Phương Tiên Sinh, Chờ Ngày Anh Nhận Ra Em

Chương 35: Sinh Nhật Hạ An






Suốt đường đi không ai nói với nhau câu nào, không khí cũng vì vậy mà trở nên ngột ngạt hơn.

Phương Hàn chuyên tâm lái xe, tầm mắt chỉ nhìn về phía trước, anh không thèm liếc mắt nhìn cô một cái nào.

Hạ An liếc mắt nhìn sang anh, thấy được gò má, vẻ mặt lạnh lùng của anh. Bàn tay cô siết chặt làn váy, giống như đang đè nén cảm xúc mãnh liệt nào đó. Cô không đoán ra được suy nghĩ của anh.

Quan hệ của họ trở thành như ban đầu.

Hạ An cũng không nhìn anh nữa, quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ. Những hình ảnh thành phố rất đông vui và đẹp đẽ đang lướt qua trước mắt cô. Nhưng hôm nay trong mắt cô tất cả đều trở nên mơ màng.

*****************

Bắt đầu từ ngày hôm đó giữa anh và cô dường như có một khoảng cách.

Thấy anh ở đâu cô đều tránh mặt, không còn ăn cơm cùng nhau.

Hai người đã ít nói chuyện với nhau nay càng không nói một câu nào. Sáng Hạ An còn chưa thức thì anh đã đi làm, tối anh về rất khuya thì Hạ An đã đi ngủ, nếu không ngủ được cô cũng không dám ra ngoài gặp anh.

Yêu mà không nói, không ai hiểu ý của ai... Tất cả, giống như một bức tường đang ngăn đôi giữa hai người.

Hạ An không biết tại sao anh trở nên như vậy? Là anh đang giận cô sao?

Như thế cũng tốt, anh cứ như vậy cô sẽ không còn lún sâu vào nữa.

****************


Tối nay... Phương Hàn hẹn Tần Phong đi uống rượu.

Kể từ ngày nghe chính miệng Hạ An nói đợi sau khi sinh con ra sẽ giao con lại cho anh, sẽ chúc phúc cho anh và Giản Đình, sau đó cô sẽ rời đi, suốt ngày anh cứ buồn bực không thôi.

Người phụ nữa kia... đúng thiệt là biết cách hành hạ anh mà.

Cô ấy tưởng như vậy là cao thượng, khiến anh động lòng thì cô sai rồi.

Tần Phong thấy vẻ mặt khó coi của Phương Hàn, anh cảm thấy có chút buồn cười: "Ở nhà có hai cô vợ xinh đẹp đang chờ, sao cậu không về nhà đi, hẹn tôi đến đây làm gì?"

"Cậu bớt nói lại đi, không ai nói cậu câm đâu.” Phương Hàn cầm ly rượu đỏ trên tay uống cạn.

"Tôi chẳng hiểu cậu phiền lòng cái gì, mấy ai được như cậu đâu, cả hai cô gái chịu ở bên cạnh cậu. Mà hình như dạo này cậu quan tâm chị vợ tôi hơn rồi thì phải, có khi tôi phải gọi cậu bằng một tiếng anh rể." Tần Phong trêu chọc anh.

Phương Hàn quay mặt lại nhìn Tần Phong, nhìn vẻ mặt trêu chọc kia, anh muốn đánh cho cậu ta một trận.

“Được rồi, tôi không nói, tôi không nói nữa.” Tần Phong bất đắc dĩ giơ tay, nhún vai lập tức dời đề tài nói chuyện.

Chỉ nhìn vào ánh mắt lạnh lẽo của Phương Hàn, Tần Phong có thể thấy rõ được tâm trạng của anh, nên nghiêm túc lại: “Không phải chỉ là yêu thôi sao? Nếu cậu yêu Hạ An thì cứ mạnh dạn nói ra.”

"Ai nói với cậu là tôi yêu cô ta hả?" Mỗi lần nhắc đến Hạ An khiến anh cảm thấy tức ngực không thở nổi.

"Vậy sao?" Tần Phong ngây người: "Làm ơn đi, đừng làm bộ nữa, rõ ràng cậu quan tâm Hạ An như thế, nào là xin địa chỉ để đi mua bánh trứng cho cô ấy, tôi có bị mù mà đâu không thấy." Những lời này Tần Phong không dám nói ra với Phương Hàn.

"Nếu cậu không yêu Hạ An thì chẳng có gì phải bận lòng, không phải cậu và Giản Đình sắp kết hôn rồi sao? Hay cậu phân vân chuyện đứa con? Nếu vì đứa con thì tôi nghĩ không khó để giải quyết. Hạ An là người rất hiểu chuyện, chỉ cần cậu thương lượng với chị ấy một chút, không chừng đứa con sẽ giao cho cậu nuôi dưỡng luôn cũng nên." Tần Phong vừa nói vừa nhìn vẻ mặt Phương Hàn, phát hiện đôi mắt anh khẽ động, bàn tay siết chặt ly rượu. Đây rõ ràng là sự quan tâm.

Đáy mắt Phương Hàn vô cùng lạnh lẽo, tụ tập tất cả sự tức giận khiến người khác nhìn vào sẽ sợ hãi.

“Tần Phong, nếu cậu còn muốn tiếp tục duy trì quan hệ bạn bè với tôi, thì cậu ngậm miệng lại, chuyện này tôi không muốn nghe nữa.” Khuôn mặt tuấn tú của anh bao phủ một tầng lạnh lẽo, thanh âm cảnh cáo vang lên rồi nói tiếp.

"Cậu đừng ở đây lải nhải nữa, mau cút về với vợ đi!" Tâm tình Phương Hàn giờ rất tệ, không muốn nghe thêm lời nào nói về Hạ An nữa.

"Còn một chuyện nữa, tôi nói xong sẽ đi ngay." Tần Phong vẻ mặt rất nghiêm túc, nhìn thẳng Phương Hàn rồi nói tiếp: "Hàn, nếu cậu không yêu Hạ An thì đừng làm khổ cô ấy nữa, đừng bắt Hạ An ở bên cạnh nhìn cậu và Giản Đình hạnh phúc nữa, cậu hãy buông tay đi, để cho Hạ An đi tìm hạnh phúc của mình." Vừa nói Tần Phong vừa quan sát anh.

Phương Hàn sững sờ, sau đó chán nản nói ra: "Tôi không yêu cô ta, nếu cô ta muốn đi thì cứ đi, tôi sẽ không cản."

Nếu thật sự không yêu, tại sao giờ phút này anh lại ngồi đây buồn bực đến mức này? Những lời vừa nói với Tần Phong, anh phải cố gắng lắm mới nói ra được.

Tần Phong nghe xong liền gật đầu vỗ vào vai Phương Hàn: "Thôi tôi về đây, cậu đừng uống nữa, về sớm đi." Nói xong Tần Phong xoay người rời đi.

****************

Những ngày gần đây giấc ngủ của Phương Hàn càng lúc càng ít, khiến anh mệt mỏi không thôi. Anh luôn bị Giản Đình dò hỏi tại sao lúc nào anh cũng về khuya lại uống rượu đến say khướt.

Đối diện trước mặt anh, Giản Đình cảm giác có một khoảng cách nào đó rất xa, cô có thể chấp nhận một Hạ An ở trong nhà, sau này sẽ cố gắng thương một đứa bé không phải con của mình, nhưng cô không thể chấp nhận trong lòng anh luôn nhớ đến người phụ nữ khác, đau đớn hơn trong những lúc say anh đều gọi tên Hạ An.

"Dạo gần đây anh có việc gì buồn sao? Lúc nào cũng thấy anh say khướt mới về nhà?" Giản Đình thăm dò anh.

"Công ty rất nhiều công việc." Phương Hàn vừa nói vừa thắt cà vạt.

Giản Đình hít sâu rồi thở hắt ra, nở nụ cười như ngụy trang đi đến trước mặt anh chỉnh cà vạt lại cho anh: "Vậy anh đi làm về sớm, hạn chế đừng uống rượu nhiều nữa, sẽ không tốt cho sức khỏe."

Phương Hàn đi lại bàn lấy áo khoác mặc vào: "Anh biết rồi."


*****************

Hôm nay sinh nhật Hạ An, nếu không phải Hạ Tâm gọi điện nói cô cũng quên mất hôm nay là sinh nhật cô.

Hạ Tâm nói với Tần phong hôm nay sinh nhật chị cô, cô muốn làm một tiệc nhỏ ở nhà để chúc mừng chị.

Tần Phong thấy vợ anh mang thai bụng đã lớn sợ cô mệt nên không thể chiều theo ý cô, sao anh có thể để vợ anh vất vả được. Thế là anh thuê người đến trang trí trong nhà, dì giúp việc nấu ăn, anh đặt sẵn bánh kem giao đến tận nhà.

[Cám ơn ông xã, yêu anh nhiều] Hạ Tâm gửi tin nhắn cho Tần Phong cám ơn anh vì anh đã chu toàn hết bữa tiệc không để cô bận tâm.

Trời sắp tối, Hạ Tâm hài lòng với bàn tiệc nhỏ đã được chuẩn bị, bây giờ chỉ còn chờ chồng cô và chị cô nữa thôi.

*****************

Buổi tối...

Hạ An bắt taxi đến nhà Tần Phong.

Vừa vào trong, cô rất bất ngờ với tiệc sinh nhật mà Hạ Tâm đã chuẩn bị cho cô.

"Cám ơn hai em." Hạ An hạnh phúc nói.

"Chị đừng nói cám ơn nữa, mau cầu nguyện rồi thổi nến bánh kem đi." Hạ Tâm hối thúc cô.

Hạ An nắm chặt hai tay lại với nhau, nhắm mắt cầu nguyện, rồi vui vẻ thổi nến.

Những khoảng khắc vui vẻ của Hạ An và Hạ Tâm đều được Tần Phong cầm điện thoại chụp lại.

"Tiệc vui như vậy, hay chúng ta gọi Phương Hàn đến góp vui đi, giờ này chắc cậu ấy cũng tan làm rồi." Tần Phong đề nghị.

Nghe đến Phương Hàn, lồng ngực cô xông lên cảm giác khó chịu. Cô hít sâu một hơi lên tiếng: "Không cần gọi cho anh ấy đâu. Dạo này anh ấy bận rất nhiều việc, mấy ngày nay tối nào cũng về rất muộn, đừng gọi anh ấy..."

Tần Phong hiểu ý Hạ An nên không gọi cho Phương Hàn, nhưng vẫn không quên gửi cho anh những tấm hình của Hạ An đang vui vẻ thổi nến và cắt bánh kem.

Chiếc xe thể thao lao ra khỏi tầng hầm công ty, Phương Hàn đang chuyên tâm lái xe thì điện thoại anh rung lên báo có tin nhắn.

Chần chừ một lúc anh mới cầm điện thoại lên xem.

Đập vào mắt anh là những tấm hình của Hạ An đang rất vui vẻ. Lướt qua từng tấm, bên dưới là dòng chữ của Tần Phong: hôm nay sinh nhật Hạ An. Tôi định gọi cậu đến nhưng cô ấy nói cậu rất bận nên không cho tôi gọi.

Hôm nay là sinh nhật Hạ An sao? Anh không hề biết, cô ấy cũng không hề nói cho anh biết. Hạ An ở bên ai cũng vui vẻ, ai cũng có thể thấy được nụ cười rạng rỡ của cô, chỉ duy nhất mình anh chưa bao giờ thấy được nụ cười đó.

Trong lòng anh rất muốn đến nhà Tần Phong để chúc mừng cô, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, không ai mời anh, nếu bây giờ anh đến đó sẽ làm trò cười cho họ.

Nhưng... phương hướng xe lao đi đã không nghe theo sự điều khiển của anh nữa.

Chiếc xe thể thao băng băng với tốc độ kinh hồn, khi lái xe đến trước cổng nhà Tần Phong anh mới giật mình tỉnh lại.

Chết tiệt.... sao mình lại đến đây?

Ngồi trong xe một lúc rất lâu nhưng anh vẫn không xuống xe. Nếu không vào đó anh sẽ ở ngoài chờ cô.

Sau khi tiệc kết thúc, Hạ An chào tạm biệt vợ chồng em gái ra về.


Hạ Tâm nói Tần Phong đưa Hạ An về nhưng cô một mực từ chối, hôm nay đã làm phiền vợ chồng em gái rồi, tự cô có thể bắt taxi về cũng được.

Tần Phong vừa đi ra, liếc thấy chiếc xe quen thuộc đỗ cách nhà anh không xa, anh chắc chắn đó là xe Phương Hàn, anh cười nhếch môi ghé vào tai Hạ Tâm nói nhỏ gì đó.

Thấy Hạ An từ chối, với nghe Tần Phong nói xe Phương Hàn đang đỗ gần đây, chắc chắn anh ta sẽ đưa chị Hạ An về, Hạ Tâm cũng yên tâm, nói với chị về đến nhà hãy gọi cho cô.

Hạ An mỉm cười gật đầu xoay người ra về, phải đi bộ một chút ra ngoài mới bắt được taxi.

Phương Hàn đỗ xe gần đó, thấy Hạ An đi ra liền khởi động xe chạy lên chặn phía trước cô.

Hạ An giật mình khi thấy anh bước xuống xe, trái tim đập mạnh liên hồi, hô hấp cũng muốn ngưng lại mãi đến khi anh lại gần cô. Trong đầu cô cảm thấy trống rỗng, nhất thời không nói nên lời.

"Tôi không xứng đáng để biết sinh nhật của em sao?" Câu nói vừa dứt lời không chỉ khiến Hạ An sửng sốt mà ngay đến bản thân anh cũng bất ngờ.

Trong đầu nghĩ một đằng, lời nói phát ra lại một nẻo. Phương Hàn biết anh đã thua dưới tay cô gái này thật rồi.

Bị Hạ An quăng cục bơ, anh khó chịu lên tiếng:

"Tần Phong nhắn tin nói hôm nay sinh nhật em, nói tôi đến đưa em về." Anh giải thích.

Hạ An nhất thời không biết nói gì liền gật đầu.

Bên trong xe... anh không bật đèn, không gian chật hẹp, hai người cứ thế ngồi im lặng. Hạ An lên tiếng hỏi: "Vẫn chưa đi sao?"

"Lại đây!" Giọng anh khàn khàn nhỏ nhẹ đưa tay về phía cô ngoắc.

Hạ An chớp chớp mi mắt, cô không nghe nhầm chứ. Hạ An nghe lời, ngoan ngoãn nghiêng người qua gần anh.

Phương Hàn nắm lấy tay cô, kéo nhẹ cô qua ngồi trên người anh.

Hạ An vì bất ngờ, hoảng sợ, theo bản năng liền đưa tay ôm bụng. Mông cô vừa đặt lên đùi anh, Hạ An hoảng hốt có chút ngượng ngùng, sau cùng là sợ hãi.

Bàn tay Phương Hàn không kiểm soát được, đưa lên vuốt ve khuôn mặt cô. Ánh mắt anh nhìn chằm chằm nét mặt hoảng hốt của cô.

"Sinh nhật vui chứ?" Anh kề mặt mình gần sát mặt cô hỏi.

Hạ An nghiêng đầu, né tránh hơi thở của anh: "Rất vui." Anh không cho phép cô né tránh, giữ chặt khuôn mặt cô đối diện với anh, đưa ngón cái mân mê trên bờ môi của cô.

"Có muốn tôi hôn em không?"