ấy."

Ánh mắt kiên định, lời nói thẳng thắn của anh như không hề sợ cô sẽ đau lòng, Giản Đình cười khổ.

"Rốt cuộc anh đã thừa nhận... chắc có lẽ em không đủ tốt, nên anh mới hết yêu em phải không?" Giản Đình nhìn anh bằng đôi mắt lunh linh ngập tràn nước.

"Giản Đình, em là một cô gái tốt, anh là người đàn ông không tốt, chính anh đã thay lòng trước. Nếu có thể, anh sẽ bù đắp cho em bằng cách khác."

"Em không cần anh bù đắp gì cả, mong ước của em là được kết hôn với anh, được làm vợ anh, nếu điều đó không thể thì em chẳng cần gì cả."

"Giản Đình! Em đừng cố chấp nữa."

"Được rồi... em không muốn nghe anh nói thêm nữa, em về nhà trước đây." Giản Đình nắm chặt túi xách đứng dậy đi nhanh ra phía cửa. Cô không muốn ở lại nghe anh thừa nhận anh yêu Hạ An thêm một lần nào nữa, nếu không cô sẽ phát điên mất.

Cánh cửa vừa đóng lại, Phương Hàn đau đầu không thôi. Anh không muốn một ai trong hai cô gái phải tổn thương cả, nhưng chuyện này không hề dễ dàng như anh nghĩ.

Giản Đình sau khi rời khỏi công ty của Phương Hàn thì không muốn về nhà đối diện với Hạ An. Tâm trạng buồn bực, cô đến quán rượu giải sầu. Không biết là tình cờ hay là anh ta cố ý mà Giản Đình gặp Tuấn Phàm ở đây.

"Anh đúng là ma quỷ mà, sao cứ bám riết lấy tôi thế."

Tuấn Phàm biết là cô say rồi, anh chỉ khẽ cười, ngồi xuống cạnh cô: "Mới sáng sớm đã uống rượu say thế này rồi!" Anh ngập ngừng rồi nói tiếp: "Không lẽ em bị tên thiếu gia đó bỏ rơi rồi sao?"

"Nói nhảm... anh ấy không bao giờ bỏ rơi tôi."

Giản Đình vừa uống vừa cụng ly với Tuấn Phàm: "Uống đi... còn chờ tôi mời nữa sao?"

Nhìn dáng vẻ của Giản Đình, không cần hỏi thêm Tuấn phàm cũng biết. Anh chẳng quan tâm đến người đàn ông trong lòng cô, chỉ biết đây là cơ hội tốt cho anh, để anh có được cô thêm lần nữa.

Hai người cứ thế ngồi uống với nhau hết ly này đến ly khác. Đến khi Giản Đình say khướt nói năng lộn xộn, cô thừa nhận năm xưa sau khi ngủ với anh đã mang thai, nhưng do Hạ An gây tai nạn cho cô nên cô đã mất đứa con rồi.

Nghe Giản Đình nói đến đó, Tuấn Phàm siết chặt bàn tay lại. Người phụ nữ tên Hạ An là người như thế nào mà khiến Giản Đình ra nông nỗi này, còn hại chết đứa con của cô và anh.

Thật khốn khiếp! Anh rất muốn xem mặt phụ nữ tên Hạ An đó.

Giản Đình say, gục xuống bàn, nhưng nước mắt cô không ngừng chảy ra, khiến Tuấn Phàm có chút đau lòng.

Tuấn Phàm đưa Giản Đình về nhà, bế cô vào giường. Người cô như rắn nước bám chặt lấy anh không buông, cô cứ hết nhìn rồi gọi anh là Hàn.

Không thằng đàn ông nào có thể chịu nổi khi người mình thích luôn gọi tên người đàn ông khác như thế. Nhưng nhìn cô say khướt thế này anh có thể làm gì bây giờ.

"Hàn... đừng bỏ rơi em, em rất yêu anh." Trong cơn say rượu mơ màng, Giản Đình nhìn Tuấn Phàm thành Phương Hàn, vừa nói vừa mỉm cười. Cô liên tục gọi Hàn, sau đó kéo người đàn ông trước mặt cô cho là Hàn xuống, ôm hôn cuồng nhiệt.

Lúc đầu còn ngây người vì sự chủ động của cô, nhưng vừa chạm vào bờ môi cô, Tuấn Phàm mặc kệ cô đang gọi tên ai, nhớ ai, anh trở thành người chủ động, điên cuồng muốn chiếm hữu cô. Anh hôn cô một cách mạnh mẽ giày xéo, cởi bỏ chiếc váy trên người cô, cứ thế hôn hít, không màng dạo đầu đi vào trong cô.

Lúc đầu Giản Đình còn khó chịu, nhưng dần dần cảm nhận được sung sướng, cô vì cơn say mà trở nên chủ động hơn. Mỗi lần được yêu thương cô không ngừng gọi tên Hàn, người đàn ông mà cô yêu.

Trận ân ái cuồng nhiệt cuối cùng cũng kết thúc, quần áo vương vãi đầy dưới nền nhà, đôi nam nữ trần truồng ôm nhau ngủ.

Đến chiều... Giản Đình thức dậy, cái đầu của cô đau nhức không thôi. Nhìn người đàn ông bên cạnh, cô hoảng hốt chỉ kịp đưa tay bưng miệng lại, không dám lên tiếng vì sợ đánh thức người đàn ông bên cạnh.

Cô nhẹ nhàng bò xuống giường tìm váy của mình đi vào toilet mặc vào. Đi ra thấy Tuấn Phàm vẫn còn đang ngủ, cô nhanh chóng cầm túi xách lên, mở cửa bước nhanh ra ngoài đi về.

Sau khi Tuấn Phàm thức dậy không thấy Giản Đình, anh biết cô đã về nhà.

Giản Đình sau khi về đến nhà liền đi nhanh lên phòng, cởi bỏ chiếc váy đang mặc trên người, cô bước nhanh vào phòng tắm. Cô không muốn lưu lại một chút mùi hương nào của người đàn ông đó nên tắm rửa sạch sẽ, tự nhủ phải quên chuyện điên khùng đã làm hôm nay đi.

Sau khi tắm rửa xong Giản Đình nằm ở giường, mở to đôi mắt nhìn chăm chăm trần nhà. Đã có người nói với cô, khi người phụ nữ bất lực nhất mới tìm đến rượu để giải sầu, và nếu muốn níu kéo một người đàn ông, bạn hãy thử làm đau chính mình.

Trong đầu miên man những suy nghĩ... Sau đó cô liền bật ngồi dậy, đi đến hộc bàn lấy con dao nhỏ mà cô hay dùng để rọc giấy.

Cả ngày Hạ An đều ngủ mê man, đến khi cô tỉnh lại đã chập tối. Cô mở cửa ra ngoài định đi xuống dưới nhà. Vừa đi ngang qua phòng Giản Đình, thấy cửa không khoá, liếc mắt vào nhìn thấy Giản Đình nằm trên giường, tóc xoã dài chạm gần xuống đất, định bước đi nhưng không hiểu sao trong lòng cảm thấy không yên, Hạ An quay người lại đi vào trong.

Vừa bước vào một màn trước mặt hù dọa cô. Cô thấy Giản Đình đang nằm trên giường, mặt mũi tái nhợt, cánh tay đang chảy máu, những giọt máu đỏ tươi rơi xuống đất, dưới đất là một con dao nhỏ.

Hạ An run rẩy chạy đến cầu thang la lớn kêu người giúp, sau đó cô chạy vào trong phòng tìm khăn bao bọc tay đang chảy máu của Giản Đình lại. "Giản Đình, xin cô tỉnh lại đi, đừng làm tôi sợ."

Quản gia và một số người khi nghe tiếng Hạ An kiêu cứu liền chạy lên đưa Giản Đình đến bệnh viện.


Đến bệnh viện, Giản Đình được đưa vào cấp cứu. Bàn tay Hạ An dính một chút máu, cô đang ngồi trước phòng cấp cứu với Phùng quản gia.

Tay cô run rẩy không ngừng, mặt trắng bệch, nước mắt lăn dài trên má.

Tại sao Giản Đình lại suy nghĩ dại dột như vậy? Sao lại tìm đến cái chết? Không lẽ là vì cãi nhau với cô sáng nay sao?

Phương Hàn nghe thông báo của quản gia liền chạy đến bệnh viện. Vừa đến trước phòng cấp cứu, thấy Hạ An đang run rẩy thất thần như vậy, hơi thở anh có chút ngưng trệ.

Quản gia gật đầu chào anh rồi nói tình hình Giản Đình cho anh biết. Hạ An ngước mắt nhìn anh.

Nhìn đôi mắt sưng đỏ của Hạ An anh biết cô đã khóc rất nhiều. Anh đưa tay ôm cô vào lòng như muốn nói với cô sẽ không sao đâu.

Đèn cấp cứu đã tắt, bác sĩ bên trong bước ra.

"Cô ấy không sao chứ bác sĩ?" Phương Hàn hỏi.

Hạ An đứng bên cũng sốt ruột chờ bác sĩ trả lời.

Bác sĩ tháo khẩu trang xuống: "Cô ấy không sao, may mà vết cắt không sâu, chúng tôi đã may vết cắt lại rồi, nghỉ ngơi tịnh dưỡng sẽ khỏe lại thôi." Bác sĩ nói xong liền rời đi.

Giản Đình được đưa đến phòng bệnh riêng. Hạ An thấy Giản Đình đã không sao, cô mới thở phào nhẹ nhõm. Phương Hàn và quản gia vào thăm Giản Đình, riêng Hạ An không vào, vì cô biết bây giờ người Giản Đình không muốn gặp nhất là cô.

Bên trong phòng bệnh...

"Phùng quản gia, ông đưa Hạ An về trước đi, bây giờ chắc cô ấy cũng đói rồi, về cho cô ấy nghỉ ngơi. Tôi ở đây đợi Giản Đình tỉnh lại sẽ về sau."

"Vậy tôi xin phép về trước, nếu cần gì thiếu gia cứ gọi tôi."

Hạ An theo quản gia về, suốt dọc đường cô cảm thấy ngột ngạt đến mức không thở nổi. Đến khi tài xế Lâm mở cửa xe xuống, cô mới thấy dễ chịu một chút.

Nhìn qua cửa xe ra bên ngoài thấy những ánh đèn phố xa hoa, tấp nập người qua lại, cả thành phố vui vẻ như vậy, mà trong lòng cô chỉ có sự ảm đạm, day dứt.

Đến khuya Giản Đình tỉnh lại, thấy Phương Hàn ngồi ngủ trên ghế sofa. Người đàn ông này dù đã hết yêu cô, nhưng vẫn còn lương tâm không để cô ở đây một mình, cô biết anh không tuyệt tình đến vậy.

Coi như kế hoạch của cô đã thành công bước đầu, chỉ tiếc trên cánh tay để lại một cái sẹo rất lớn.

Phương Hàn chợt tỉnh giấc, thấy Giản Đình ngồi đăm chiêu, anh liền lên tiếng hỏi:

"Em tỉnh rồi sao?" Vừa nói anh vừa đi lại gần Giản Đình rồi nhìn cô nói tiếp: "Sao lại suy nghĩ dại dột như vậy?"

Hốc mắt Giản Đình bắt đầu ửng đỏ: "Nghĩ đến việc anh sẽ bỏ rơi em, em không muốn sống nữa."

Phương Hàn thở dài: "Anh không đáng để em làm vậy. Nếu không thể yêu nhau chúng ta có thể làm bạn được mà."

"Không phải chúng ta sắp kết hôn sao? Sau khi kết hôn chúng ta sẽ có cuộc sống hạnh phúc. Hàn.. anh đừng bỏ rơi em được không? Em không muốn làm bạn với anh đâu."

Phương Hàn mím môi, im lặng chỉ nhìn cô, anh càng nói Giản Đình càng cố tình không hiểu. Bây giờ cô bị như vậy một phần cũng do anh, để cô bình phục lại anh sẽ nói chuyện với cô.

Những ngày sau đó Hạ An luôn phải chịu những lời nói xấu của mấy cô người làm trong nhà, người ghét cô nhất chính là Điềm Nhi. Cô ta nói cô là tiểu tam ghê gớm, cướp chồng người ta, bức người ta đến nỗi phải tự tử.

Những lời nói ra của Điềm Nhi, mức độ nặng nhẹ đều có hết, nhưng Hạ An không phản bác, cố giải thích với người ghét mình là điều ngu ngốc nhất, cô không đến nỗi ngu ngốc như vậy. Bỏ ngoài tai những lời khó nghe, vì cục cưng trong bụng, Hạ An ăn uống ngủ nghỉ đều đặn.

****************

Hai ngày sau Giản Đình xuất viện về nhà. Cô xem Hạ An như là không khí, không tồn tại, chạm mặt cũng không thèm nhìn. Sau cuộc nói chuyện ở bệnh viện hôm đó Phương Hàn đã không còn nhắc đến chuyện chia tay nữa, sau giờ làm anh vẫn đến bệnh viện thăm cô, nói chuyện với cô.

Nhưng ngày sau đó, cuộc sống yên bình diễn ra không ai đụng đến ai, công việc ở công ty khá nhiều khiến Phương Hàn bận tối tăm mặt mũi, anh không còn tâm trí để ý đến chuyện khác nữa.

Nhưng...

Đến khuya anh về đến nhà, liền qua phòng Hạ An nhìn cô một cái xong mới anh yên tâm về phòng mình.

Tối nay Giản Đình lại giả vờ mệt, giả vờ đau tay không chịu xuống ăn cơm, cô muốn giành sự quan tâm của anh nhiều hơn.

Phương Hàn cảm thấy càng ngày Giản Đình càng làm quá, vết thương trên tay cô cũng đã sắp lành, nhưng lúc nào cô cũng tỏ ra mình là người bệnh cần được chăm sóc, hầu hạ, anh thật sự rất mệt với kiểu nhõng nhẽo này của cô.

Từ trước đến giờ anh không cho phép ai tính toán với anh.


Hạ An thì ngày càng hiểu chuyện hơn, cô không dám gần anh, cô sợ Giản Đình không vui, sợ anh khó xử. Điểm này khiến anh thương cô nhiều hơn.

Đến khuya... ngoài trời mưa rất lớn.

Phương Hàn đang làm việc trong phòng thì nghe tiếng gõ cửa. Sau đó Giản Đình bê trà vào cho anh.

"Em còn chưa ngủ sao?"

"Em không ngủ được, muốn qua đây nói chuyện với anh."

"Anh đang làm việc, không thể nói chuyện với em được, em về phòng cố gắng ngủ đi." Giọng anh nhàn nhạt nói.

Ngoài trời mưa to, gió càng lúc càng lớn, mang theo những tiếng nổ lớn của sấm chớp khiến người nghe sợ hãi. Giản Đình sợ hãi chạy đến ôm anh. "Hàn... em sợ quá."

Tiếng sét lớn nhưng vậy, anh đang nghĩ đến Hạ An, không biết cô có sợ sấm chớp không? Có thể không, cũng có thể đang ngồi khóc nức nở trong phòng cũng nên.

Đang miên man suy nghĩ thì một tiếng "ầm" cực lớn vang lên, đèn điện trong phòng đều tắt hết.

Ánh sét loá lên giữa bầu trời đêm. Cảm nhận được bàn tay của Giản Đình ôm anh chặt hơn.

Phương Hàn bỗng chốc thoát khỏi cơn suy nghĩ, đầu óc trở nên trống rỗng. Đợi đến khi thần trí khôi phục lại, anh đã vội lao ra khỏi phòng làm việc.

Giản Đình sửng sốt đứng im trong bóng tối, hai cánh tay cô vẫn còn đưa trên không trung.

Tiếng sét lớn như vậy nghe thôi cũng thấy rợn người. Lòng anh cũng rối loạn theo tiếng sét.

Hạ An chắc chắn đang rất sợ. Càng nghĩ lòng anh càng bồn chồn, bước chân anh nặng nề đi đến phòng cô. Vì đã quen thuộc đường đi trong nhà, nên bóng tối cũng không làm khó được anh.

Hạ An rất sợ tiếng sét, cô co ro nằm trong chăn. Bất chợt nghe tiếng cửa mở ra, trong bóng tối cô không biết là ai, đến khi nghe tiếng anh: "Hạ An... em ngủ chưa?"

Vừa nghe tiếng anh, cảm xúc trong lòng như thác lũ muốn tràn ra, giọng cô run run lên tiếng: "Tôi đây... tôi chưa ngủ."

Nghe tiếng bước chân dồn dập về phía mình, sau đó được một vòng tay ấm áp ôm lấy, Hạ An cảm giác dễ chịu đôi chút.

Ánh chớp sáng loá lại loé lên, khiến hai người nhìn thấy nhau trong vài giây. Ôm được cô trong lòng, trái tim Phương Hàn đập cuồng loạn.

"Sao anh lại đến đây? Nếu để Giản Đình biết được, chị ấy sẽ rất buồn." Hạ An nói lí nhí.

Cô gái này, chẳng những cô không ghen mà ngược lại còn lo lắng đến cảm xúc của người khác. Cô không yêu anh sao? Sao muốn đẩy anh cho người khác như thế? Lửa giận trong lòng anh đang dần cháy lên.

Trong bóng tối, môi anh tìm kiếm môi cô. Bờ môi lạnh như băng của anh vừa chạm vào khiến Hạ An sửng sốt. Đầu lưỡi ẩm ướt của anh đang trượt dần vào khoang miệng cô, hôn tới tấp, mang theo sự chiếm hữu mãnh liệt. Bàn tay không an phận của anh luồn vào trong áo cô, xoa nắn khắp nơi.

Đầu óc Hạ An bỗng trống rỗng, bị anh hôn đến nỗi không còn biết gì. Lòng bàn tay mềm mại cùng với những ngón tay nhỏ nhắn nắm lấy bàn tay của Phương Hàn, khiến anh cảm thấy trái tim mình run lên.

Anh yêu Hạ An đến mức nào rồi? Sao chỉ một cái nắm tay nhẹ thôi đã làm anh kích động thế rồi.

Nụ hôn mạnh bạo của anh dần dần trở nên dịu dàng, âu yếm hơn, không biết qua bao nhiêu lâu, rốt cuộc Phương Hàn cũng chịu rời khỏi môi cô, hơi thở hai người hỗn loạn.

Anh chạm trán mình vào trán cô, một tay ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô... rất lâu. Hô hấp của đôi bên càng lúc càng nặng nề.

"Hạ An... em đừng quan tâm đến cảm xúc của người khác nữa, hãy quan tâm đến cảm xúc của chính mình đi em."