Edit: Bạch Lan Tửu
Beta: Yuzu
"Nghệ sĩ kia tên là Quý Trạch, hôm qua mới ký hợp đồng với Bạch Thịnh, xem tình hình hẳn là sẽ được bên đó tận lực nâng đỡ."
Trong văn phòng, Sở Minh bưng một ly trà, nghe Bách Thang thảo luận chuyện này với cậu.
Sở Minh: "Vì sao Bạch Thịnh lại hợp tác với chúng ta?"
Bách Thang lắc đầu: "Cái này tôi cũng không rõ lắm, trước mắt vẫn còn đang trao đổi," Anh ngừng một lát, lại nói: "Bên kia tạm thời chưa nói gì, bộ điện ảnh lần này tôi vẫn hy vọng em có thể làm đạo diễn, dù sao em cũng là đạo diễn có thực lực nhất của công ty chúng ta."
Sở Minh: "Nhưng em không thích bị người ta mạnh mẽ nhét diễn viên vào."
Bách Thang nói: "Yên tâm, cùng lắm cũng chỉ là cho cậu ta một cơ hội thử vai, quyền quyết định cuối cùng vẫn nằm trong tay em."
Anh đẩy một bộ kịch bản đến trước mặt Sở Minh, lại nhẹ giọng nói: "Em mang về xem trước, sau đó lại trả lời tôi."
Tình cảnh thế này thoái thác nữa cũng không hay lắm, Sở Minh khẽ gật đầu, nhận lấy phần kịch bản kia.
Cậu từ công ty về nhà, Diệp Thanh trong phòng đã rời giường, đang mặc áo ngủ đứng trước bồn rửa mặt đánh răng.
Thiếu niên vốn ngủ ở phòng dành cho khách ở cách vách, kết quả ngày hôm qua khi Sở Minh không ở nhà cậu nhóc đã mang theo quần áo và đồ dùng dời đến phòng ngủ chính. Hiện tại chính chủ đã trở lại, nhóc cũng không né tránh, mở to đôi mắt lúng liếng đen láy trông mong nhìn về phía Sở Minh.
Sở Minh xoa xoa mặt thiếu niên nói: "Sao lại chạy sang bên này rồi?"
Diệp Thanh: "Muốn ngủ cùng anh."
"Vậy không được, đã lớn thế nào rồi."
Sở Minh cười một cái: "Mấy ngày nữa tự mình trở về phòng của em, biết không?"
Diệp Thanh đếm đầu ngón tay tính toán, phát hiện hình như bản thân còn có thể ở lại mấy ngày, vì thế ngoan ngoãn "à" một tiếng.
Nửa giờ sau, giáo viên dạy kèm mới mời đến nhà dạy cho Diệp Thanh, Sở Minh một mình ngồi trong phòng sách, lật xem kịch bản mà Bách Thang đưa cho.
Kịch bản mới tên là 《Quốc khí》, bối cảnh chính là những năm tháng chiến hỏa bay tán loạn, Mộ Lương Sơ - một thanh niên du học sinh yêu nước về nước dấn thân vào con đường xây dựng cách mạng, cuối cùng xả thân vì lí tưởng, lấy thân báo quốc.
Đây cũng không phải là một kịch bản dễ khống chế, đặc biệt là mấy năm qua chưa từng xuất hiện tác phẩm ưu tú cùng đề tài, thị trường tương đối mờ mịt. Chỉ cần có một yếu tố không nắm chắc, phim quay ra rất có thể là phim rác.
Tuy là như vậy nhưng Sở Minh vẫn rất có hứng thú đối với bộ điện ảnh này, điều duy nhất khiến cậu băn khoăn chính là bên phía Bạch Thịnh. Sau đó cậu liên hệ lại với Bách thang, biết được cuối cùng đối phương vẫn cự tuyệt hợp tác với Bạch Thịnh.
"Nếu Bạch Thịnh tham gia, quyền chủ động của chúng ta sẽ trở nên rất ít."
Bách Thang nói: "Tôi biết em không thích bị gò bó, cho nên muốn cho em có không gian lớn nhất để phát huy."
Sở Minh: "Cảm ơn."
Bách Thang cười nói: "Không cần nói vậy với tôi, công ty có thể phát triển ít nhiều gì cũng nhờ em, em chính là công thần lớn của chúng ta."
Sau đó bọn họ lại hàn huyên một hồi, xác định thời gian thử vai. Cứ vậy Sở Minh lại tiến vào một khoảng thời gian bận rộn làm việc, cũng rất khó thường xuyên ở nhà chăm sóc Diệp Thanh.
Cậu nói chuyện này với Diệp Thanh, thiếu niên nghe xong thì ngơ ngác, sau một lát mới nói: "Em có thể cùng anh đến đoàn phim không?"
"Nếu mà vậy, em có thể ở lại khách sạn."
Sở Minh: "Tôi sẽ sắp xếp người chăm sóc em, chỉ là lớp học kèm vẫn phải học."
Diệp Thanh gật đầu, bò lại ra bàn làm bài tập giáo viên giao cho nhóc.
Sau đó, Sở Minh lần lượt gửi lời mời đến mấy vị diễn viên quen biết. Trong đó còn có một vị ảnh đế lâu năm kết bạn lúc trước, mấy năm gần đây đã rất ít xuất hiện trên màn ảnh, cũng được cậu mời đóng một nhân vật quân phiệt quan trọng trong phim.
Trước khi chính thức thử vai, Sở Minh còn liên hệ với Y Chí, dò hỏi xem cậu ta có ý muốn diễn không. Về tuổi tác, Y Chí trẻ hơn một ít so với nam chính trong 《Quốc khí》, nhưng khí chất lại có vài phần phù hợp, là ứng cử viên không tệ cho vị trí nam chính.
Sau khi Y Chí nghe được tin tức này thì có hơi do dự, sau đó vẫn cự tuyệt.
"Nửa tháng sau tôi cũng quay một bộ điện ảnh ... không thể sắp xếp được thời gian."
Cậu ta thấp giọng nói: "Đạo diễn Sở, thật xin lỗi."
Sở Minh không chút để ý mà cười cười: "Không sao, không có thời gian thì thôi vậy, cậu cố lên."
Y Chí: "Vâng."
Cậu ta nói đơn giản với Sở Minh vài câu, nhắc đến bản thân sắp nhận một cuộc phỏng vấn, rất nhanh đã kết thúc cuộc gọi.
Tuy rằng bởi vì đối phương từ chối mà có chút tiếc nuối, nhưng cũng bởi vì như vậy mà Sở Minh thuận lời tìm được ứng cử viên mà cậu chân chính muốn chọn.
"... Tôi?"
Trên sô pha trong phòng khách, Quý Trạch nhướng mày đầy bất ngờ.
"Đạo diễn Sở, cậu muốn tôi --- đảm đương vai nam chính của cậu?"
"Anh có thể đừng kinh ngạc như vậy không."
Sở Minh bình tĩnh nói: "Đây là kịch bản, nếu anh có hứng thú, có thể hạ cố đến Bách thị thử vai."
"Thật là được yêu mà sợ."
Quý Trạch lật vài trang kịch bản, chậm rãi nói: "Nhưng mà nhân vật thế này cũng không thích hợp với tôi --- đạo diễn Sở, có phải cậu tìm nhầm người rồi không?"
"Đúng là Mộ Lương Sơ của 《Quốc khí》 cũng không phải dạng nhân vật mà anh hay đóng trước đây."
Sở Minh: "Anh đã bị đóng đinh vào một kiểu nhân vật rất lâu rồi, đây cũng là lý do anh ra nước ngoài ba năm nhưng sự nghiệp trước sau vẫn không có chút khởi sắc nào."
Quý Trạch: "Đợi đã, đạo diễn Sở, đây là cậu quanh co lòng vòng mắng tôi đấy à?"
Sở Minh cũng không trả lời cậu ta, mà bình tĩnh nói: "Nhưng mấy năm anh mới vào nghề kia cũng không phải ---"
"Tác phẩm đầu tiên của anh 《Phong Vũ》, anh đóng vai nam số ba Đỗ Việt là một cảnh sát nghiêm túc cố chấp. Bộ thứ hai 《Mười dặm phố Trường An》, anh đóng vai Vạn Thịnh là một tên tội phạm có tính cách cực đoan. Tác phẩm thứ ba 《Ba mươi tư năm》, anh đóng vai nam chính Thẩm Văn Hạnh là một thanh niên yêu nước mới ra đời --- ba nhân vật này có chiều ngang rất lớn, nhưng anh đều xây dựng tương đối thành công, cũng nhờ vậy mà đứng vững được trong giới giải trí."
"... Không thể ngờ được, thật không thể ngờ nha."
Quý Trạch trầm mặc một hồi, cười nói: "Đạo diễn Sở, từ lúc ấy cậu đã chú ý đến tôi rồi?"
Sở Minh: "Khi đó tôi chỉ cảm thấy anh là một diễn viên ghê gớm, có thể đi được rất xa trên con đường này, đáng tiếc tôi nghĩ sai rồi."
Quý Trạch lại nhướng mày lần thứ hai, đang định nói gì đã bị Sở Minh dùng tay làm một động tác ngưng.
"Đỗ Việt, Vạn Thịnh, Thẩm Văn Hạnh --- trên người ba nhân vật này đều có chỗ tương tự với Mộ Lương Sở, cho nên tôi mới cảm thấy anh có thể trở thành nam chính của tôi."
Cậu nhàn nhạt nói: "Nhưng đó là anh của trước kia, nói thật, tôi rất nghi ngờ hiện tại anh còn có năng lực này không."
Quý Trạch: "A, nên nói cuối cùng cậu vẫn là đến đả kích tôi? Đạo diễn Sở, không phải là bởi vì tôi vừa mới được Bạch Dật đích thân ký hợp đồng, bên này cậu lập tức sốt ruột đó chứ?"
"Nên sốt ruột chính là anh, không phải tôi."
Mười ngón tay Sở Minh giao nhau, bình tĩnh vững vàng nói: "Quý Trạch, khán giả sẽ không chỉ mãi xem một kiểu nhân vật cố định, ba năm trước nhân khí của anh đã không ngừng giảm xuống, anh lựa chọn ra nước ngoài trốn tránh, kết quả, hiện tại giới giải trí đã không còn chỗ đứng cho anh."
Quý Trạch: "Cậu chắc chắn vậy sao? Tôi chính là vừa mới được Bạch Thịnh ký hợp đồng."
"Bởi vì công ty lúc trước của anh đá anh đi."
Sở Minh nói: "Chúc mừng, một chút nhân khí còn sót lại của anh, bị bọn họ ép khô hoàn toàn."
Câu này của cậu vừa chói tai lại trực tiếp, như một lưỡi dao sắc bén, thẳng tắp chọc thủng da mặt Quý Trạch.
"... Vậy cậu tìm tôi làm gì."
Gương mặt Quý Trạch vẫn treo ý cười, chỉ là ý cười kia đã lạnh nhạt xuống: "Hiện tại đạo diễn Sở chính là đạo diễn lớn chạm tay là bỏng, sao có thể dùng đến loại nghệ sĩ đã hết thời."
Sở Minh nhìn cậu ta vài giây, đột nhiên mỉm cười.
Cậu nói: "Ngoài miệng nói như vậy, trong lòng không mấy phục đi."
Quý Trạch: "..."
"Tự anh cũng biết tình cảnh của mình, nhưng anh không có biện pháp, bởi vì ngay từ đầu anh đã tự tuyên án tử cho mình."
Khuỷu tay Sở Minh dựa ra sau, nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Quý Trạch, anh rõ ràng là một diễn viên thực lực và thiên phú rất cao, vì sao không thử bò lên lần nữa?"
"Bò? Đạo diễn Sở nói thật nhẹ nhàng nha."
Quý Trạch cười lạnh, giọng điệu dần trở nên bén nhọn: "Tôi đây cũng muốn bò đấy, đáng tiếc có một số người chính là nhìn tôi không vừa mắt, muốn dẫm tôi xuống vũng bùn."
"Hiện tại cũng vậy à? Là bọn họ dẫm anh xuống bùn hay là tự anh cam tâm ở trong bùn?"
"..."
Trong yên lặng, Sở Minh đứng dậy, dùng tư thế nhìn từ trên cao xuống mà nhìn vào mắt Quý Trạch, năm đầu ngón tay thon dài ấn lên kịch bản, chậm rãi đẩy đến trước mặt Quý Trạch.
"Đây là cơ hội tốt nhất của anh, tôi chấp nhận cho anh cơ hội này."
Cậu nói: "Nhưng đồng thời tôi muốn thấy diễn viên Quý Trạch của mấy năm trước --- chứ không phải kẻ thất bại của hiện tại đây."
Quý Trạch: "..."
Cậu ta im lặng nhìn tập kịch bản kia, mãi đến khi Sở Minh đứng dậy, rời khỏi nhà cậu ta.
--- Một tuần sau, buổi thử vai của 《Quốc Khí》chính thức bắt đầu, Sở Minh không ngoài ý muốn mà thấy một thân ảnh quen thuộc.
"Đạo diễn Sở, xin chào."
Trên mặt Quý Trạch vẫn treo nụ cười lười biếng, giống như sự bén nhọn mấy ngày hôm trước không hề tồn tại.
Sở Minh gật đầu, ý bảo cậu ta có thể bắt đầu, ý cười trên mặt Quý Trạch vừa thu lại, chỉ một động tác đơn giản như vậy, khí chất toàn thân cậu ta đã thay đổi.
Cậu ta giống như biến thành một người khác, một Mộ Lương Sơ chân thật bước ra từ kịch bản.
Một hồi thử vai thuận lợi kết thúc, biên kịch ở bên cạnh lộ ra vẻ tán thưởng, Sở Minh vẫn bình tĩnh: "Trở về đợi tin đi."
Quý Trạch hơi hơi mỉm cười với cậu, sau đó xoay người đi ra ngoài.
Phần thử vai buổi sáng rất nhanh đã kết thúc, giờ Ngọ là thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi, Sở Minh đang muốn rời đi, vừa ra ngoài đã thấy Quý Trạch vẫn luôn chờ ở bên ngoài.
"Anh ở đây làm gì?"
"Mời cậu ăn cơm, đạo diễn Sở."
Quý Trạch cười tủm tỉm nói: "Thuận tiện kể cho cậu nghe một ít chuyện về Bạch Dật... cậu có muốn biết hay không?"